Chị đi nó buồn nhiều, vì giờ đây làm việc chẳng còn chút sắc màu nào cả. Nó nhiều lần cố níu giữ những kỷ niệm, những lần trêu chọc chị với suy nghĩ chị sẽ quay lại nhưng không hiểu sao, nó vẫn cứ chìm đắm trong những tư tưởng hoang mang, lạc lối là mình chẳng còn ai bên cạnh như lúc trước. Duy chỉ có em thôi, em hiểu và cảm thông với nó nhiều lắm. Vì chị đi em cũng bất ngờ mà. Đôi khi nó thấy thương em lúc lắng nghe những lời khuyên, bởi nhóm bốn người giờ chỉ còn hai.
Ngày biết tin được nghỉ tết, nó vui hơn được chút vì được về quê với gia đình. Tan làm xong, nó qua em như thói quen muôn thủa. Gỡ giùm nó chiếc áo khoác đi đường lấm tấm nước khi nãy ngoài trời có mưa bay, em tủm tỉm, chắc cũng cảm thấy nó vui hơn ngày thường.
_Gì vui vậy anh..?
_Mai bắt đầu được nghỉ tết rồi. Chắc anh về quê vài hôm.
Mặt em vẫn cười nhưng không tươi nữa, thoáng chút buồn.
_Còn em thì sao?
Nó bối rối cứng họng, quên mất, một nửa của nó đang ở đây. Giờ bố mẹ em qua bên kia, họ hàng cũng chẳng đủ lấp đầy được thứ tình cảm gia đình, lúc này nó phải cảm thông chứ nhỉ. Khẽ ôm em lại, để em cảm nhận thấy nó đã biết nghĩ, không vô tâm nữa.
_Yên tâm, anh không về luôn đâu, đợi sát ba mươi mới về mà. Ăn tết xong anh sẽ lên ngay. Khỏi sợ cô đơn nhé.
_ Ngốc, người ta không sợ cô đơn, người ta chỉ sợ xa anh thui.
Qua bờ vai, vẫn trong vòng tay nó, em nói nhỏ. Vậy cũng đủ để trái tim nhỏ nhoi phía trái lồng ngực của nó nhịp nhàng hơn. Em biết cách làm người khác bị “say” em quá.
_Ừm.. Anh biết rồi.
_Dạ.. Thôi vào trong này cho ấm đi anh.
_Ừ.
…Những ngày sau nó luôn dành tất cả thời gian ngoài giờ làm việc cho em. Mọi nơi, kể cả khi em ở ngoài shop nó cũng ráng qua phụ bởi tại thời điểm cuối năm, người ta mua đồ mới đón tết khá đông, em với chị Hà (Chị họ em quản lý shop) làm không xuể. Em nói năm ngoái còn phải thuê người nữa. Khách hàng chủ yếu của em toàn là người tầm tuổi như nó nhưng giàu hơn nhiêu, chứ sinh viên giống nó tiền đâu vô shop. Lúc em với chị lựa đồ, nó lại yên lặng quan sát. Nhiều cô gái vào mua hàng rất xinh đẹp, nhưng ngắm theo quán tính thôi chứ không nhìn chằm chằm. Vì em đang ở đây. Đến tối, nó đưa em về. Em đòi vô phố cổ ăn tối. Do chưa kịp nấu nướng gì cả. Trong khi nó ăn cơm, em lại nhâm nhi sữa với bánh rán. Điều này làm nó chú ý.
_Ăn đi anh, ngó em kĩ vậy?
_À.. Ừm, thì lạ lạ.
_Lạ gì?
_Em ăn bánh rán.. Em đang buồn hả?Em cười gõ nhẹ vào đầu nó..
_Hihi.. Giờ cũng để ý quá ha.
_Ờ.. Để ý mỗi em thôi.
_ Hâm.. Đang buồn chút.. Mai anh về rồi còn gì nữa?
