Đã nhớ một cuộc đời

Tuần mới lại qua, như một định lý nhàm chán nhất định. Nó rũ rượi nằm một góc ở phòng với nhiều suy nghĩ tiêu cực, phải có thằng Quang với thằng Hoàn kéo dậy đi học mới đi. Cơ sở này không rộng nhưng khá sạch sẽ. Trong khi tụi ở lớp đàn đúm chơi bời dưới sân, nó gọi cho em. Không liên lạc được. Vậy đó, em bận suốt, mọi lý do em viện ra để tránh nó, làm nó buồn. Chỉ thơ thẩn về những lời nói yêu đã lâu không được nghe lại từ em. Đơn giản gặp được nhau em lại vội vã, thời gian đã hạn hẹp. Nhiều khi nó thấy em đi với nó, gần như là nghĩa vụ. Vài nụ cười gượng nói năng. Rồi còn trang điểm đậm lắm. Nó góp ý thì em phản ứng.
_Thời buổi này con gái ra đường ai không trang điểm hả anh, nhìn quê lắm.
_Nhưng em đẹp sẵn rồi mà cần gì trang điểm?
_Thì cho nó đẹp hơn.
Bên cạnh em lúc này mỗi lần đi chơi lại kè kè cái túi xách. Lúc ngồi bên nhau chẳng còn tâm sự, thay vào đó chỉ là việc em soi gương với chỉnh sửa đầu tóc. Ừ, tiểu thư, em đẹp , em cao sang. Vậy giờ em còn yêu anh nữa không nhỉ. Thằng mà giờ đây như nài nỉ em mỗi lần đi chơi, được nửa tiếng đã đòi về với lý do bận. Cáu lên em nói.
_Sao lúc nào anh cũng hỏi dò dẫm thế, chuyện ở shop chứ gì đâu?
_Vì anh là người yêu của em.. Em hiểu không?
_Em biết rồi, nhưng đâu phải quá tò mò như vậy?
Chẳng thèm nhìn nó, em vẫn soi gương để đánh son môi. Dòng kẻ mắt cũng theo đó mà đậm lên. Nó không còn nhận ra em nữa. Đèo em về, cái ôm hờ không đủ để cơn gió lạnh còn xót lại đi qua. Tìm một hơi ấm hay trái tim ngày xưa. Em đã thay đổi rồi ư? Hay anh đã làm gì khiến em không vừa lòng?
.. Ngày hôm ấy, có gì đó vỡ vụn, hình như một mảnh thủy tinh, nó đã cố dán dính lại, nhưng nhìn đến méo mỏ đáng thương. Tay cũng bị cứa đến bật máu. Đêm về nhớ em, dù có đau, Em vẫn là người con gái nó yêu thương nhất. Thế rồi..

_”Alo..”
_”Minh hả.. Tôi Quang đây.”
_”Gọi gì vậy ông?”
Gần tối đang ngủ, nó nhận được điện thoại, chỉ hơi ngạc nhiên chút.
_”Ông ra quán caphe gần. Công viên Bắc chỗ siêu thị đi, tôi thấy.. Bạn gái ông..”
_”Ừ, thì nhà gần đoạn đó mà.”
_”Không phải.. Nó đang ngồi với một đứa con trai..”
_”Hả?”

.. Chẳng cụp máy nó vội phóng như điên trên con đường đông đúc, ánh đèn đường vụt qua cứ nhòe đi. Con trai.. Ai mà quan trọng hơn cả nó, ai mà tối nó hẹn sang gặp em mà em bảo bận. Đừng nói với nó đây là sự thật. Đừng phải là lý do em lạnh nhạt với nó. Xin.. Đừng..
Đến nơi, thằng Quang ngoắc nó lại một bàn gần cửa, thấy người con gái đó. Đúng em rồi.. Bên cạnh em là anh chàng nào rất đẹp trai. Nhìn hai người đẹp duyên, khiến nó chạnh lòng và run rẩy..
_Ông bình tĩnh, đừng làm ầm lên. Thử gọi hỏi nó xem sao?
_Ừ.
Giờ nó chỉ biết nghe lời chứ chẳng nghĩ được gì nữa.
_”Alo”
_” Em đang làm gì vậy..?”
Nhìn em khẽ nhăn mặt chần chừ bàn bên kia. Thái độ này là sao?
_”Em đang đi chơi với bạn mà, anh có chuyện gì không?”
_”Thế em đi với trai hay gái thế?”
Bên kia em khó chịu hẳn lên.
_”Cái này mà anh cũng quản lý em à?”
_”Đâu có.. Anh chỉ muốn nhắc muộn rồi em lên về sớm thôi..”
_”Em biết rồi..!”
Em cụp máy, gương mặt khó chịu kia lại tươi trở lại. Nụ cười này đã từng thuộc về nó, hụt hẫng lắm. Em cũng chẳng nói gì nhiều. Tuy rành rành ra đấy, mà nó vẫn cố chấp tin, phải rồi chỉ là bạn thôi mà. Đâu có bằng chứng gì nữa chứ.
.. Tối hôm nay, nó lại tìm cách làm em vui. Một trò trẻ con nhưng nghĩ là sẽ rất ý nghĩa. Rẽ vào hàng bánh rán ở phố cổ, nơi hai đứa thường đi ăn những lúc em buồn hoặc lỡ chưa nấu nướng. Hương vị ở đây chắc em sẽ không quên. Dù mệt nhưng nó không về phòng luôn mà phi sang nhà chỗ em. Bộ quần áo phụ hồ vẫn dính đôi chút xi măng, đầu tóc bết lại. Chẳng có hề gì, vì viễn cảnh được em chăm sóc lo lắng như ngày xưa khiến nó cứ cười trên đường đi với bọc bánh lủng lẳng ở xe. Đường phố hôm nay vì thế trong mắt nó cũng đẹp hơn nhiều. Vậy mà..
Cổng nhà chị có một đôi trai gái đang rảo bước, anh chàng đó nắm tay người con gái của nó.Họ đi mà cười vang con đường nhỏ, tiếng cười của em rất tự nhiên, thứ mà nhẽ ra là của nó. Lòng nó quặn thắt chiếc bóng dài lê thê run rẩy. Nó đứng lấp sau một cây lớn, bên cạnh thùng rác nhìn trộm người con gái mình yêu thương vui vẻ bên người khác. Cảm giác này ai hiểu. Đau lắm. Nhưng vẫn cứ huyễn hoặc là mình không bị phản bội, thật ra lòng nó đã tan nát. Gắng giữ giọt nước mắt không chảy, vứt bọc bánh đi. Quay xe về trước khi thấy thêm một hành động nào làm nó tổn thương thêm nữa.” Đêm lặng lẽ mình tôi góc phố quen thuộc, qua một mùa đông dở dang với bao kỷ niệm, giờ em còn nhớ hãy em đã quên..”
..
_”Em rảnh không? Mình gặp nhau nhé?”

_”Anh à, giờ em đang đi chọn đồ.. Để hôm khác đi anh?”
_”Ừ.”
Buồn bã đút chiếc điện thoại vào túi tuần.. Gọi đĩa hướng dương và cốc trà, nó ngồi một mình ngắm thành phố đã dần về đêm ở một quán lề đường. Tiếng ồn ào xe cộ đã thưa thớt, bà chủ quán cũng lẹp bẹp chiếc bếp than để chuẩn bị dọn về. Cảnh vẫn đấy, nhưng người đổi thay. Những toà nhà sừng sững xung quanh, giờ mới biết HN đáng sợ như thế nào.. Nó phồn hoa quá.. Trời nổi gió, hình như chuẩn bị mưa. Cơn mưa rào đầu tiên chuyển mùa, nó nghĩ vậy, bởi tiếng sấm đã âm ỉ trên bầu trời đen nghịt. Bỗng chợt, chiếc xe máy của ai vụt qua mang theo tiếng nói quen thuộc. Em đang ôm anh chàng đó, cả hai đang rẽ vào… Khách sạn. Chẳng kịp giữ nổi cảm xúc, nó đuổi theo chiếc xe.. Vụt qua chặn lại gần cổng.. Chàng trai kia tỏ vẻ kì lạ, em thì ngạc nhiên..
_Anh..a..nh..?
_Chuyện này là như thế nào, em có thể nói cho anh biết được không..?
Em.. Im lặng, sự im lặng đến rợn người. Em còn nói nghĩa là em còn quan tâm thương yêu, em im lặng khác nào em muốn đặt dấu chấm hết.. Nắm chặt tay em lại.
_Em đi về đi.. Về với anh..!
Ba người đứng cạnh nhau, nó nhìn trông hệt thằng bán ăn xin.. Người ngợm bẩn thỉu, mặt em thoáng chút bối rối rồi trở lên lạnh lùng.. Giờ thì thật sự, nó đã hiểu..
_Cậu là ai.. Tránh ra cho chúng tôi đi..!
_Anh về đi..!
.. Em nói làm nó chết lặng.. Ai đã nói xa mặt đừng cách lòng.. Bao câu hẹn ước giờ đọng lại được ở em không, sự phản bội này quá trắng trợn. Làm sao nó chịu nổi đây? Em độc ác lắm.. Em biết không?
_Cậu kia điếc à?
Nó hốt hoảng chạy lại lay em.. Đôi bờ vai nhỏ nhắn.. Em nhăn mặt..
_Sao lại như thế này? Nói cho anh biết đi..? Em đừng thế nữa, anh làm gì sai.. Anh làm gì trái ý em, em nói đi.. Anh sẽ sửa mà..!!
_ Anh chẳng làm gì sai cả.. Chỉ là em chán rồi, em hết yêu anh rồi.. Anh hiểu chưa, về đi, đừng hi vọng nữa.. Mình chia tay!
Giọng lạnh lùng cuốn theo cơn gió đến buốt óc, nó sốc.. Ngồi bệt xuống đất, giữ chân em lại.
_Anh không chấp nhận đâu.. Anh không tin..!
_Vậy thì để tôi nói cho anh biết.. Từ trước đến nay anh chỉ là trò chơi của tôi thôi.. Chán thì bỏ anh hiểu không?
Giọng em lạnh nhạt, có phần khinh bỉ.

_Bồ công anh.. Cơn gió, tất cả đều là lừa dối ư. Em hãy nói với anh là không phải sự thật đi.. Rồi anh sẽ dẫn em đi chơi, anh vẫn sẽ yêu em như chưa từng có gì xảy ra, anh xin em đấy.. Đừng nhẫn tâm với anh như vậy mà, anh xin em..
Nước mắt khó có thể kiềm nữa.. Trước bao người trong đêm tối, nó cố níu giữ người nó yêu bằng cách nhục nhã nhất.
_Bốp..!!
Choáng váng vì đau.. Nhưng nó gượng dậy sau cú đấm đó, tụi bảo vệ cũng chạy ra… Điều này châm ngòi máu điên trong nó.. Vớ lấy viên ngói ở hốc cây. Đứng chắn trước em.
_ Thằng nào đến gần, tao liều với thằng đó..!!
Cả bọn sững lại không dám đến gần. Chỉ có em..
_Chát..!! Cút đi..! Anh hiểu không, anh chỉ là thằng sinh viên thôi.. Anh có gì chứ, địa vị, tiền bạc.. ?Trò chơi đến đấy là chấm dứt.. Về đi. Tôi chán ngấy anh rồi. Rác rưởi..!!
Em cười nhạt, cú tát đau đến tận xương tủy. Em cùng anh chàng kia bỏ vào trong khách sạn. Nó thất thần ở ngoài, viên ngói vỡ nát dưới chân nhanh quá, mọi chuyện kết thúc vậy sao? Vị the mát, tiếng sấm rền vang. Cả ông trời cũng cười nhạo nó. Mưa trắng xóa đường phố, cơn mưa rào trái mùa mang theo bầu tâm sự. Chiếc ghế đá chỉ còn một người trống một bên. Mặt hồ vỡ tan theo mưa. Ngửa người ra ghế đá, mưa rát mặt. Giờ này em đang vui vẻ bên ai kia.. Em có còn là Ly trong nó không? Cô gái mộng mơ, hay cười, hay khóc, tỏ vẻ mạnh mẽ.. Hay giờ là ác quỷ. Không.. Nếu bên trong em có là một ác quỷ thì nó nguyện làm mọi thứ để xin chút lòng trắc ẩn của con quỷ này.. Chỉ mong con quỷ này không phải là em.
..
Thức dậy người kiệt quệ sức lực.. Nó ước mọi chuyện đêm qua là mơ một cơn ác mộng nhưng không thể được. Nó đang ở phòng trọ, với mấy thằng bạn xung quanh.
_Ê.. Tỉnh rồi.. Tỉnh rồi .. Gọi Khánh vào đây..!
Thằng Hoàn réo. Thằng Quang quây lại.
_Sao mà đêm qua ông nằm ngủ ngoài ghế đá vậy, mà mưa to nữa, bộ chán sống à?
_Ừ.
_Điên vừa thôi.. May có đứa kiếm được ông đưa ông về đây đấy..
_Ai?
_Thằng Tuấn với con nào ý, tự nhiên cõng xồng xộc vào giữa đêm.. Hai đứa ướt sũng.
Lại phiền đến mọi người. Nhưng nó vẫn không tin được em lại là con người như vậy, có lẽ có lý do gì đó. Em của nó không thể như thế, người nó yêu là một cô gái tốt, cô ấy không bao giờ như vậy với nó đâu. Chẳng qua là trò đùa. Điều này khiến nó cười, cười như điên như dại. Cười..cười.. Ra nước mắt..
.. Đớn đau, em không còn nguyện vẹn ngay trước mắt nó, không thể ngăn. Bất lực nhìn em bên người khác. Nó ngồi đơ như kẻ mất hồn, nó vẫn muốn gặp em. Ai bảo nó bi lụy lú lẫn, nó mặc kệ. Tình đầu dễ gì buông tay. Lỡ yêu em quá nhiều.
Nó chẳng quan tâm điều gì hay ai, nó chỉ muốn em nói rõ ràng, mặc ọi thứ đã ngay trước mắt. Vẫn là anh chàng đẹp kia. Nhìn em tình tứ bên người ta, nó khó chịu như trái tim vỡ vụn, nhưng ngàn mảnh vụn này vẫn rung rung lao theo em..
_Anh muốn nói chuyện..!

Nó chạy xộc vào kéo em ra khỏi căn phòng ầm ỹ đầy mùi thuốc lá và rượu. Hôm nay em diện chiếc váy đỏ dài tới chân, mặt thì trang điểm rất kỹ càng. Em đẹp lắm, nhưng vẻ đẹp này không hợp với em chút nào.
_Còn gì để nói nữa, anh về đi..!
_Anh không tin, cho anh một lý do, nếu đúng anh sẽ chấp nhận.
Em thở dài não nề.
_Sao anh cố chấp vậy nhỉ. Lý do, lý là tôi hết yêu anh rồi, anh hiểu không? Anh có gì lo được cho tôi? Có tiền không? Có xe không? Tôi từng nói mọi thứ tôi nói là nói dối.. Nhưng anh không để ý. Từ trước đến nay. Anh nghe rõ nhé.. TÔI CHƯA BAO GIỜ YÊU ANH!! Anh thấy người kia không, đó là người yêu tôi.. Anh ấy giàu, anh ấy lo được cho tôi. Vậy đó, anh hiểu chưa. Về đi đừng làm phiền tôi nữa..!
Em định quay bước lại cánh cửa đó. Nó kéo tay em lại..
_Nhưng anh yêu em.. Anh yêu em mà..?
_Yêu à.. Tỉnh lại đi, thời buổi này chẳng có tình yêu đâu. Yêu có giúp tôi sống không.. Ngây thơ lắm, cuộc đời không màu hồng như vậy đâu..
Nó chẳng nghe những lời xát muối đó, chỉ hấp tấp kéo em về..
_Về với anh đi..!
_Bỏ ra..!! Sao anh dai quá vậy, tôi không yêu anh.. Về đi, đây không dành cho những kẻ như anh đâu..!
Em đẩy nó ra rồi bước vào, tiếng nhạc xập xình như theo con tim nó làm ngừng đập đi.. Thế là hết sao?
.. Lúc này nó muốn tìm nơi để yên tĩnh một mình, nơi đầy kỷ niệm của hai đứa. Phòng trọ cũ mở ra, không khí chẳng có hơi người đã lâu.. Nó ngồi xuống giường, căn phòng trống trơn im lặng.. Những hồi tưởng ngày xưa ùa về.. Nhưng lời nói của em văng vẳng trong đầu.. Nó điên cuồng cào cấu, tấm gương bị nó đấm nát..nó cứ vô hồn như vậy, đau cả thể xác lẫn tâm hồn.. “Em ơi, anh đau lắm..”
..
“Anh không đủ dũng cảm để chia tay, anh sợ cảm giác khi ở một mình, thứ mà anh từng rất thích. Giờ anh trống rỗng cảm xúc, anh sợ cả những âm thanh về khuya u ám tĩnh mịch mà giờ anh biết em đang bên người khác. Em là người con gái yêu anh, anh nhận thấy được sự chân thành, tình thương sự quan tâm chăm sóc không vu lợi vậy mà em nói tất cả đều là giả dối. Khi em làm như vậy, em có thấy mệt không?”.. Nốt hôm nay thôi, sang ngày mai anh sẽ xa em mãi mãi thay vì lời ước thề yêu em, xa nhưng không hết yêu. Nốt hôm nay thôi cho anh nhớ về em bằng những thứ đẹp đẽ nhất, trong sáng nhất.. Em là bông hoa dại, tự do buông mình trong gió nhưng anh đã bao giờ là cơn gió của em? Nốt hôm nay thôi em nhé, nốt hôm nay.. Vì ngày mai chúng mình sẽ..chia tay!
..” Cầu Long Biên cơn mưa rào nặng hạt.
Góc phố cổ lúc ấm áp vào đông.
Bồ Công Anh sao lại lỡ nhạt nhòa.
Để gió buồn từng ngày dài ngóng trông.”
.. Trả lại em kỷ niệm. Một tin nhắn cho tình yêu dối trá như em nói suốt nửa năm. “Em sống hạnh phúc, anh chỉ cần như vậy thôi. Dù là giả dối nhưng tình yêu đó đối với anh luôn thật. Cảm ơn em nhiều. Anh yêu em.”
Có lẽ cái cách em đến cũng nhanh như cách em đi. Một cơn mưa đi qua.
Đọc tiếp  Đã nhớ…một cuộc đời – Chương 116 (end)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui