Có lẽ ái tình mới là thứ gần với thần thánh nhất, nàng* đến luôn luôn đột ngột mà vô ý như vậy, thế nhưng, vô luận nàng mang tới vui sướng, hay là thống khổ, đều là một loại thể nghiệm xa xỉ khó có được trong lòng người.
(*’nàng’ ở đâu chỉ ‘ái tình’)
Nàng không phân chia tuổi tác, cũng không quan tâm giới tính.
Triệu Trăn đi nghe của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi mới ra mắt, ông không phải người mê xem hí, chỉ đi nghe tạm, giết thời gian.
Ông muốn đi thăm Trương Hoàn, bất quá, ông đã lớn tuổi thế này rồi, kỳ thực chưa bao giờ trải qua yêu đương, cho nên vẫn có chút cảm giác lo sợ không biết nên thế nào theo đuổi hậu bối trẻ tuổi.
Khi làm ăn lớn, phải ra quyết sách trọng đại cho công ty, ông cũng chưa từng khẩn trương giống như bây giờ.
Có lẽ, suy cho cùng việc buôn bán vẫn là công việc của ông, ông đối với những thứ này là bày mưu tính kết lại cực kỳ quen thuộc, còn có một đám cấp dưới đắc lực bày mưu, mà theo đuổi một người trẻ tuổi, ông vậy mà giống đại cô nương lần đầu tiên lên kiệu hoa, thật sự không có kinh nghiệm, năm kết hôn cùng mẹ Triệu Sưởng, cũng bởi vì từ nhỏ quen nhau, sau đó thuận lý thành chương, hình như không có trước hoa dưới trăng nói yêu đương, cuộc sống chốn ăn chơi sau li hôn, càng không liên quan tới tình yêu, cho nên, ông có khẩn trương thì cũng bình thường.
Mà loại chuyện này, không có cách nào tìm ai đó thương lượng, hỏi cũng không biết làm sao hỏi, thậm chí bởi vì lớn hơn Trương Hoàn rất nhiều, ngay cả mấy thứ đám thanh niên thích hay mấy thứ đang thịnh hành ông đều không quá rõ ràng, nên thật không nghĩ ra nên ra tay thế nào.
Cuối cùng vẫn nghĩ trước tiên nên qua lại quen thuộc rồi hẳn nói, tiếp xúc nhiều, nói không chừng liền thuận theo tự nhiên. Hơn nữa, không phải tự Trương Hoàn nói bản thân thích đồng tính sao, lại có vẻ đối với mình tựa hồ có chút cảm giác, như vậy, có lẽ không khó đi.
Để hiểu hành vi hình thức người trẻ tuổi hiện tại, Triệu Trăn lần đầu tiên đi đến nơi đám người trẻ tuổi tụ tập.
Trước đi mấy quán net, đám vệ sĩ mặc thường phục đi theo cảm giác phi thường kinh ngạc với hành vi của ông, lại không tiện hỏi ông rốt cuộc muốn làm cái gì.
Trong quán net, đa số mọi người đang ác chiến chơi game, còn có vài người đang nói chuyện phiếm hoặc lướt web.
Triệu Trăn xuất hiện trong quán net, thần tình nghiêm túc, khí thế uy nghiêm, giống một lãnh đạo tới thị sát, làm nhân viên quản lí bên trong giật mình nhảy dựng, cho rằng ông là phụ huynh của đứa nhóc nào đó chơi game không về nhà trong này, không ngờ Triệu Trăn chỉ hỏi đám thanh niên bên trong đang chơi game gì, lướt diễn đàn nào.
Nhân viên quản lí kinh ngạc lại kinh ngạc, nhưng bởi vì thái độ Triệu Trăn thật sự nghiêm túc bất dung trí nghi (không cho phép nghi ngờ), phía sau lại có hai người đàn ông cao lớn cường tráng vừa nhìn liền biết mạnh mẽ có võ, hắn đành án theo câu hỏi Triệu Trăn mà cẩn thận trả lời.
Triệu Trăn dò xét quán net một lần, tuy ông biết Trương Hoàn học máy tính, nhưng không biết cậu không chơi game, cũng không biết rốt cuộc cậu lướt cái diễn đàn mạng nào, sau cùng, đành phải thôi.
