Đá Quý Không Nói Dối

Cảnh sát, bác sĩ, phóng viên, từng
tốp từng tốp như ong như ve bu tới. Ryan không hề bị bất cứ một vật thể
ngoài cơ thể nào đâm phải, thực sự là quá kinh sợ mà dẫn tới tim đột
ngột ngừng đập. Trong giây lát, lời cảnh báo của Abusnis lại vang lên:
“Kẻ dám đột nhập vào lăng mộ của Pharaoh, thần chết sẽ giáng lâm trước
mặt chúng”.

Cả giới khảo cổ, còn có các đơn vị truyền thông của
toàn thế giới được một phen ồn ào, chú ý chặt chẽ tới tình hình của tất
cả những người làm công tác khảo cổ trong khách sạn Windsor.

Thiên Hạ hỏi Khưu Lạc: “Chúng ta sẽ rời khỏi đây chứ?”

Anh cười thoảng qua: “Đương nhiên không”.

So với vẻ lạnh lùng bình tĩnh của Khưu Lạc, vì cái chết của Ryan, Hank
khóc nghẹn không thành tiếng. Ông ôm lấy thi thể của Ryan không chịu cho đem đi hỏa táng, cuối cùng bị mọi người ngăn lại, Hank cố sức giãy
giụa, đầu đập vào góc bàn rồi ngất đi.

Khi Hank tỉnh lại, trong
căn phòng chen chúc đầy người. Mọi người đều quan tâm tới tình hình của
ông, Jerryd và Tom vì mất đi một người anh em, lại phải an ủi vỗ về tâm
tư Hank, nên thần sắc vô cùng mệt mỏi.

Phần trán của Hank chỉ
băng bó đơn giản, sau khi bác sĩ tư nhận được lời mời tới khách sạn
Windsor, đã xử lý mấy lần vết thương cho Hank, nhưng mỗi lần vết thương
sắp khỏi thì lại tự động bong ra, hơn một tuần liền mà vẫn phải dùng
băng bó để cầm máu.

Hank dần dần nguôi ngoai sau cái chết của
Ryan, ông rất ghét việc chữa trị của vị bác sĩ tư nhân, mỗi lần thay
thuốc là lớp da đó sẽ tróc ra, máu sẽ chảy xuống theo góc trán. Ông nghĩ tới Sudaly tinh thông y thuật Ai Cập cổ, bèn mời Sudaly tới chữa trị
cho ông.

Sudaly lấy ra một lọ thuốc, nghiền nát thảo dược, trộn
với một ít nước thuốc, đắp chỗ thảo dược lên trên vết thương, sau đó
chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, mỉm cười với Hank, “ba ngày sau vết thương
sẽ khỏi hẳn”.

Quả nhiên, vết thương của Hank ba ngày sau liền
khỏi, hơn nữa lại không nhìn thấy bất cứ vết sẹo nào, đến dấu ấn mờ nhạt cũng không có. Hank khen ngợi Sudaly hết lời trước mặt mọi người,
Sudaly cúi đầu mỉm cười, hàng mi dày rủ xuống, phủ lên lớp da trắng mịn

trên khóe mắt.

Điều mà Thiên Hạ nhìn thấy trong nụ cười đó không phải là sự xấu hổ, mà là sự lạnh lùng và ung dung.

Buổi tối ngày hôm đó, toàn thành phố bị mất điện, đầu mối nối liền với nguồn điện dường như đã bị cắt đứt, cả thành phố rơi vào sự tĩnh lặng và u
tối triền miên, tựa như trở về thời đại ba nghìn năm trước.

Thi
thoảng mất điện sẽ khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên, nhưng trong nháy
mắt mà toàn thành phố mất điện thì quả thực hiếm thấy. Chính phủ lệnh
cho ngành điện phải mau chóng sửa lại hệ thống điện, nhưng cả ngày trời
đều không liên lạc được.

Chính trong bầu không khí u tối bao
quanh, trên hành lang, tầng thứ ba của khách sạn Windsor, bỗng một tiếng kêu thất thanh “Á” của mội người đàn ông truyền tới, tiếp theo đó là
những tiếng kêu ú ớ. Tất cả mọi người ngay từ lúc đầu đã rời khỏi phòng
ngủ đi tìm nguồn phát ra âm thanh đó.

Vừa hay lúc đó, trong hành
lang đột nhiên sáng bừng, toàn bộ đèn đều thắp sáng. Mọi người đứng bên
cầu thang tầng thứ ba, nhìn thấy Tom đang ngã bên cạnh cầu thang tầng
thứ hai. Khi họ tới bên cạnh Tom, anh ta đã ngừng thở.

Hank lại một nữa khóc ngất đi.

Tất cả mọi người đều cho rằng Tom vì quá tối, bị ngã nên tử vong, cho đến
khi pháp y cho họ biết xương gót chân anh ta bị gẫy vụn, mọi người mới
cảm thấy kỳ quái. Tom vì ngã cầu thang, não bộ bị va đập mà chết, thân
thể cũng bị thương với những mức độ khác nhau, điều này có thể có được
sự giải thích hợp lý, duy nhất xương chân trái gãy là không thể nào lý
giải được, anh ta rốt cuộc ngã như thế nào mà xương gót chân bị gãy vụn?

Trong nháy mắt khách sạn Windsor rơi vào đám mây mù dày đặc và bóng đen chết
chóc, lại bị truyền thuyết lời nguyền rủa của Pharaoh thông qua giới
truyền thông phát tán ra toàn thế giới, không có ai dám bước vào khách
sạn Windsor, một quán rượu mọi khi náo nhiệt bỗng nhiên vắng lặng quạnh
quẽ.

Jerryd chuyển vào phòng Hank, chăm sóc ông bố tiều tụy.
Những công nhân vận chuyển, trợ thủ khác đều chuyển đi. Vương Tiểu Nhị
đang liên lạc với công ty du lịch, chuản bị đón một đoàn, cùng đoàn rời
khỏi Luxor. Khưu Lạc và Thiên Hạ vẫn điềm tĩnh ở trong khách sạn, ban
ngày tham quan những thắng cảnh ở Luxor, tối đến trở về khách sạn nghỉ

ngơi. Sudaly giúp Jerryd chăm sóc Hank, sau mỗi lần Hank uống thứ thảo
dược do cô ta chế thì mới cảm thấy khỏe một chút.

Nhưng tất cả
đơn vị truyền thông vẫn đang dùng máy quay, máy ảnh chĩa vào khách sạn
Windsor, đợi những tin tức mang tính bùng nổ, đợi lời nguyền rủa của
Pharaoh ứng nghiệm thêm một lần nữa. Họ cuối cùng cũng không thất vọng,
ba ngày sau, Hank chết trong phòng, khi chết trên khuôn mặt vẫn giữ nụ
cười lạnh lẽo.

Jerryd không đợi pháp y tới kiểm nghiệm đã vội
vàng tới quầy phục vụ trả lại phòng, cho dù sau lưng là một rừng phóng
viên và đèn phát sáng, anh ta vẫn không thể kiềm chế mà hét ầm lên: “Có
ma, thực sự có ma! Chết rồi, bọn họ đều chết cả rồi… tiếp theo sẽ tới
lượt tôi, tiếp theo sẽ tới lượt tôi!”

“Jerryd, anh bình tình lại
đi!” Khưu Lạc nắm lấy cánh ta của Jerryd lắc lắc, Vương Tiểu Nhị gọi hai bác sĩ tới, dẫn Jerryd đang hoảng loạn đi tới bệnh viện. Khi rời đi,
Jerryd còn kêu một tràng: “Thần chết sẽ giáng lâm trước mặt chúng ta!
Thần chết sẽ giáng lâm trước mặt chúng ta!”

Đám phóng viên đuổi theo chiếc xe cứu hộ tới đón Jerryd.

Trong sảnh lớn, bọn Khưu Lạc và Thiên Hạ nhìn đám người rầm rập rời đi. Vương Tiểu Nhị khuyên bọn họ: “Hay thà chúng ta cũng trả lại phòng đi, sợ
rằng có tà khí thật. Tôi dẫn các bạn đổi một khách sạn khác”. Có lẽ nghĩ tới mình cũng là người tiến vào hầm mộ đó, Vương Tiểu Nhị không khỏi
cảm thấy tê buốt.

“Chúng tôi đi cùng đoàn của anh, đã nói là anh sẽ phải dẫn chúng tôi du lịch Ai Cập”. Thiên Hạ trả lời anh ta.

“Được, chúng ta đến ở khách sạn Manton trong ba ngày. Sau ba ngày đoàn du
khách sẽ từ Cairo tới, tôi sẽ bắt tay vào hướng dẫn, các bạn đi du lịch
Ai Cập!” Vương Tiểu Nhị cười lớn.

Cho nên Khưu Lạc, Thiên Hạ, Vương Tiểu Nhị ai về nhà nấy, thu dọn xong hành lý thì đi xuống sảnh lớn.

Cánh cửa sảnh đang mở, Sudaly nắm chặt hay tay, đứng ở đó trông rất bất an,
hơi khép hàng mi. Bộ áo đen quấn lấy cô ta một cách thần bí, phần da mặt lộ trắng nhợt nhạt như có bệnh.

“Sudaly, chúng tôi trả phòng
rồi, chuẩn bị rời khỏi đây”. Thiên Hạ chào hỏi cô ta. Sudaly muốn nói

lại nhìn xuống đất, sau đó lại cúi đầu xuống.

Vương Tiểu Nhị không nhịn được nhìn hàng mi của người đẹp, hỏi: “Cô có muốn đi cùng chúng tôi không?”

Người đẹp khẽ gật đầu, đôi mắt đẹp thì cho dù là ai cũng chẳng nỡ từ chối.

“Ha ha, vậy thì lên đường thôi. Chúng ta phải đi tới khách sạn Manton, cách đây cũng không xa, nhưng địa điểm thì nhỏ hơn nhiều, may mà chỉ chờ có
ba ngày. Đi thôi”. Vương Tiểu Nhị cười sảng khoái, dẫn theo ba người bọn họ đến khách sạn Manton.

Nơi đây quả nhiên nhỏ hơn so với khách
sạn Windsor danh tiếng lẫy lừng. Một phòng ăn hai tầng, một khu chung cư 5 tầng, ở giữa còn có một vườn hoa để nối liền hai tòa nhà.

Trong bữa tối, Thiên Hạ và Khưu Lạc ăn các đồ ăn đặc sắc của Trung Đông bày
trên bàn ăn, tương Humus, thịt quay, cá giòn và sữa chua tươi đã tỏa ra
những mùi thơm ngào ngạt. Trên vũ đài ở trước mặt, những vũ nữ múa bụng
ra sức biểu diễn theo tiếng nhạc, có nam du khách đang trực tiếp cùng vũ nữ nhảy múa, vô cùng náo nhiệt.

Mấy ngày qua, Thiên Hạ đã rất
quen với khẩu vị của Trung Đông, vừa ăn, còn không quên gõ nhịp cùng với người khác. Bỗng Khưu Lạc quay mặt ho mấy cái, Thiên Hạ vỗ vỗ sau lưng
anh, “anh không sao chứ? Có phải tại mùi hồ tiêu nồng quá không?”

“Anh không thích ăn, em cứ ăn trước đi”. Anh nhíu mày, xem ra anh vẫn không thể thích ứng với khẩu vị ở nơi đây.

Khưu Lạc đứng dậy khỏi bàn ăn trước, Thiên Hạ tiếp tục xem biểu diễn, lại chẳng còn hứng thú gì.

Khưu Lạc đi khỏi tòa nhà lớn có phòng ăn, đi về phía chung cư, trên đường đi đi qua một hành lang vườn hoa. Ai Cập tháng năm, chính là lúc nắng nực
nhất, những tán cọ dầy nở những đóa hoa bé xíu màu vàng nhạt, nhờ gió
đem tới cho anh một mùi thơm thanh khiết. Khưu Lạc bỗng nghe thấy từng
trận từng trận thanh âm rất nhỏ của con gái, dường như đang phải chịu
đựng nỗi đau khổ rất lớn, âm thanh đó có chút thân thuộc, hình như là
Sudaly.

Khưu Lạc vén đám lá cọ dày, nhìn thấy Sudaly mặc áo váy
màu đen đang nằm dưới đất, hai tay còn nắm chiếc túi của mình, phát ra
những âm thanh rên rỉ, ánh sáng xuyên qua kẽ lá cọ bao chụp lấy cơ thể
của cô ta, cực kỳ kỳ dị, kinh người.

“Cô không sao chứ?” Anh bước tới trước mặt cô ta, nhưng không tiện tiễn cô ta dậy.

Cô ta vẫn cắm mặt xuống đấy, cơ thể dính chặt lấy mặt đấy, thấp giọng thút thít.

“Haizz, cô sao thế?” Khưu Lạc ngồi xuống bên cạnh cô ta, nhìn thấy cô ta không
hề phản ứng gì, cho nên một tay kéo cô ta dậy. Dìu nửa thân trên của cô
ta. Sudaly khóc tới mức nhìn mọi thứ đều trở nên mờ mịt, chỉ cảm thấy
dường như cô ấy thương tâm vô cùng.

Khưu Lạc trầm giọng nói:
“Đứng dậy, tôi đưa cô về phòng”. Anh vừa nói vừa kéo cô ta đứng dậy, cô
ấy đột nhiên kích động giằng co, trừng mắt nhìn anh, đầu mày nhăn lên,

trong khoảnh khắc đầu mày lại giãn ra, nước mắt lại ầng ậng trong mắt,
hoài nghi nhìn Khưu Lạc một cách rất đang thương, giọng bi thương, hỏi:
“Tại sao anh lại đối với tôi như thế… Tại sao lại đối với tôi như thế…”

“Cô đang nói gì?” Tiếng Khưu Lạc vừa dứt, cô ta bèn dụi đầu vào lòng anh,
thổn thức rất thương tâm, “Tại sao phải xóa đi những vết tích của tôi,…
anh hận em đến thế sao? Anh hận em phải không?” Đang nói bỗng ngẩng mặt
lên nhìn Khưu Lạc, làn môi mềm mại chỉ cách có một lớp vải mỏng, dán vào môi anh.

“Cô điên rồi!” Khưu Lạc đẩy cô ta ra, lùi lại hai bước, Sudaly ngã ra trên đất. Khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt dữ
tợn, lập tức đứng phắt dậy, chiếc váy màu đen bay phấp phới trong gió,
miệng lảm nhảm nói: “Anh đã hận em như thế… hận em như thế!”

“Rắn hổ mang kìa!” Vương Tiểu Nhị đột nhiên kêu thất thanh, kéo một tay của Khưu Lạc, dẫn anh lùi về phía sau mấy mét.

Quả nhiên, từ sau bụi cỏ có một con rắn hổ mang trườn tới bên cạnh chân của Sudaly, phần má của con rắn bạnh ra như chiếc mũ, thè chiếc lưỡi rắn đỏ bầm, đôi mắt màu vàng lớn như chiếc chuông đồng có khí thế ép người ta.

“Chạy mau!” Vương Tiểu Nhị kéo Khưu Lạc chạy về phía chung cư, vừa vào cổng
lớn, Vương Tiểu Nhị lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát, mồm mép lắp ba
lắp bắp, “Thật, thật sự… có âm hồn, âm hồn của Htshetsut bên cạnh… chúng tôi ở khách sạn Manton!”

Khưu Lạc bước tới bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, Sudaly lại vừa ngất ngã xuống đất, con rắn hổ mang trong
nháy mắt cũng biến mất.

“Anh vừa quay về à?” Khưu Lạc hỏi Vương Tiểu Nhị.

“Đúng thế, sao lúc nãy anh cứ đứng đờ ra thế, không nhìn thấy trên mặt đất có rắn sao… thần Amon ơi, lần đầu tiên con nhìn thấy con rắn hổ mang đáng
sợ như thế, nếu bị nó cắn cho một phát thì…” Vương Tiểu Nhị lắc đầu
nguầy nguậy.

Không lâu sau, xe cảnh sát tới, họ đưa Sudaly đang
bị hôn mê rời khỏi khách sạn. Sang ngày thứ hai, trên trang nhất các tờ
báo lớn đã đẩy sự nghi ngờ về lời nguyền rủa của Pharaoh lên tới đỉnh
điểm. Qua sự giám định của bác sĩ, tinh thần Sudaly thực sự khác với
người bình thường, nhưng khi các nhà sử học nói chuyện cùng với cô ta,
thì cô ta bình tĩnh tự tại, hiểu biết về 18 vương triều thậm chí còn sâu sắc hơn cả các học giả.

Giới dư luận, giới khảo cổ đã phát ra những
phản ứng còn ghê gớm hơn cả động đất cấp bảy. Các bác sĩ và chuyên gia
lịch sử học nhiều lần thăm hỏi cũng thích kích thần kinh của Sudaly, cô
ta thường quát tháo giận dữ với mỗi người bước vào phòng bệnh của cô ta, chỉ trích họ bất kính, quấy nhiễu sự nghỉ ngơi của cô ta. Trong thời
gian này, Jerryd cũng đã chết, cái chết yên tĩnh trong bồn tắm của khách sạn, bị rắn hổ mang cắn vào chân mà chết.

Con rắn hổ mang đó đã
vào phòng ngủ của Jerryd như thế nào, đã vào phòng tắm của anh ta như
thế nào, đã nhân cơ hội anh ta không phòng bị mà cắn chết anh như thế
nào? Tất cả đều là một bài toán đố, nhưng mà tiếng hò hét giận dữ và
những lời nói điên rồ của Sudaly đã khiến cho tất cả trở nên hợp tình
hợp lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận