Editor: Hazakura
Trời đông giá rét ùa về, tuyết rơi nơi phương bắc.
Tuyết đầu mùa rơi lúc khuya, bông tuyết bay xuống rào rạt, màn đêm đen nhánh ngoài cửa sổ bỗng sáng ngời lạ thường.
Trịnh Thù hẵng chìm đắm trong cơn say tình với Lệnh Ngạn, đương lúc không để ý, móng tay Lệnh Ngạn đột nhiên bấu chặt lưng hắn, ánh mắt rời rạc nhìn bên ngoài, mặt ửng hồng hiện vẻ hoảng hốt thất thần.
"... Tuyết."
Trịnh Thù nghe không rõ, còn cúi đầu hôn ngực anh. Lệnh Ngạn thở hổn hền dồn dập, gom góp sức lực, lặp lại lần nữa.
"Tuyết rơi."
Trịnh Thù dừng động tác, nghiêng đầu thấy tuyết rơi đầy ngoài cửa sổ.
Lệnh Ngạn bảo muốn ngắm tuyết, Trịnh Thù đành gắng gượng đè nèn khao khát tình dục chưa biến mất hoàn toàn, bọc quần áo thật dày lên người anh, mở cửa phòng.
Mặt đất phủ tầng tuyết mỏng sáng lấp lánh, Trịnh Thù thấy rất nhiều người chưa ngủ đều đi ra. Mấy đứa nhóc cao hứng phấn chấn chaỵ khắp nơi kêu chí chóe, đôi tay non nớt giơ cao đón bông tuyết.
Tuyết mùa đông về, cũng đồng nghĩa năm mới sắp đến.
Nhiệt độ buổi tối quá thấp, Trịnh Thù không muốn Lệnh Ngạn bị cóng, dẫu đã quấn anh chắc như keo vẫn không yên tâm mà đưa tay áp gò má anh, thân mật dỗ dành.
"Quá lạnh, về phòng nghỉ đi."
Lệnh Ngạn ngồi không vững, nửa ngồi nửa dựa vào Trịnh Thù.
Mới xuống giường, thân thể anh hẵng nóng bỏng, chất lỏng tràn ra từ kẽ mỏng chảy dọc xuống theo sườn chân. Anh mặc kệ chỗ kín khó lòng chịu đựng nổi, nhìn tuyết đêm mênh mông, dường như không nghe thấy lời Trịnh Thù.
Trịnh Thù ngắm anh, bỗng không biết anh đang nhìn đi đâu, nghĩ gì trong lòng.
Cứ như trong nháy mắt, Lệnh Ngạn cách hắn rất xa.
Cảm giác vồ hụt không khí ấy khiến đôi mắt Trịnh Thù tối sầm, mày khẽ cau, ôm anh vào phòng, đóng cửa lại.
"Ngạn Ngạn, đừng nhìn."
Giọng điệu hắn nhẹ nhàng bâng quơ mang theo cường thế không cho phép cự tuyệt, ánh mặt Lệnh Ngạn lập tức bị ván cửa cắt đứt.
Bị mang về giường, anh quỳ xuống, ngón tay co rút nắm chặt khăn trải giường, thân thể thon gầy bị mở đến gần như nứt ra, hơi hơi run rẩy.
Giữa lúc hoảng hốt, Trịnh Thù nghe anh nỉ non mơ hồ không rõ.
Mùa xuân.
Mùa xuân.
Trịnh Thù nghĩ nghĩ, hôn gáy anh, cười nói.
"Mùa đông qua đi, mùa xuân sắp tới rồi."
Bốn mùa luân chuyển là đạo lý ai cũng biết, mà ở chốn ngày tàn, mùa xuân đến mang theo hy vọng khiến người chờ mong.
Màu xanh lục, tượng trưng cho khát vọng tự do sinh trưởng.
Lúc mùa đông lạnh nhất, Trịnh Thù tổ chức tiệc trong căn cứ, cho phép mọi người đón năm mới.
Hôm đó, tất cả mọi người đều vui vể, đến Lệnh Ngạn cũng ôn hòa dịu dàng hơn thường ngày, hơi cong khóe môi, như đã uống nhiều.
Trịnh Thù ngắm anh, nhất thời khó kìm lòng nổi, vội vàng nói với ánh mắt sáng quắc.
"Ngạn Ngạn, chúng mình sau nay ăn tết cùng nhau được không? Tồn tại cùng nhau, chúc tụng cùng nhau, cùng nhau... cùng nhau chào đón năm mới đến, cuộc sống mới."
Ý mà Trịnh Thù thật lòng muốn hỏi anh, rằng hắn muốn họ dành nửa đời sau bên nhau, làm bạn đến già, đến tận khi cái chết chia lìa đôi ta.
Lệnh Ngạn hẵng mỉm cười, đôi mắt trong sáng ấm áp.
Anh nhìn Trịnh Thù chuyên chú, vẻ mặt nghiêm túc mười phần, còn gật đầu hùa theo.
"Em cũng rất chờ mong năm mới đến, cuộc sống mới."
Trịnh Thù đắm chìm trong hạnh phúc được hứa hẹn mà không nhận ra Lệnh Ngạn tránh nhắc đến lời hứa ở bên hắn, mà nói cuộc sống mới.
Sau này Trịnh Thù mới hiểu, đấy không phải đáp ứng, mà là tín hiệu ly biệt.
Lệnh Ngạn muốn cuộc sống mới.
Một cuộc sống mới không có Trịnh Thù.
Trước lần làm nhiệm vụ cuối đông nọ, Trịnh Thù chưa hề nhận ra sự bất thường nơi Lệnh Ngạn.
Không thể trách hắn sơ ý, bởi trước kia mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn đều cột chặt Lệnh Ngạn bên người chính mình.
Dẫu có vài lần Lệnh Ngạn từng rời khỏi tầm mắt hắn vài phút ngắn ngủi, nhưng khi hắn cuống quít tìm được anh, Lệnh Ngạn đều bình yên vô sự, không có bất cứ điều gì khác thường.
Cho nên Trịnh Thù không nghĩ tới, Lệnh Ngạn có thể ấp ủ âm mưu chạy trốn lâu như thế.
Thành phố hoang phế lúc cười đông vẫn phủ đầu tuyết, bốn phía yên tĩnh, trước mắt mênh mông.
Hiện giờ zombie ngày càng ít, nhưng căn cứ không đủ tài nguyên, bọn họ đành phải ra ngoài kiếm vật dụng mới.
Đi ngang qua vài thành phố đã bị càn quét sạch sành sanh, vốn không nên dừng lại, nhưng Lệnh Ngạn bỗng nhiên thủ thỉ bảo Trịnh Thù anh thấy không thoải mái, muốn nghỉ ngơi chốc lát.
Anh hiếm khi lộ vẻ yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, nhíu lại mi, như đang chịu đựng đau đớn khôn kể.
Trịnh Thù nhớ đêm hôm qua.
Rõ ràng hắn không muốn hành Lệnh Ngạn một ngày trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng lúc hắn trở về, Lệnh Ngạn đang tắm rửa.
Muộn như thế, Trịnh Thù tưởng Lệnh Ngạn ngủ rồi. Hắn mở cửa phòng tắm, thấy Lệnh Ngạn trần truồng đứng dưới vòi sen nhìn hắn kinh ngạc.
Dòng nước chảy dọc theo sống lưng anh đến khe hở giữa mông thịt, đôi bờ mông cong vểnh mềm mại trắng nõn như hai hòn núi tuyết run run. Trịnh Thù suýt nữa chảy máu mũi, hơi thể nặng nề đến gần, hỏi anh sao tự dưng tắm rửa lúc nửa đêm.
Lệnh Ngạn như đã nhận ra nguy hiểm nào đó, tắt vòi hoa sen, bị đè trên tường, tránh ánh mắt hắn mà thấp giọng trả lời.
"Trong chăn lạnh quá."
Căn cứ thật sự rất lạnh, mỗi đêm trước khi ngủ Trịnh Thù đều giúp anh sưởi tay chân, sưởi ổ chăn, sưởi thân mình.
Hiện giờ anh nói lời này, giọng điệu mềm nhẹ như vậy, Trịnh Thù không thể không tự hiểu thành lời mời uyển chuyển nào đó.
Hắn hành Lệnh Ngạn trong phòng tắm một trận, dẫn tới việc hai người đều ngủ quên ngày hôm sau.
Trịnh Thù ngại thân thể anh không khỏe, không muốn anh đi, Lệnh Ngạn vẫn kiên trì.
"Ở trong căn cứ cả mùa đông rồi, buồn quá. em muốn đi với anh."
Trịnh Thù không chắc đấy là do nụ cười nhạt của Lệnh Ngạn, hay do lời "em muốn đi với anh" mê hoặc lý trí.
Dù sao lần ra ngoài làm nhiệm vụ này rất nhẹ nhàng, hắn hẵng quyến luyến niềm sung sướng được ở bên Lệnh Ngạn, nghĩ thế, hắn bèn mang Lệnh Ngạn theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...