Được nhân viên quản lí cung tiễn, ông ra khỏi quán net, người quản lí thấy bọn ông đi xa, đối với hành vi của Triệu Trăn mạc danh kì diệu, bất quá, trái lại có thể khẳng định, người này có lẽ là một đại nhân vật, cho nên, hắn không dám đắc tôi ông.
Đi xem quán net rồi, lại đi bar nơi đám người trẻ tuổi hay tụ tập.
Ở đây, Triệu Trăn tìm về được rất nhiều tự tin trẻ trung, bởi vì có không ít em gái nhỏ, ông cảm thấy có vài người còn nhỏ hơn con gái mình, tới bắt chuyện với ông, muốn ông mời rượu, cũng có ngự tỷ còn lớn mật mời ông uống rượu.
Triệu Trăn giả bộ trẻ tuổi cùng đám nhỏ này nói chuyện phiếm, hỏi không ít vấn đề, sau cùng cũng thanh toán không ít hoá đơn, từ chối lời mời các cô, từ biệt quán bar.
Kỳ thực ông không quá thông hiểu rất nhiều hành vi và ngôn ngữ những người trẻ tuổi này, ông cảm thấy sự khác biệt xác thực có tồn tại, sau đó cảm thấy kiêu ngạo vì con gái mình coi như hành vi bình thường.
Ông còn đi sàn nhảy xem xem, đi vào không bao lâu liền đi ra, ông cảm thấy ầm ĩ đến lỗ tai đau, mà cái loại nhảy nhót này không thích hợp với ông.
Lúc sau còn đi xem triển lãm phong tục tập quán văn hoá dân tộc, bên trong đang tổ chức cho học sinh tham quan, cũng cảm thán thời gian vội vã dễ dàng trôi qua, tựa hồ trong chớp mắt, chính mình đã qua bối mươi rồi.
Thế là lại muốn đi xem Trường Sinh Điện, vì sao Đường Huyền Tông một đời minh quân khi về già lại trầm mê trong ái tình mà bỏ bê triều chính, có lẽ, đích thật là cảm thấy chỉ có ái tình mới là vĩnh viễn bảo trì trẻ trung đi.
Triệu Trăn xem văn nghệ một hồi, phát hiện mình chưa tìm được điểm đột quá gì, cuối cùng chỉ đành về với hiện thực.
Hết thảy duyên phận, đều phải từ có giao tình và liên hệ mà bắt đầu.
Điếm này, Triệu Trăn so với ai khác đều rõ ràng, dù sao, ông làm nghề kinh doanh mà.
Thế là, lúc ông muốn cùng Trương Hoàn tạo giao tình, Trương Hoàn đã không có khả năng chạy trốn khỏi lòng bàn tay ông.
Ngày thứ ba từ khi Trương Hoàn rời khỏi Trầm Yên Lâu, vết bầm tím do đánh nhau trên người cậu còn chưa tan hoàn toàn, đôi khi vẫn có thể cảm giác âm ỉ đau, cậu nhận được điện thoại của Triệu Trăn.
Lúc này Trương Hoàn đang ngậm bánh mì chạy vào cao ốc học viện máy tính, cậu đang làm hạng mục với một đàn anh rất tốt, nhưng thời gian bình thường không đủ, nên luôn vội vã.
Thấy là Triệu Trăn gọi tới, cậu không khỏi chậm lại cước bộ, tần suất tim đập tựa hồ cũng thay đổi, đi đến rừng cây bên cạnh đường lớn, lúc nhận cuộc gọi, bởi vì khẩn trương mà giọng cũng có chút căng lên, hỏi, “Chú Triệ…, ách, Triệu Trăn, ngài có chuyện gì?”
Triệu Trăn hi vọng chính mình có thể có tâm tính người trẻ tuổi, cho nên cố ý buông lỏng tâm tình và làm dịu giọng nói, “Hỏi cậu lần trước bị thương thế nào rồi? Vết bầm tan hết chưa?”
Trương Hoàn dừng lại dưới một tán cây, đứng ở nơi đó, cúi đầu nhìn cỏ ba lá trên đất, cỏ ba lá vào cuối thu đã có xu thế tàn lụi, hơi khô vàng rồi, nhưng vẫn có một ít mang theo xanh thẩm quật cường đứng thẳng, cậu nghe nói cỏ bốn lá bên trong cỏ ba lá là đại biểu của hạnh phúc, cậu nhìn chằm chằm, không phát hiện được cỏ bốn lá.
