Chiều đến, khi đã quen với không khí của căn nhà. Nó xin phép bố mẹ dẫn em đi ra ngoài, thực chất là đi thăm chị, điều nó thường làm khi về quê, dù cho bất kì ngày tháng nào đi chăng nữa.
_ Đi đâu thì đi nhưng hai đứa phải về sớm ăn cơm với gia đình nghe chưa? Muộn là không được đâu đấy.
Em khép lép đứng bên nó, tay nắm tay, khuôn mặt được ánh nắng nhẹ của ngày chiếu vào ửng hồng. Nó gãi đầu, mượn xe đạp của bố. Rồi đèo em. Trên con đường gạch của quê hương. Em ngồi lệch một bên, tay bám eo nó.Biết là đường xóc nhưng em chẳng kêu ca. Chỉ hát vu vơ một bài hát nhẹ nhàng.
_Đi thăm chị với anh nhé.
_Chị nào vậy anh?
_ Chị trước anh có kể đó.. Chị đã mất ấy.
Em nhỏ nhẹ, có vẻ như nhớ lại.
_Dạ. Có mua thêm gì không anh?
_Khỏi, tết nhất đã ai bán gì đâu, khi khác, đến thăm là chắc chị vui rồi.
Nó guồng chân mạnh hơn để nhanh đến nơi, bầu trời chiều chuyển sắc xanh đậm. Vẫn vi vu những cánh én còn xót như tô điểm thêm cho cơn gió lạnh chợt ùa về. Tay em vẫn giữ nhưng đầu gục vào lưng nó, như tìm chút hơi ấm khi không được ôm. Đến nơi, không khí yên tĩnh của nghĩa địa khiến em có vẻ sợ sệt cứ níu vào người nó. Trước mộ chị, nó bắt đầu bị những cảm xúc trước kia đánh gục, ở đây nó không thể mạnh mẽ. Loanh quanh dọn cỏ vệ sinh, đồ lễ. Nó kể cho em về chị, về số phận của người con gái bạc mệnh, về kỷ niệm giữa chị và nó. Không kiềm chế được, nó khóc.. Mắt em cũng tấm lệ. Vuốt tóc nó an ủi. Em nói nhẹ nhàng.
_Đừng khóc nữa nha.. Chị đang cười mình kia anh..
À đúng rồi.. Nó đã khoe rằng.” Chị à, đây là người con gái em yêu đấy, cũng như chị trước kia vậy, cô ấy hoàn hảo lắm, chị không phải lo em một mình nữa đâu, chị nhớ nhé. Nhưng dù vậy, ở nơi đó, chị phải luôn dõi theo em đấy”. Em cười.. Cốc đầu nó. Mắt nhìn vào phần mộ.
_Chị đẹp thật anh nhỉ?
_Ừ, chị rất đẹp mà. Nhiều lúc anh chỉ ước kia không phải là bức ảnh, nụ cười kia không phải đứng hình. Để anh có thể tìm lại. Nhưng chẳng hiểu sao, nó cứ xa vời em ạ.
Em để nó gục đầu vào vai, giọng nghẹn nghẹn.
_Trái tim anh bị tổn thương nhiều quá..
_Ừ. Vậy mới cần em chứ.
.. Chiều tối, hoàng hôn diễn ra nó mới dắt em về. Nhà chuẩn bị cơm, em xông vào phụ như việc tất yếu phải làm vậy. Mọi chuyện rất suôn sẻ cho đến lúc bữa cơm tối. Em bị mẹ hỏi nhiều quá trời, cũng may có bố giải nguy mắng mẹ nhiều lời em mới được “thả”. Xong còn gắp đồ cho nó nữa chớ. Chắc do thói quen.
_Anh xin lỗi nha, mẹ anh hay tò mò lắm.
_Ngốc..hihi bác thương anh bác mới hỏi chứ. Có sao đâu mà.
_Ừ.
Hai đứa ra ngoài sân cùng rửa bát. Cứ rủ rỉ hết chuyện nọ đến chuyện kia nên cả hai đứa cùng làm mà đến gần đêm cũng chưa xong. Căn bản tết nhất cũng nhiều thứ nữa. Đôi khi nó tìm kiếm những giây phút mà mình mơ ước vào lúc này. Nó cần thứ gì đó yên bình hơn thành phố hoa lệ kia. Có thể nó cũng trải qua nhiều điều đặc biệt, không ngờ tới. Tất cả cũng chẳng được như ý khác xa với tưởng tượng ban đầu. Làm nhiều dự định theo đó mà tiêu tan. Nhưng lại có thêm một mục tiêu để phấn đấu. Đang ngơ ngơ.. Thì em lay.
_Anh..Anh..!! Sao ngẩn người ra vầy?
_À..à, đi vào.. Ngoài rét cảm giờ?
_Thì tự dưng anh đứng yên.
_Quên.. Thôi vô trong, nay em ngủ một mình trong buồng đó nha.
_Thế anh ngủ đâu?
_Chắc ngủ với anh Dũng.
Em nhăn nhó, mặt chu lên vẻ khó chịu.
_Chịu thôi, bố mẹ biết thì lại hiểu lầm.
_Thì đành vậy.. Chán ghê.
_Hehe sao chán?
_Thì lạnh.
_Lạnh có chăn.
_Anh tự hiểu đi, đồ ngốc..!
Em phụng phịu đi vào gian nhà, nó chạy theo. Nắm tay lại, mặt nhơn nhơn trêu em cho bõ.
_Để tối bố mẹ ngủ rồi anh vô.
_Thật nhá..?
_Ừ. Mà em là con gái không sợ à?
_Không cứ kệ dư luận.. Tuổi trẻ được mấy lần.. Cứ biết yêu đi đã, em làm theo ý mình quen rồi, giờ gò bó chẳng chịu được.. Plè..
Nó mỉm cười, tính cách của em như vậy khiến nó nể phục. Con gái mà nghĩ được thế có được bao nhiêu người. Đêm quê bao giờ cũng yên lặng và tối như hũ nút. Không một bóng người, không một tiếng động. Nằm bên ngoài bứt rứt chẳng biết em ở trong có lạ chỗ mà khó ngủ không nữa. Nỗi lo của nó làm nó cứ thay đổi tư thế xoành xoạch..
_Yên tao ngủ coi..
_Ừ..ừ..
..
_Yên thằng hâm này.. Tao cho xuống bếp ngủ giờ.. Xót người yêu hả?
_Chắc thế..
_Chắc gì nữa.. Xót thì vô trong mà ngủ, tao không mách đâu. Chẳng hiểu như mày mà sao kiếm được con bé xinh thế.. Chẹp.. Con bé trước cũng vậy..
Chỉ đợi ông anh nói vậy, nó đi luôn mà không một lời phản bác. Ông nghĩ sao thì nghĩ, giờ nó phải vô coi sao đã. Xuống giường xẹt xẹt đôi dép. Đến cửa, bỗng nhiên điện thoại nó đang sạc gần cột nhà sáng và rung dữ dội. Ai mà gọi vào giờ nay nhỉ. Tò mò cầm lên xem. Một dãy số lạ Nhưng nếu nó đoán không nhầm thì là người đó. Ra sân nghe máy..
_”Alo.. ”
_”À.. Ừ ngủ chưa..zậy..?”
Giọng nhỏ P.Anh ngập ngừng, nó thấy được sự lúng túng vì câu hỏi ngốc nghếch này.
_”Chưa.. Mới nghe máy được chớ.”
_”Quên..”
Nhỏ chắc cũng như nó chẳng biết nói gì. Nó cũng ngạc nhiên đêm hôm nhỏ lại gọi, nhưng tuyệt nhiên không có sự khó chịu, ngược lại nó thấy lạ thôi.
_”Ừ, gọi có việc gì không?”
_”Không có gì đâu.. Tết vui vẻ, chúc tết thôi..”
_”..Cảm ơn.. E..m cũng vậy..”
Chủ ngữ này làm nó lúng túng khi đã lâu hai đứa trở thành hai kẻ sử dụng câu tệ nhất. Toàn trống không.
_”Tự dưng nhớ..”
_”Vậy à.. Nhớ gì?”
Nhỏ tiếp tục ngập ngừng, tim nó đập nhanh hơn. Sao thấy có lỗi với em quá.
_”Nhớ cái áo..kia.. Chưa trả lại..”
_”Khùng.. Hôm nào đưa cho..”
_”Ừ..”
_”Còn gì nữa không?”
_”Không..”
_”Thế ngủ đi.. Muộn rồi.”
_”Chưa muốn ngủ..”
_”Vậy anh ngủ nha..”
_”Ừ..”
Giọng nhỏ lạc đi, nó biết. Nhưng đã cụp máy. Thở dài, chỉ là một việc rất đỗi bình thường thôi mà làm nó mang tâm trạng khá tệ. Nó cứ ngồi ngoài hiên như vậy. Bầu trời nuốt trọn những vì sao khiến àn đêm sau thăm thẳm. Sương giá đã rơi. Đôi bàn tay tê cóng. Gió vút cắt người theo từng cơn buốt giá. Không hiểu sao nó để nguyên vậy.
_Sao ngồi ngoài này vậy anh?
Giọng nói của em ở đằng sau. Nó quay lại, em với khuôn mặt ngái ngủ trong bộ quần áo rộng thùng thình. Ngáp dài, rồi ngồi luôn vào lòng nó.
_À.. Có gì đâu.. Thế sao em không ngủ đi.
_Hì, em lạ chỗ tính ra gọi anh xem, mà thấy anh nghe điện thoại nên đợi.
Em nói với vẻ bình thản, nó chột dạ, vậy là em đã nghe hết rồi. Em có biết là ai chăng?
_Ừ.. Thế thấy sao?
_Sao gì.. Em thấy thế nên đợi ở trong chứ không có nghe lén.
Em phồng miệng lên.. Như tự hào lắm.
_Vì em biết anh sẽ kể cho em.. Hoặc không thì thôi nếu đó là điều anh muốn giấu. Tóm lại em tôn trọng chuyện riêng của anh mà. Ai mà chẳng có bí mật chứ. Riêng em là em tin anh.
Em vẫn áp sát vào người nó.. Nó nghe tiếng em thở đều đặn và bị mê mẩn bởi mùi hương.
_Ừm thật ra thì là P.Anh gọi.
_Nó gọi gì vậy anh?
_Thì bảo chúc tết.. Nhưng anh không hiểu sao đêm hôm thế này lại gọi.
Nó quyết định giấu vế sau của câu chuyện, dù gì nó vẫn sợ.
_Ui giào.. Có gì đâu, thôi vô ngủ ngoài này lạnh quá anh ạ.
_À ừm.. Có nghĩ ngợi gì không đấy?
_Hâm. Em nghĩ gì đâu..hihi
_không ghen à?
_ Chuyện bình thường, em hiểu điều gì đúng điều gì sai. Cái gì cũng có giới hạn của nó. Miễn là anh chưa vượt qua giới hạn đó là được. Còn đâu, chấp nhận yêu anh thì em cũng nghĩ sẽ có lúc này, đồ đa tình ạ!
_Ờ ờ..
.. Ngày thứ hai bên nhau ở quê vào dịp năm mới, em được nó dẫn đi tham nom họ hàng và khoe luôn. Tính cách nó trẻ con hơi quá, nhưng chẳng có gì cả. Nó yêu em mà. Còn phần em cũng khá vui vẻ. Nhất là với tụi cháu của nó, kể cả những tật xấu, em bắt đầu bị lây nhiễm luôn. Tối sau khi xong bữa cỗ mà em không ngần ngại tham gia với tư cách bạn gái nó. Hầu hết em được lòng mọi người vì vẻ ngoài và cách ăn nói lễ phép. Thậm chí nội còn âu yếu gọi em là cháu dâu nữa chứ. Tụi trẻ con rủ em đánh bài ăn tiền, thứ mà luôn có trong những dịp tết ở quê nó. Địa điểm là sân thượng nhà bác. Chẳng biết kiếm đâu được bộ khơ, tụi nó chia bài và cho em một chân, em hào hứng lắm.
_Cô đánh với tụi cháu đi..hehe
Thằng Hoàng mặt nham hiểm chắc tính “chăn” tiền em đây mà. Nhưng toàn cháu họ hàng nên chỉ đánh lẻ một hai ngàn thôi.
_Mấy đứa chơi đi.. Cô không chơi đâu.. Đừng chơi em..
_Kệ tết nhất vui mà anh..hihi.. Chia bài đi nhóc, ba cây hở?
_Hehe.. Vâng..
Nhìn tụi trẻ con bày biện tờ một hai ngàn mời cứng mà thấy xót, bé tý cờ bạc này thì không hay. Nhưng chẳng cản nổi nên đành đứng nhìn. Được lúc em thua quá trời, mà vẫn nhăn răng cười..
_Nay xui.. Hihi.. Toàn năm sáu điểm bọ.
_Dạ thôi đổi trò đi.. Cô biết chơi phỏm không?
_Thằng kia mày bày trò đủ chưa?
_Chú này, được tết mới chơi.. Chú không chơi để người khác chơi..
_Phải.. Chú Minh nhát ghê..
_Vui thôi anh.. Trò này em rành khỏi lo..
..
_Ù.. Này..!
_Về rồi nhé, 2 điểm..!!
Được lúc nữa.. Lần này thì đống tiền lẻ trước mặt em đầy như núi.. Mặt tụi kia tái mét..
_Chơi nữa không cu?
_Dạ thôi.. Cô hay quá..
Nó ngạc nhiên..
_Sao chơi hay thế..?
_À.. Trước em vào.. Bar.. Có hay chơi..
Em ngập ngừng kể như sợ nó sẽ nổi giận.. Nhưng nó im lặng nghĩ ngợi..
_Giờ thì em chẳng bao giờ vào nữa.. Anh thấy không, em giành hết thời gian bên anh rồi còn gì..
_Ừ.
_Thôi cô về đây.. Xếp hàng lại cô mừng tuổi cho nào..
Tụi trẻ con lao nhao, em gom chỗ tiền kia lại vuốt phẳng phiu từng tờ rồi lì xì từng đứa một.. Thông minh ghê…
Đường về nhà được trang chí đèn lồng, mà nó biết chỉ ít phút nữa thôi là những đèn lồng sáng trưng này sẽ được tắt đi vì thói quen ngủ sớm của dân quê nó, cho dù đang tết. Trả lại bóng tối, hai đứa bên nhau nắm tay và nói chuyện, lại nhưng câu hẹn thề, tâm tình ngọt ngào của một đôi trẻ yêu nhau. Tiếng động xót lại chỉ còn là tiếng chân. Trời bỗng nổi gió, thời tiết này làm cho người ta nâng nâng một tâm trạng cô đơn phiền muộn. Mùa đông năm nay, có em ở đây. Có đôi bàn tay này. Nhiều thứ thay đổi. Ừ thì đa tình đấy, lăng nhăng đấy. Nhưng nó nghĩ rằng hành động mới quyết định, dù đầu nó thích vậy mà nó vẫn có thể lạnh nhạt với bất kì ai. Chỉ vì em.
_Đang nghĩ gì vậy anh?
_Ừ, không nghĩ gì cả?
_Thiệt hông?
_Thiệt mà..
_Em rất thích hỏi anh đang nghĩ gì.. Anh biết không?
_Không, hỏi chi?
_Hì. Anh là một người khó đoán, nhiều lúc em nghĩ em đã hiểu được anh chỉ vì anh đã mở lòng một cách khù khờ.. Nhưng càng cố gắng hiểu em lại càng choáng ngợp.. Bởi những điều em chưa biết.. Giống như một con đường, em càng đi càng thấy nhiều lối rẽ vậy..
_Thế thì đừng cố gắng.. Chúng ta còn nhiều thời gian để hiểu nhau.. Thay vì thuộc lòng mọi thứ về anh.. Em hãy cho anh hiểu em nhiều hơn đi.
Em trầm ngâm, mái tóc ngắn giờ đã điểm đến vai theo thời gian quen nhau được gió đưa đi đưa lại như đang vuốt ve. Khóe mắt cong lại. Một nụ cười đẹp đầy yêu thương dành cho nó.
_Em dễ hiểu lắm.. Anh chỉ cần yêu em là hiểu được em. Dễ hông?
_Giờ đang yêu nè hiểu tý nào đâu? Chẳng dễ.
_Có lẽ anh chưa yêu em đủ để hiểu em.
Bàn tay nó nắm chặt tay em hơn.. Kéo lên áp vào má nó.
_Em sinh ra là dành cho anh.. Là để anh yêu là để anh chăm sóc.. Nó là định lý rồi em ạ. Em thấy vậy không?
_Có.. Hì, dạo này anh hay nịnh thế?
_Anh biết điều gì khiến em thích.. Kể cả về mặt tinh thần. Anh cũng không biết anh thành kể khoái nịnh từ khi nào nữa, có thể là từ lúc yêu em. Nhưng anh thấy điều đó không có gì sai khi em là người yêu anh..
_Biết rồi.. Yêu lắm cơ..!!
Em cấu mũi nó rồi hôn. May ở đường không có ai. Nhà mọi người ngủ hết, nó vào buồng nằm với em luôn. Em hỏi về những bức tranh như chị, rồi nghe nó kể chuyện cho đến gần sáng mới thiếp đi.
Hết tết, ấy là khi chợ chỗ nó lại họp như những ngày bình thường. Chỉ được vài ngày nghỉ thôi. Hôm nay nó với em đi chợ, em chọn lựa rất lâu, có lúc gặp hàng rau của cô trong nhà. Hai đứa lại bẽn lẽn mua au để tránh những câu hỏi dồn dập lại rất ư thật thà của người nông quê chất phát.
_Em bảo này, cho em ra vườn táo anh với chị Thủy hay ra đi.
_Ra chi? Đất bẩn thỉu. Với lại muộn rồi về nấu nướng nữa.
_Đi mà, ra trẩy táo về ăn.
_Chiều đi..
_Anh nhớ đấy..
_Dai như đỉa ý!
_Kệ em.
.. Đông năm nay đến tháng một rồi còn rất lạnh. Lại còn hay có mưa phùn, trời thì luôn âm u không chút nắng. Điều này làm nó phấn khích lắm. Kì lạ thật. Em với nó cứ loanh quanh ở nhà cho đến chiều bố mẹ biết nhưng chẳng nói gì mấy. Bên chiếc bếp lửa kiềng, hai chiếc ghế nhựa xỉn màu cũ. Em ngồi cạnh nó canh xoong cơm. Ngả chiều rồi. Tiếng củi lửa tí tách, nồi cơm sôi lục bục. Tạo cho nó cảm giác ấm áp, chưa kể, bên tay là em đang tựa. Lâu lâu em thảy que củi vô bếp nghịch ngợm cho lửa bùng lên, khói sặc sụa. Để nó ho mấy cái rồi cười tươi kéo ra.
_Thích không?
_Thích!
_Sài bếp kiềng bao giờ chưa?
_Em thấy rồi, nhưng chưa có sài. Mà dễ không à.
_Trước anh bị bỏng vì kê mấy lần.
Em cười, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó.
_Kéo tay áo lên em coi.
_À..à.. Có gì mà coi?
_Đây nè!
Em cứ nằng lặc kéo lên. Hiện ra một vùng da trắng loang.
_Đó.. Bỏng!
_Ờ..ờ..
_Đau nhở. Vì em. Đợt ấy anh ngốc ghê!
_Giờ sao?
_Ngốc hơn đợt ấy luôn hihi.
_Nói vậy hoài. Thôi thả áo xuống đi, anh lạnh.
Em thả xuống rồi mắc đũa xem cơm sôi chưa. Đôi khi đảo vài vòng, vậy mà cũng thành thạo chứ chơi à. Đảm đang hình như là bản chất của em rồi. Ngắm được chút thì nghe tiếng bố gọi.
_Minh đâu? Lên đây tao bảo!
_Dạ.. Đợi con chút!
Nó phi lên, thấy bố cầm cái kéo đứng ở đầu hè. Thôi xong.
_Lấy ghế ra đây, tao cắt tóc cho.
_Ơ thôi.. Đã dài đâu bố.
_Mày còn dài bằng cái Ly rồi đấy. Lằng nhằng bố mày cạo trọc giờ.
_Bố cắt vừa vừa thôi nhé lạnh lắm.
_Biết rồi.. To đầu lớn xác vẫn để bố lo đủ thứ.
Càu nhàu chút nó cũng ngồi vô ghế để bố “xuống tóc” giùm. Lâu không có kim loại chạm vô đầu khiến nó rùng mình. Em ở dưới tò mò lên xem, tay cầm cái đũa mặt thì tỏ vẻ tinh nghịch.
_Bác cắt cho ảnh ngắn đi bác. Con trai để tóc dài hổng đẹp.
_Từ xưa tới nay toàn bác cắt chú ai? Thế trên đấy nó không chịu đi cắt hả Ly?
_Dạ không. Anh ý không thích hihi.
Nghe bố với em nói chuyện như người thân rồi, nó cũng mừng. Nhưng cứ lo lo.
_Thôi bố tập trung cho con với, hỏng hết bây giờ.
_Em xuống bếp đây!
Em chạy xuống, bố táng vào đầu nó cười ha hả.
_Con bé ngoan đấy nhỉ!
_Dạ.. Đanh đá lắm bố ạ, ngoan gì? Mà sao bố cắt sâu thế. Chết con rồi!
Mải nói, bố thượt một mảng của nó. Biết ngay mà.
_Thôi thôi.. Tao nhầm, mày ngồi yên tao mới làm được chứ.
… Bữa cơm tối trần ngập tiếng cười.. Nhạo từ mái tóc bố làm cho lúc chiều. Đầu đúng hình cây nấm, mái thì bằng tăm tắp. Ngố kinh, bảo sửa thì bố không chịu. Em cười hả hê.
_Khiếp.. Nhìn anh trẻ ra bao nhiêu tuổi, từ lớn mười xuống còn lớp năm haha.. Mắc cười quá..!!
Ông anh nó nhìn thằng em sặc cả cơm, cười nhiều quá không ăn nổi. Nhục quá trời. Hic.
_Yên nào.. Cười nữa là tối ở nhà, không đi chơi nữa nhé!
_Ui.. Dỗi hả..hihi. Thôi mà, hợp với anh lắm, chỉ hơi ngố chút thôi.
_Ờ.. Hơi thôi.
_Đợi em chút ha..!
Em chạy vô nhà thay đồ sau khi rửa bát. Tối nay nó muốn em với nó tìm một không gian riêng. Hình như nó muốn em thấy được khoảng lặng. Thứ mà chỉ thằng lập dị như nó mới nghĩ ra. Nó muốn sống chậm lại. Muốn em khám phá thêm một điều của nó. Em bước ra kèm theo một bộ váy màu trắng, quần tất đen, kèm theo chiếc áo khoác dạ kín đáo. Ừ. Đêm nay rất lạnh mà. Nó ăn mặc như ông già với phong cách nông dân thôi. Đi với em nó kiểu như hủy hoại sắc đẹp vậy. Vẫn là chiếc xe đạp, vẫn là kiểu ngồi một bên bám eo nó. Mượn được bác Vũ cây đàn, thứ nó đang rất có hứng để tặng em vài bản. Coi như mừng năm mới. Trên con đường gồ ghề của quê. Em khẽ hỏi.
_Giờ mình đi đâu đây anh?
_Ở đây không có công viên vui chơi đâu, chỉ có thiên nhiên thôi. Giờ muốn đi đến chỗ nhìn được trời, đất, và nước không?
_Dạ muốn..hihi.
Em có vẻ hí hửng. Nó cười thầm cô bé ngốc nghếch của nó. Giờ là đêm, cái gì cũng màu đen làm sao thấy được những thứ đó chứ. Lần đầu tiên em bị lừa.
_Ra Sân Phơi nhé?
_Ủa, chỗ phơi đồ hả anh?
_Không.. Tên của nó mà, giờ ra thì biết. Bám chắc vô.
Một cái sân cỏ để đá bóng mà nó nghĩ làng quê nào cũng phải có một cái. Nơi này đã tám năm nay. Nó cố lẩn tránh, nhiều lúc đi học qua chỉ nhìn rồi thôi. Bởi vì nó sợ, nó lại nhớ đến những kỷ niệm cố vùi sâu trong quá khứ. Nhưng bên em, nó cảm thấy vững dạ hơn mà đương đầu. Mong rằng mọi chuyện đã ngủ yên. Đêm trời không trăng sao, đầy gió lạnh. Xung quanh mép sân là nhiều hàng ốc luộc nóng hổi khói nghi ngút. Hai đứa vừa ăn cơm xong nên bỏ qua. Chiếc xe đạp cọc cạch lai em đến cuối sân. Ở đó có một gờ bê tông cao dính ngay nhà của ủy ban xã. Nó kéo em trèo lên. Đó là chỗ lý tưởng. Gió lồng lộng thổi mạnh hơn. Bốn bề tối đen như mực ngoài chiếc đền đường phía trên đầu hai đứa. Giống như đứng trên sân khấu vậy.
_Aaa…aa..!
Em chợt hét thật to. Nó trầm ngâm nhìn lại bức tường sau lưng. Chợt tiếng nói ấy lại ùa về.
…
Trên gờ bê tông, một thằng bé đang cặm cụi ghè cục đá vào chiếc đinh để có một chiếc lỗ trên thanh nứa mà nó đã kiếm được. Trời nắng chang chang, giọt mồ hôi đổ xuống. Nhưng với tính cách cứng đầu của nó, thì tiếng ghè vẫn vang lên đều đều.
_Anh Bột ơi.. Xong chưa?
Con bé có nước da ngăm ngăm đen, đang cầm que cờ nghịch nghịch, hỏi thằng bé. Nó cáu gắt trả lời.
_Chưa!.. Nói nhiều anh cho nghỉ bây giờ.
Con bé ngó lơ, nhe hàm răng trắng cười khì.
_Hihi. Anh mà làm thế Lan khóc cho coi.
Lần nào cũng vậy, con ranh này cứ doạ nó sẽ khóc nếu thằng bé không chơi cùng. Thằng bé nhút nhát nên rất sợ, đành chơi cùng con bé, rồi thân lúc nào chẳng hay. Nó chăm chú vào làm mà không để ý đến câu dọa của con bé. Chẳng phải vì nó sợ đâu, mà vì nó đã hứa làm cho con bé cái chong chóng này rồi.
Con bé xoa xoa đầu thằng bé, cười. Con bé rất thích cười và nụ cười này rất tươi.
_Bột ráng lên nha, em thích chơi lắm, nhưng bố em không làm cho.hihi. Thương Bột nhất.
_Lan có gì cho anh đâu mà kêu thương?
Con bé chợt nhớ ra điều gì đó, nó lục trong túi ra hai chiếc kẹo socola, bảo thằng bé há miệng rồi thảy vô, cười tươi.
_Em vừa xin của nội đó.. Ngon ha Bột?
_Ăn hoài không ngán hả?
_Không.. Vì em thích sự ngọt ngào mà. Hihi..
…
Giật mình. Em đang quan sát nó rất kĩ. Ánh mắt to tròn hiện lên vẻ khó hiểu.
_Anh sao thế? Tự dưng khựng lại vuốt bức tường..
_Hehe.. Không có gì, nhớ trước kia hay cùng anh Dũng ra đây chơi.
_À..hihi.
Em ngồi bệt xuống không dò hỏi nữa, nở nụ cười, em kéo nó ngồi bên cạnh. Rồi tựa vai vào, đối diện là bóng đêm, tĩnh lặng.
_Anh có thấy gì không?
_Không.
_Bóng tối đó.. Ngốc ghê.
_Ừ ừ..
_À.. Em bảo này.
_Gì vậy?
_Anh thích màu gì?
_Đen.
Em khẽ nhăn mặt, phồng má lên.
_Màu đó thì có gì mà thích chớ?
_À.. Thì màu đen thường đi đôi với những điều bí mật, được giấu kín. Nhưng có khi đó là những điều xấu. Nói chung là anh thích vậy thôi. Anh thấy nó không giả tạo như những màu khác.
_Hì. Suy nghĩ ghê nhỉ.
Nó im lặng. Nhìn mông lung về cõi hư vô không có gì, mùi ngái ngái bốc lên, tanh tưởi của đất. Trời bắt đầu có nhiều giọt mưa rơi xuống. Nó kéo em vào mái hiên của xã trú. Em dùng con mắt long lanh và bàn tay nhỏ nhắn đón những giọt mưa, miệng cười rạng rỡ.
_A mưa rồi..!
_Ừ. Mưa rồi.
Cơn mưa phùn trong đêm đông đêm theo từng cơn gió. Em ngồi xụp nghịch nước, vẻ rất thích thú.
_Em yêu mưa lắm..!
_Tại sao thế?
_Em thường đi dưới mưa lúc em buồn, vì khi đó sẽ chẳng ai biết em đang khóc cả. Nếu có người biết em có thể nói rằng, do nước mưa đấy, không phải nước mắt đâu..
Em diễn dải, khuôn mặt hiền từ, vẻ mộng mơ.
_Anh cũng yêu mưa, anh thích sự lạnh lẽo của nó, thích từng giọt nước nhảy múa trước mắt. Anh không tìm mưa để lẩn trốn nỗi buồn như em. Mưa mang em đến bên anh. Em biết không? anh yêu em như yêu mưa đấy và quan trọng hơn, sau cơn mưa sẽ có nắng và cầu vồng. Một điều hạnh phúc sau khi yêu mưa.
_Mai nắng lên, có cầu vồng. Chúng ta sẽ đi hết con đường này phải không anh?
_Chắc chắn rồi.
Lúc đó nó có thể nói nhiều hơn, nhưng thứ nó chọn là một nụ hôn cuồng dại của nắng. Chờ ngày mai mưa tan. Thứ cảm xúc mãnh liệt vừa rồi, làm nó ngây ngất người con gái của nó.
..Đến đêm.. Đưa em về, em có vẻ mệt mỏi, mặt xanh. Mẹ bảo em bị tụt huyết áp. Nó đi pha trà gừng cho em uống. Đỡ được hơn trước. Em nằm nghỉ, nó trông bên cạnh, hình như em gầy đi thì phải, nó ít khi quan tâm đến em, mà toàn là ngược lại. Em cam chịu quá.. Em chịu đủ rồi..
.. Có lẽ thế là đủ cho những mặn nồng quá xa, là đủ cho những tình cảm còn vương vấn. Gió với hoa đã bao giờ thuộc về nhau đâu.. Điều này hiển nhiên chưa bao giờ..
Đọc tiếp Đã nhớ…một cuộc đời – Chương 115
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...