Nó giật mình, thời gian như một nhát cắt ngọt.. Trôi qua thật ảm đạm, nó không thể hiểu được đã nhanh vậy sao. Mai đã là 29, nó còn quyến luyến em vì tết năm nay bố mẹ em không về.Mẹ nó gọi điện lên càu nhàu quá trời, cứ bảo nó ham làm việc vì trường cho nghỉ mãi ko về quê, nhưng đâu phải chứ. Nó im lặng ăn cho nhanh. Em hay suy nghĩ nhiều điều mà thằng khô khan như nó chẳng nghĩ đến… Đêm nay em ở phòng nó, em đòi qua với lý do nó không biết sắp xếp đồ, lo mai về lại thiếu lại thừa linh tinh. Ngồi nhìn em tỉ mỉ, từ bộ quần áo đến đồ đạc, nhiều thứ mà vừa một cái balo, nếu nó mà sắp chắc vừa phồng vừa được ít quá. Đúng là có bàn tay phụ nữ vào là khác hẳn. Em chăm sóc nó không khác một người vợ hiền. Xong xuôi hai đứa đi ngủ, em rúc vào người nó gối đầu trên bắp tay mềm. Nó tắt điện.
_Em nhớ phòng.
_Ừ..
_Ôm em đi anh..
_Ừ..
Mỉm cười, em của nó có cả một tâm hồn với lớp vỏ bọc mãnh mẽ, cho đến bây giờ nó nghĩ nó chỉ hiểu được em một chút thôi, chứ không phải nhiều. Còn em đọc thấu nó và biết cách để nó yêu em nhiều hơn. Một cô gái thông minh, niềm may mắn của nó.
Trời HN sáng sớm xuân rét mướt chẳng đủ để phá đi được cái không khí nô nức của con người, nó đi ra bến, đi bằng xe của em vì em muốn tiễn. Xe cộ trên đường không đông nhưng cũng ồn ào với những hàng hoa tươi khu chợ sớm bên song Tô Lịch, không chỉ thế mùi thức ăn cũng làm cho con người cồn cào vì một bữa sáng. Nó ăn với em xong mới đi. Khi lên xe chọn hàng ghế cuối như mọi lần. Em đằng sau lớp cửa kính vẫy vẫy cười. Nó thò đầu ra.
_Anh nhớ lên sớm đó nha..!
_Ừ.. Em chạy cẩn thận.
_Đến quê gọi em đấy!
Em phóng đi để nó chút man mác tiếc nuối, ước gì nó có thể bên em những ngày tết.Chiếc xe vi vu chạy qua con đường lộ phẳng phiu được tu sửa, hành khách trên xe râm ran ồn ào, nó có thể thấy được ở họ niềm háo hức vì ở đây không ít sinh viên như nó, họ đi từng tốp, từng cặp, riêng chỉ có nó đi một mình. Nên im lặng ngắm nhìn đường là hành động nó chọn. Say xe giờ chỉ âm ỷ thôi không như trước nữa. Chắc đi nhiều cũng đỡ được phần nào. Vun vút, tiếng rì rì của bánh xe. Cảm giác bon chậm dần, Cổng chào hiện ra với barie đường tàu hoen rỉ. Đến nơi, chen chúc để ra khỏi chiếc xe bí bách. Nó thong thả đi hết đoạn đường từ Cấp hai TT về. Cánh đồng của làng bên chưa bao giờ hết màu xanh với hương đồng cỏ nội. Thơm thơm mùi hoa ở vườn của ai đó. Dừng lại khẽ hít một hơi để cảm nhận lại không khí quê hương. Nó rảo bước với niềm hân hoan về nhà. Chưa hết họp chợ. Nơi ầm ỹ và nhiều hàng hóa, đủ để cho người ta đón tết sung túc hơn. Khác hẳn những năm nó còn nhỏ. Thiếu thốn mọi điều. Mẹ ra đón nó ngoài cổng theo tiếng gọi. Lần nào cũng vậy, lớn rồi cứ quen mồm gào lên phía ngoài một tiếng “Mẹ ơi!” rõ to để rồi nghe lời trách yêu về muộn. Gia đình đầy đủ, nó sung sướng tận hưởng không khí này..
Con chó nó nuôi đã chết sau một đêm giá rét. Mẹ thuê người ta chôn sau vườn. Hơi buồn chút nhưng không sao. Sáng ba mươi, sau khi tậu một cành Đào con con về cắm vô lọ trên ban thờ, nó bù đầu vào dọn dẹp. Mệt phờ người, chẳng dám than vì ai cũng như ai hết. Tội ông anh nó, quét trần nhà bị cả con nhện rơi vào mắt. Hét ầm lên, ổng sợ nhện nhất mà.
_ Mày đem nó đi ngay cho tao..!
Nó cười sằng sặc rồi vứt. Ngày xưa toàn bắt xong bẻ chân cho nó giựt giựt nhìn đã lắm, giờ lớn chẳng chơi nữa, nhưng không quên. Đêm Giao thừa, thay vì trông nồi bánh Trưng. Thằng Long rủ nó ra nhà văn hóa huyện xem bắn pháo hoa. Chần chừ mãi vì ngại rét, vậy mà chẳng từ chối được.
_ Mày nhé, hôm trước đi không nói tao.. Tránh mặt tao chứ gi?
_Đêm hôm tránh đâu.. Rảnh mà kêu mày dậy?
_Khỏi thanh minh.. Giờ đi hay ở nhà?
_Thì đi.
_Nghe tao từ đầy phải tốt hông.. Mày đèo đi.. Rét kinh.
Bạn bè thế đấy, khôn như lưỡi có đốm, chỉ khoái đùn đẩy thôi.Chật kín người, đẩy xe mãi mới vừa để gửi, hai thằng chen nhau chỗ đông nhất, vì thằng Long ngằm chỗ nào có gái để đứng mà. Nó chẳng ham hố. Nhớ đến em, gọi thì em nghe máy giọng phụng phịu..
_” Sao giờ mới gọi..?”
_”Thì từ sáng anh bận làm mà.. Đang làm gì đấy?”
Lúc nào nó gọi mà không biết nói gì toàn hỏi vậy, riết thành quen luôn.
_” Đang ở nhà chị họ coi pháo hoa, hihi..”
_” Ủa, ở nhà coi được hả?”
_” Bác mua năm mươi quả bắn mà anh.”
Ôi trời, bắn luôn. Những năm chục quả có sao không vậy trời. Nghe mà ghê.
_” Xem thôi đừng nghịch linh tinh đó nha..”
_” Xì.. Như em là trẻ con không bằng”
_” Thì cứ nói trước.”
_” Anh đang ở đâu mà ồn vậy?”
_” Chỗ bắn pháo hoa.. Người đông quá..”
_” Thích nhé.. À..”
Em chưa nói hết câu, nó bắt được nhịp.
_” Anh nhớ em..”
Đầu giây bên kia có tiếng cười khúc khích.
_”Tài lanh dữ hen.. Nay nói trước luôn..hihi”
_”Đương nhiên rồi.. Anh mà.”
_” Tự hào gớm.. Em cũng nhớ anh lắm, tết nhất chán thật.. Em mong qua sớm để được gặp anh”
_” Anh cũng vậy..”
_ Đùng…!! Đùng…!!_Ê ê thằng còm… Pháo hoa bắn rồi kìa.. Giao Thừa rồi mày ơi..!
Bỗng nhiên tiếng nổ vang lên, thằng Long gào vào tai nó tay túm vai lắc lắc chỉ lên trời.. Bực cả mình.
_” Anh.. Năm mới rồi kìa..”
_” Ừ..”
_” Em.. Muốn nói..”
Đầu giây bên kia ngập ngừng.. Nó hồi hộp..
_” Anh đang nghe đây..”
_” Mình.. Mình sẽ mãi yêu nhau anh nhé.. Em không cần bất cứ thứ gì cả, chỉ cần thế này thôi.. Anh.. Chỉ yêu mình em.. Được không anh..?”
Nó có thể tưởng tượng, khuôn mặt của em đang ửng hồng.. Giọng nói ngập ngừng ít có ở em.
_” Ừ.. Anh biết.. Mình em.. Chỉ mình em thôi.. Sẽ là mãi mãi..”
_”Anh hứa đi..”
_” Anh hứa.. Anh hứa.. Anh yêu em mãi mãi..”
_”Dạ.. Vậy là em hạnh phúc rồi..hihi”
_”Ừ..”
_” Ngốc lại không biết nói gì nữa hả?”
_” Ừ.. Định nói gì quên rồi”
_”Thôi.. Em cụp máy nhé!”
_”À.. À.. Đợi chút..!”
_”Gì nữa?”
_” À.. Chúc mừng năm mới..!”
_”Dạ.. Chúc mừng năm mới anh yêu..!”
chẳng hiểu sao lại nói vậy, cứ mỗi lần định nói tình cảm lại quên mất. Tiếng pháo hoa dồn dập, nó mỉm cười.. Lâu rồi cảm giác này mới đến với nó, hoặc chưa bao giờ thì phải. Một cái tết có người yêu. Thằng Long gõ vai.. Hét vì ầm.
_Con bé hôm nọ à?
_Hôm nào..?
_Hôm mày về, con bé đến chơi đó.
_Không phải.. Người khác
._ Ai vậy mày?
_Người yêu tao.. Hỏi chi lắm.
_Eo ơi.. Khẩu vị gái phố tệ như vậy, cỡ tao lên chắc hốt cả mẻ..hêhê.
_Cỡ mày.. Hốt xong chỉ có mẻ răng.
_Thằng còm..!
_Thằng mập..!
.. Lâu lắm không cãi nhau với thằng bạn. Giờ lôi hai cái biệt danh đặt cho nhau từ hồi xưa ra trêu. Mới thấy thấm cái quãng đời học sinh thui thủi hai thằng chơi với nhau. Mười phút trôi qua, khi tiếng lục bục trên bầu trời đêm với những tia sáng đã hết. Tụi nó về, Năm nào cũng vậy, toàn tự xông đất cho nhau theo tục lệ. Lúc đi qua quảng trường, nó thấy một số đôi trẻ đang “mi” nhau giữa bao người tợn dữ, thằng Long rú lên..
_ Trộ ôi.. Mất vệ sinh quá.!!
.Nó nghe được, hoảng quá phóng luôn, chứ chần chừ tụi nó tóm được là mềm người.
…
Sáng mồng một, dậy sớm chuẩn bị đồ cho cả nhà đón xuân, cỗ bàn các kiểu rồi mới đi “kiếm ăn” khi qua nội. Mọi người chào hỏi này lọ, nội cười móm mém lì xì cho nó với lời dặn dò muôn thủa. Nói chung cũng tàn nhản như mọi tết. Vì nó thấy thiếu em, vài hôm đã bứt rứt rồi.
_ Chú Minh.. Mừng tuổi cháu đê.
Ở ngoài sân lúc nhúc tụi trẻ con, mấy đứa nó hay chơi cùng.. Mà thằng Hoàng lại oang oang lên cả, phen này tiêu rồi.
_Vào đây cụ cho.. Chứ chú mày làm ra tiền đâu mà vòi..Nội ở trong gọi chúng nó.. Hú hồn.. Đến chiều tụi nó rủ đi chơi, riêng nó không đi vì muốn ở nhà. Không còn ham những trò chơi trẻ con như pháo diêm với súng nhựa nữa. Nên loanh quanh phụ mẹ tiếp khách.
_Con bé kia đâu.. Nó về không con?
_Dạ.. Chị vào Nam rồi mẹ.
Mặt mẹ thoáng nhăn.
_Tưởng người yêu mày chứ.
_Dạ.. Hôm ý chị ấy nói giỡn thôi chứ con làm ở quán chị ấy mà.
_Thế mà nó bảo yêu mày..
_Hehe.. Hai chị em hay đùa thế mà mẹ, chị gốc Bắc người Nam. Tết nhất gia đình gọi về.
_Ừ thế người yêu đâu.. Mày rủ nó về đây chơi, tính giấu bố mẹ à?
_Trời ơi.. Yêu mới đương, mẹ nói hoài.. Mồng một người ta bên gia đình chớ về đây làm gì?
_Chúng mày chẳng như mẹ… Ngày xưa bố mày chiều mồng một đã qua mẹ rồi.
_Cùng làng như hai người thì sáng con đến luôn.
_Tiên sư mày.. Lớn thật rồi con ạ.
_Bé mãi sao được mẹ.. Hehe..
_Ừ, ra lấy bánh kẹo đi, khách khứa người ta đến chơi kìa.
_Vâng.
Chiều tối nó trèo lên lan can nhà bác bên cạnh, gọi cho em. Nhưng chẳng được. Em tắt máy, nó thở dài hơi khó chịu. Bầu trời quê hương luôn tươi mát dịu hiền, hôm nay được tô điểm bởi những cánh én xuân. Dù nhá nhem nhưng nó vẫn thấy được. Cơn gió thoang thoảng se lạnh cắt qua mặt, nó bỗng nhớ. Nhớ người chị hồn nhiên của nó. Chị đang làm gì nhỉ. Chị có nhớ nó không, lúc chị đi. Hành động của nó dành cho chị. Chị cảm giác được bao nhiêu. Nó đã cố gắng liên lạc cho chị, không được, hỏi anh Vinh cũng không biết. Hình như, chị cố tránh nó. Đang thơ thẩn thả hồn trên mảng trời tối tăm. Nó sẽ chẳng để ý cho đến khi điện thoại nhận được một số lạ. Nhấc máy.
_” Minh à?”
Giật mình bởi giọng nói quen quen trong nhẹ. Nó nhận ra qua điện thoại.
_”Ừ Chi Phải không?”
_”Vẫn nhớ mình à? hihi. Tưởng quên rồi.”
_” Chẳng bao giờ quên được. Giờ trời chưa có sao.”
_” Nhớ cả cái đó à?”
_” Ừ nhớ mà.”
Cuộc gọi đến một cách tự nhiên, giống nội dung của nó. Hai đứa nói chuyện với nhau như là vẫn gặp nhau hàng ngày chưa hề có cuộc chia tay nào cả.
_” Hôm nay. Bên đó tết hả?”
_”Ừm. Mồng một. Chi có về không?”
_” Không. Mình vẫn còn thứ chưa quên được.”
_” Là do anh chàng đó hả?”
_” Ừ hihi. Mình hơi nặng tình chút. Mọi người khỏe không Minh?”
_” Sao không tự hỏi. Chớ mình sao biết được.”
_” Mình chẳng muốn hỏi từng người nên mình chỉ cần hỏi cậu là được.”
_” Tại sao?”
_” Vì mình biết. Họ vẫn luôn bên cậu mà.”
Nó im lặng, không phải vì nhỏ Chi đoán sai mà vì câu nói của nhỏ, nó quyết định giấu nhỏ chuyện của chị. Kể cả nhỏ đã biết.
_” Ly vẫn khỏe, còn đâu mình không biết.”
_” Vậy hả? Cậu chắc vẫn còn vô tâm nhiều lắm.”
_” Chắc thế. Còn cậu định bao giờ về?”
_” Mình còn nhiều khóa học cần thực hiện và mình đợi khi nào mình quên được anh ta mình mới có thể về.”
_” Việc gì phải khổ thế. Còn nhiều người tốt mà?”
_” Hihi. Cậu ngốc lắm, hiểu sao được. Yêu một người thì đâu cần có công thức chứ. Chỉ cần với mình, anh ta đặc biệt là được.. À.. Cũng có thể khi nào anh ta cần mình.. Mình sẽ về..”
_” Ganh tị ghê.”
_” Cậu có Ly rồi còn tị gì nữa.”
_” Trêu chút..hehe.”
_” Thôi cụp máy nhé.”
_” Ừ. Gọi hỏi thăm chút với lại chúc mừng năm mới thôi..hihi.”
_” Ừ. Thế cụp máy đi. Khi nào rảnh thì về ngắm sao nhé..”
_”Hâm.. Bye..!”
Nó cất điện thoại vào túi, cảm xúc được chia nhỏ. Ừ rung động đấy, nhỏ Chi vừa gọi. Lâu rồi nhỉ. Thời gian nhẫn tâm quá. Chợt hận người làm nhỏ như vậy. Dù nó không biết là ai. Nhỏ là một cô gái tốt, hiền lành, nó có phần ngưỡng mộ tình yêu của nhỏ. Thủy Chung một cách thiệt thòi. Ước gì, nhỏ có một suy nghĩ khác.
Hết ngày đầu của năm mới, nó chỉ rúc ở nhà giống mọi năm, chẳng ảnh hưởng đến ai, cũng chẳng ai ảnh hưởng đến mình. Khách tới thì tiếp, không thì ngồi vẽ. Chán nản, nó qua nhà Bác Vũ. Thằng Long thấy vậy gọi nó.
_Ê.. Đi chơi không mày..?
_Đi đâu?
_Qua nhà thầy cô cấp ba, đi với lớp cho vui.
_Khỏi.. Đi với tụi ý thì chẳng có gì vui cả.
_Mày thù dai thế?
_Mày dở hơi à ai thù.. Thôi mày đi đi.
_Ừ.. Cái gì cho qua được thì cho qua đi.. Lớn rồi chứ bé bỏng gì đâu.
Nó gật gật, thằng Long phóng xe đi.. Chẳng ai muốn cô đơn cả, chỉ khi họ bị ruồng bỏ thôi. Nó tự hỏi, cái lớp đó đã bao giờ nhớ rằng có một thằng Minh chưa nhỉ. Chắc là chưa. Và cái người nó kêu bằng thầy kia, thực chất cũng là một lão xu nịnh. Đúng là đời, vẻ như nó nhìn từ một phía, nhưng phía nhìn của nó rất ít khi sai. Bác Vũ một mình một gian nhà, vẫn tỉ mỉ với những thanh nứa. Nó đánh tiếng, bác mới ngước lên. Tai bác hơi bị lãng.
_Bác ơi.
_Ủa mày về khi nào vậy.. Tết nhất, lo đi thăm nom. Qua tao chi?
_ Thì cháu qua thăm bác nè.. Tết mà bác vẫn làm hả.
_À.. Có khách khứa gì đâu, tao làm quanh năm ấy chớ. Đợt này được nghỉ lâu không mày.
_Cũng lâu bác ạ.
_Ờ.. Ờ vô tủ pha gói trà với lấy khay hạt ra đây. Tao hỏi chuyện.
Căn nhà cấp bốn với những đồ dùng cũ kĩ, nó đã quá thân thuộc. Lúc này mới là lúc nó học, bởi những câu chuyện kể của bác, hay những bài học từ cuộc đời bác, nó nghe mà thích thú bởi những ký ức của người lính. Về kỷ niệm của bác với bác gái. Có thể điều này hấp dẫn bằng mấy lần mớ kiến thức khô khan ở ngôi trường kia.
_Bố mẹ mày khỏe không?
_Hì khỏe bác ạ..
Bác gật gù châm điếu thuốc, nó ngó xung quanh.. Những cây đàn chẳng có vẽ là cũ, chắc bác lau hàng ngày.
_Còn chơi không?
_Dạ còn. Nghề luôn đó bác.
Nó tự hào khoe. Bên những người lớn tuổi, nó kính mến, nó luôn là một thằng nhóc. Còn bên người nó yêu, nó lại tỏ ra mình chín chắn hơn.
_Thế có đàn không. Tao ột cái đấy.
_Hì. Đồ kỷ niệm bác cứ giữ, cháu có rồi.
_Ui giào. Chết cũng đem đi được đâu. Thích cái nào tao cho cái ý.
_Dạ…. Điện thoại lại reo..
_” Alo. Em đây..hihi”
_” Sao anh gọi lại tắt máy vậy?”
_” Chiều qua đi chơi nhà bác em quên..”
_” Ờ rồi.. Đợi hôm nữa anh lên”
_”Hihi. Thôi, em đang ở quê anh nè”
_”Hả.? Tết nhất ai cho đi mà mò xuống, bảo đợi anh lên mà?”
_” Ứ biết. Ra đón không, hay em đi về nhé?”
Em phụng phịu, nó thấy hơi lo vì độ ham chơi của em.
_” Đây đây.. Đợi chút, thế đang ở chỗ nào?”
_”Chỗ có cái cầu vượt ý anh.”
_”Ừ..ừ”
Nó vội vàng chào bác rồi đứng dậy đi. Bác gọi với lại.
_Này này.. Cầm lấy.
Dúi vào tay nó tờ giấy bạc trăm.. Bác phẩy tay.
_Thôi đấy lì xì đi đi..
_Bác giữ lại chứ, mừng nhiều quá bác.
_Nói nhiều quá mày, có một mình, tiền tiêu hết được đâu. Mày không quên lão già này thì thỉnh thoảng qua tao nghe chưa. Chắc bạn gái gọi hả?
_Dạ.. Cháu xin, cháu đi đây.
_Ờ ờ khép tao cái cửa.
Lại loanh quanh khắp xóm mượn xe. Vi vu trên đường, tết nhất vắng ghê, ngoài đây chỉ có lũ trẻ với quần áo mới tay lăm le pháo. Nghịch dại quá. Cả xóm toàn mùi thuốc nổ, đi qua đường mới cảm giác trong lành hơn chút. Với nỗi nhớ và mong em, nó phóng nhanh hơn. Qua cống chui đã thấy em ngồi cạnh chiếc ô tô của ai đó, với dáng cao cộng thêm bộ quần áo nổi bật, nó nhận ra em dễ dàng. Kít phanh, em chạy lại víu cổ nó. Hôn vào má.
_Ngốc ơi.. Nhớ quá trời..hihi.
_Nhớ thì về nhà đã. Đang ngoài đường đó chị hai.
_Chẳng sao, thể hiện ở đâu chẳng được. Đồ nhát gan.
_Ờ.
Cửa xe mở, chị Hà đến gần. Chào nó. Đúng là ở shop thời trang có khác. Ăn mặc sành điệu gớm. Còn nháy mắt với nó nữa.
_Hello Minh.. Tại em mà con bé này nằng nặc chị cho đi, mới mồng hai nè. Giờ tính sao?
Chị Hà trêu nó, em xụ mặt.
_Tính gì mà tính. Cho em đi chút xíu mà kêu hoài.
_Cô hay nhỉ, chị cũng cần chơi chứ. À mà hai đứa hôn hít thì về nhà nhé. Giữa đường đó haha.
_Kệ em.
Nó gãi đầu. Trước một người phụ nữ sắc xảo như thế chẳng nên cự lại bênh em, khéo lại hố như chơi.
_Hì.. Thôi hai chị em về nhà em chơi đi.
_Đi đi anh.. Kệ chị ý.
_ Em thế là không được đâu nhé. Mà thôi chị chẳng ham, giờ chị giao nó cho em đúng mồng năm là phải lên. Sứt mẻ chi là chết với chị nghe không.
_Dạ dạ. Chị yên tâm mà.
_Trời ơi làm như em là trẻ con không bằng.
_Em đã lớn bao giờ đâu chả trẻ con. Haha.Thôi hai đứa vui vẻ.
Xong chị bước lên xe đóng sập cửa lại chạy vút đi. Nó với em quay ra nhìn nhau. Em e dè chăm chú nhìn nó bằng con mắt to tròn.
_Giờ sao?
_Sao là sao?
_Em ở đâu giờ.. Lo xuống quá mà quên mất tiêu vấn đề này.
_Hâm. Đến nhà anh chứ còn gì nữa?
_Nhưng em là con gái mà.
_Em là bạn gái anh anh kể rồi, mẹ biết, bố biết chẳng lo đâu, hai người dễ lắm.
_Thể hả?
_Ừ.. Bé giờ không có bạn bè nên bố mẹ anh cứ mong anh có bạn, giờ có cả bạn gái haha có khi còn mừng.
_Eo.. Anh suy nghĩ như trẻ con vậy. Mà kệ giờ về đã.
_Em không sợ à?
_Không, em cũng xác định sẽ có ngày này nhưng không ngờ hơi sớm.. Nên em biết phải thể hiện thật tốt mà.
_Như ra mắt bố mẹ chồng ấy nhỉ?
_Muốn vậy không?
_Muốn chứ.
_Vậy đợi tối nay nhé.
_Tối làm gì?
_Tò mò cứ biết là tối nay nếu muốn làm chồng em..
Em cười ranh mãnh, nó bị ngu vài s vì không hiểu gì. Ờ thì tối nay. Trên xe em ôm nó chặt như sợ bị gió thổi bay mất vậy. Rồi em chỉ, ruộng, hoa, mọi thứ rất lạ lùng với em. Chắc tiểu thơ này chưa đến nơi quê nào bao giờ cả. Dắt em đến cổng, em khựng lại chút. Hít thở thật sâu, em cứ như chuẩn bị một bài kiểm tra khó nhằn vậy. Nó có thể cảm nhận được sự lo lắng từ một cô gái luôn tự tin và lạc quan như em.
_Không sao đâu, anh nói là bạn thân cũng được mà.
_Không được.. Phải là bạn gái!
Em lừ mắt nắm chặt tay nó hơn. Vào nhà, lần này không báo trước nên mọi người hơi ngạc nhiên, cũng may không có khách khứa gì cả.
_Bố mẹ.. Bạn gái con về chơi.Hai người nhìn em.. Nhưng chỉ dò xét thôi, không phải chăm chăm.
Em lên tiếng lễ phép.
_Dạ con chào hai bác!
Mẹ niềm nở một cách rất tự nhiên điều này cho nó thấy về sắc đẹp là đạt tiêu chuẩn rồi.
_Hihi, con bé ngoan quá, xách đồ cho em đi Minh. Mày để con bé đeo nặng thế hả?
Nó giật mình,lần nào cũng thế. Mẹ ơi là mẹ. Bố nó điềm đạm.
_Ừ đến chơi là quí hóa rồi, ăn cơm chưa cháu?
_Dạ rồi bác.
_Ừ thế nghỉ ngơi đi rồi chiều đi đâu thì đi.
Nó núi húi bọc đồ của em, em cũng líu ríu theo sau. Thì thào.
_Hai bác hiền quá anh ơi.. hihi.
_Ờ anh nói rồi mà, hết lo nhé.
_Dạ hết rồi. Mẹ anh đẹp thật đấy.
_Ừ, mẹ anh mà lại, không đẹp mà anh được thế này à?Nó được đà trêu em.
_Xì. Chỉ cơ hội là giỏi.
_Thôi nói nhiều lùn giống anh đấy, đi vào cho anh nhờ.
_Anh có nói nhiều đâu.. Plè chỉ hơi lùn thôi. Hihi.
_Ờ ờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...