Không biết tại sao, tiếng Trương Hoàn trả lời rất nhẹ, “Ừm, gần tan hết rồi, thuốc kia dùng vô cùng tốt.”
Triệu Trăn cười cười, “Dùng tốt là được. Còn cần, tôi có thể lại cho người cầm tới một ít cho cậu.”
Trương Hoàn không phải kẻ ngu, rõ ràng cảm giác được Triệu Trăn muốn tìm trọng tâm câu chuyện nói với mình, hơn nữa ông đang kéo gần khoảng cách với mình, kỳ thực, đây là một loại lấy lòng rõ rệt.
Loại lấy lòng này khiến tâm Trương Hoàn ngọt ngào, nhưng lại vừa khẩn trương, nói, “Không cần, đủ dùng, thêm nữa sẽ dư không ít.”
Triệu Trăn nói, “Đủ dùng là tốt. Còn có một việc, không biết tối hôm nay cậu có thời gian không, y phục của cậu trong Trầm Yên Lâu, lão Trần đưa đến chỗ tôi, tôi mang trả cho cậu.”
Ngày đó Trương Hoàn mặc đồng phục Trầm Yên Lâu rời đi, quần áo của mình thì để lại trong ngắn tủ phòng thay đồ, vì cậu không muốn lại vào trong đó, nên không quay lại lấy.
Đến nay đã ba ngày rồi, Trầm Yên Lâu vẫn không vì chuyện lần trước đến tìm cậu, Trương Hoàn biết, nhất định là Triệu Trăn đã xử lý hoàn toàn việc này,.
Trương Hoàn nói, “Buổi tối tôi phải làm hạng mục ở phòng nghiên cứu, phỏng chừng hơi trễ mới có thể về…”
Cậu còn chưa nói hết, Triệu Trăn đã nói, “Mười giờ rưỡi tối có thể ra chưa, tôi đưa tới dưới lầu nơi ở của cậu.”
Trương Hoàn ngẫm nghĩ, cậu thấy Triệu Trăn làm vậy giống như theo đuổi cậu, dù sao, một người đàn ông có con gái mười tám tuổi, lại đến lấy lòng cậu, thấy thế nào cũng là vô sự xum xoe, không gian tức đạo*. Có khả năng lớn nhất là Triệu Trăn thực sự trong lúc nhàn rỗi, tìm** cậu giết thời gian, coi như một diễm ngộ, còn có thể đem khoe khoang với người khác một câu. Trương Hoàn biết rất nhiều đàn ông tuổi tác này thích làm vậy.
(*không có chuyện gì tự nhiên xum xoe, không phải gian trá thì là trộm cướp
**chữ “tìm” này mang nghĩa “tìm bạn tình”)
Trương Hoàn cảm thấy mình nên căm thù tận xương tuỷ loại chuyện này, nghiêm khắc cự tuyệt, nhưng, tuy rằng khẩu khí cậu lãnh đạm, nhưng trong lòng lại có chờ mong và tim đập rộn ràng mà chính cậu cũng không khống chế được.
Trương Hoàn có chút chán ghét tâm tư này, trong miệng vẫn đáp ứng Triệu Trăn, nói, “Vậy mười giờ rưỡi đi, ngay cửa tiểu khu.”
Hẹn thời gian xong, Trương Hoàn liền cúp điện thoại, sau đó đứng dưới tàng cây ngẩn người một hồi, bánh mình trong tay không ăn vô nữa, không phải là không có khẩu vị, chủ yếu là quá buồn bực.
Cậu buồn bực chính mình mong đợi được gặp mặt Triệu Trăn, buồn bực chính mình không khống chế được mình, còn buồn bực chính mình không có nguyên tắc dây dưa cùng một lão nam nhân lớn hơn mình rất nhiều…
Nhưng mà, ngoài sự buồn bực này, còn dâng lên ngọt ngào.
Cậu không biết làm sao bây giờ.
