Cười khẽ, Feldt ngửa người ra sau, tựa vào bồn nước.
Trong cuộc đời dài đằng đẵng này, hắn có đủ kinh nghiệm suýt chết dưới ánh mặt trời. Mỗi lần hắn đều sợ hãi như vậy, thời điểm tử vong đến gần lại có thứ gì đó thúc đẩy, làm hắn dốc sức trốn chạy khỏi ánh nắng mặt trời.
Chỉ có lúc này đây, hắn cảm thấy mình như con bươm bướm đang bốc cháy, chẳng sợ kết cục cuối cùng là tan biến, ít ra hắn cũng đã đi tới điểm cuối cùng…
Càng chế nhạo hơn là, rõ ràng bản thân đã không thể động đậy, ngay giây phút gần như tắt thở này, hắn lại có thể rõ ràng nghe thấy thanh âm trong phòng phẫu thuật.
“Mau truyền máu!”
“Chuẩn bị khâu miệng vết thương!”
“Không có nhịp tim!”
“Chuẩn bị kích điện!”
“Một! Hai! Ba!”
“Vẫn không có nhịp tim!”
“Tiếp tục!”
“Một! Hai! Ba!”
“Vẫn không có!”
Feldt nhắm hai mắt lại.
Nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm đó còn lớn hơn so với đối mặt với mặt trời.
“Chuẩn bị mở ngực!”
…
“Tim đập rồi!”
“Tiếp tục phẫu thuật!”
Feldt hít sâu một hơi, cảm thấy như vừa trải qua một màn thẩm tra và phán quyết sinh tử, cuối cùng lại được sống sót.
Nhịp tim của Rolin không mạnh lắm, nhưng Feldt cảm thấy cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm rồi…
Cuối cùng cũng có thể…
Suy nghĩ bắt đầu mông lung, không khí mỏng manh chậm rãi tiến vào phổi.
“Rolin, anh thật sự muốn đi cùng em sao?’’
“Đương nhiên. Anh luôn nghĩ về em.” Rolin nhìn cô gái đứng dưới tán cây, tươi cười dịu dàng.
“Anh không có gì để lưu luyến sao?” Cô gái hơi nghiêng đầu, ánh mắt có phần bí hiểm.
“Không có.” Rolin bước đến ôm lấy cô. Bao ngày trôi qua, anh vẫn luôn nhớ về cô như vậy.
“Thật sự không có? Điểm em thích nhất ở anh, chính là anh sẽ không lừa dối người khác, kể cả anh.”
Rolin không trả lời, chỉ ôm chặt cô.
“Đừng e sợ sự thật, anh yêu.” Cô gái nâng đầu Rolin lên, nhìn vào hai mắt anh, “Bây giờ đi cùng em, anh thật sự sẽ không nuối tiếc chứ?”
Trong giây lát, Rolin nhớ đến Feldt ôm mình xuyên qua ánh nắng ban mai thẳng tiến vào thành phố.
Mỗi lần khi thấy khuôn mặt nghiêng của người kia đang ngước nhìn trời sao, liền suy đoán hắn đang truy tìm thứ gì.
“Thật xin lỗi, Lindsay… Anh không thể bỏ hắn lại… Xin lỗi…”
Thì ra tôi không thể bỏ lại anh! Thì ra tôi muốn được gặp lại anh!
“Anh vĩnh viễn không cần nói xin lỗi với em.” Lindsay từng bước lui về sau, Rolin nhìn cô, nhưng không cách nào tiến lên phía trước.
Cô mỉm cười với anh như lời từ biệt, như nụ cười thuần khiết sáu năm về trước.
Một chiếc xe đen đậu trước khu xưởng vùng ngoại ô.
Một thiếu niên bước xuống xe, lấy di động ra, nhìn quanh bốn phía, nhíu mày, “Tiên sinh, tôi ngửi thấy mùi máu.”
Đi qua cánh cửa sắt đã hỏng, dùng chân gạt mớ phế liệu trên đường bước đi, thiếu niên đến trước cầu thang dẫn xuống dưới, “A… A, tôi ghét nhất nơi tối tăm.”
“Nếu sau này cậu muốn trở thành huyết hệ của tôi, cậu sẽ quen với bóng tối thôi.” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói lạnh lẽo mang khí chất khiến người khác bất giác cảm thấy tự ti.
Thiếu niên mở đèn pin, từ từ đi xuống, trước mắt dần dần sáng lên.
Hắn hít một hơi khí lạnh, cảnh tượng trước mắt khiến hắn há hốc miệng không nói nên lời.
“Sao vậy?”
“Tôi… thấy… đều là máu…”
“Jasmine đâu?”
