Hai tháng là quãng thời gian không nhỏ, nhưng cũng chẳng đủ lớn để quên một người. Nó không còn khả năng tin vào cái gọi là tình yêu nữa, bất kì người con gái nào cố gắng gần gũi nó.. Hình ảnh em cùng anh chàng kia hiện ra.. Làm nó run rẩy.. Nhận thấy mình không hợp với cuộc sống tập thể mặc dù mới được vài ngày, nên nó tìm ình một nhà trọ mới dù có đắt hơn, tuy nhiên được ở một mình. Đã rất dằn vặt, đau khổ. Nó muốn tìm đến thuốc, nhưng sợ khói làm cay mắt, muốn tìm đến rượu nhưng sợ rượu đắng.. Vì cay đắng nó nếm đủ rồi. Cố gắng gạt em ra khỏi cuộc sống của nó vậy mà không thể được. Mỗi lần cồn cào nỗi nhớ, mùi hương, giọng nói hay nụ cười là mỗi lần nó mong có một cơn mưa. Để tiếng gõ cửa phòng quen thuộc của em lại đến. Nhưng chỉ trong mơ… Giấc mơ mà không có thực, giấc mơ nó đã tưởng là sự thật suốt nửa năm trời..
… Hôm nay trời đầy gió, tiết âm u, mọi thứ xám xịt, đã chớm hè. Vị mưa gần gũi hơn không chỉ với nó mà còn với toàn dân thành phố HN. Mùa hè mới mang những cơn mưa mới, mọi thứ thay đổi nhưng cảm xúc chẳng đổi thay. Phải học cách quên đi thôi. Đúng rồi, phục vụ thì làm sao hợp với tiểu thư..
_Minh ơi..! Bàn số 8 kìa!
_Ra liền…!
Quán caphe này nhỏ hơn quán của chị nhưng lương lại nhỉnh hơn chút vì quán ít nhân viên lại rất đông khách. Nên nó làm công việc của hai, ba người. Từ sáng đến tối. Dù là mệt mỏi nhưng nó sợ lúc rỗi rãi đầu lại suy nghĩ linh tinh. Vừa rồi là cô con gái của bà chủ gọi ra đưa nước cho khách. Khá tốt bụng nhưng hơi lười biếng. Dẫu sao nhân viên như nó chả có quyền mà bình phẩm nghĩ thì nghĩ vậy thôi.
Sau một ngày làm việc mệt nhọc, nó ngả người xuống chiếc ghế xếp (phòng không giường).. Nhìn trần nhà một cách chăm chú để giết thời gian. Quãng thời gian này thật sự chán nản và lâu qua. Vì mọi đêm nó đều thức trắng. Để khóc một mình khi cảm xúc đau đớn đến đỉnh điểm.. Bỗng điện thoại reo.. Dãy số lạ.
_”Alo..?”
_”Có phải Minh không nhỉ?”
_”Đúng rồi, ai vậy?”
_”Chị Hà đây.. Em có thể gặp chị chút được không? Chị có chuyện muốn nói.”
Nó chán nản tính từ chối và cúp máy, chắc lại khuyên nhủ đừng bê tha hay gì nữa đây mà. Nó nghe nhàm tai những thứ này rồi, hay giải thích cho nó về cô ấy. Về cô gái nó yêu thương nhất lại phản bội nó chỉ vì xa mặt cách lòng vì cái thứ thiết yếu của xã hội, đồng tiền..
_”Xin lỗi chị, em không rảnh. Giờ em bận lắm.”
_”Nếu không chịu gặp chị, em sẽ hối hận suốt quãng đời còn lại đấy..!”
Câu nói làm nó chột dạ và thắc mắc. Sự tò mò làm nó đồng ý. Dù sao nó cũng muốn biết giờ em ra sao. Có hạnh phúc hay không.
_”Được rồi? Giờ ở gặp nhau ở đâu hả chị?”
_”Quán caphe em làm trước kia nhé..”
Giọng chị Hà ngập ngừng vẻ buồn rầu.
_”Vâng..”
…
Quán vẫn vậy, chẳng thay đổi gì nhiều, có chăng là về con người mà thôi. Anh Vinh vui vẻ chào đón nó như một người bạn cũ đã lâu không gặp, đến nhỏ Mi cũng hiền dịu đi. Ừ chắc chỉ có nó là vẫn vậy thôi. Thấy nó, chị Hà vẫy nó lại một chiếc bàn cuối khu. Đến gần, sững người lại. Anh chàng người yêu mới của em đang ngồi bên cạnh chị, nét mặt trầm ngâm. Anh ta làm gì ở đây?
_Em ngồi đi.
Kéo chiếc ghế đối diện hai người, nó ngồi xuống, thờ ơ đi một hướng khác. Dù gì trong một con người đầy đủ cảm xúc, cái nhỏ nhen sẽ không thiếu. Nhất là với người đã chia rẽ hai chúng nó. Kẻ thứ ba.
_Nếu chị muốn nói chuyện về Ly thì xin lỗi em không còn là gì của cô ấy nữa rồi. Nên có lẽ mình không có gì để nói.
_Em cứ nghe rồi sẽ hiểu.. Đừng ngắt lời chị.
Mặt chị Hà buồn sâu thẳm. Mắt nhỏ nước. Giọng lạc đi run run. Nó ngạc nhiên.
_Chị có gì cứ nói, em vẫn đang nghe mà.
_Ừ.. Cái Ly.. Ly mất rồi em ạ!
Nghe câu nói này, sống lưng nó lạnh toát, giật mình hoảng hốt.. Chắc lại trò đùa gì đây.
_Chị đừng đùa nữa, điều này không vui đâu!
_Em bình tĩnh nghe chị nói nốt.. Ly mắc bệnh tim em ạ, khi phát hiện thì đã nặng rồi, phẫu thuật chỉ có ít phần trăm thôi em. Nên nó chọn cách xa em để em không đau khổ, em không dằn vặt. Nó muốn em căm ghét nó để khi ra đi nó muốn đau một mình thôi.. Những lần nghe điện thoại của em xong là những lần nó khóc không còn giọt nước mắt nào. Lúc đó, nó phải thở máy và chị bên cạnh.. Nghe hết. Nó lại rúc vào chị khóc.. “em khổ lắm chị ơi..”..
Chị Hà nấc lên.. Nước mắt nó trào ra mặc dù không tin đó là sự thật.. Dối trá.. Tất cả là dối trá..!
_Biết em đủ thông minh để không tin vào câu chia tay thông thường.. Nên nó đã sắp đặt một vở kịch bằng những người bạn của em. Nó nhờ họ giúp để em tin, nó thực sự thay lòng. Nhưng mỗi đêm, nó nằm trong viện lại khóc một mình. Đã nhiều lần nó muốn gọi cho em để nói tất cả.. Rồi lưỡng lự khóc không dám. Chị hỏi thì nó bảo ” Em sợ.. Anh ấy sẽ đau khổ, chị nhìn vậy thôi, nhưng Minh của em hay khóc lắm..hihi”.. Nói vậy hai chị em chỉ biết ôm nhau sụt sùi, không hiểu sao căn bệnh lại chọn nó.. Ly không đáng bị như vậy phải không em..?
Giờ đây nó hiểu nó đã trải qua điều gì rồi, một lần nữa cái đầu ngu dốt của nó hiểu ra. Tự trách mình quá vô tâm.. Nước mắt chảy xuống thành dòng vì người con gái đó..
_Cậu thật sự may mắn vì có được tình cảm của cô ấy.. Ly là một cô gái tốt. Cô ấy rất đau khổ khi thấy cậu như vậy, đêm hôm đó, chúng tôi không làm gì cả. Chỉ có cô ấy đứng bên cửa sổ lặng nhìn cậu rồi khóc, khóc một cách dữ dội. Khi cậu rời đi, cô ấy vì quá sức nên ngất. Tôi là người đưa cô ấy vào viện. Trong đó, tôi chứng kiến, mỗi lần đến thăm. Không ngày nào gối cô ấy không ướt.. Tôi chỉ là bạn cô ấy nhờ giúp mà nhìn cô ấy như vậy tôi cũng đau lòng lắm, nhưng giờ cô ấy không còn nữa..
Những câu nói của anh ta làm nó bằng hoàng hơn, nó thấy mình khóc ra tiếng, sàn của quán lấm tấm nước mắt. Nó không dám ngước mặt lên nhìn hai người, nó sợ..
_Minh này.. Những thứ này là của em.. Chị nghĩ Ly muốn em giữ chúng.
Nó quay sang, chị Hà đẩy món đồ đến chỗ nó. Vội vàng nhận lấy. Một chiếc khăn len màu đen có chữ “M love L”, quấn trên cổ con doremon nhồi bông quà nó tặng sinh nhật em.. Lặng lẽ ôm hai thứ này vào người, mặt doremon ướt lệ..
_Đây là hai đồ Ly hay ôm khi ngủ ở viện.. Chiếc khăn này cũng là của nó đan lúc điều trị.. Chị còn nhớ rõ.. “Minh thích màu đen chị ạ, hihi. Khi em hỏi thì anh ý giải thích lạ lùng cực, như biết xấu vẫn thích ấy, chị thấy đặc biệt không.. Giá như em được tự tay mình quàng vào cổ cho anh vào mùa đông năm sau..nhưng chắc không được chị nhỉ..?”.. À con đây nữa, đây là bức thư mà Ly viết vào ngày cuối cùng ở trước khi qua Nhật phẫu thuật.. Lúc ấy do quá bực vì sự ngốc nghếch của con bé mà chị giật lại cất đi, chị nghĩ em lên đọc, chị đưa nó tờ giấy. Nó vuốt phẳng phiu tờ giấy nhăn nhúm và ố vàng, nét chữ mềm mại của em hiện lên chỉ vài dòng thôi.. “.. Ngày mai mình phải qua bên kia, có lẽ mình sẽ chết.. Mình nhớ anh lắm, muốn gọi cho anh lắm nhưng không được. Mình không đủ dũng cảm làm anh đau lòng.. Những thứ do vở kịch mình tạo ra đã làm anh khổ đủ rồi.. Giờ mình chỉ ước, giá như mình được ôm anh, hôn anh lần cuối trước khi đi.. Cảm nhận bàn tay đầy xương và lồng ngực nho nhỏ nhưng luôn ấm áp đấy của anh. Mình biết anh thắc mắc sao mỗi khi đi xe mình lại ôm chặt như vậy nhưng không dám hỏi.. Haha, anh nhát lắm.. Mình mong anh hỏi để có thể trả lời.. Ôm như vậy để tay mình vòng qua người anh, đến ngực trái của anh.. Nơi có trái tim anh đang đập.. Thứ mà anh hứa nó thuộc về mình mà giờ mình phản bội anh. Chắc anh đau đớn lắm, giá như mình không bị đau.. Giá như mình không mắc bệnh, giá như mình không chết. Mình sợ chết lắm..” bức thư dừng lại bằng quệt mực dài, chắc trong lúc đang viết bị giật đi. Bức thư không hồi kết nhưng đặt dấu chấm hết ột con người với số phận đau khổ, người con gái nó yêu. Nhìn lại những vết loang. Những giọt nước mắt của em trên tờ giấy đã khô. Em khóc nhiều quá..
_Chị gọi em ra để cho em hiểu.. Ly nó chỉ yêu em, chưa bao giờ thay đổi.. Nhưng số phận hai đứa không đến được với nhau rồi.. Do em chị bạc mệnh, chị hứa với nó là sẽ giữ bí mật. Nhưng chị sợ em hận nó. Ly đáng thương lắm em ạ. Đừng hận nó nhé. Em giữ lại đồ, chị phải về rồi.
Chị Hà dụi mắt rồi kéo chiếc túi xách bước ra khỏi quán cùng anh chàng kia.. Nó cứ ngồi như vậy ôm đầu khóc, khẽ lấy con doremon, hít vội mùi hương của em còn xót lại. Nó đi khỏi quán, quên xe luôn. Nó như một thằng điên, ôm con doremon đi khắp nẻo đường mà khóc. Bao nhiêu người nhìn với ánh mắt thương hại. Chắc họ tưởng nó điên.. Mà đâu biết, nó..điên thật. Nó điên vì mình bị bỏ rơi, mình bị lừa. Nó cứ thế đi cho đến tối, đến cuối con đường nó lại mong thấy em.. Em đang cười, em ôm nó trong vòng tay..
” Em bảo em là hoa, anh là gió.. Nhưng em đâu biết, em đã nhầm, chính anh mới là một bông hoa dại, để gió cao sang như em, thắc mắc thầm thương và để rồi một ngày hoa tỉnh dậy, đã thấy gió đi rất xa..”
Một cơn mưa, một cây cầu, một góc phố, một loài hoa. Em đã đến bên đời anh để lại bao cảm xúc ngọt ngào của mối tình đầu đẹp đẽ mang đầy yêu thương… Vậy mà sao em lại bỏ đi, để anh một mình bơ vơ vậy, em ích kỷ lắm, em biết không? Nếu được, em hãy mang anh đi theo với.. Em ơi..
Khi tôi chọn cách để quên những dòng hồi ký này là tự nhắc mình luôn nhớ.” Em sinh vào thứ sáu ngày mười ba, em hay gặp may mắn. Chắc giờ là điều xui xẻo đầu tiên cũng là cuối cùng mà em gặp phải. Nhưng em nhớ nhé hãy luôn dõi theo anh vì một góc lớn nhất ở tim anh dành cho em,luôn là vậy chẳng thay đổi cũng như..
Khi nào Bồ Công Anh bay không cần gió
Thì khi đó anh hết yêu em.”
==== The End ====
Đọc tiếp ngoại truyện Đã nhớ…một cuộc đời – Thứ 6 ngày 13
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...