Cậu đứng đó, một lúc lâu không chú ý xung quanh, thẳng đến khi một nam sinh tuấn tú thanh nhã đi tới, kêu cậu một tiếng, cậu mới phản ứng lại, nhìn sang, phát hiện là đàn anh Vệ Khê hiện tại đang dẫn dắt cậu ở phòng nghiên cứu, cậu lộ ra chút tươi cười chào hỏi, “Đàn anh!”
Vệ Khê cười với cậu, nói, “Anh thật xa thấy em đứng ở chỗ này, nhìn em vừa cười vừa nhíu mày, làm sao vậy?”
Trong lời nói Vệ Khê mang theo ý tứ trêu đùa, xem ra, nhất định là đoán được chút gì đó, dù sao, chuyện gì có thể làm cho người ta vừa cao hứng ngọt ngào vừa khổ não hoang mang chứ?
Trương Hoàn bị cậu ta nói xong trong lòng quẫn bách, thần sắc trên mặt vậy mà không biến hoá quá lớn, nói, “Không có gì, đồ của em để quên chỗ người khác, phải phiền phức người ta đưa qua thôi.”
Vệ Khê cười, cũng không hỏi nữa, chỉ bảo cậu cùng mình đi toà học viện.
Trương Hoàn đi theo bên người cậu ta, Vệ Khê thấp hơn so với cậu, tóc mềm, con mắt sáng sủa, làn da trắng nõn, là một người cho người ta cảm giác giống như ánh trăng như suối trong sạch sẽ tốt đẹp, loại cảm giác sạch sẽ này, thậm chí không giống một cậu trai sẽ có.
Trương Hoàn luôn luôn có tính khiết phích, liền rất thích cậu ta, cho nên mới đặc biệt chọn phòng nghiên cứu chỗ cậu ta, vì phòng nghiên cứu sạch sẽ, người bên trong nhìn cũng cảnh đẹp ý vui.
Trương Hoàn đến năm thứ ba đại học, kỳ thực giờ học không ít, bất quá năm nhất năm hai cậu liền học thêm nhiều môn, cho nên đến năm thứ ba, lúc các bạn học khác càng bận rộn, cậu lại có càng nhiều thời gian tự do.
Vệ Khê nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu hỏi chuyện Trương Hoàn làm thêm, Trương Hoàn không tiện nói mình bị nhà hàng kia đuổi rồi, cũng không tiện nói xạo với Vệ Khê mình vẫn làm thêm chỗ này, bèn nói, “Đến phòng nghiên cứu làm hạng mục, thời gian không nhiều như trước đây, em không còn đến nhà hàng làm việc, muốn tìm một việc thời gian tương đối linh hoạt vẫn tốt hơn, bạn học em đang bán hàng online, muốn kéo em nhập bọn, em đang suy nghĩ làm cái này.”
Vệ Khê gật đầu, nói, “Đúng là vậy. Làm thêm ở nhà hàng, xác thực làm lỡ thời gian, còn không có ích gì cho ngành nghề của em, em không đi, cũng tốt.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh tới toà học viện.
Trương Hoàn có nhìn thấy nhẫn trên ngón tay Vệ Khê, bất quá, chưa từng thấy bạn gái cậu ta, cũng chưa nghe cậu ta nhắc qua, đối phương là đàn anh, cậu không tiện hỏi, tuy lúc này cậu thật muốn tìm một người từng trải cố vấn một chút vấn đề tình cảm.
Bất đắc dĩ không ai có thể cố vấn cho cậu.
Miếng bánh mì cho bữa tối kia Trương Hoàn còn chưa ăn xong, để lót dạ, buổi tối lại uống hai ly cà phê trong phòng nghiên cứu, lúc Vệ Khê đem bánh quy ra ăn liền chia cho cậu một nửa, dạ dày Trương Hoàn đã lâm râm bị đau, từ chối ý tốt của Vệ Khê, cậu thật sự là đau dạ dày không muốn ăn.
Vì thầy hướng dẫn phòng nghiên cứu này qua vài năm sẽ về hưu, cho nên chiêu sinh giảm bớt, người trong phòng nghiên cứu không nhiều lắm, hai đàn chị vào ban đêm lạnh lẽo đa phần sẽ không tới, cuối cùng chịu đựng đến hơn mười giờ, chỉ có hai người Vệ Khê và cậu.
Trương Hoàn nhìn thời gian trên di động, càng ngày càng gần mười giờ rưỡi, nội tâm mâu thuẫn, muốn nhanh đi gặp Triệu Trăn, lại nghĩ mình làm vậy không được.
Cậu ngẩng đầu nhìn Vệ Khê, hi vọng cậu ta nói có thể đi, như vậy, để Vệ Khê thay mình làm quyết định.
Cậu thấy Vệ Khê nhận một cú điện thoại, thấy cậu ta mỉm cười, con mắt như hắc diệu thạch dưới ánh đèn tràn ngập ánh sáng, rất đẹp, cậu ta thấp giọng nói, nghe không rõ đang nói cái gì, nhưng Trương Hoàn nghĩ cậu ta đang gọi điện thoại cho bạn gái, nếu không sẽ không thân mật ngọt ngào như vậy.
Trương Hoàn thấy cậu ta sau khi cúp điện thoại liền đứng lên, dọn dẹp bàn một chút, nhìn Trương Hoàn nói, “Cũng đã trễ rồi, Trương Hoàn, chúng ta về thôi.”
Vệ Khê cũng sớm muốn đi, nhưng nghĩ để đàn em một mình ở lại không hay lắm, nên vẫn cứ quên mình bồi quân tử, tuyệt không biết Trương Hoàn đã chờ cậu ta nói đi về.
Trương Hoàn thở phào, lưu dữ liệu, tắt máy tính, sau đó đứng dậy.
Dạ dày cậu vẫn âm ỉ đau, nhưng so với ban đầu khá hơn chút.
Hai người đóng cửa sổ tắt điện đóng cửa sau đó xuống lầu hai, toà lầu học viện máy tính, rất nhiều gian phòng thường xuyên đèn đuốc sáng trưng, ngoại trừ một số ít thật đang làm chính sự, có vài sinh viên chuyên cọ máy tính mạng nhanh trong này chơi game, có vài giáo viên sẽ quản, có lúc vẫn mở một mắt nhắm một mắt.
Xuống lầu, bên cạnh đường lớn đầy lá phong phía trước, có một chiếc xe màu đen có rèm che dừng trong bóng tối, không nhìn kỹ, ở trong đêm khuya cũng không quá dễ chú ý tới.
Mà Trương Hoàn và Vệ Khê ở dưới phạm vi tia sáng chiếu tới, một người đàn ông cao lớn nho nhã đi tới, giọng nói là giọng đàn ông bình thản ôn hoà mang theo ôn nhu thành thục, hắn gọi một tiếng “Vệ Khệ”.
Vệ Khê nghe được, liền nói với Trương Hoàn một tiếng tạm biệt, nhắc cậu trên đường cẩn thận, rồi đi tới phía người đàn ông đi, Trương Hoàn thấy hai người lên xe, trong lòng cậu hơi có cảm giác kỳ quái, sau đó nhìn thời gian trên di động đã mau đến mười rưỡi, vì vậy tăng tốt độ chạy về phía trước, cũng không có thời gian suy nghĩ vì sao là một người đàn ông đợi Vệ Khê.
Đây là lần đầu tiên Trương Hoàn nhìn thấy Vệ Khê cùng người đàn ông kia đi chung, về sau cậu còn thấy nhiều lần, sau cùng còn quen biết, bất quá, cậu luôn luôn không quan tâm vòng luẩn quẩn, cho nên, lúc mới đầu thật không nghĩ bên cạnh mình liền có một đồng loại.
Cậu cưỡi xe đạp, chạy về nơi mình ở, cậu nghĩ, Triệu Trăn thấy cậu không đến đúng hẹn, có phải sẽ tức giận rời đi không.
—
Xin thú thật với các bạn một chuyện đánh xấu hổ… Đôi lúc mình không phân biệt được dấu ‘hỏi’ với dấu ‘ngã’ |−・;) mình biết đây là chuyện không thể chấp nhận được, phải quay về lớp 1 học lại, nhưng mỗi người một tật, không phải sao? (nguỵ biện) Tuy là lúc beta phát hiện không ít, nhưng đôi khi vẫn xót mất, nên là mấy bạn thấy từ nào là lạ thì báo lại với mình nhé:)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...