Dạ Sắc Biên Duyên

“Này… không vì sao cả.” Rolin đi ra cửa, “Nếu tôi bị chuyển công tác, hi vọng các anh có thể tìm được một cộng sự mới cho anh ta, người này nhất định phải có tinh thần thép a!”

Boss đứng tại chỗ, hung tợn nhìn theo bóng lưng Rolin, nhưng chỉ có thể thở dài một tiếng.

7 giờ tối tại Express, Feldt đang cụng ly cùng Lena.

“Darune gọi điện đến, hắn nói từ lúc này hắn không còn là cộng sự của tôi nữa.” Lena gõ đầu ngón tay lên cạnh ly rượu, “Khi làm cộng sự của tôi, hắn vẫn luôn cẩn thận tuân thủ quy định kia. Nhưng đôi khi, càng là chuyện cấm thì lại càng muốn làm.”

“Hửm? Cô đang nói khi cô còn là cộng sự của tôi thì cũng yêu tôi?”

“A, a, anh thật hưởng thụ tình yêu của người khác, đồng thời cũng – tra tấn người yêu anh.” Lena nhấp một ngụm rượu nhỏ, “Chậc, tôi vẫn thích Whiskey hơn.”

“Vậy hôm nay cô hẹn Darune tới để họp mặt trước khi mỗi người một ngả, sao còn gọi tôi tới làm gì? Cẩn thận người thích tra tấn như tôi sẽ tra tấn người cộng sự thành thật kia của cô.”

Lena cười mà không đáp.

Cửa bị đẩy ra, người phục vụ lên tiếng chào đón, một nam tử mặc tây trang dáo dác nhìn ngó xung quanh, Lena giơ tay lên, “Darune, ở đây!”

Darune kéo ghế ngồi xuống, thấy Feldt, gật đầu cười, sau đó là một trận trầm mặc.

“Nghe bên cục nói cuối tuần này sẽ gửi cộng sự mới đến cho tôi?” Lena mở miệng hỏi.

“Đúng vậy a.” Darune gật đầu, “Hi vọng cộng sự tiếp theo của cô tốt hơn tôi.”

“Về sau chúng ta cũng không có nhiều cơ hội gặp nhau a?” Lena cụng ly với Darune, “Dù sao thì khi có vụ án sẽ phải chạy khắp nơi, hôm nay ở Ohio, ngày hôm sau đã có thể ở Kansas.”

“A… Đúng vâỵ…” Darune ngẩng đầu lên, tươi cười sáng lạn, “Khắp thiên hạ có buổi tiệc nào mà không tàn.”

“Cho nên tôi phải dùng biện pháp khác để trói chặt cậu mới được.” Lena đặt một chiếc hộp nhung màu đen trước mặt Darune, “Tôi đã đọc suy nghĩ của cậu.”

Darune kinh ngạc nhìn chiếc hộp nhung, nhưng không phản ứng gì.


“Tôi biết cậu yêu tôi.” Lena mở nắp hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn.

“A?” Darune ngẩng lên nhìn nàng.

“Tôi cũng yêu cậu, vậy nên chúng ta kết hôn đi.” Lena hơi cúi đầu, né tránh ánh mắt của Darune.

“Này… Cái này… chúng ta…”

“Chúng ta cái gì? Cậu sợ một ngày nào đó cậu sẽ già đi, còn tôi lại vĩnh viễn mang bộ dáng như bây giờ?”

Darune há miệng, không nói gì.

“Vậy thì cậu phải thấy may mắn a, khi cậu biến thành ông lão già nua mà vẫn có một siêu cấp mỹ nhân yêu cậu.” Lena nắm lấy bàn tay muốn rút lại của đối phương, “Cơ hội chỉ có lúc này, tôi chọn cậu, cậu cũng sẽ chọn tôi chứ?”

Darune trầm mặc, nhìn cặp nhẫn trên bàn.

“Không cần mất thời gian suy nghĩ, bởi vì cho dù cậu có lựa chọn một người con gái bình thường đi nữa, thì hai người cũng chỉ có thể cho nhau những ngày tháng buồn chán mà thôi. Việc cậu cần suy nghĩ chính là cậu có muốn ở cùng một chỗ với tôi hay không?”

Đời người chính là một cuộc phưu lưu, ai cũng không thể biết đáp án cuối cùng.

Cho nên quan trọng chính là… giờ phút này.

“Tôi muốn.” Darune ngẩng đầu lên.

Feldt chống đầu nhìn hai người họ. Anh rất hiểu Lena, cô nàng luôn tự tin. Chỉ có lúc này đây, anh thấy trong đáy mắt nàng có cả bất an lẫn vui sướng.

“Chúc mừng hai người.” Feldt đứng dậy.

