Trần Mạnh đứng bên cạnh hơi rùng mình một cái. Lão không nghĩ tới Ái Triêm sẽ trực tiếp gọi điện cho Trần Minh như thế. Từ trước đến giờ lão ta vẫn dùng giọng điệu bề trên nói chuyện với cô nhưng cô đâu dám phản kháng. Hiện giờ trực tiếp cáo trạng với cậu chủ không chừng cậu chủ nổi giận thì lão chết chắc.
Trần Minh bên kia còn chưa kịp nói chuyện, Ái Triêm đã cúp máy trước. Sau đó cô lạnh lùng mà nhìn người đàn ông trước mặt:
- Sao? Ông tự lăn đi hay để tôi dùng chổi quét ông ra ngoài?
Trần Mạnh oán hận nhìn cô một cái, quay người bước đi. Còn lại một mình Ái Triêm ngoài phòng khách, cô ngồi xuống sofa, ôm đầu gối khóc thành tiếng.
Trâm Chi đứng ở một nơi không xa nghe toàn bộ câu chuyện, tức đến nỗi xém chút nữa đã xách dao đến Nhà họ Trần chém người.
- Mấy năm nay rốt cuộc cậu sống ở nhà họ Trần với bộ dáng gì vậy? Ngay cả một con chó canh cửa cũng dám đến bắt nạt cậu?
Thấy Ái Triêm khóc, vừa tức lại vừa đau lòng, Trâm Chi tiến lên ôm lấy cô:
- Con ngốc này. Những việc này, sao cậu chưa bao giờ nói cho tớ hả? Cả sáu năm trời cậu phải luồn cúi mà sống như thế sao? Có phải cậu bị mất não không hả?
Câu nói kia còn làm Ái Triêm tủi thân, càng khó to hơn. Trong mắt người ngoài, cô là vị hôn thê của Trần Minh, chỉ riêng cái danh hiệu này thôi cũng đủ khiến người ta ganh tỵ ngưỡng mộ. Dù anh không yêu cô nhưng vẫn chấp nhận cô.
Nhưng những uỷ khuất mà cô phải chịu đựng, mấy ai có thể biết được? Ái Triêm ngẩng đầu lên nhìn Trâm Chi, đôi mắt tràn ngập nước:
- Bây giờ tớ quay đầu còn kịp không?
Trâm Chi ôm lấy cô, mắt cũng rơm rớm:
- Đương nhiên kịp! Hãy quên hết đi mà làm lại từ đầu. Sao cậu có thể sống như thế bao nhiêu năm nay vậy chứ? Tại sao phải một mình chịu đựng mà không nói với tớ hả? Đồ ngốc này.
____
Mấy ngày sau, người của nhà họ Trần cũng không đến làm phiền Ái Triêm nữa. Nghĩ cũng đúng thôi. Tuy cô dưới danh nghĩa là vị hôn thê của Trần Minh, nhưng ngần ấy năm cũng chỉ là hữu danh vô phận.
Đặc biệt là khi cô là người chủ động theo đuổi Trần Minh, thái độ của người nhà họ Trần đối với cô đều là khinh thường.
Tuy nhiên hiện tại đối với cô là chuyện vô cùng tốt. Cô cảm thấy thanh tịnh, mỗi ngày đều đi học, rảnh rỗi sẽ đến công ty làm việc chuyên cần tận tâm. Mấy hợp đồng mới ký đều được khách hàng khen ngợi không thôi, làm Trâm Chi phải lau mắt mà nhìn ngưỡng mộ Ái Triêm:
- Nếu cậu giác ngộ ra chuyện này từ lâu có phải chúng ta đã giàu to rồi không? Đâu đến mức loạn như bây giờ.
Ái Triêm nhướng đôi mày thanh tú:
- Sao? Tiền của nhà cậu không đủ cho cậu xài?
- Hừ. Tớ muốn xài tiền tớ tự kiếm. Không phải tiền ngửa tay xin.
Ngừng một lúc, Trâm Chi lại không nhịn được hỏi cô:
- Này. Từng ấy năm bị họ coi thường như thế làm sao cậu chịu đựng được vậy?
Tầm mắt Ái Triêm chậm rãi rời đi, trên mặt không hề có bất cứ biểu cảm gì, thong thả ung dung mà tiếp tục làm thiết kế căn bếp còn dang dở trên màn hình. Trâm Chi không giống cô bình tĩnh như vậy:
- Nếu tớ là cậu đã sớm lật tung cái nhà đó lên rồi. Họ còn là người không vậy? Làm sao lại coi cậu như kẻ ăn người ở mà đối xử vậy chứ? Mẹ kiếp.
Trâm Chi là cháu gái duy nhất sống trong gia đình ba đời từ ông nội đến chị gái đều là người trong quân đội. Lớn lên trong môi trường toàn là đàn ông con trai, chỉ có chị gái là duy nhất nhưng cũng mạnh mẽ cường đại không khác gì con trai, nên từ nhỏ đã được rèn luyện võ thuật, sống tự lập mạnh mẽ, những lời thô tục mắng người cũng không ngại mà nói ra. Ái Triêm ở bên cạnh bật cười, đưa cho cô cốc nước:
- Tớ còn chưa tức, cậu tức cái gì?
Trâm Chi thấy cô thật sự không hề có chút tức giận nào, suy nghĩ không thông trong lòng Ái Triêm đang nghĩ gì, lo lắng nói:
- Cậu... Thật sự tính từ hôn thật hả?
Ái Triêm ngẩng đầu nhìn cô một cái:
- Cậu cảm thấy sao?
Trâm Chi ăn ngay nói thật gật đầu:
- Cũng không phải là không có khả năng. Nhưng vẫn không tin nổi cậu nói bỏ là bỏ được ngay như thế. Cậu vẫn luôn là người....
Ái Triêm cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc lẹm liếc sang. Tiếng cười lạnh này của cô làm cho Trâm Chi toàn thân nổi gai ốc, lập tức cười hề hề:
- Ừ, thì tin rồi. Được chưa? Nhưng chịu uất ức bao năm mà ra đi nhanh gọn như vậy thì hơi tức. Cậu có muốn vả mặt bọn họ không?
- Vả như thế nào?
- Bọn họ đều nói cậu không ai thèm nên mới bu bám theo Trần Minh. Nếu như lúc này cậu có bạn trai mới, so với Trần Minh đẹp trai hơn, có sức hấp dẫn hơn, giàu có hơn...
Ái Triêm không hề nể tình mà dội thẳng một chậu nước lạnh lên đầu Trâm Chi:
- Cắt. Đột nhiên xuất hiện ra một tên bạn trai, nếu Trần Minh biết, cậu đoán xem, người chết là tớ hay là tên bạn trai kia?
Trâm Chi nghĩ nghĩ, nếu Trần Minh biết trong lúc anh ta ra nước ngoài bị Ái Triêm cho đội nón xanh... cũng không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.
Khi còn học đại học, Ái Triêm đã từng được rất nhiều người theo đuổi. Có một anh trai khóa trên còn mạnh dạn mua hoa, mua bong bóng ở trước sảnh trường tỏ tình với cô. Sau khi Trần Minh biết được, người nọ lập tức bị anh đánh gãy ba cái xương sườn. Nghĩ đến điều này Trâm Chi đổ mồ hôi lạnh, lè lưỡi rụt cổ:
- Đại khái... Đều không sống được.
Ái Triêm thuận miệng đáp trả:
- Biết thì tốt, chọc ai không chọc, lại đi chọc anh ta. Tớ chưa muốn chết.
Trong lòng Ái Triêm vô cùng rõ ràng tính chiếm hữu của Trần Minh. Anh không yêu cô nhưng hai người ràng buộc bởi hôn ước giữa hai nhà. Vì vậy anh luôn mặc định cô là thuộc sở hữu của anh. Ai cũng không chạm vào được.
Kỳ thật cái gì cô cũng không làm thì có thể thuận lợi chia tay. Nếu sinh chuyện vào lúc này, không biết xui xẻo lại là ai.
Ngày đó cô mắng Trần Mạnh là chó giữ nhà, chỉ sợ Trần Minh sẽ càng chán ghét cô hơn cũng nên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...