Đã nhớ một cuộc đời
A life remembered (2).Mẩu đặc biệt.
..
Đám cưới.. Hôm nay là ngày vui của mọi người trong họ nhà nó, cũng như tất cả bạn bè, gia đình của cô dâu chú dể.. Mà ở đây không ai xa lạ là anh Cương và chị Quỳnh.. Cũng tốt nhỉ, khi một chuyện tình đẹp như tranh của hai anh chị đã kết thúc… Chỉ có điều chị Quỳnh đang mang bầu rồi.. Ông anh nó ghê thật =.=.. Hỏi thì bảo gia đình bên kia cấm quá nên anh mới làm vậy.. Giờ cưới được nhau.. Tốt thật. Nó vẫn vậy, tối đám cưới.. Nhạc nhẽo hát hò, ầm ỹ hết cả lên, vẫn thui thủi một góc cắn hướng dương.. Đợi nhà trai sang để đi cùng vì dù sao đây là ngày vui của anh nó, không thể lúc nào cũng làm theo ý mình được..
…
Tiếng hai nhà nói chuyện rôm rả, nó tự hiểu mình không có bạn nào nên khi qua nhà gái rồi vẫn chọn một góc khuất nhìn mấy thằng thanh liên đầu xanh đầu đỏ quay cuồng trong ánh đèn nhấp nháy, cũng không ai để ý, thằng Long lúc nãy bỏ về rồi hix.. Không cần bàn chỉ một nắm hướng dương và chiếc ghế nhựa, nó cũng cảm nhận được không khí đám cưới.. Bạt xanh toàn hình trái tim đề tên hai người… Nó nhìn kỹ lắm, bỗng chợt nhớ về những ngày đó.. Giá như nó cũng được như thế này.. Ông trời thật khéo trêu đùa con người mà.. Hai vợ chồng anh chị đến gần.. Anh Cương vỗ vai cười tươi trong bộ vét, chị Quỳnh e thẹn trong váy cô dâu trắng phau.. Đẹp đôi quá.. Nó nhoẻn miệng cười..
_Ngày vui của anh mày mà ngồi thế này à thằng kia..haha..
_hèhè.. Thế làm gì đây..?
_hi.. Minh ngồi không chị buồn đó.. Ra với mọi người đi..
_Em có quen ai đâu chị.. Dâu hehe..
Chị có vẻ ngượng ngùng.. Anh vỗ vai cười khanh khách..
_Thằng này được.. Haha, càng lớn càng khôn..
_Anh thì càng lớn càng ngu..haha..
_Chửi tao à mày..?
_Thôi hai anh em..hihi.. Anh chị ra tiếp khách, Minh tý ra nhé..
_Vâng!
Nói vậy chứ nó cứ nhìn mông lung những chiếc đèn lồng đỏ treo với những dòng chữ chúc mừng.. Theo đuổi một giấc mơ chẳng thể nào thực hiện được. Một bàn tay ai đó. Gõ nhẹ vào mái tóc dài quen thuộc rối bù.
_Ai..?
_Hù..!!
Giọng nói quen này làm nó biết là ai.. Cô ta ôm cổ nó.. Tính dọa đây mà..
_Hihi.. Không ngờ gặp được anh ở đây.
Cô ta đi vòng ra trước nhìn nó tinh nghịch.. Cái cách trang điểm và tóc tai chả giống ai.. Nhưng vẫn đẹp làm nó cũng hơi bất ngờ.. Đúng là cô ta, cái HN này nhỏ ghê..
_Tôi cũng không ngờ gặp chị ở đây.. Mà chị vẫn vô duyên như thế nhỉ..?
_Haha.. Anh ngoài việc biết xỏ đểu và già hơn thì vẫn như vậy, chả thay đổi gì cả.. Tóc vẫn dài ghê..
_Cảm ơn chị đã khen..hehe..
_Xì.. Mà sao lại ở đây? Bộ tính ăn trực hả..?
_Tôi là em rể của của cô dâu..- Nhìn mặt cô ta nhăn nhó suy nghĩ mà đến là buồn cười.. Ngốc quá..
_Là em của chú rể đó..haha..
_Thà nói đại cho rồi..hihi.. Trùng hợp ghê tôi cũng là em của chị Quỳnh nè..
_Ừ..
Hết điều để nói thì im lặng là cách tốt nhất.. Cô ta vẫn nhìn nó chăm chú, nó thì để ý qua thôi.. Nhưng kiểu ăn mặc này thì quả thật cô ta đặc biệt quá..
_Tôi nghe chị Quỳnh kể chuyện của anh rồi.. Là cô gái đó hả..
_Ừ..
_Có phải cô ấy biến anh thành ra như này đúng không?
_Nếu chị nghĩ như vậy thì đúng là vậy.. Thế còn chị thì sao? Người yêu đâu..?
Nó chẳng muốn sát muối vô vết thương nữa nên đổi chủ đề.. Cô ta cười sảng khoái..
_Tôi à.. Tình yêu không đẹp được như anh.. Cũng không bị như anh.. Thích thì yêu, không thì bỏ.. Đơn giản vậy nên giờ tôi cũng không định nghĩa được tình yêu..haha..
Giọng cười có vẻ chua chát của cô ta khiến nó suy nghĩ nhiều, cô gái này cũng nhiều tâm sự lắm đây, có lẽ giống nó cô ta đã tổn thương rất nhiều.. Yêu đúng là con dao hai lưỡi mà..
_Vậy hả.. Thế chị đi cùng ai..?- Lại đổi chủ đề.. Cô ta không thông minh nên chả lo..
_Với tụi bạn.. Tôi thích không khí này..haha..
_ Với chị không khí này là bình thường, còn im lặng là bất bình thường đúng không..?
_Haha.. Anh hiểu tôi đấy, mà người như anh lại ăn mấy thứ này à..?
Cô ta chỉ vào nắm hướng dương.. Cái bản tính khinh khỉnh chẳng thể thay đổi..
_Còn chị thì chả hiểu tôi gì cả.. Những thứ này tôi thích ăn..
_Thế hả..Anh lạ nhỉ..?
_Giờ mới biết à..?
_Gớm.. Thôi về đây.. Ngồi tự kỷ với nắm hướng dương của anh đi..
_Ừ.. Lần sau đừng vô duyên như thế nữa nhé..!
_Hứ.. À..anh có muốn đèo tôi nữa không..?
_Không.. Nay đi bộ với lại sợ bắt đền lắm..
_Cũng cảnh giác nhỉ haha.. Yên tâm chả còn đâu.. Thích thì đi..?
_Thế mới sợ.. Thôi về đi..
_Haha.. “Bai bai”..
Nó ngồi cười một mình rồi đợi nhà trai để về.. Mai cưới lại phải thức làm cỗ rồi chán ghê…
Đọc tiếp Đã nhớ…một cuộc đời – Chương 92
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...