“Anh muốn đi đâu?” Lena ngẩng đầu, nhìn bóng dáng đối phương rời đi.


“A… đến một cuộc họp nhàm chán.” Feldt đẩy cửa ra, bước vào trong thành phố đầy ánh đèn.

Đi vào thang máy, đi một lèo lên trên, khi cửa mở ra lần nữa, Feldt đã ở trên tầng cao nhất của tòa kiến trúc này.

Đẩy cửa ra, trước bàn có ba người đang chờ từ lâu.

“Chào mọi người.” Feldt tùy ý kéo ghế ra, “Có chuyện gì không?”

“Xin chào, Hassing tiên sinh. Cuộc họp này là để giải quyết vấn đề nảy sinh trong việc thay đổi cộng sự của ngài, tôi hi vọng ngài hiểu rằng đây xuất phát từ quy định của nội bộ FBI.” Người nói là nhân viên chuyên phụ trách những nhiệm vụ đặc thù, tuổi sấp xỉ năm mươi, hắn đã từng giao tiếp với rất nhiều Huyết tộc suốt nhiều năm qua, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn thật sự đối mặt với vị Huyết tộc địa vị không bình thường như này. Khoảnh khắc nhìn Feldt đi tới, hắn có một loại lỗi giác muốn buông xuôi tất cả. Nhưng kinh nghiệm tích lũy nhiều năm qua giúp hắn che giấu được tâm tình của mình, bày ra tư thế máy móc hi vọng mau chóng giải quyết xong chuyện này.

Feldt nhìn hắn, mỉm cười, ngón tay không ngừng xoa cằm, làm người ta đoán không ra anh đang nghĩ gì.

“Hassing tiên sinh?” Thời gian từng giây từng giây trôi qua, nhân viên không khỏi mở miệng hy vọng Feldt trả lời.

“Tôi nghĩ các anh đã hiểu lầm một chuyện.” Feldt vuốt tay, ý cười trong mắt làm cho người nhân viên đã trải qua hơn nửa đời người cảm nhận được một áp lực khó hiểu.

“Là… sao?”

“Tuy trên danh nghĩa tôi là người của FBI, nhưng trên thực tế tôi muốn đi thì đi, muốn ở thì ở.” Feldt dùng ánh mắt lơ đễnh đảo qua sắc mặt trắng bệch của nhân viên, “À… không chỉ là FBI, ngay cả tòa án Nhật Quang, nếu tôi muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi, đúng không, thẩm phán Grey?”

Thẩm phán Huyết tộc tên Grey gật đầu, rất cung kính nói: “Đúng vậy, đại nhân Hassing. Nếu ngài quyết định rời tòa án Nhật Quang, là huyết hệ của ngài, chúng tôi cũng rời khỏi.”

“Không… không… tôi không có ý này…” Nhân viên vội vàng huơ tay, nhưng Feldt lại đứng lên.

“Đừng đến khiêu chiến tôi, tiên sinh – cậu còn rất trẻ.” Feldt đẩy cửa đi ra ngoài, để lại căn phòng lặng ngắt như tờ.

Sau mấy chục giây im lặng, nhân viên nuốt một ngụm nước bọt, vuốt trán nói: “Phải làm sao bây giờ a? Gia tộc Hassing và gia tộc Larsson được xưng là hai bức tường thành của huyết tộc. Gia tộc Larsson đã từ chối lời mời tham gia tòa án Nhật Quang, nếu trong trường hợp ngay cả gia tộc Hassing cũng rời khỏi, bộ luật Nhật Quang này sẽ không có giá trị ràng buộc… đến lúc đó…”


Một trong ba người ở phòng này chính là Boss của Rolin.

“Thật lòng tôi cho rằng hoàn toàn không cần chuyển tiến sĩ D đi. Chúng ta vẫn luôn hy vọng có người có thể đứng bên cạnh Feldt, lấy được sự tín nhiệm của hắn, lại còn biết từng lời nói việc làm của hắn, nhưng cho tới nay chưa từng có một đặc vụ nào chân chính làm được điều đó.”

“Anh có ý gì? Nguyên tắc của FBI…”

“Nguyên tắc của FBI không quan trọng, nhiệm vụ đặc biệt của ngành chúng ta chỉ có một nguyên tắc, đó là giữ gìn sự cân bằng giữa Huyết tộc và nhân loại. Từ trước đến nay chúng ta luôn nghĩ muốn quàng cho Feldt sợi dây cương nhằm muốn hắn nằm trong sự khống chế của chúng ta, ý tưởng này quá ngây thơ rồi. Sức mạnh và tôn nghiêm mà hắn đại diện là thứ mà chúng ta không thể nào tưởng tượng được, một nam tử như vậy lẽ nào lại để cho chúng ta khống chế?”

“Anh muốn nói là tiếp tục để tiến sĩ D bên cạnh Feldt? Thực ra thì… bây giờ cậu ta cũng đã đứng về phe Feldt rồi a!”

“Thế nhưng cậu ta vẫn là con người.” Boss cũng bắt đầu cảm thấy bất đắc dĩ khi phải cân nào với người nhân viên này, “Chỉ cần một ngày cậu ta còn là con người, Feldt sẽ đứng về phía nhân loại.”

“Nếu có một ngày Feldt chuyển biến cậu ta?”

“Vậy thì chúng ta không còn gì để giữ chân Feldt, hoặc phải nói là, Feldt vẫn luôn tự do. Chỉ có hắn nguyện ý đứng về phía chúng ta hay không mà thôi.”

Nhân viên ngây ngẩn cả người, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại, cam chịu gật đầu.

Rolin nằm trên giường.

Trước đây cậu luôn cảm thấy mệt chết đi được, vụ án rất nhiều, luôn không có thời gian dành cho bản thân. Lúc bận rộn nhất cậu chỉ ước mình có thể ngủ cả ngày mà không phải thức dậy… nhưng hôm nay, cậu nhìn trần nhà, nắm chặt di động trong tay, chờ đợi, đã đến lúc cục thông báo việc chuyển đổi công tác.

Di động reo tiếng đầu tiên, cậu liền nhận điện thoại.

“Cậu đang đợi Boss báo rằng cậu bị chuyển đi nơi khác?” Một giây đó, Rolin có thể tưởng tượng ra cảnh đối phương vừa nghe điện thoại, vừa dạo bước trên đường, ngón tay lướt qua hàng cây cổ thụ.

“Đúng vậy a, có điều đã đến giờ tan ca rồi. Không biết có phải do bản báo cáo thẩm tra bị nộp trễ không.”

“Vì sao khi họ hỏi cậu có yêu tôi không, cậu lại hào phóng thừa nhận như vậy?”

Rolin cười, trở mình, “Vì đó là sự thât. Khoa học gia có thể từ chối mọi chuyện, nhưng không cách nào chối bỏ sự thật.”

“Không cần chờ thông báo chuyển công tác nữa.” Tiếng còi xe hơi truyền ra từ trong điện thoại, cùng lúc đó, ngoài cửa sổ cũng có âm thanh giống vậy vang lên.

Từ trên giường đứng dậy, Rolin đi tới cửa sổ, vén màn lên, quả nhiên thấy Feldt đang đứng đối diện ngước lên nhìn mình.


“A? Vì sao?”

“Vì không một ai có thể mang cậu rời khỏi tôi.”

Rolin mỉm cười, cậu nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Feldt, anh cũng ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao như vậy, giống như đang trầm tư hay đang hướng tới thứ gì đó.

Mà giờ khắc này, Feldt nhìn mình, tựa như mình chính là bầu trời đầy sao ấy.

Nếu có thể, Rolin hy vọng cậu và anh được vĩnh viễn dừng lại, tại thời khắc này.

“Tiến sĩ D! Tiến sĩ D! Xảy ra chuyện rồi!” Abert đang viết luận văn bên ngoài bỗng chạy vọt vào.

“Làm sao vậy?” Rolin quay đầu lại nhìn, giây tiếp theo, Feldt xuất hiện bên ngoài cửa sổ phòng.

“Cái kia… Kevin gọi điện tới nói giáo sư Camelo đã xảy ra chuyện! Ông ấy… Ông ấy…” Albert lúng túng không biết nói như thế nào.

“Ông ấy làm sao?” Trong lòng Rolin xẹt qua một điềm xấu.

“Ông ấy được phát hiện té xỉu trong phòng nghiên cứu, sau khi đưa vào bệnh viện thì không còn ý thức!”

“Bệnh viện nào?” Feldt chậm rãi đi tới, ngữ điệu không nhanh không chậm giúp Albert bình tĩnh sắp xếp lại từ ngữ.

“Bệnh viện quốc gia.”

“Chúng ta đi.” Feldt kéo Rolin đi đến cửa trước.

Rolin ngồi lên xe, nắm chặt tay, khớp ngón tay trắng bệch.

Feldt một tay giữ tay lái, tay kia phủ lên mu bàn tay Rolin, “Trước đừng nghĩ nhiều, đến bệnh viện hỏi rõ tình huống rồi nói sau.”

Rolin không trả lời, chỉ gật đầu.

Khi họ đi vào bệnh viện, giáo sư Camelo đã tỉnh lại, nhưng lại khóc nháo ầm ĩ như một đứa trẻ ba tuổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui