Đã Nói Yêu Là Cả Một Đời
Dưới sự giúp đỡ của Kent, Ái Triêm cơ bản hoàn thành xong tư vấn bố cục cho đội ngũ xây dựng. Buổi chiều là có thể triển khai bước đầu.
Nắng nóng làm khuôn mặt cô lấm tấm mồ hôi. Điện thoại trong túi rung lên. Cô mở tin nhắn ra xem:
"Trưa nay anh chờ em ở nhà hàng đối diện nhé. Khương Đồng sẽ đón em.”
Cô gửi lại cho anh hai cái icon mặt ông kẹ rồi nhét điện thoại vào túi.
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp. Người này bị cô bỏ rơi giữa đường nhưng lại không giận dỗi. Có tiến bộ không ít.
Thật vất vả mới giải quyết xong công việc buổi sáng. Cô đưa chìa khóa xe cho Khương Đồng đang chờ sẵn để chở cô đến nhà hàng.
Vĩnh An đã sớm đứng ở trước cửa chờ cô, nhìn thấy Ái Triêm, anh ta cười tiến lên:
- Cô chủ nhỏ vào đi. Boss ở bên trong.
Ái Triêm gật gật đầu xách túi đi vào, vừa đi vừa vặn nguời một chút. tự nhiên cả cơ thể như bị mỏi rã rời vậy. Từ xa đã nhìn thấy Trần Minh.
Hôm nay anh không mặc vest, mặc áo sơ mi màu sáng, làm cho cô phải nhìn anh bằng ánh mắt khác. Trước kia, Trần Minh chưa bao giờ quan tâm đến trang phục.
Cô uể oải đến, thấy trên tay anh đang cầm menu gọi món, nói gì đó với nhân viên phục vụ. Anh ngước lên nhìn thấy cô liền nở nụ cuời. Cô híp híp đôi mắt đánh giá anh từ trên xuống:
- Nhìn không ra đó. Sao anh lại mặc như vậy?
- Sao vậy?
- Nhìn không quen.
Trần Minh cong môi cười rộ lên:
- Không xấu đi đấy chứ?
Ái Triêm ngạc nhiên khi anh còn biết đùa như vậy. Đúng lúc này nhân viên bê thức ăn ra. Cô đang muốn châm chọc anh một lần nhưng không tiện nói trước mặt người lạ nên âm thầm ngậm chặt miệng.
Những món trên bàn toàn là những món cô thích ăn. Nhưng khi đưa vào trong miệng thì chẳng có chút cảm giác mùi vị nào. Cô nhăn mặt:
- Sao hôm nay thức ăn nấu dở vậy. Chẳng có mùi vị gì.
Trần Minh ở đối diện nhướng mày, cũng gắp thức ăn bỏ miệng thử. Không có vấn đề gì. Thức ăn vẫn bình thường mà.
- Anh thấy có vấn đề gì đâu.
Ái Triêm nhất thời cảm thấy mình thất thố. Có lẽ vị giác của cô có vấn đề gì đó. Mà cơ thể lúc này đúng là có chút không bình thường thật.
- Ờ. Vậy sao. Có lẽ do tôi… ơ… mệt quá nên không thấy ngon.
Cô cố tỏ vẻ không sao, nhồi nét thức ăn vào dạ dày.
Buổi chiều vẫn còn kiểm tra thợ xây dựng khởi công nền móng di chỉ. Vì vậy Trần Minh đưa cô về lại công trình. Sau đó anh cũng không về tập đoàn mà quanh quẩn ở đó chờ cô.
Mặt trời xuống núi cô mới rời khỏi công trình. Trên mặt cô mồ hồi lấm tấm. Anh nhìn thấy mà đau lòng:
- Em có đói bụng không? Anh đưa em đi ăn tối rồi về nhé.
- Không. Tôi hơi mệt. Đưa tôi về nhà trước đã.
Nhìn khuôn mặt cô mặc dù trời chiều rồi vẫn hơi ửng đỏ, Trần Minh có cảm giác lo lắng. Anh nhanh chóng đi tới đặt tay mình lên trán cô.
- Em sốt rồi. Anh đưa em đến bệnh viện.
- Không cần đâu, về nhà nghỉ ngơi một chút sẽ không sao. …
Vừa nói dứt câu thì hai chân cô gần như kiệt sức mà khuỵu xuống. Cũng may có Trần Minh bên cạnh. Anh đưa tay đỡ lấy cô. Khương Đồng nhanh chóng lấy xe. Chiếc xe tăng tốc đi đến bệnh viện gần nhất.
Lúc Ái Triêm mở mắt ra, đập vào mắt cô là trần nhà trắng toát. Trên đỉnh đầu là bình nước biển đang nhỏ từng giọt từng giọt chất lỏng vào cơ thể cô.
Cô cựa quậy cơ thể nhức mỏi nhưng vẫn không ngóc đầu lên được. Cửa phòng bệnh mở ra. Cô gái ló đầu vào vừa nhìn thấy cô đã tỉnh thì cười to vui vẻ:
- Hơ hơ.... Chân Ái... cậu tỉnh rồi. Trời ạ. Làm gì cậu phải hành xác như vậy hả? Suýt chút nữa tớ tưởng cậu đi đời rồi.
- Trâm Chi, sao cậu lại ở đây?
Trâm Chi hừ lạnh, hai tay chống nạnh nghiêm mặt nhin cô:
- Hừ. Cậu còn nói nữa. Nếu Trần Minh không gọi, chắc cậu cũng không nói cho tớ biết chuyện cậu nhập viện đâu nhỉ.
Ái Triêm cười nhạt:
- Giờ tớ mới tỉnh dậy. Còn không biết tại sao mình nằm viện. Báo cho cậu bằng cách nào hả cô nương?
Trâm Chi nghe cô nói xong biết mình hơi vô lý nên không tranh chấp, chỉ lườm nhẹ cô một cái:
- Được rồi, nể tình cậu đang ốm nên tha cho cậu. Chờ một chút, tớ đổ cháo cho cậu.
- Sao cậu biết tớ nằm đây mà tới?
Trâm Chi đổ cháo ra bát, vừa đỡ cô ngồi dậy vừa nói:
- Tớ vừa bàn giao xong một hợp đồng nhà ở chưa kịp về nhà đã nhận được điện thoại Trần Minh gọi tới nói cậu bị xỉu. Mà anh ta thì có chuyện gì đó rất gấp phải giải quyết nên nhờ tớ ở lại đây với cậu.
Trâm Chi vừa đút cháo cho cô vừa nói chuyện linh tinh, lại hỏi đến vấn đề vì sao cô kiệt sức đến mức ngất xỉu như vậy.
- Chắc do căng thẳng và suy nghĩ nhiều.
Trâm Chi nhíu mày nhìn cô:
- Xảy ra chuyện gì? Cậu đâu phải người dễ bị công việc ảnh hưởng đến như vậy? Hay tên đàn ông kia lại gây ra chuyện gì nữa.
Ái Triêm lắc đầu cười khổ:
- Không phải là anh ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...