Đã nhớ một cuộc đời

Màn đêm tĩnh nặng.. Em nằm bên cạnh chìm trong giấc ngủ.. Còn nó thì không.. Khẽ hôn nhẹ vào đôi môi kia..mềm.. Vẫn chưa dám tin em về là sự thật.. Chuỗi ngày vừa rồi thật là khủng khiếp.. Là do nó nghĩ khủng khiếp thôi.. Nhưng nhớ đến chị rồi cánh đồng rau.. Ngách cua.. Hương vị đồng quê làm nó chạnh lòng.. Nó chẳng thể sắt đá và chung thủy như nó muốn.. Bằng cách này hay cách khác.. Bất kể người con gái nào ở gần nó đều nhận được một sự quan tâm vô tình từ tính cách lạnh mà ấm của nó.. Em vẫn phải dùng chung một bờ vai.. Chắc chẳng bao giờ nó hoàn thiện được mình.. Mỗi lần tự nhủ..” Nó tin nó sẽ làm được..” là mỗi lần được truyền cảm hứng từ tình yêu của em.. Cứ tin.. Cái lòng tin dần nhạt bởi chính nó.. Vậy mà hai đứa vẫn yêu nhau và coi lời chia tay đó là một trò đùa mà đứa ấy lại là nó.. Yếu đuối.. Nó sợ mình sẽ lại như những ngày vừa qua.. Nên dù xảy ra điều gì nó cũng sẽ giữ chặt tay em.. Không thì chắc chẳng bấu víu được vào đâu nữa..
.. Trong cái rủi có cái may.. Mỗi lần nhập viện.. Chính xác hơn là vô nhà khám tư là mỗi lần nó được riêng một mình.. Biết là có sự sắp xếp những thấy vui vì yên tĩnh.. Hôm nay em trông nó.. Thành ra bệnh gì thấy cũng khỏi hết.. Có mỗi bệnh nghèo thôi.. =))..
Đêm lạnh chăn dày nhưng ngắn.. Nó không sao chỉ thương em vì à hở chân co người lại.. Đắp cho em chiếc áo lên, không ngờ hành động này làm em tỉnh..
_Ơ.. Không ngủ hả anh..
Dụi mắt.. Em hỏi.. Ánh đèn đường qua lớp cửa kính giúp nó thấy được khuôn mặt ngơ ngác của em..
_Ừm.. Anh hơi khó ngủ..
_Chắc do ngày ngủ nhiều..
_Chắc vậy..
_Bên Nhật.. Đêm nào em cũng gần như trắng đêm..hì..
_Sao thế..?
_Em lạ chỗ.. Với lại nhớ anh.. Chỉ tại anh..
_Anh xin lỗi..
_ Lúc đi chơi với mẹ.. Em được dẫn lên đồi.. Chỗ đó có Bồ công anh..hi..
_Sướng ha..
_Ừm.. Em nhìn cây nghiêng vì gió.. Chẳng hiểu sao.. Em khóc.. Cảm giác nhớ anh nhiều hơn.. Cứ khó chịu lắm anh ạ.. Bỗng nhiên nhìn bông bay theo gió trên đồi.. Em lại sợ một ngày nào đó phải xa anh..-
Nghe em thổn thức trong cái không gian bóng tối ngập tràn.. Nó nắm chặt bàn tay em nhận thấy từng cái run nhẹ hòa vào tiếng nấc.. Lần nữa.. Em khóc..
_Đừng thế mà.. Anh biết.. Giờ anh nguyện là gió.. Nguyện đưa em đi.. Nguyện mãi với em chung một nối.. Chỉ cần em tin anh.. Nhé.. Không khóc nữa..!
Áp hai bàn tay lên má em.. Gạt giọt nước mắt đi.. Kéo lại gần và tìm môi em.. Em đáp lại cuồng nhiệt.. Một nụ hôn mạnh mẽ chứa nhiều đắm say.. Nhiều điều thôi thúc hòa tan với em ngay trong trí não nhưng.. Cái xã hội liệu có chấp nhận điều này.. Nó vẫn sợ.. Nên nụ hôn chỉ dừng lại là nụ hôn mà thôi..
_Anh.. Đặc biệt quá..
_Sao?
_Anh không giống trước kia.. Anh khác rồi..
Nó giật mình.. Ánh mắt của em hiện lên vẻ khác lạ.. Có gì đấy lạnh như ban đầu..
_Anh không hiểu..?
_Anh sẽ hiểu, miễn sao.. Em cần anh yêu em.. Em không quan tâm những thứ khác.. Nhưng..
_Tin anh..em nhé..!
Nó ngắt lời em xiết bàn tay nhỏ bé kia lại.. Mặc dù tay nó nhỏ không kém.. Im lặng là cái cách mà nó không sử dụng như một số người để ngưng nói.. Nó sử dụng im lặng để tạo cho người ta ngẫm về những thứ nó vừa nói.. Chỉ đơn giản vậy thôi cũng đủ tạo nên một tính cách lầm lỳ.. Từ bé đến tận bây giờ.. Em đỏ mặt gật đầu.. Mắt cứ long lanh chứa một niềm vui..
Sáng hôm sau thức dậy.. Cảm giác đầu tiên là trời đã sáng.. Định mở mắt ra thì thấy một bên tay động đậy.. Chắc em định đi đâu.. Bỗng nhiên nó bị chùm chăn tối tăm mặt mũi… Ngộp… Em bày trò đây mà..
_Dám trêu anh à..!
Kéo em lại ôm luôn.. Cơ mà lạ.. Vừa ngủ dậy sao tay lạnh dữ vậy nè.. Mà tay này gầy hơn.. không giống của em.. Không gian im lặng.. Thôi chết rồi.. Hay là.. Nó mở tung chăn ra.. Há hốc mồm..
_Ơ…?
Chị đang ngồi trên người, trong vòng tay nó, mặt đỏ nựng.. Nó rụt tay lại..
_Em xin lỗi.. Xin lỗi.. Em tưởng Ly..
Chị không nói gì.. Đứng dậy.. Nó gãi đầu, áy láy.. Lảng sang chuyện khác sợ chị giận..
_ Ủa sao sớm thế chị..?
_Bộ đi thăm người ốm cũng cần sớm hay muộn à..?
Mặt chị có vẻ bực bội.. Nó ngạc nhiên.. Chưa bao giờ chị như thế với nó.. Thật sự có phần hơi bị buồn.. Chị tỏ ra lúng túng…
_À.. Thôi.. Hôm nay quán mở muộn nên chị đến ý mà.. Hì..
Một nụ cười gượng.. Nó không hiểu.. Chị bảo nó thời gian này hay cư xử lạ.. Nhưng chính chị mới là người như vậy..
_Có chuyện gì.. Nói em biết..?
_Đâu.. Không có gì đâu.. Hì..
_Thật không..?
_Ừm… Không có gì mà..
Nó vờ tin.. Nhưng chị không giấu được điều này, là chị đang buồn qua đôi mắt.. Có thể một việc gì đó liên quan đến gia đình.. Chắc phải tìm hiểu qua anh Vinh thôi..
_À.. Chị thấy Ly đâu không..?

_Nãy chị đến.. Bé Ly nhờ chị trông rồi về làm gì á..?
_Ừ..
_Nhóc thấy sao rồi?
_Thấy hơi đau ngực thôi.. Bệnh này từ bé rồi..
_Tại nhóc hết.. Hơi tý là hành động thiếu suy nghĩ.. Ngộ nhỡ hông có ai thì.. Queo luôn..
_Hơ.. May mà có..
_Thấy ghét..!
_Hehe..
Chị cười lại.. Vẻ tươi hơn chút.. Nó thấy bớt lo..
_Thế mấy hôm nhóc xin nghỉ là do đến nhà bé Ly à..
_À.. Thì đi lòng vòng, tự nhiên đi qua thôi..
_Xì.. Tự nhiên.. Tự nhiên mà ngủ luôn ở ngoài cổng..
_Ngồi ngủ quên ấy chứ..
Chị bĩu môi.. Mặt có vẻ không tin.. Điệu bộ đáng yêu như con nít.. Mặt chị.. Chẳng ai bảo đã hai mấy rồi đâu..
_Nhóc ngốc.. Nhóc hâm..
_Gì đấy..?
_Nhóc yêu bé Ly nhiều quá mới thế.. Hì..
_Chị nghĩ vậy à…?
_Còn lý do nào khác đâu.. Cái cách yêu của nhóc thì làm cho nhiều người vừa thích vừa ghét.. Hihi..
_ Rảnh ha.. Có gì mà thích với ghét..?
_Nhóc ngốc.. Nên nhóc chưa dám yêu.. Vì nhóc sợ mình bị tổn thương.. Nhưng khi nhóc yêu rồi nhóc sẽ yêu một cách cuồng dại.. Dù biết người thiệt là mình.. Điều này làm người yêu của nhóc vừa thích vừa ghét..
_ Ủa.. Ly bảo vậy hả?
_Chị đoán thôi..
_Đoán gì nghe ghê vậy chị hai.. Định nghĩa gớm quá..
_Thì chị thấy thế nào chị nói vậy thôi.. Chứ chẳng phải.. Có người đợi người yêu cả đêm trước cổng còn gì.. Mà chắc gì biết người yêu về.. Ngốc dã man..
_Này nhá.. Suốt ngày nói người khác ngốc.. Chị là đồ con nít..
_Dám nói chị thế hả…!!.. Chết nè..
Mỗi lần hét lên là mỗi lần chị nhéo.. Đau tái cả mặt.. Nó chỉ biết gồng người lên gánh chịu… Cho đến khi một chị ytá bước vào… Tiếng cửa đập.. Nó với chị mới thôi hông giỡn nữa, chị dư dứ trước mặt nó.. Chị y tá cũng cười..
_Anh khỏe vậy.. Chắc em hổng cần kiểm tra gì rồi?..hi..
_Khỏe nhưng bị bà cô này nhéo lại bệnh rồi… Ui da..!! Đau..!
_Ai là bà cô..?
_Nói vậy trúng ai trúng..
_Thôi.. Hai anh chị.. Để em làm nốt cho ảnh đã ha rồi nhéo tiếp…
… Có gì đâu.. Chỉ là thay cái bình nước găm ở tay với thêm một đống thuốc tùm lum thui.. Chị ytá đi.. Chị kều nó.. Véo má..
_Đói chưa cái ông tướng này..?
_Á.. Đau… Đêm qua ăn gì đâu.. Mà không đói..
_Để chị đi mua cháo cho nhé..?
_Xơi cháo hoài chán.. Thôi về đi chị..
_Chị không biết.. Đợi bé Ly chứ chị không cho nhóc về được đâu.. Để bé Ly quyết hihi..
_Chị thấy con kia bảo em khỏe rồi mà..?
_Con kia…? Con nào..? Ăn nói bất lịch sự.. Nhóc tồ..
_Em đâu biết tên.. Thế mà cũng bắt bẻ..
_Ứ nói nữa.. Ăn cháo nhé.. Chị đi mua đây..

_Ấy khoan..!
Chị cầm cái túi bước ra cửa thì cùng lúc em đến.. Mặt tươi rói chẳng như hôm qua.. Ngẫm lại vẫn chưa tin hẳn là em đã về, mặc dù đó là điều nó tha thiết.. Nhưng lẫn đi đâu được mái tóc và nụ cười kia.. Giống như mặt trời ngày đông làm cho con người cứ thích vào chỗ có nắng vậy.. Cảm giác ấm áp lắm..
_Chị.. Đi đâu vậy..?
_Đi mua đồ cho tên nhóc kia.. Nhưng bé Ly mang rồi thì thôi.. Chị sang quán luôn.. Từ lúc bắt được tên này chẳng thấy bé Ly sang quán chị nữa nhá.. Hihi..
_ Thì trước theo ảnh sang suốt rồi còn chi.. Giờ sang sợ ảnh hông làm việc nổi..hihi..
Em với chị cười ầm lên một góc, mấy bà tám thật đáng sợ.. Chẳng biết vô duyên là gì nữa..Đến độ có một ông bác sĩ đi qua nhắc nhở hai người mới thôi.. Chị tạm biệt rồi về.. Em xách âu cháo vào trông vui lắm..
_Gì mà xụ mặt ra thế kia anh..?
_Tám chán chê mới lo đến người ta..
_Trộ ôi.. Nay người yêu mình biết làm nũng vậy nè..
Nó kéo em lại hôn.. Cọ mũi vào chiếc mũi cao của em thủ thỉ..
_Nhớ.. Thì thế được không?
_Dạ được..
Biết ngay.. Em đỏ mặt.. Miệng cứ lắp bắp.. Cảm giác giờ vui hơn trước vì.. Lúc mới quen toàn để em bắt nạt.. Hehe..
_Về làm gì lâu vậy?
_Em thay đồ.. Ở đây ám mùi thuốc kinh quá.. Với lại nấu cháo cho anh..
_Eo.. Anh chẳng muốn ăn.. Móm đâu mà cháo hoài..
_Ốm thì phải ăn chứ.. Giờ cơm toàn dầu mỡ hổng tốt..
_Hay về…?
_Nhiễu sự.. Thế giờ có ăn không?
Em nói mà mặt lườm.. Tay đặt vào mạn sườn nó.. Giật mình.. Đầu nó gật lia lịa..
_Có.. Có..!
_Hihi..
..
_Yên.. Anh có tay mà..
_Ngồi yên..
_Liệt đâu mà cứ đòi xúc với bón..
_Niềm vui của con gái là chăm sóc người mình yêu mà..
_Chứ không phải là biến người yêu thành đứa thích phụ thuộc đến việc không tự ăn nổi một bát cháo à..?
_Mặc kệ anh luôn..!
_Ấy thôi.. Đùa tý..!
.. Xong xuôi em lại lép luôn vào người nó.. Tức bụng vì ăn no nhưng vì nó thích nên không muốn nói.. Cảm giác xa nhau tạo cho nó một suy nghĩ sợ hãi.. Rằng cứ phải cố gắng bên em được giây nào hay giây ấy.. Nó vẫn sợ.. Nỗi sợ không tên..
_Ly..
_Dạ..
_Anh muốn về..
_Bác sĩ bảo phổi vẫn yếu.. Anh cần điều trị thêm..
_Điều trị gì đâu.. Uống thuốc là được rồi.. Cái này bị lâu rồi mà..
_Nhưng em lo lắm.. Hay cứ ở thêm vào hôm nữa..
_Không sao.. Ở đây anh ốm thêm đó.. Anh cần em chăm sóc chứ không cần ai cả..
_Vâng.. Thế cũng được..
.. Cuối cùng là được về với màn dặn dò quen thuộc của tay bác sĩ.. Có vẻ nó vô viện hơi nhiều.. Khổ.. Chẳng bao giờ nó muốn chui đầu vào rắc rối.. Mà rắc rối cứ nhè đầu nó chui vô.. Thành ra bao phen khốn đốn.. May có mọi người.. Căn bản là nó không muốn em tốn kém thêm nữa.. Gì thì gì cũng phải biết suy nghĩ chút.. Phòng khám tư này đắt hơn bệnh viện nhiều lần..
Trưa nay qua nhà em.. Cảm giác cứ bồi hồi khó tả.. Nhìn chiếc xích đu đung đưa lại nhớ đến bức tranh đẹp mê hồn của một tháng trước.. Lúc ấy là lúc nó phát hiện một điều bí mật nữa của em.. Loài hoa mà em thích.. Chẳng biết từ bao giờ nó cũng thích loài hoa không sắc không hương đó.. Phải chăng.. Tình yêu nó dành cho em.. Là nó đã yêu tất cả mọi thứ về em.. Đến đây.. Tự cười một mình..

