Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Minh quả thật đến đón cô như lời anh nói.
Tiệc sinh nhật của đại tá Nguyên Trâm, với gia thế của Trần Minh đương nhiên cũng sẽ được mời tham dự. Nhìn bề ngoài, Trần Minh đường đường là doanh nhân thành đạt nhưng trong giới chính trị cũng phải có mối quan hệ công việc không hề đơn giản. Vì vậy xã giao là không thể thiếu.
Biết cô cũng được mời đi dự tiệc nên anh đánh tiếng trước và kiên nhẫn chờ đợi cô chuẩn bị.
Ái Triêm tự trang điểm nhẹ nhàngtt, quần áo cũng chọn trang phục trang trọng hơn một chút. Một bộ đầm dạ hội bằng tơ nhung thiên nga vàng đen, bao lấy dáng người xinh đẹp, cổ áo khép hờ bả vai, lộ ra xương quai xanh càng thêm xinh đẹp.
Làn da cô trắng nõn non mềm, khi khom lưng cúi đầu bước lên xe, đường cong phần cổ xinh đẹp yếu ớt tinh tế lộ ra. Trần Minh nuốt nước miếng, không kìm lòng được duỗi tay muốn chạm vào.
Ái Triêm phản xạ có điều kiện mà trốn tránh một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Minh, mang theo vài phần cảnh giác.
Sắc mặt của anh trầm xuống, tay cố tình duỗi thẳng tới, ở nơi gáy cô không nặng không nhẹ mà nhéo một cái, mang theo ý tứ cảnh cáo. Anh đã quen với một Ái Triêm dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời, không cho anh chạm vào là cô không đúng.
Ái Triêm bị đau xuýt xoa một tiếng rồi quay mặt đi, lòng càng thêm lạnh. Có lẽ từ trước đến giờ Trần Minh chưa quan tâm đến trái tim của cô, cho nên khi cô thể hiện sự bất mãn trong lòng mình, anh sẽ có một loại cảm giác bị coi thường, cảm thấy không vui. Nhưng cô không vui thì anh không hề quan tâm. Cô lẳng lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, quay lưng về phía anh.
- Em lại muốn làm loạn đến khi nào?
Trong câu nói mang theo tia giận dữ, như đang chỉ trích cô giận dỗi vô cớ. Ái Triêm quay đầu lại nhìn anh, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt cô không còn nữa, nhưng vì biết anh đang tức giận nên giọng nói cũng không quá gay gắt:
- Tôi không có làm loạn. Lời tôi nói cũng không có thay đổi. Chỉ là anh cố tình không hiểu thôi.
Trần Minh biết lời cô nói là nói về chuyện chia tay, hiển nhiên cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa:
- Tôi cho em thời gian một ngày để bình tĩnh lại, không phải để cho em tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này thêm nữa.
Ái Triêm trầm mặc, ngoại trừ đề tài này thì cô cũng không có gì để nói với anh. Xe chạy đến biệt thự nhà họ Trần trước. Ái Triêm hơi ngẩn người khó hiểu nhìn anh nhưng cũng không hỏi. Trần Minh biết cô không thích:
- Quà sinh nhật tôi để quên ở nhà.
Cô hơi bất ngờ. Đây là anh đang giải thích với cô sao? Sau khi dừng xe, Trần Minh một mình đi vào. Ái Triêm suy nghĩ một lát, cũng theo anh tiến vào. Cô muốn tìm một hộp quà cho ra dáng để bỏ chiếc vòng tay.
Trước kia, khi cô chuẩn bị quà sinh nhật cho Trần Minh đã mua không ít những hộp gỗ, bởi vì anh rất thích sưu tầm hộp gỗ, giá trị đôi khi còn xa xỉ hơn cả quà bên trong. Giờ lấy lại một cái cũng không xem là lấy đồ của nhà họ Trần đi chứ?
Nghĩ như vậy, bước chân cô không ngừng tiến lên lầu ba tại phòng làm việc của anh, từ trong ngăn tủ trưng bày, cô tỉ mỉ lựa chọn một trong số đó. Mở hộp ra, bên trong là con tì hưu bằng phỉ thúy. Đây là món quà cô mua tặng anh khi anh tiếp quản tập đoàn. Vì nó, cô đã mang cầm đôi bông tai duy nhất mà mẹ để lại cho mình. Đến nay, cô còn chưa chuộc lại được vì quá thời hạn mà không gom đủ tiền. Lúc đó cảm thấy cũng đáng. Nhưng giờ nghĩ lại mới thấy tiếc nuối. Đó là món đồ cuối cùng mẹ để lại cho cô.
Ái Triêm ngắm nhìn trong chốc lát, do dự một chút mới cầm con tì hưu bỏ lại trên tủ, mang chiếc hộp.
Trần Minh vừa mới tiến vào liền thấy cô tùy tay lấy chiếc hộp chứa quà mà cô đã tặng anh ngày trước. Ái Triêm không chú ý đến sự có mặt của Trần Minh.
Theo cô thấy, hộp gỗ này là do cô tự mua, quà cô sẽ để lại cho anh, muốn vứt đi cũng được. Cô chỉ cần chiếc hộp để bỏ món quà tặng Nguyên Trâm thôi.
Chờ cô để chiếc vòng tay vào hộp xong, mới thấy Trần Minh đứng kế bên nhíu mày nhìn cô. Ái Triêm hơi khựng nguời, tự nhiên có cảm giác mình đang trộm đồ của anh vậy, liền nhẹ nhàng giải thích:
- Tôi cần chiếc hộp để đựng món quà cho chị ấy. Cũng không thể quá xuề xòa được. Con tì hưu kia... để ra ngoài cho mọi người ngắm cũng không tệ.
Giọng điệu của cô khá là tùy ý. Đầu ngón tay của Trần Minh vươn tới trước mở chiếc hộp. Còn nói là không thể quá xuề xòa. Chiếc vòng xấu xí này mà là quà tặng gì chứ. Cho đến cuối cùng anh cũng không nói gì, một lần nữa đậy chiếc hộp lại cho cô.
- Bù lại, làm cho tôi một chiếc tương tự đi.
Ái Triêm hơi sửng người nhìn anh. Nếu cô làm, anh sẽ đeo sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...