Khi Hoàng Tử Điên rời khỏi đấu trường PK, vội vã chạy tới chỗ Vân Tịch thì cậu đã bị giết đến 5 lần, khôi phục danh tự màu trắng (tẩy nick)
Trên người Vân Tịch trống không, hiển nhiên là đã bị người ta cướp sạch hết cả.
Tiểu Điên tử nhìn cậu, nhìn cảm xúc ảm đạm vương trên mặt cậu, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
“Làm phiền rồi, cậu đến cũng vô ích.”
Vân Tịch ngẩng đầu nhìn người trước mặt, hơi mỉm cười.
Nét cười có chút uể oải, có chút tự giễu.
“Không…”
Hoàng Tử Điên đại khái đoán được chuyện vừa xảy ra, nhất thời nhướng mày, oán hận chửi bới to tiếng: “Mẹ nó! Tôi tới chậm!”
“Ý đồ giết tôi của bọn họ quá rõ ràng, mạnh mẽ; hơn nữa vận khí cũng quá tốt.” Vân Tịch châm chọc cười, “Lúc đầu chỉ nghĩ cướp quái giành vật phẩm, bởi vì trên người tôi ngoại trừ trang bị bên ngoài cũng không mang theo đạo cụ gì nhiều.”
“…”
Tiểu Điên tử nghẹn lời.
Giết hồng danh, cướp trang bị, cướp vật phẩm vốn dĩ là chuyện thường. Nếu như trên người Vân Tịch chỉ mang đồ vật này nọ, hẳn là sẽ không làm cho cậu bị tổn thương nhiều đến thế… Nhưng này là cố tình cướp đoạt cho được thứ mà Vân Tịch nâng niu.
Tiểu Điên tử cuồng PK cũng đã từng hồng danh qua vài lần, cũng từng bị người truy sát trong trạng thái hồng danh. Ném đi trang bị, vật phẩm cũng bị quăng bỏ, ban đầu cậu còn tiếc nuối và bực bội đôi chút, sau này dần quen luôn, không còn cảm giác gì nặng nề nữa, vì những thứ cậu đánh mất cũng chẳng là vật quan trọng với cậu.
Nhưng lịch sử của Nivela cùng ý nghĩa của nó đối với Vân Tịch như thế nào, tiểu Điên tử hiểu rất rõ.
Vân Tịch hiện tại nhất định rất khó chịu, rất đau lòng.
“Đến cùng là ai làm? Anh còn nhớ rõ tên của bọn họ không? Tôi giúp anh đi đoạt về!”
Vân Tịch lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: “Tên nhìn lạ mắt, cũng không để công hội. Đẳng cấp cao như thế, nhưng lại nhìn lạ như vậy… Chỉ có thể suy đoán, bọn họ trước đây quá nửa không thường vào hoạt động trong Huyết Sâm lâm.”
Trong Vô Thần Giới thì ngoài Huyết Sâm lâm vẫn còn những tiểu quốc cùng bộ lạc khác tồn tại. Server Huyết Sâm Lâm đông đúc thế này vốn dĩ cũng do đa số người chơi lựa chọn từ lúc đăng kí mà thôi, những server khác vẫn có một số lượng người chơi không ít tham gia.
“Tôi chỉ nhớ rõ trong đó có một người mang tên tương đối lạ…” Vân Tịch nhớ lại, “Người nọ tên là Sườn cốt tinh.” (nhớ món cơm sườn hơm??)
Tiểu Điên tử suy tư nửa ngày, có chút kinh ngạc hỏi: “Anh chắc chắn?”
“Ừ, chắc.”
“Tiểu Vân, tôi hẳn là đã gặp qua người này.” Tiểu Điên tử lẩm bẩm nói, “Hơn nữa còn ngay trung tâm đấu trường PK.”
“…”
“Lúc đó, hắn tổ đội với Hằng Tinh…”
“…”
Vân Tịch sửng sốt, lập tức nhẹ gật đầu.
Nếu là Hằng Tinh… Vậy rõ ràng là tên đó ít nhiều gì cũng có dính dáng đến thương hội.
“Tiểu Vân…” Tiểu Điên tử mặt nhăn mày nhó bảo, “Đám khốn nạn kia chắc chắn đã có kế hoạch trước rồi?”
Sớm đã suy tính, nói thế cũng không sai.
Đáng ra nên sớm nghĩ được bọn họ muốn Nivela là để tăng thêm xác suất thành công khi chế tạo Thánh Hồn chứ.
Sao không sớm đoán ra thủ đoạn thành thục như thế vốn là do đám người kia đã có chuẩn bị kỹ càng.
Mưu tính từ lúc nào… Nghĩ đến quả nhiên oán hận ngày một tăng thẳng cho đến khi bạo phát.
Cho dù là thương hội, hay là ai đi chăng nữa.
“Tiểu Vân! Đến tửu quán kiếm đán khốn nạn kia tính sổ đi!” Tính cách tiểu Điên tử luôn luôn thẳng thắn, căn bản không để bạn bè mình bị ức hiếp, “Không giết chết hết bọn nó, thực sự khó tiêu mối hận trong lòng của tôi mà!”
Tiểu Điên tử sau khi nghe Vân Tịch nói xong liền kéo Vân Tịch phóng như bay đến tửu quán.
Vân Tịch bị cậu tóm chặt cũng không thể giãy ra, dọc theo đường đi chỉ cảm thấy gió thổi quần quật vào mặt…
Tiểu Điên tử bị kích động, quên luôn trong thành Pháp Luân Đinh không thể tiến hành PK. Bất quá tiểu Điên tử cũng là vốn dĩ muốn giúp cậu, làm cho Vân Tịch cảm động vô cùng.
Chỉ là, cảm giác buồn bã trong lòng Vân Tịch một chút cũng chẳng hề vơi.
Không sai… Thật buồn. Không phải phẫn nộ, cũng không phải căm hận.
Buồn bã, còn có một nỗi sợ tràn theo.
Có chút sợ rằng sẽ nhận được kết quả cậu đã nghĩ đến từ trước, cũng có chút sợ…sau này gặp lại Bạch Ngân.
Làm mất thứ quý trọng đó, Bạch Ngân sẽ nghĩ sao? Vân Tịch biết Bạch Ngân sẽ không tức giận với cậu, thậm chí sẽ không trách cứ gì cậu, thế nhưng, Vân Tịch cũng không có cách nào tha thứ cho chính mình.
Nói đi nói lại thế nào, cậu vẫn cứ bận tâm. Vật quý đó cậu vẫn luôn giữ bên người, không phút nào bỏ ra…
Thế mà kết cuộc lại thành ra có thể vĩnh viễn đánh mất.
Cậu nhớ vào một buổi hừng đông, người chơi vô danh đó nói trong màn mưa, “Ánh mắt của cậu và tôi giống nhau, cho nên viên đá Nivela này thật hợp với cậu”.
Bóng lưng của Phù Trần lúc đó, giờ tái hiện đầy đủ sâu trong tâm khảm của cậu.
Lại vào một buổi chạng vạng, người kia cũng đã từng hỏi, “Cậu thích thanh kiếm này sao …”
Biểu cảm của Bạch Ngân lúc đó, giống như không muốn quên mất một chuyện gì.
Mà Nivela mang trên mình những kí ức đó, còn có thể quay về với cậu hay không?
Các loại ưu tư lần lượt trào ra. Cuối cùng, biến thành nụ cười chua chát trên môi.
Tiểu Điên tử kéo Vân Tịch chạy ào vào tửu quán.
Pháp Luân thành ban ngày náo nhiệt thế mà lúc này im ắng, người chơi cũng thưa thớt. Tửu quán luôn luôn đông nghẹt hội viên của thương hội lúc này cũng vắng vẻ vô cùng.
Tiểu Điên tử thô lỗ đạp mở cửa, gây ra một tiếng động lớn vô cùng. Lão bản NPC nhô đầu ra, hung hăng liếc cậu ta một cái.
“Đừng sợ.”
Thấy Vân Tịch nhíu chặt đôi mi, tiểu Điên tử thoải mái thì thầm: “Tôi đã nói việc này cho Cà Chua. Cà Chua sẽ gọi người trong công hội Hoa Quả đến hỗ trợ, không lo bọn kia nhiều người.”
Nói xong, cậu lại phóng lên lầu.
“Chúng ta đi vào.”
Phóng vào lầu hai, Vân Tịch ngẩng lên liền thấy một thân ảnh đang biến mất, tận sâu trong gian phòng.
Trang phục cùng trang bị đó, lập tức làm cậu nhớ lại “cuộc gặp gỡ” cách đây không lâu.
“Sườn Cốt Tinh…!”
Tim trong phút chốc nhói lên, hai người liều lĩnh xông vào bên trong gian phòng tối tăm đó, nhưng phát hiện…
Trong phòng, chỉ có một người đang ngồi uống rượu.
Dáng dấp an tĩnh bình thản, giống như coi nhẹ hết thảy chung quanh.
── Vũ Âm Các, Nhã Hoàng.
“…”
“Nhã…”
Thấy người này, tiểu Điên tử rất đúng mực mà kiềm lại trạng thái hùng hổ lúc nãy. Tuy rằng hai nhà đang đối địch, nhưng đối phương vẫn là hội trưởng của Vũ Âm Các, lễ phép cơ bản vẫn phải giữ.
“Nhã Hoàng lão đại, lúc nãy có người chạy qua hay không?”
“Khuya như thế, hai người tìm người này làm gì?” Nhã Hoàng nhàn nhạt hỏi, cũng tự trả lời, “Không có, ở đây ngoại trừ ta ra cũng không có ai.”
“Thế nhưng tôi thấy rất rõ ràng, vừa nãy có người.” Tiểu Điên tử nghiêm túc hỏi, “Nhã Hoàng lão đại, phiền anh nói cho tôi người kia có phải là Sườn Cốt Tinh hay không, hắn với thương hội có quan hệ gì?”
“Tôi đã nói, ở đây không ai hết.” Nhã Hoàng vẫn như bình tĩnh trước.
“Anh…”
Thái độ như vậy, rõ ràng là không hợp tác… còn có bao che.
Tiểu Điên tử biết chuyện Vũ Âm Các hợp tác với Thương Hội để chế tạo Thánh Hồn, chỉ là cậu cũng như Giang Lưu, không muốn tin rằng Nhã Hoàng có thể làm ra chuyện đê tiện như thế.
Hiện tại xem ra, căn bản là bọn họ tin lầm rồi?
“Không có gì để nói…..”
Vân Tịch khẽ đưa tay, ngăn lại lời tiểu Điên tử định nói.
“Nhã Hoàng, tôi chỉ có một điều muốn yêu cầu anh làm.”
“Là?”
Nhã Hoàng nhìn kỹ người trước mặt, rồi lại nhàn nhạt như cũ. Nhưng Vân Tịch lại nhìn thẳng vào mặt hắn mà nói:
“Nivela là thứ rất quan trọng với tôi, cho nên, xin anh rộng lòng mà trả lại cho tôi.”
“…”
Nhã Hoàng nhẹ nâng chén rượu, chất lỏng màu hổ phách tùy ý gợn lãng đãng, không trả lời.
“Xin rộng lượng trả lại cho tôi.”
Vân Tịch lại nói lại một lần.
“…”
Nhã Hoàng càng chăm chú nhìn vào chất nước trong chén rượu, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Tâm tình người này, đại khái ngoại trừ Giang Lưu ra, sẽ không có ai có khả năng hiểu thấu hay tác động đến cả.
Ánh mắt của tiểu Điên tử từ đang sững sờ trở thành phẫn nộ, cậu cắn răng, gằn giọng: “Nhã Hoàng lão đại, đừng để tôi phải khinh thường anh.”
“Ha~…”
Có người vào cửa, nghe những lời này, lại phát ra một tiếng cười nhạo.
“Tôi nói, nhân phẩm của Nhã Hoàng lão đại, còn chưa tới lượt cậu đánh giá đâu, cuồng PK?”
“A Lục…”
Đúng là một tên khốn nạn đáng ghét đến cùng cực. Tiểu Điên tử liếc qua hắn.
A Lục cũng không để ý đến tiểu Điên tử, mà lại quan sát Vân Tịch cẩn thận, tấm tắc nói: “Ai dà, là cơn gió nào thổi đại thiếu gia Vân Tịch luôn luôn chán ghét chúng ta đến đây thế này.”
Tiểu Điên tử lập tức ngắt lời: “Mày! Ít nói nhảm! Thức thời thì nhanh trả Nivela lại cho tụi tao! Dùng như cách cướp giật ti tiện như vậy, tụi mày không sợ bị Nguyệt Hạ Hồi Ức trả thù?”
A Lục cũng không phủ nhận chuyện cướp đi Nivela. Hắn lắc đầu, nhỏ giọng nói:
“Sợ chứ, sao lại không sợ… Tiểu Điên tử đại gia phát uy mà, tiểu nhân tôi quả thực sợ muốn chết a ~ ”
Biểu tình giả vờ sợ hãi, quả thực khiến kẻ khác buồn nôn.
“Quả nhiên là mấy người làm…” Tiểu Điên tử siết chặt nắm tay.
Giống như có thể đọc được suy nghĩ của tiểu Điên tử, a Lục lắc đầu, cười nhạt mà trào phúng nói: “Thế nhưng mong mấy người đừng quên, Nguyệt Hạ Hồi Ức là một công hội, thì Vũ Âm Các cùng Thương Hội cũng là hai công hội. Hôm nay Hoa Quả công hội có thể giúp mấy người, sau này cũng không có khả năng lại cùng các người lăn qua lăn lại. Tôi cũng ngại một chọi hai, tình thế này bất lợi với mấy người nha… Huống hồ, chỉ một mình Nhã Hoàng lão đại với Thánh Hồn, lại càng không phải là chuyện mấy người có thể dễ dàng đối phó.”
A Lục nói đủ rồi, còn lắc đầu tặc lưỡi bỏ thêm một câu: “Thực sự là đáng thương mà…”
“Đừng quá kiêu ngạo!” Tiểu Điên tử vỗ bàn, gầm lên giận dữ, “Mày nghĩ tụi tao không dám bắt mày hả?”
“Ha ha ha…”
Tuy rằng ngoài miệng khí thế mười phần, kỳ thực trong lòng tiểu Điên tử rất rõ ràng, chiếm ưu thế cũng không có tác dụng thực tế. Lấy lại vật đã mất đi, hoàn toàn trắc trở mà.
Thế nhưng, trong lúc này mà không phản bác, đầu sẽ bị nén đến nổ tung mất.
“A Lục.” Vân Tịch lạnh lẽo nói, cắt đứt tràng cười to khoa trương của hắn, “Đem Nivela trả lại cho tôi.”
“Vân Tịch.” A Lục dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua, “Cậu cũng chỉ biết nói mỗi câu đó sao?”
“Đem Nivela trả lại cho tôi.”
Vẫn chỉ có một câu. Ánh mắt, giọng nói, càng lạnh hơn.
“Cậu điên rồi sao…”
A Lục nhíu nhíu mày, dời đường nhìn, không hề dám nhìn vào mắt Vân Tịch.
“Vân Tịch, nhìn cậu quan tâm như thế, tôi đành hảo tâm mà nói với cậu ── Nivela lúc này đã vào lò luyện kim, hóa thành nước rồi.”
“…”
Tiểu Điên tử kinh hãi: “Ngươi nói Thánh Hồn…!?”
“Ừ đấy.” A Lục chiếm ưu thế, đắc ý nở nụ cười, “Thánh Hồn đã rèn thành công rồi.”
“…”
Nhã Hoàng ngồi một bên vẫn như giữ vẻ mặt vô cảm, nhìn không ra vui vẻ hoặc mất hứng. Thế nhưng hai người bên này thì…dùng cách nói lạc vào hầm băng có thể tả rõ cảm giác của bọn họ không, có phù hợp không?
Tiểu Điên tử bị lời này làm cho chấn động, mà a Lục vẫn còn đang lải nhải.
“Vân Tịch, làm gì mà như tận thế đến vậy? Có cần phải bày ra bộ dạng như vậy không? Cậu cố chấp đòi lại Nivela vì cái gì? Để lấy lòng Bạch Ngân? Thực sự là thương cảm.”
Cách nói năng này, phi thường đáng ghét.
“Khuyên cậu ít tự cho là đúng đi. Cậu cho là Bạch Ngân thực sự rất để mắt đến cậu sao? Thứ hắn coi trọng vĩnh viễn chỉ có đệ nhất thợ rèn Phù Trần ở Vô Thần Giới, cũng chẳng phải là cậu, ha ha ha ha…”
“Câm miệng cho tao!” Tiểu Điên tử lập tức quát lớn.
“A Lục, tôi khuyên anh cũng đừng tự cho là đúng, bớt áp đặt lung tung.”
Vân Tịch tựa như không để ý, vẫn rất bình thường. Nhưng này sâu trong đôi mắt màu xanh lục có vẻ ôn hòa đó, là bão tố cuồng phong.
“Cho dù Bạch Ngân không coi trọng tôi thì thế nào? Có liên quan gì đến việc tôi cố chấp giữ lấy Nivela chứ?”
Cậu dừng một chút, lại nói:
“Lúc này đây, tôi bất quá là muốn bảo vệ một thứ gì đó Bạch Ngân quý trọng mà thôi.”
Đúng là chỉ vì mục đích đơn thuần đó thôi.
“…”
A Lục nhất thời không lời nào để nói.
Tay cầm chén rượu của Nhã Hoàng, yên lặng giữa không trung trong chốc lát.
“Vân Tịch…” Tiểu Điên tử thì thào, không biết nên an ủi cậu làm sao.
Vân Tịch chậm rãi quay đầu đi, tự giễu mà nở nụ cười.
Kỳ thực, phản bác hay xác nhận xong thì sao, làm mọi người á khẩu không nói lại được thì sao, mà có người trả lời được thì sao?
Hiện tại, Nivela đã mất. Thứ gìn giữ rất nhiều hồi ức giữa Bạch Ngân và Phù Trần đã mất rồi.
Định bảo vệ một thứ mà Bạch Ngân coi trọng, thế nhưng lại vô lực. Nivela đã cho vào lò luyện, sau này, cậu còn có thể nào nhìn mặt Bạch Ngân?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...