_Anh sao vậy..?
_Sao đâu?
_Mặt gian thấy rõ còn chối.. Lại nghĩ bậy hả?
_Toàn nói linh tinh..
_Hứ..
.. Bữa cơm thịnh soạn.. Chỉ dành cho hai đứa.. Do em làm hết vì em chê chân tay nó vụng.. Cũng không phải cao lương mĩ vị gì, nhưng cảm giác được người yêu nấu cho ăn thì thật sự hạnh phúc.. Nó cắm cúi ăn như thằng chết đói.. Em cười..
_Ngon không anh hihi.. ?
_Ngon hơn cả nhà hàng hehe..
_xì.. Chỉ giỏi nịnh..
_Chẳng ngon tý gì..
_Dám chê à.. Không cho ăn nữa..!
.. Con gái thật khó hiểu.. Khen không được.. Chê không xong.. Thôi thì cứ im lặng mà ăn cho lành.. Thì thoảng nghe em nhắc..
_ Từ từ kẻo nghẹn đấy anh..hihi..
Chẳng biết nên vui hay nên ngại vì em quan tâm nữa.. Nhưng giờ có em bên cạnh mới là điều quan trọng..
.. Chiều qua quán có một vấn đề nhỏ.. Em đi theo nó luôn.. Đeo bao đàn lên lưng.. Em có vẻ hào hứng lắm.. Chắc lâu không ra..
_ Nhanh lên anh..!
_Ra làm gì mà cứ đòi ra?
_Chị bảo vậy thì ra cho vui..
_Ham vui dữ..
_Kệ em..
.. Chiều HN.. Trời xám.. Hầu như mùa đông nào HN cũng chỉ mang màu sắc buồn tẻ này.. Cộng thêm những cơn gió lạnh khiến người ta thu mình lại nếu có phải đi ra ngoài đường.. Chẳng ồn ào như hè, hay tươi mới như xuân.. Chiều đông HN.. Mang chút gì đó tâm trạng của con người.. Lạnh lùng nghiệm nghị mà không kém phần xinh đẹp duyên dáng.. Giống như những thiếu nữa của HN vậy.. Điều này khiến nó nhớ đến một người.. Cố kiều chế để không nghĩ đến.. Bởi đằng sau có em.. Vì em nó có thể quay lưng với bất kì người con gái nào.. Bỗng thấy em khẽ.. Hát..
“..Còn lại đây bao yêu thương.. Bao nhung nhớ..
Còn lại đây bao cô đơn xót xa..
Còn mình ta như Chơi vơi.. Mang bao kỷ niệm với nỗi buồn..
Và mùa đông không mang theo.. Bao hơi ấm..
Mùa thu không có lá rơi..
Còn mình ta như chơi vơi nghe con tim ta nát tan…”
_Hay ha.. Bài gì thế?
_Winter sonata…
_Hả?
_Bản tình ca mùa đông.. Ngốc ạ..
_Chưa nghe bao giờ.. Hát lại anh nghe coi..
Vậy là trên đường tới quán.. Em cứ ngân nga bài hát kì lạ đó.. Bài hát này tạo cho nó một cảm giác xa xôi.. Buồn man mát.. Nhưng vẫn cứ muốn nghe..
Chắc vì có phần giống với tình yêu của nó và em.. Cũng vào mùa đông.. Cũng buồn.. Nhưng giờ hai đứa lại có nhau.. Cứ như.. Trước đến giờ.. Nó yêu em.. Một con đường.. Nó tiến từng bước thật chậm rãi.. Thật chắc chắn về phía trái tim em.. Chẳng suy chuyển.. Có chăng em đứng đợi.. Em đón chờ.. Buồn.. Đã ai biết.. Nó thích cảm giác này.. Không phải hướng tiêu cực.. Lúc buồn nó thường vui.. Có vẻ hơi điên.. Nhưng nó giống như cafe.. Bản chất luôn đắng.. Uống xong mới thấy ngọt nơi cuống họng.. Có vẻ lời hát của em ảnh hưởng đến thằng đa cảm là nó hơi bị nhiều.. Em đang ôm chặt..
.. Đến quán.. Anh Vinh ngồi tựa vô cửa nhìn nó ngạc nhiên..
_Ủa người yêu thằng Minh về khi nào vậy?
_Dạ.. Em về hôm qua anh..
_Ừm.. Tốt rồi.. Đỡ coi bản mặt mất hồn của nó hoài..
_Hihi.. Ảnh vậy hả anh?
_Chứ còn gì nữa.. Minh nhỉ..hehe..
_Tào lao.. Coi hôm nào em mất hồn chưa..?
_Ngại nữa.. Thôi hai đứa vô trong.. Ngoài này lạnh.. Lâu rồi mới thấy em đến..
_Dạ..
.. Dắt em đi vô.. Em đỏ mặt.. Cứ lép vô nó.. Bữa giờ chưa thấy em như này.. Lúc mới gặp em dạn lắm.. Chứ chẳng như thế đâu, nhưng kiểu này dễ bảo hơn..
_Đưa đàn đây.. Đeo mỏi hông?
_Dạ hông..hihi.. Em quên.. Thảo nào nãy giờ đi đường người ta cứ nhìn..
_Nhìn anh chứ nhìn em à..
_Xì.. Tự tin ghê.. Mặt mũi tóc tai che hết mặt rồi còn gì mà nhìn..
_Để tết về bảo bố cắt..
_Eo.. Hay tý ra hàng bảo người ta cắt cho.. Em có chỗ quen đấy..

_Chả thích..
_Vậy thôi.. Về buộc lên nhá..
_Ừm.. Ngồi đây.. Uống chi anh lấy cho..
_Đố anh nhớ được đấy…hihi..- Mắt em hấp háy.. Mặt tinh nghịch.. Chắc tưởng nó quên.. Nhưng cái món đồ uống ấy thì sao quên được chứ.. Đắng ngắt và ngọt ngào.. Như em vậy.. Cafe sữa.. Tự nhủ không muốn.. Vậy mà thế nào yêu em bao giờ không biết..
_Để coi..
Chạy vô bếp.. Kêu chị ra vì em đến thì phát hiện ăn vụng.. Tằng hắng một tiếng.. Chị giật mình bỏ hai tay ra sau chùi vô cái tạp dề.. Điệu bộ lóng ngóng.. Nó phì cười.
_Chị hâm ăn vụng hả..?
_Đâu.. Chị làm bánh mà..
_Làm kiểu gì mà miệng dính kem thế kia..?
_Thì tại chị..đói..
_Haha.. Lúc nào chẳng đói.. Ly đến kìa chị.. Có ra tám thì tám..
_Thiệt hả nhóc.. Hihi.. Vui ghê.. Đợi chị chút..
Chị vội vàng bỏ tạp dề.. chạy lại phía cửa bếp cho nó đang đứng hấp tấp thế nào.. Thành ra ngã.. Vô người nó..
_Á..aa..!!
_Cẩn thận..!
Đỡ được nhưng lâm vào cảnh trớ trêu.. Mặt chị áp sát vào mặt nó.. Hơi thở mùi kem thơm nhẹ nhẹ.. Nó sững người.. Nhìn sâu vào đôi mắt chị.. Cũng đơn giản.. Chị quá đẹp.. Thừa vẻ cuốn hút.. Mắt chị tròn xoe cũng nhìn nó trân trân.. Mặt đỏ.. Tay chị rời ra.. Chắc ngượng.. Nó cũng lúng túng..
_Gãy guốc rồi.. Híc..
_À.. Ừm.. Đi làm mang guốc chi.. Sao không đi giày cho ấm?
_Cao mà.. Chị đi quen rồi..
Chị còn chưa đủ cao hay sao mà nói vậy hả trời.. Lúc nào đứng cũng đến tai chị.. khổ ghê nghĩ đến chiều cao lại buồn..
_Giờ sao?
_Hihi.. Sao.. Nhỉ..?
Chị giơ nay về phía trước.. Rồi hiểu..
_Leo lẹ lên.. Ra kia lấy dép hả..?
_Ừm..
_Thế để em lấy cho..
_Thích được cõng cơ.. Hihi
Lắc đầu ngắn ngẩm.. Cõng ra kho lấy dép.. Chị lại thổi vào tai.. Nghịch như con nít làm nó rùng mình.. Xong.. Cầm hai tách caphe.. Mang ra cho chị với em.. Khách nay đông mà chưa làm được gì..
_Lâu vậy anh..?
_Bà cô này gãy guốc hành anh cõng ra lấy dép nè.. Ui da..!!
_Lần sau kêu bà cô, chị oánh chít..!!
_Nhầm..làm Gì thấy ghê?
_Ảnh đáng đánh..!
Em phụ họa luôn.. Chị ngồi xuống lườm lườm..
_Gì nữa..?
_Ăn nói vô duyên.. Thôi đi chỗ khác chơi cho em với chị nói chuyện..!
Ớ.. Mặt nó nghệt ra.. Chị tủm tỉm cười.. Gặp cạ quên luôn nó.. Đã thế không cần.. Đây đi làm việc..
.. Ngồi một góc cầm cái khay sau khi chạy bàn xong.. Nó Không rời mắt khỏi em và chị.. Nói gì mà nói lắm thế không biết.. Bỗng dưng bị bỏ mặc.. Đâm ra bực vô cớ.. Ngồi nghiến cái khay…
_Ủa Minh ..
_Yến hả..?
_Sao mặt nhăn dữ vậy..?
Nhỏ nhìn theo hướng nó chỉ.. Cười duyên cái..
_Hì.. Bị cho ra rìa.. Thôi đi làm việc cho vui..
_Đã có khách vô đâu..
_Thì Minh vẫn còn việc để làm mà..
_Việc gì..?
Nhỏ đánh mắt sang bao đàn dựng trong quầy.. Nó chợt nghĩ.. Lâu rồi còn gì..
_Hay vào nhé.. Hơn tháng không có tiếng đàn, khu trầm hẳn hihi..
Nhỏ Yến thúc.. Nó chạy lên quầy.. Cầm đàn để lấy cảm giác lại.. Thấy phấn chấn.. Em có vẻ để ý.. Cười tít mắt.. Chị cũng vậy.. Còn vỗ tay nữa chứ.. Chọn một bản phù hợp.. Hôm nay chơi nhạc Nhật cho thích.. Nhẩm chọn mãi rồi cũng tìm được bài… Khách người ta có vẻ chờ đợi.. Em và chị cũng vậy..
The Name of Sprited away không phải là một bản đàn buồn hay vui.. Đơn giản là một bản nhắc nhở của những yên lặng để gợi nhớ một chút gì đó về quá khứ.. Ở đây nó nhớ đến người chị của nó.. Tâm hồn không phải của nghệ sĩ hay bàn tay người chơi đàn chuyên nghiệp.. Cái nó có được là sự say mê và cảm nhận.. Dù nó biết bản nhạc này của mình chỉ là hàng “nhái”.. Vì có tự đổi để phù hợp để chơi một mình.. Biết đàn khá nhiều bản nhưng chỉ một số là chính xác.. Nó là như vậy.. Không gian hôm nay.. Nhường chỗ cho nó cứ lướt tay trên phím say mê cho đến khi.. Kết thúc.. Nó nhướn mắt lên mỉm cười.. Cái ngại ngùng chẳng còn vì quen thuộc.. Tiếng vỗ tay rào rào khích lệ, cảm giác vui lắm… Em nhìn nó cười âu yếm.. Chị thích quá hay sao cứ tít mắt vỗ tay.. Bỗng dưng.. Một đứa con gái ở bàn phía trong đứng dậy.. Rắc rối..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui