CHƯƠNG 15
Bởi vì chuyện ngày hôm qua, Lăng Dạ cảm thấy vướng mắc trong lòng cũng tiêu thất, suy nghĩ cẩn thận, y đối xử với ta rất tốt, tốt đến mức vượt qua cả sự quan tâm mà một phụ thân cần có đối với nhi tử của mình, vượt qua cả giới hạn phụ thân nên có, y cũng bỏ qua địa vị đế vương, tự thân chiếu cố ta, có lẽ y có chút khuyết điểm, nhưng ai lại không có khuyết điểm a.
Buổi sáng Lăng Dạ vừa tỉnh lại, phát hiện Lăng Quang vẫn còn đang ngủ, Lăng Dạ nhìn gương mặt say ngủ của Lăng Quang liền chìm vào trong trầm tư, y đối với ta rốt cuộc là tình cảm gì a? Ta đối với y lại là tình cảm gì, y chỉ là phụ thân của ta sao?
“ Dạ nhi, phụ hoàng có phải là rất soái khí không, thấy ngươi nhìn mặt phụ hoàng chằm chằm, ánh mắt không dứt ra được kìa.” Lăng Quang tỉnh lại liền thấy Lăng Dạ nhìn mặt y đến phát ngốc, ngay cả y tỉnh lại cũng không phát hiện.
“ Đúng a, phụ hoàng tướng mạo thật sự là rất anh tuấn, hấp dẫn đến mức làm người ta nhìn không rời mắt, đều sắp chảy nước miếng đến nơi.” Nghe thấy lời nói của Lăng Quang, Lăng Dạ phản ứng lại từ trong trầm tư, trả lời, thuận tiện chùi đi mớ nước miếng không hề tồn tại.
“ Thì ra mỵ lực của phụ hoàng lớn như vậy a, mê hoặc được cả Dạ nhi của nhà chúng ta luôn kìa, phụ hoàng thật sự rất có cảm giác đạt được thành tựu a.” Lăng Quang dứt khoát thuận theo lời nói của Lăng Dạ mà tự luyến.
Lăng Dạ mặt đầy hắc tuyến, nói: “ Phụ hoàng ngươi thật biết tự luyến a, chỉ có mấy câu nói thôi, cho ngươi một chút ánh sáng ngươi liền rạng rỡ, cho ngươi một chút ánh trăng ngươi liền lãng mạn, cho ngươi một miếng nước ngươi liền lan tràn.”
“ Miệng của Dạ nhi cũng thật không tồi a, phụ hoàng trước kia sao lại không phát hiện a.”
“ Tài ăn nói của ta vốn dĩ là tốt như vậy, chỉ là ngươi ngốc nên mới không phát hiện.”
Lăng Quang khó xử cười cười, nâng một cánh tay lên ve vuốt gương mặt của Lăng Dạ, một cánh tay còn lại thì ôm lấy y: “ Mặt đã không còn xưng nữa rồi, cũng may là không quá nghiêm trọng.”
Lăng Dạ cảm giác được trên mặt nhột nhột, cũng tùy ý Lăng Quang ôm mình, nhìn thấy y quan tâm mình như thế, dáng vẻ đau lòng như chính mình bị đánh, Lăng Dạ cảm thấy thỏa mãn, đây chính là tình yêu của phụ thân sao, có lẽ đã vượt qua phạm trù phụ ái rồi.
“ Phụ hoàng, nên dậy thôi, ngươi còn phải đi thượng trieeu”a.” Mặc dù rất muốn tiếp tục ôm Lăng Dạ, hưởng thụ giây phút hạnh phúc này, nhưng y là hoàng đế, có rất nhiều chuyện phải làm.
Lăng Quang lòng không nỡ cũng phải buông tay, rời giường thượng triều.
……………………..
Dùng xong tảo thiện, Lăng Dạ nhàm chán nằm trong tẩm cung, lăn qua lăn lại trên giường, lăn hơn nữa canh giờ, cuối cùng quyết định, vẫn là đi ra bên ngoài dạo thôi.
Vừa mới ra khỏi tẩm cung, liền có người hỏi: “ Lục hoàng tử ngài muốn ra ngoài sao?”
“ Đúng.” Lăng Dạ vô vị đáp, nói xong thuận tiện đi tới trước, không ngờ được phía sau liền có một đội thị vệ đi theo: “ Các ngươi theo ta làm gì, làm chuyện của mình là được rồi, ta chỉ tùy tiện đi dao thôi.”
“ Đây là chỉ ý của hoàng thượng, thuộc hạ không dám chống lại thánh lệnh.” Thị vệ dẫn đầu cung kính đáp.
“ Trúc Tâm, đây là chuyện gì a, tại sao ta ra ngoài lại có nhiều người đi theo như vậy.” Lúc Lăng Dạ không biết phải làm sao, thì thấy Trúc Tâm đi tới, phát hiện mặt của Trúc Tâm vẫn còn hơi xưng, liền vội hỏi: “ Mặt của ngươi sao rồi, tốt hơn một chút không, đều là ta không tốt, nếu không phải do ta thì ngươi cũng không bị đánh.” Lăng Dạ trong lòng vô cùng tự trách.
“ Lục hoàng tử, mặt của Trúc Tâm không sao rồi, qua mấy ngày sẽ khỏi, những thị vệ này là hoàng thượng phái đến bảo hộ ngài, để tránh chuyện hôm qua lại phát sinh.” Trúc Tâm trả lời.
“ Bỏ đi, ta vẫn nên ở trong tẩm cung thôi, có nhiều người thế này đi theo, khẳng định là không còn vui vẻ gì nữa.” Vừa nói, Lăng Dạ vừa quay về phòng, đau khổ than phiền cuộc sống không còn lạc thú nữa, những ngày tháng phiền muộn vô vị này, cho dù là ở viện dưỡng lão cũng còn tốt hơn, còn có người bên cạnh, có thể chơi cờ, chuyện phiếm.
Ngay lúc Lăng Dạ đang phiền muộn cảm khái, Trúc Tâm đi vào bẩm báo: “ Lục hoàng tử, tam hoàng tử và Ngạo Thanh Cang đại nhân cầu kiến.”
“ Tam hoàng tử, Ngạo Thanh Cang? Bọn họ tới gặp ta làm chi?” Lăng Dạ nghi hoặc trong lòng, “ Để họ vào đi.”
Mười mấy giây sau.
Lăng Dạ nhìn thấy có hai người đi vào, cả hai đều rất anh tuấn, tại sao nhìn thấy họ điều cảm thấy luôn là anh tuấn, mà nhìn thấy ta lại đều nói là xinh đẹp, ta cũng muốn anh tuấn a, ta lại không phải là nữ nhân, xinh đẹp có tác dụng gì a.
Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang vừa đến liền nhìn thấy Lăng Dạ đang ngồi trên ghế, ánh mắt hai người lập tức phát sáng.
Trong lòng Lăng Huy nghĩ, Dạ nhi vẫn đẹp như vậy, ta nhất định sẽ có được Dạ nhi, hâng, Thanh Cang tên củ cải trắng đó khẳng định là sẽ giành với ta, có điều leo càng cao thì càng có cơ hội hái được trăng hơn *, ta ở trong cung, cơ hội gặp Dạ nhi sẽ nhiều hơn, nếu thực tế không được thì ta sẽ tự tạo cơ hội. Thanh Cang chắc chắn sẽ không đấu lại ta.
(* Nguyên văn là “ Cận thủy lầu đài quang đắc nguyệt” : lầu càng cao thì càng có khả năng với tới mặt trăng, ý nghĩa là ai ở gần mục tiêu hơn thì dễ đạt được hơn.)
Mà lúc này trong lòng Thanh Cang lại nghĩ, Dạ nhi còn xinh đẹp hơn trước kia, thật sự là trưởng thành sẽ thay đổi, mà càng thay đổi lại càng đẹp, nhưng mà, Dạ nhi xinh đẹp như thế, người yêu thích y nhất định rất nhiều, không quan hệ, ta sẽ đốn ngã từng tên từng tên, đặc biệt là con tinh tinh Lăng Huy đứng bên cạnh này, Dạ nhi nhất định phải là của ta.
Lăng Dạ nhìn hai người này, trong lòng cảm thán, dòng điện thật cường đại a, nếu như là thời hiện đại, thật sự là tạo phúc chúng sinh a, hai người bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ, không phải là gay chứ, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy a, yên đi yên đi, ta sẽ không chia cắt hai người các ngươi đâu, hơn nữa ta còn nhất định sẽ tạo cơ hội cho hai người các ngươi, để kết hợp các ngươi với nhau. Ta đã có Quang rồi, các ngươi không cần lo lắng. Ách, xem ra ta cũng biến thành đồng tính luyến ái rồi, hơn nữa ta cư nhiên còn nghĩ đến y. Nhưng mà, ta nhất định sẽ chú ý thật tốt hai người này, ha ha, về sau không còn buồn chán nữa rồi.
Ba người mỗi người đều mang suy nghĩ riêng, chẳng qua nếu như Lăng Huy và Ngạo Nỗ Liệt biết được suy nghĩ của Lăng Dạ lúc này, khẳng định là sẽ tức giận đến xanh mặt. Nhưng mà cũng chính vì bọn họ không biết, mới dẫn đến sau này giữa bọn họ sẽ phát sinh một số chuyện mà cho dù nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, đương nhiên, trước tiên phải nói thế giới này có một con sông gọi là Hoàng Hà.
“ Dạ nhi, còn nhớ ta không. Ta là tam hoàng huynh của ngươi Lăng Huy.” Lăng Huy bày ra một tư thế tự cho rằng là soái khí nhất nói.
“ Ta là nhi tử của ngự sử đại nhân, Ngạo Thanh Cang, Dạ nhi, ngươi còn nhớ ta không, lúc nhỏ chúng ta thường xuyên chơi với nhâu, còn nhớ khi đó ngươi giống y như một tiểu bất điểm, làm thế nào cũng không lớn lên được.” Ngạo Thanh Cang cảm thán, thuận tiện kéo gần khoảng cách giữa y và Lăng Dạ.
“ Đúng vậy, nhớ lại khi đó, Dạ nhi thường xuyên dính lấy ta, gỡ cũng gỡ không ra, có lúc còn muốn ta cõng ngươi, lúc đó ngươi làm ta đau đầu không ít a, thật sự là giống y như một tiểu ác quỷ.” Lăng Huy nghe thấy Ngạo Thanh Cang nói như thế, lập tức cũng kéo gần khoảng cách giữa mình và Lăng Dạ, trong lòng còn nghĩ, Thanh Cang tên củ cải trắng này thật sự là âm hiểm đi, cũng may ta thông minh.
Tuyệt không biết hành vi của hai người bọn họ giống y như là một đôi tình lữ thich gây chuyện trêu chọc nhau, kết quả Lăng Dạ lại càng thêm khẳng định suy đoán của mình, hai người này đích thực là giả vờ, ta nhất định sẽ giúp hai người các ngươi hòa hảo trở lại.
“ Tam hoàng huynh, Thanh Cang, cái này, chuyện các ngươi nói ta đều quên hết rồi, nói thật, ta ngay cả chính mình có quen biết hai người hay không cũng không rõ.” Cảm thấy được bọn họ thất vọng nghi hoặc, Lăng Dạ lập tức bổ sung: “ Cái này, ta thật sự là không có cố ý quên các ngươi đau, là do lúc ta mười tuổi bị thương tổn hại đến não bộ, đối với tất cả những chuyện trước kia một chút cũng không nhớ. Các ngươi đừng đau lòng a.” Trong lòng lại nghĩ, ta cũng không nói xạo a, ta cũng rất là thành thật đó.
Vừa nghe thấy Lăng Dạ nói não bộ từng bị tổn thương, hai người lập tức khẩn trương hai miệng đồng thanh hỏi: “ Vậy hiện tại đã tốt chưa, không còn nghiêm trọng gì nữa chứ, có cần ta gọi ngự y kiểm tra một chút không.” Hai người nói xong phát hiện đối phương cũng nói y chang, liền đồng thời hâng một tiếng, trừng mắt nhìn đối phương.
Nghe thấy bọn họ hai người một lời, lại thấy họ làm cùng một động tác, Lăng Dạ lại cảm thán, không thẹn là tình nhân a, thật sự là rất ăn ý.
“ Đã không còn chuyện gì rồi, các ngươi không cần lo lắng, chỉ là ta đều đã quên các ngươi, thật sự xin lỗi a.”
“ Không vấn đề gì, cái này cũng không thể trách ngươi.” Hai người đồng thời nói, chỉ là lúc này đều nhìn Lăng Dạ chằm chằm, trong lòng nghĩ không biết có nên làm một cuộc kiểm tra toàn thân cho Lăng Dạ không. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“ Tam hoàng huynh, Thanh Cang, nếu không, chúng ta ra ngự hoa viên dạo mát, chứ ở mãi trong phòng thật nhàm chán.” Lăng Dạ đề nghị.
“ Được đó, đều nghe theo Dạ nhi.” Ngạo Thanh Cang nói.
“ Ra ngoài đi dạo cũng tốt, còn có thể rèn luyện thân thể.” Lăng Huy không chịu thua kém nói.
Ra ngoài nói với đội thị vệ: “ Ta muốn cùng tam hoàng huynh còn có Thanh Cang ra ngoài dạo chơi, các ngươi không cần đi theo, có hai người bọn họ, các ngươi cũng yên tâm đi, chỗ của phụ hoàng ta sẽ trở về nói với y.” Lại nói với Trúc Tâm, “ Đừng quên màng theo hạnh nhân tô.”
“ Đã biết, lục hoàng tử, lần này Trúc Tâm mang theo hai phần, đủ cho ngài ăn.”
“ Ân, vậy xuất phát thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...