Nhìn thấy tôi, có vẻ thất thần.
“Ngưng Tịch, em… Dáng vẻ bây giờ của em giống hệt với của cô..”
Không ngờ Vũ vẫn còn nhớ dáng vẻ của mẹ tôi năm đó. Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc mẹ tôi rời khỏi Hiên Viên gia, Vũ mới có sáu tuổi thôi. Không ngờ ấn tượng về mẹ tôi trong anh lại khắc sâu đến thế!
Tôi mỉm cười nhẹ với anh, “Có xinh không?”
Vũ nặng nề gật đầu, “Xinh lắm, có phong thái của cô năm đó!”
“Vậy nếu cha mà nhìn thấy dáng vẻ này của em nhất định sẽ rất vui, đúng không?” Tôi cười hỏi anh.
“Ngưng Tịch…”
“Chúng ta đi thôi.”
Xe chúng tôi chạy về phía nghĩa địa riêng của Hiên Viên gia…
Mưa suốt từ tối đến tận đêm hôm qua, không khí buổi sáng sớm vẫn còn
mang theo mùi ngai ngái của nước mưa và bùn đất, có một cảm giác lành
lạnh khó miêu tả.
Tôi kéo cửa kính xe xuống, để làn gió mát lạnh buổi sáng thổi tung mái tóc dài của tôi. Hít sâu một hơi, tôi nhắm hai mắt lại…
Bắt đầu từ lúc lên xe, chúng tôi đã không còn nói với nhau câu nào
nữa, Vũ thì cố gắng chuyên tâm lái xe, nhìn khuôn mặt quay nghiêng của
anh, tôi không biết lúc này anh đang nghĩ gì.
Suy nghĩ của chúng tôi đều phiêu diêu về quá khứ đã rất xa ấy, hiện tại, tâm trạng của cả hai chúng tôi đều vô cùng nặng nề…
Vì phải đi thắp hương cho cha cho nên hôm nay tôi cố ý mặc một bộ
sườn xám màu xanh nhạt, kiểu dáng đơn ginả, phong cách cổ xưa, đó là
kiểu mẹ tôi thích nhất.
Trong trí nhớ vẫn còn hình ảnh lúc mẹ mặc sườn xám, thon cặp đùi thon dài, eo nhỏ tinh tế, cần cổ xinh đẹp, quyến rũ đến mức khiến người ta
quên cả hít thở…
Khuôn mặt này của tôi hoàn toàn được thừa hưởng từ mẹTừ nhỏ, tôi đã
biết, vẻ ngoài của tôi và mẹ rất giống nhau. Bởi vì, ánh mắt lúc cha
nhìn tôi thường mang theo một loại đau đớn mà khó dùng lời miêu tả được, tôi biết, từ trên mặt tôi ông đang thấy dáng vẻ của người phụ nữ ông
yêu thương nhất…
Mẹ tôi, nghe nói là người có dung mạo xuất sắc nhất trong số rất
nhiều con gái của Hiên Viên gia. Có lẽ, chính vì điều đó mới khiến cha
tôi tình nguyện bất chấp cả thiên hạ mà làm ra chuyện vô cùng sai lầm
không quan tâm đến đạo nghĩa mà yêu thương bà.
Nhưng, từ xưa đến nay, hồng nhan thì thường bạc mệnh. Mẹ tôi cũng
không thoát khỏi cái vận mệnh đó, lúc tôi tám tuổi, bà đã “hương tiêu
ngọc tổn” (hương tiêu ngọc tổn: 1 cách nói hoa mĩ, có nghĩa là tạ thế).
Sau rồi cũng không được nhập vào phần mộ của tổ tiên dòng họ Hiên Viên.
Đúng, mẹ của tôi, Hiên Viên Minh Tuệ, là em gái ruột của Hiên Viên Khải, cô ruột của Hiên Viên Ngưng Vũ.
Còn tôi, Hiên Viên Ngưng Tịch chính là sản phẩm của tình yêu cam
luyen giữa hai người họ, là chứng nhân cho tình yêu bị người đời kinh bỉ của họ, cũng là nguồn gốc khiến họ phải sinh ly tử biệt…
Nếu không phải vì đã có thai tôi, mẹ tôi cũng sẽ không rời khỏi Hiên
Viên gia, bà cũng sẽ không vì nhớ thương cha tôi mà đau buồn đến lúc
chết.
Mẹ, cuối cùng việc con được sinh ra có phải là một việc sai lầm
không? Vì sao mẹ lại vì một đứa con còn chưa thành hình mà cam tâm rời
bỏ người đàn ông mẹ dùng cả tính mạng của mình để yêu? Vì con mà bỏ qua
tình yêu của mẹ, có đáng không?
Người ấy đã mất rồi, tôi cũng không tìm được đáp án nữa…
“Ngưng Tịch, nào!”
Tôi mở hai mắt, phần mộ của dòng họ Hiên lập tức xuất hiện ngay trước mắt…
Nơi này bốn bề u tĩnh, trống trải mà tĩnh mịch, rời xa khỏi thế giới
ồn ào nhốn nháo ngoài kia, đây là chốn thiên đường khó mà tìm được, đây
là mảnh đất giành cho tất cả những người đã khuất trong Hiên Viên gia.
Mỗi lần tôi đến đây đều sẽ nghĩ rốt cuộc con người sau khi chết đi có linh hồn không?
Nếu có thì ở nơi an nghỉ này linh hồn của họ có thực sự được ngủ yên thay không?
Giống như ông nội tôi, từ lúc còn trung niên đã bị người ta chôn dưới lớp đất lạnh lẽo này, ông có hài lòng không?
Còn nữa, cha tôi thấy tôi đang đứng ở đây, đứng bên cạnh Vũ, cha… sẽ cười chứ?
Nụ cười của cha có an nhàn thư thái như nụ cười trong bức ảnh trên bia mộ không?
Trong kí ức của con, cha chưa bao giờ cười với con như thế.
Nụ cười của cha với con lúc nào cũng mang theo nỗi cay đắng khó tả,
ánh mắt lúc nhìn con lúc nào cũng thống khổ, cuối cùng là cha thống khổ
vì cái gì? Khuôn mặt con hay sự tồn tại của con?
Nhìn thấy nụ cười trên bia mộ của ông, không ngờ tôi lại cảm thấy hô
hấp thật khó khăn, lòng tôi có quá nhiều nghi vấn nhưng không thể hỏi,
mà có hỏi thì cũng chẳng có đáp án…
Cha, cha có từng yêu thương con không?
Coi con là một thực thể độc lập, yêu thương con giống như tình yêu của cha giành cho con gái?
Con nhớ, mẹ từng nói với con, tên của con là Ngưng Tịch sở dĩ là vì mẹ biết cha thích ngắm bầu trời lúc hoàng hôn.
Mẹ còn nói với con, mẹ thường ở bên cha để ngắm cảnh hoàng hôn.
Cha từng nói với mẹ, “Loại người như chúng ta định sẵn là không thể
sống dưới ánh nắng mặt trời, và hoàng hôn là món quà duy nhất mà ánh
sáng ban tặng cho chúng ta, sau hoàng hôn trời sẽ tối tăm và lúc đó cuộc sống của chúng ta mới bắt đầu. Cho nên, cảnh hoàng hôn, trước giờ anh
chưa từng bỏ qua. Minh Tuệ, yêu anh cũng chính là yêu bóng tối, tình yêu của chúng ta cũng chỉ có thể buông thả trong đêm tối. Trừ trái tim này
ra, anh không thể cho em bất cứ điều gì được. em sẽ không hối hận chứ?”
Mẹ nghe xong, mỉm cười nói với ông, “Khải, nếu như chỉ có thể yêu anh trong tăm tối, em tình nguyện… mãi mãi là đêm tối.”
Trong câu chuyện xưa, nụ cười của cha sâu sắc như thế, thoải mái như thế, ở đó có sự ấm áp mà con chưa bao giờ nhìn thấy…
Lúc ấy, cha ôm con rất chặt trong lồng ngực mình, không ngừng gọi tên con, cơ thể cha lúc đó cũng run lên, khoảnh khắc đó, con cứ ngỡ cha có
yêu thương con, chỉ là… chính bàn tay cha đã đẩy con vào địa ngục.
Là oán hận đến mức nào mới có thể khiến cha đối xử với một con bé mười hai tuổi tàn nhẫn đến thế?
Lúc cha hấp hối, đặt tất cả mọi thứ trong Hiên Viên gia vào tay Vũ, nhưng lại phái người bí mật đưa con tới đảo Tái Sinh.
Vũ còn tưởng con vì trốn tránh mâu thuẫn của gia tộc mà bị tống ra
nước ngoài du học, nhưng anh ấy đâu có biết, đứa em gái anh ấy nâng niu
như báu vật bị chính cha đẻ của anh đưa vào địa ngục trần gian, chịu
đựng đủ loại chà đạp, không còn là một con người nữa…
Rốt cục là vì sao, cha lại có thể đối xử tàn nhẫn với chính con gái mình như thế?
Cha lo con cướp hết mọi thứ trong tay Vũ sao?
Con trước giờ chưa từng yêu thích bất cứ cái gì trong Hiên Viên gia,
nếu có thể, con còn muốn chấm dứt tất cả mọi quan hệ với dòng họ này,
bởi vì gia tộc đó đã khiến mẹ con oán hận sâu sắc cuối cùng đơn độc đi
tha hương, chết ở nơi đất khách quê người…
Con chỉ muốn ở bên cạnh Vũ, chỉ vậy mà thôi.
Một cô bé con mười hai tuổi có thể uy hiếp gì tới Vũ chứ? Rốt cục là vì sao mà sự tồn tại của con lại khiến cha bất an đến thế?
Nếu cha thực sự yêu thương Vũ đến thế thì vì sao đã quyết định toàn bộ cuộc sống của anh ấy từ sớm như thế?
Xích Vũ, Ngưng Vũ… Cha, có phải bắt đầu từ ngày Vũ được sinh ra, cha
đã quyết tâm để anh ấy hoàn thành tâm nguyện của cha, muốn anh ấy thay
cha làm tròn những trách nhiệm mà cha chưa làm tròn?
Nhưng ngay cả cha còn không muốn gánh vác những việc đó, vì sao lại áp đặt lên người anh ấy tất cả, vậy là công bằng ư?
Cha có thể không yêu con, nhưng cha không thể không yêu Vũ, bởi vì trên người anh ấy không có tội lỗi.
Tôi thường suy nghĩ, trong một thế giới chỉ có âm mưu, lạnh lẽo, máu
me và sự phản bội như thế này, tại sao lại có thể tạo ra một con người
như Vũ?
Thuần khiết giống như bông tuyết đầu đông, trong sạch như không khí buổi ban mai…
Anh dịu dàng lương thiện như vậy…
Bắc Nguyệt cũng rất dịu dàng, nhưng annh chẳng hề lương thiện. Nếu
anh lương thiện thì gia tộc họ Hoàng sẽ không thể đứng sừng sững trong
cả hai giới hắc đạo, bạch đạo của Nhật bản được.
Nhưng Vũ không giống thế, anh dịu dàng mà khoan dung, vì vậy cho nên đám trưởng bối kia không ai coi anh ra gì.
Nhớ lúc tôi vừa mới quay lại Xích Vũ, Vũ bị bọn họ đè ép đến mưc
không thể kháng nghị, phòng nghị sự chia ra làm năm bảy phe, ai cũng
thích làm theo ý mình.
Thực sự tôi không thể ngờ, mấy vị trưởng bối năm đó đi theo ông nội
tôi và cả mấy vị chú bác trong họ lại có thể ngang ngược đến mức đó, rốt cục mấy năm nay Vũ đã phải chịu bao nhiêu áp lực?
Tôi phải giết một ông già làm gương mới làm đi dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ quá mức của họ.
Trong Xích Vũ có rất nhiều người sợ tôi, nhưng tôi biết, số người hận tôi còn nhiều hơn, thậm chí có người còn lấy việc giết tôi để làm thú
vui…
Tôi cũng chẳng thèm để ý tới mấy việc đó, nhưng lần đầu tiên khi Vũ
nhìn thấy tôi giết người, loại vẻ mặt hoảng hốt và đau đớn ấy khiến tôi
suốt đời khó quên…
Nếu có thể tôi cũng không muốn giết người trước mặt Vũ, chỉ là nếu không làm vậy, Xích Vũ của chúng tôi khó mà có chỗ đứng được.
Chúng tôi còn quá trẻ, năm tôi trở về từ Đảo Tái Sinh mới chỉ có 18 tuổi, còn Vũ cũng chỉ mới 24 mà thôi…
Chỉ có đao kiếm, không nói chuyện đạo lí. Đó chính là cuộc sống của
chúng tôi , ở đó chỉ có một quay tắc duy nhất, quy tắc của loài dã thú.
Hoàn Tư Dạ từng nói tôi là một con sói không thể thuần dưỡng nổi. Có
lẽ, điều đó đúng. Bởi vậy tôi mới có thể tồn tại trong thế giới lạnh lẽo này.
Hai bàn tay tôi đã nhúng đầy máu, tôi cũng chẳng để ý trên lưng mình
gánh bao nhiêu mạng người. Nhưng Vũ thì không được, từ người trở thành
thú, đó là bao nhiêu thống khổ, đày đọa cơ chứ, tôi không thể để Vũ trải qua thêm một lần nào nữa.
Vì vậy cha à, những trách nhiệm cha giao cho Vũ, con sẽ gánh vác thay anh ấy. Nguyện vọng phục hồi Xích Vũ của cha, con sẽ thay anh ấy hoàn
thành.
Con cũng là con gái của cha, là một thành viên trong Hiên Viên gia,
cho dù cha có hận con thì cũng không thể thay đổi được sự thật này, đúng không?
“Vũ, cha nhìn thấy em… có vui không? Sao em cảm thấy ánh mắt của cha
trên bia mộ giống như đang hận em vậy.” Đứng lặng trước nấm mộ rất lâu,
tôi mới chầm chậm hỏi người bên cạnh.
“Ngưng Tịch, đừng nói thế. Cha… sao lại hận em chứ?”
Tôi cười, Vũ, câu nói này sợ rằng chính anh còn không tin ấy chứ.
“Nếu không vì em, mẹ em sẽ không rời khỏi Hiên Viên gia, đúng không?”
“Ngưng Tịch, năm đó cô bỏ đi là vì không chịu nổi áp lực từ nhiều
phía, sao có thể trách em? Hơn nữa, cô vẫn luôn cảm thấy có lỗi với mẹ
con anh, muốn trách thì anh cũng có trách nhiệm, phải không?”
Tôi thở dài một hơi, Vũ, anh cần gì phải nói như thế, nếu nói ai là vô tội thì anh và bác Tố Tuyết mới là người vô tội.
Liên Tố Tuyết – mẹ của Vũ là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng tinh
tế, bà có một trái tim khoan dung và tính tình nhân hậu. Tôi nghĩ, sự
lương thiên dịu dàng của Vũ chắc là được di truyền từ mẹ anh.
Mẹ từng nói với tôi, yêu cha, bà không oán trách, không hối hận, chỉ
là bà cảm thấy rát có lỗi với mẹ con hai người. Mẹ của Vũ là người bà
cảm thấy có lỗi nhất trên đời.
Bà và mẹ tôi vốn là bạn cùng phòng, bà vẫn luôn yêu thầm cha tôi, mẹ tôi đều biết cả.
Cha tôi lấy bà chỉ là để che mắt người đời mà thôi…
Chồng mình yêu em gái của ông ta, lại còn là bạn thân của mình. Đối
với một người phụ nữ mà nói, chuyện đó tàn nhẫn đến mức nào cơ chứ?
Nhưng bà lại dùng trái tim nhân hụa của mình để che giấu cho tình yêu của họ không lộ ra ngoài ánh sáng.
Nói thật, tôi không thể nào tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó…
Bác Tố Tuyết, khi đối mặt với họ bác có tâm trạng gì, khi đối mặt với cháu bác lại có tâm trạng gì?
Một người tinh tế nhạy cảm như vậy, làm sao mà không đoán được tôi là con gái của ai cơ chứ?
Chỉ là ánh mắt bà nhìn tôi chưa bao giờ có chút hận thù nào. Lúc thấy tôi, vẻ mặt vẫn luôn dịu dàng như thế, nhưng đáy mắt lại là vẻ bi
thương nồng đậm. Tôi biết, bà không phải cảm thấy bản thân bi thương, mà là bi thương vì tôi.
Lúc đối diện với ánh mắt đó, tôi thậm chí còn cảm thấy một loại áp
lực khó tả. Dưới hoàn cảnh đó, bị oán hận một chút còn tốt hơn!