“…” Thiếu niên nuốt một ngụm nước bọt, “Hắn… chết rồi… Bị ghim vào tường, tôi đoán nửa người đã nát bấy… trên người còn bị… rất nhiều thứ đâm vào…”
“Xem ra Feldt thật sự nổi điên rồi a.”
“Tiên sinh, ngài không tức giận sao? Jasmine là Huyết hệ của ngài…” Thiếu niên tiến đến trước quả tim nát vụn, nhíu mày.
“Hắn nên biết ơn người kết liễu hắn là Feldt,” trong điện thoại, một giọng cười man rợ truyền qua, “Nếu là tôi, tôi sẽ không để hắn chết đâu.”
“Ngài sẽ làm hắn sống không bằng chết, bởi hắn đã làm hại tiến sĩ D?”
Người trong điện thoại cười khẽ, “Gọi điện tới phòng thí nghiệm của cậu ta, nói nghiên cứu sinh mang theo thuốc đi cứu hắn. Năm phút cũng đủ để hồi phục mọi vết thương.”
“Tôi hiểu.” Thiếu niên quay đầu nhìn hai mắt trừng lớn của Jasmine, thở dài.
Không nên vượt quá giới hạn nhằm theo đuổi thứ không thuộc về mình.
Xoạch một tiếng, bật lửa rơi xuống đất, ngọn lửa lan theo xăng cháy phừng lên.
Thiếu niên biến mất ở cuối ngọn lửa.
Albert đang buồn chán ngồi trong phòng thí nghiệm nhìn bài luận văn của mình trên màn hình máy tính.
Không biết tiến sĩ và Feldt đi đâu mất, điện thoại cũng không gọi được.
Vào lúc này, cửa phòng ngủ đùng một cái mở ra, Mike còn buồn ngủ thò đầu ra ngó, “Albert… Em đói bụng…”
“Đói bụng á?” lông mi Albert run run, mở tủ lạnh, bên trong đã hết máu, không lẽ mình lại phải có nghĩa vụ hiến máu?
Lúc đó, cậu nhận được một cuộc gọi, biểu cảm lập tức trở nên ngưng trọng, từ tủ thuốc lấy ra mấy ống thủy tinh rồi vội vã rời phòng thí nghiệm. “Mike, em đi ngủ trước đi!”
Trong bệnh viện, bác sĩ Howkins đang kiểm tra giấy tờ, nói với y tá bên cạnh, “Chưa vượt qua thời kì nguy hiểm, các cậu đã liên lạc với FBI chưa?”
“Liên lạc rồi, họ nói lập tức phái chuyên viên đến xử lý, họ muốn chúng ta không tiếc chi phí nhất định phải cứu người tên Rolin Dandes này. Đây là nhà khoa học rất quan trọng.”
“Cho dù cứu sống được thì đã sao? Xương sống đã gãy nát, e là sau này phải phẫu thuật nối dây thần kinh. Hơn nữa tỉ lệ thành công không cao. Nhớ cách một khoảng thời gian ngắn tiêm cho cậu ấy thuốc giảm đau, vết thương trên người cậu ấy nhiều lắm.”
Khi Albert vào phòng bệnh, cậu không khỏi sững sờ ngay cửa. Cậu chưa từng nghĩ đến có ngày tiến sĩ quấn đầy băng gạc nằm trên giường bệnh, hơn nữa chỉ có thể dựa vào máy hô hấp để suy trì mạng sống.
Chỉ khi y tá nhắc nhở không được ở lại quá lâu, cậu mới lấy lại tinh thần.
Khi mọi người rời đi hết, Albert mới run rẩy lấy thuốc ra, thậm chí không thể đâm kim tiêm vào.
“Thượng đế ơi, xin ngài phù hộ anh ấy! Xin ngài phù hộ!”
Thuốc chậm rãi được tiêm vào cơ thể Rolin, Albert nuốt nước bọt, chắp hai tay cầu nguyện.
Âm thanh máu tuần hoàn vang lên trong đầu Rolin, dây thần kinh tự động nối lại, từng tế bào phân chia rồi kết hợp lại trong nháy mắt là một loại đau đớn cực độ, toàn cơ thể Rolin cong lên, ***g ngực mất kiểm soát hô hấp mãnh liệt, dụng cụ trong phòng bệnh phát ra âm thanh cao tần, các bác sĩ và y tá phụ trách gấp rút chạy tới, ngay lúc này, rầm một tiếng, nguồn điện trong bệnh viện nháy máy bị cắt.
Albert kinh hoảng, xem xét Rolin đang nằm trên giường bệnh, “Tiến sĩ! Tiến sĩ anh sao rồi!”
Bác sĩ đã tới, dùng đèn pin kiểm tra đồng tử Rolin, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay, “11 giờ 22 phút sáng, xin nén đau thương.” Vỗ vai Albert, rồi ra ngoài xử lý bệnh nhân bị hoảng do điện đột ngột bị cắt.
“Trời ạ… Tiến sĩ…” Albert câm lấy tay Rolin, gục đầu xuống, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cửa khép lại, tiếng bác sĩ và y tá chạy trên hành lang, tiếng giường bệnh và dụng cụ di chuyển dường như bị ngăn lại ở thế giới bên ngoài.
Trong giây lát, Albert cảm thấy ngón tay Rolin bóp lấy cổ tay mình, sau một trận co giật, Rolin, người được bác sĩ tuyên bố tử vong ngồi dậy trước hai mắt mở to của Albert.
“Tiến sĩ…”
Chậm rãi bình ổn hô hấp, Rolin cũng thích ứng được với bóng tối trong phòng bệnh.
Anh thử cử động hai chân, cong đầu gối lên. Hai tay tháo hết băng vải quấn quanh người, những vết thương trên da đã biến mất không còn dấu vết.
Tiện tay tháo luôn băng quấn trên đầu, rút máy thở, mình còn sống.
Tất thảy hệt như một giấc mộng.
“Ha… Ha Ha, tiến sĩ, anh còn sống!” cậu nghiên cứu sinh đã muốn tuyệt vọng lộ ra biểu tình mừng như điên.
Câu nói ấy, tựa hồ nhắc Rolin nhớ tới gì đó.
“Feldt đâu rồi? Cậu có thấy Feldt không?” Rolin túm áo Albert hỏi.
“Không thấy… Tiến sĩ, giờ là ban ngày, sao tôi có thể gặp Feldt ở đây chứ?”
Ban ngày? Đúng rồi, mình được hắn mang tới đây lúc mặt trời bắt đầu mọc.
Chính thời khắc mà bao người cho rằng lãng mạn đẹp đẽ, đối với người ấy chính là địa ngục.
Rolin nhìn quanh bốn phía, bỗng nhảy mạnh từ giường xuống, Albert vươn tay nhưng không túm được Rolin.
“Feldt —- Feldt —-”
Rolin kêu to.
Bốn phía người đến người đi, bác sĩ, y tá, bệnh nhân còn có vô số người thân, đang tiếc không có người anh muốn tìm.
Rolin cảm thấy mình như đang đứng giữa trung tâm thế giới, nhưng lại không thuộc về nơi này.
“Feldt! Anh ở đâu!” Rolin chen qua dòng người bác sĩ và y tá, mở cửa từng phòng bệnh và phòng khám.
Không có, sao lại không có.
Cuối cùng đi tới toilet.
Bên kia cánh cửa là tiếng cười của Feldt.
Hắn từng vô số lần hi vọng người thanh niên quật cường ấy nôn nóng và tha thiết gọi tên mình, giống như bánh xe của số mệnh.
Nhưng không phải hiện tai.
Hắn đang vô lực và vô cùng chật vật, hắn không muốn cậu thấy. Vì thế, ngưng thờ, chỉ sợ Rolin cảm nhận được chút manh mối.
Rolin đẩy cửa từng gian từng gian, cuối cùng đi tới trước gian phòng có Feldt.
Anh dừng lại, giống như linh cảm khám phá trong phòng thí nghiệm, anh biết, Fedlt ở đây.
“Feldt…”
“Đừng vào… cũng đừng nhìn tôi.”
Giọng nói khàn khàn giống như lời thì thầm giữa sa mạc, hòa trong không gian như cứa vào trái tim Rolin.
“Anh còn sống không?” Rolin nghe thấy âm thanh hắn dùng hết sức đạp lên cánh cửa.
“Nếu đã chết, tôi còn có thể nói chuyện với cậu sao? Feldt cười, dựa vào tường, vươn tay sờ khuôn mặt lồi lõm vì bị ánh nắng thiêu đốt của mình, thật may mắn, chức năng phổi đã hồi phục một chút, có thể miễn cưỡng hô hấp.
“Tôi vẫn là con người.”
“Tôi biết, tôi không biến đổi cậu.”
“Ý tôi là…” Rolin xòe tay ra, đặt lên cửa, “Tôi không thể sống lâu như anh, nên tôi không có nhiều thời gian để tìm hiểu một việc hay một người.”
“Cho nên?” Feldt nhắm mắt lại, trái tim người kia đập rất nhẹ nhàng và ấm áp, là tiết tấu của tình cảm chân thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...