“Tôi? Nếu cậu đủ năng lực, sẽ biết tôi là ai.”
“Tấm danh thiếp này… là thật sao? Tôi thật sự có thể dự thi vào trường Massachusetts?”
“Gạt cậu tôi được lợi gì?”
“Cám ơn anh!” Cậu bé bỗng kiễng chân, ôm cổ Rolin, hôn lên má anh, rồi nhấc váy chạy ra phía cửa.
Rolin ngơ ngác tại chỗ, đưa tay sờ má mình, chợt cười.
Xem ra mình nhặt được báu vật rồi, lý do cũng không có gì, câu hỏi viết trên tờ giấy ăn kia thật ra là có liên quan đến phương trình đề kháng peroxyacid trong máu của quỷ hút máu. Trước đây khi Rolin dùng phương trình này để tuyển trợ lý nghiên cứu, trong hơn một trăm sinh viên, chỉ duy nhất Melanie trả lời được câu này.
“Đúng là nhìn không ra a.” Feldt tới cạnh Rolin.
Nhưng ngay lúc này, toàn bộ yến hội chợt yên lặng, cửa vào vốn đã đóng lại chậm rãi mở ra, một cô gái mặc bộ váy dài bước vào, giống như siêu sao đang đi trên thảm đỏ Oscar.
“Diễn viên lên sân khấu rồi.” Rolin sờ cằm, “Không biết Jeff có ở đây không nhỉ.”
Jasmine đi tới vị trí trung tâm, ánh mắt quét qua Feldt đứng cạnh Rolin, thần sắc kinh ngạc.
Felt hơi hất cằm, ánh mắt có phần suy ngẫm, Jasmine lập tức quay mặt đi, dáng người luôn tao nhã cũng trở nên cứng nhắc.
“Anh nói gì với Jasmine đó? Rolin lạnh giọng hỏi.
“Tôi nói, đã bị tôi tìm được thì đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn nữa, bằng không tôi sẽ bẻ cổ cậu ta.” Feldt đột nhiên nghiêng người đi, “Jeff ở đâu?!”
Rolin vừa mới xoay người lại, đã không thấy Feldt, Rolin thậm chí còn không có cơ hội nghe Feldt nói Jeff ở đâu.
Ngay lúc ấy, đèn bốn phía từ từ tắt, cùng với tiếng nhạc, ngọn đèn treo trên đỉnh đầu Jasmine sáng lên.
“A —” tiếng thét chói tai khiến mọi người kinh ngạc.
Jasmine ôm mặt điên cuồng chạy khỏi ngọn đèn, âm thanh da thịt bị thiêu đốt thật sự rất chói tai.
“Chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì xảy ra?!”
“Bật đèn mau lên!”
Đám người chạy tới chỗ Jasmine đang cuộn mình trên sàn.
Rolin ngay lập tức hiểu được chuyên gì đang xảy ra, ngọn đèn kia có khả năng đã bị đổi thành đèn chiếu tia tử ngoại dùng trong các thẩm mỹ viện.
Ngay sau đó, vách tường vang lên tiếng đồ vỡ, bóng đen xẹt qua trần nhà, Rolin biết Feldt đang đuổi bắt Jeff.
“Đừng bật đèn!” Rolin hét to, nếu mọi người nhìn thấy bộ dáng bị bỏng của Jasmine, nhất định sẽ to chuyện. Rolin vừa định cởi áo ngoài che cho Jasmine, lại không ngờ mình thậm chí còn chưa tới được chỗ Jasmine, cột sống lại có cảm giác bị người chế trụ, Rolin ngay cả động đậy cũng không dám, sức khỏe đối phương thật kinh người, tuyệt đối là Huyết tộc. Nhưng không thể nào là Jeff, hắn còn đang bận chạy trốn Feldt mà.
“Đi theo tôi.” Giọng nói phụ nữ vang lên sau tai, tay đối phương chạy dọc theo cột sống lên cổ Rolin.
Giọng nói này nghe rất quen… Rolin trăm triệu lần cũng không ngờ đến.
“Annabella…” Thật quá sơ suất, hiển nhiên lại không nghi ngờ vì sao cô gái huyết tộc mang phong thái học giả ôn hòa này lại có hiểu biết sâu về bức họa cung đình như vậy, quan trọng nhất là Jeff đã nói qua điện thoại “Chúng tôi”, nói cách khác, hắn còn đồng phạm!
“Trí nhớ tốt nhỉ.” Annabela túm lấy Rolin, lướt qua đám người, tốc độ cực nhanh khiến Rolin có cảm giác như cổ mình đã gãy vậy, “Thật không ngờ các anh có thể tìm tới đây.”
Mũi chân Rolin không có cơ hội chạm đất, Annabella túm Rolin chạy ra ban công, nhảy thẳng từ tầng sáu mươi xuống làm bụng Roliln quặn đau, ngay cả hô hấp cũng nghẹn lại trong phổi, còn chưa kịp khôi phục sau chấn động khi tiếp đất, cảm giác chạy như bay làm toàn thân anh căng cứng, hoàn toàn không thể nhận biết cảnh vật xung quanh, sức mạnh này hoàn toàn không giống với lúc Rolin sử dụng thuốc. Đột nhiên Rolin cảm giác được mình đã đi vào đường hầm.
“Cô muốn gì?!” Vì tốc độ quá nhanh mà Rolin dường như không thể thở được khiến khoang phổi co rút đau đớn.
Annabella nhíu chặt mày, hừ lạnh: “Dùng cậu đổi Jeff!”
Hai người chợt dừng lại ngay buồng điện thoại.
“Vào đi!” Rolin bị đẩy vào, mặt dán vào mặt kính thủy tinh, mạnh đến mức làm toàn bộ buồng điện thoại phải chấn động.
“Không lẽ Jeff đang ở đây?” Rolin bị ném đến xương cốt cũng đang kêu canh cách.
Annabella nhét tiền xu vào, bấm một dãy số, để ống nghe bên miệng Rolin.
Cách nơi này mấy trăm thước, sau một tiếng nổ lớn, người trên đường đều ghé mắt nhìn, người lái xe kinh hoàng vì vụ nổ bất ngờ mà thiếu chút nữa lái xe trật khỏi đường cái, cột điện ầm ầm đổ xuống, đè nát tủ kính của một cửa hàng.
Jeff cảm giác được mình bị kẻ truy đuổi phía sau kéo vào một hẻm nhỏ kẹp giữa hai tòa nhà, sát khí lạnh lẽo làm hắn có cảm giác tận thế đã đến, cơ thể bị nện vào tường đau đớn… Jeff nghĩ chắc xương cốt mình đã gãy vụn rồi, chính nhờ khả năng khép lại của quỷ hút máu mới có thể giữ được tính mạng.
Jeff chưa từng nghĩ tới, bản thân hắn sẽ có đủ khả năng để nhìn xuống vị Huyết tộc thuần khiết này.
Trong ánh mắt đối phương tóe ra sức mạnh chết người, Jeff biết… tất cả đã kết thúc.
“Master của cậu không dạy cậu phải tôn trọng Huyết tộc thuần chủng à?” Nét mặt và khí chất của Feldt trong lúc đó, tựa như kéo thời gian dài thêm, “Hay là, Master của cậu thật không ra gì.”
Jeff không nói gì nữa, hắn có cảm giác rằng, người trước mắt này, đã nhìn thấu mình từ lâu.
“Kế hoạch của cậu cũng không tồi, đổi đèn trong sảnh yến hội thành đèn chiếu tia tử ngoại dùng trong thẩm mỹ viện, như vậy có thể thiêu cháy Jasmine. Bất quá cậu có nghĩ tới chuyện khi cậu thành công giết chết Master của mình rồi, thì sau này cũng khó mà sống yên ổn trong thế giới của Huyết tộc?”
“Sống yên ổn?” Trong bóng đêm, nụ cười của Jeff càng bi thương, “Tôi căn bản không hề muốn làm quỷ hút máu.”
Feldt hiểu rõ, thở dài.
Di dộng trong túi Jeff bỗng reo lên, một giây ấy, thân thể hắn run rẩy một trận, nước mắt trong hốc mắt theo trọng lực từ từ lăn xuống.
“Người quan trọng sao?” Feldt nghiên đầu, “Cậu có thể nghe cuộc điện thoại này.”
Jeff hấp háy miệng, lấy điện thoại trong túi ra, nhưng người nói chuyện lại không phải người mà hắn nghĩ tới.
“Chào — Feldt, tôi biết anh nghe thấy.”
Jeff ngẩn người, hướng điện thoại về phía Feldt.
“Rolin? Sao lại là cậu?” Mặc dù giọng tiến sĩ nghe có vẻ không có chuyện gì, nhưng Feldt có thể cảm nhận được, đối phương đang gặp nguy hiểm.
“Chậc, chuyện là… Tôi bị đồng bọn của Jeff bắt, đối phương yêu cầu anh thả Jeff, sau khi bọn họ gặp nhau ở “chỗ cũ”, tôi sẽ được thả.”
“Tốt.” Feldt đáp ứng tương đối thẳng thắn.
“Không phải chứ?” Rolin nghe có chút kì lạ, “Không phải anh nên đàm phán với họ sao, cứ khinh địch mà đáp ứng thả người như vậy… A!”
Feldt có thể đoán được Rolin ở đầu bên kia điện thoại nhất định đã bị đối phương nện vào tường.
“Nếu còn lập lại hành động vừa rồi, tôi sẽ bẻ gãy cổ Jeff.” Feldt lạnh lùng phun ra mấy chữ này, liền cúp điện thoại, nhìn Jeff đang dựa vào tường, cười nói: “Không ngờ cậu cũng có cộng sự.”
Về Rolin, sau khi bị Annabella đánh đến đầu choáng mắt hoa, đang ôm đầu ngồi dưới đất.
Annabella cúi đầu lạnh lùng nhìn Rolin, “Bây giờ thì cậu hài lòng rồi, Jasmine còn sống.”
Rolin ngẩng mặt nhìn cô, “Tiểu thư Bella… Nếu…”
“Thật xin lỗi, tôi cũng chẳng phải “tiểu thư” gì đâu.” Annabella hừ một tiếng, “Jasmine thích làm nhất, chính là tra tấn những thiếu niên chúng tôi.”
“Thiếu niên? Không thể nào! Nếu là con trai, không có khả năng Feldt lại không nhận ra!”
“Cậu cho rằng phương thức Jasmine tra tấn chúng tôi là bắt mặc quần áo phụ nữa rồi để nam nhân khác chà đạp sao!” Cảm xúc của Annabella dần dần mất kiểm soát, nắm tay đang nắm chặt kêu răng rắc, “Hắn hoạn tôi! Ngay vào đêm tôi thổ lộ với thanh mai trúc mã của mình! Hắn thích nghe chúng tôi gào khóc trong sợ hãi và tuyệt vọng!”
Rolin bỗng hiểu ra, chỉ vì sở thích điên cuồng của Jasmine, cuộc đời của họ đã bị hủy hoại, họ gặp nhau sau khi trải qua khoảng thời gian đau khổ đến khắc cốt ghi tâm, và họ đã bày ra kế hoạch trả thù này.
“Mặc dù khi trở thành huyết tộc, sẽ có được dung nhan không bao giờ già, thế nhưng cuối cùng tôi sẽ được gì? Jasmine không những phá hủy thân thể tôi, hắn còn muốn chúng tôi vĩnh viễn sống trong hư vô!” Annabella túm lấy Rolin, xem ra hắn muốn chạy tới chỗ hẹn với Jeff.
Bọn họ dừng lại tại bến cảng.
Bên bến cảng có vài chiếc tàu chở hàng đậu ngay ngắn, nước biển nhấp nhô, ánh sáng từ ngọn hải đăng chia mặt biển thành mấy vùng.
Trên trời đêm, áng mây nhẹ nhàng trôi lướt qua mặt trăng, ánh trăng mềm mại bao trùm lên mặt nước giống như một tầng sa mỏng.
“Không phải cậu hoàn toàn không có gì, cậu còn có Jeff, không phải sao?” Rolin bị gió biển thổi có chút lạnh, trời vẫn còn trong đông.
“Sai rồi.” Annabella nhìn mặt biển nhấp nhô, dường như đã bình tĩnh hơn nhiều, “Nếu Jasmine không biến mất khỏi thế giới này, thì không một ai trong chúng tôi có được nhau.”
“Jasmine không chỉ điên cuồng từ năm trăm năm trước đúng không?” Rolin nhìn Bella, gió biển thổi qua mái tóc xoăn, tung bay trong không trung. Nét mặt nhìn nghiêng của Bella mang một loại mỹ cảm mỏng manh yếu đuối.
“Những thiếu niên cậu gặp trong yến hội hôm nay, kết cục của bọn họ e rằng còn thảm hại hơn so với tôi.”
“Cho tôi danh sách.”
“Cái gì?” Annabella nhìn Rolin, sóng biển đập vào cảng, gây nên từng trận tiếng vang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...