Sự nhân hậu của bà ngược lại khiến tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Từ lúc đó tôi đã hiểu ra, tại sao khi mẹ tôi phải đối diện với hàng
loạt chất vấn của các vị trưởng bối mà vẫn không hề kinh sợ, nhưng mẹ
lại không có dũng khí để đối diện với bà.
Nghĩ đến đó, lòng tôi yên lặng than dài một hơi: “Vũ, anh biết không? Lúc mẹ em đi chẳng hề thanh thản.”
Vũ nghi ngờ nhìn tôi: “Vì cha à?”
Tôi lắc đầu: “Là vì anh và bác Tố Tuyết. Mẹ em nói, một tay bà đã phá hủy hạnh phúc vốn nên có của gia đình anh, mẹ thiếu mẹ con anh cả đời,
bà chết cũng không nhắm mắt…”
Vũ nặng nề thở dài một hơi: “Cô cần gì phải thế? Mẹ anh trước giờ chưa từng trách cô, chỉ là do tạo hóa trêu người mà thôi “
Tôi nhìn thấy ánh nắng chói chang phía chân trời, cười nhạt: “Vũ, em
không hiểu. Rõ ràng nội tâm bị sự hổ thẹn và đạo đức luân lý giày vò đến thế vì sao họ vẫn lựa chọn tiếp tục tình yêu? Chẳng lẽ họ không biết,
tình yêu của mình cũng giống như nắng hoàng hôn, tuy đẹp nhưng cũng chỉ
là một dạng hạnh phúc bong bóng hay sao? Bất kể tình yêu sâu đậm đến
nhường nào, cuối cùng cũng chỉ có thể bốc hơi tại nơi tối tăm nhất. Làm
tổn thương nhiều người như vậy để đổi lấy một khoảnh khắc yêu đương, có
đáng không?”
“Ngưng Tịch…”
Tôi quay đầu lại nhìn Vũ bi ai mỉm cười, “Em chỉ cảm thấy tình yêu
của họ giống như huyết hồng trên bầu trời. Trời chiều vô cùng đẹp, nhưng khi đến hoàng hôn… Họ đều rất đáng thương đúng không? Chỉ là…cũng ích
kỉ quá mức. Vũ, mỗi lần nghĩ đến đó em đều cảm thấy nơi nào trên thế
giới này cũng đều lạnh giá…”
Trên nghĩa trang trống trải, từng cơn gió nhẹ thổi qua, tôi đưa hai
cánh tay ôm chặt chính mình. Gió chẳng hề lạnh, nơi lạnh là trái tim…
“Ngưng Tịch, nào!”
Vũ cởi áo khoác, kéo tôi vào trong ngực anh, ôm tôi…
Tôi rúc vào lòng anh, dán chặt khuôn mặt vào ngực anh, nhắm mắt lại,
hưởng thụ sự an bình trong chốc lát này, khoảnh khắc đó dường như toàn
bộ thế giới đã không còn tồn tại nữa, chỉ còn chúng tôi…
Rất lâu sau, anh nhẹ giọng hỏi tôi: “Ngưng Tịch, nghe được không?”
Tôi gật đầu, “Nghe được!”
“Nghe được gì?”
“Em nghe thấy… tiếng trái tim anh đập vô cùng mạnh mẽ. Vũ, trái tim
anh đang gọi em. Tiếng gọi đó… ấm áp hơn bất kể thứ gì trên đời…”
“Ngưng Tịch, em biết không? Anh chỉ nghĩ làm sao có thể ôm em trong
tay cả đời như vậy, để em tránh xa khỏi đau khổ và tổn thương…”
Giọng nói anh tràn đầy đau đớn, vì sao vậy?
“Vũ…” Tôi không hiểu ngửa mặt lên nhìn anh, Vũ khẽ hôn lên trán tôi,
cánh tay ôm tôi siết chặt hơn một chút, nhẹ nhàng trầm thấp:
“Ngưng Tịch, Ngưng Tịch đáng thương… Rốt cuộc đến khi nào em mới được hưởng hạnh phúc đây?”
Hạnh phúc? Hai chữ thật đẹp, đáng tiếc trong tự điển của em không có hai chữ này.
Vũ, chỉ cần anh hạnh phúc là đủ rồi…
Rúc vào lòng anh, tôi yên lặng nghĩ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...