Dạ Ngọc Đừng Trốn
" Chuyện gì vậy?"
Dạ Ngọc vừa hoàn thành xong bản tác của tác phẩm mới thì thấy bản thân đã ngồi trong lòng của tên ma vương này rồi.
- Lúc em chăm chỉ làm việc đẹp quá.
Mặc Đông Quân không có muốn chút liêm sỉ mà hôn lên má cô một cái, biết bản thân sắp sửa bị cô giáo huấn nên càng tranh thủ ôm cô thêm chút nữa.
Dạ Ngọc vì chỉ vừa lấy được cảm hứng sáng tác nên tâm trạng khá vui vẻ, cô rời khỏi vị trí tự thưởng cho mình một cốc nước cam ngon lành.
- Nước ngon không?_ Mặc Đông Quân ngồi đó đi đến bên cạnh hỏi.
Dạ Ngọc vừa uống vừa ngúc ngắc đầu tỏ vẻ đồng ý.
-Ưm...
" Mặc Đông Quân là kẻ thừa nước đục thả câu."
Anh chuẩn xác lúc cô vừa uống một ngụm nước thì cúi người hôn cô.
Hành động ngày càng chuẩn xác và chuyên nghiệp.
Rời khỏi môi cô, anh còn tỏ ra bộ dạng như vừa thưởng thức một món ngon.
- Đúng là ngon thật.
- Mặc Đông Quân!
Dạ Ngọc tức giận ném cho anh một cú đấm ngay ngực.
- A...
Dạ Ngọc ôm lấy nắm tay vừa đánh anh ngồi thỏm xuống đất.
Đây là tình hình gì đây? Rõ ràng người bị đánh là anh vậy mà cô lại bị đau còn anh thì dửng dưng như không.
Nghe tiếng cô la Mặc Đông Quân mặt mày tái mét vội kiểm tra tay giúp cô.
Bịch...
Vài quả táo lăn long lóc giữa sàn.
Kiều Hương sợ hãi trước tình huống bản thân vừa gặp phải thì nhanh chân trốn ra ngoài.
- Kiều Hương_ Dạ Ngọc chỉ kịp gọi lại nhưng cô ấy đã chạy đi mất.
- Trợ lí Gia Lạc!_ Kiều Hương chỉ vừa chạy được xuống lầu dưới đã bị trợ lí của anh ngăn cản lại.
- Cô Kiều mời cô quay trở lại_ Gia Lạc Sa mặt nghiêm nghị đưa tay hướng ra mời cô ấy đi trước.
Kiều Hương đã gặp Gia Lạc Sa rất nhiều lần rồi nhưng với khoảng cách gần như vậy thì đây là lần đầu tiên.
Khuôn mặt với góc cạnh tuyệt hảo, chiếc kính cận gọng vuông phổ biến nhưng khi được anh đeo vào lại toát lên khí chất thư sinh.
Chiếc mũi cao vút, làn da trắng mịn đến mức con gái phải ghen tị, ở bọng mắt phải còn có một nốt ruồi nó như một điểm thu hút toàn bộ sự chú ý của cô ấy.
...
Sau một hồi đàm phán vậy mà không hiểu sao Dạ Ngọc có cảm giác như bản thân đã bị người bạn tốt này bán đi mất.
Toàn bộ hành lí của cô đều được Kiều Hương sắp xếp giúp còn trợ lí Gia Lạc thì nhanh chóng phân công nhân lực vận chuyển đi mất.
Bản thân cô cũng bị Mặc Đông Quân ôm về nhà.
" Chuyện này là sao chứ?"
( Đoạn hồi ức:
Dạ Ngọc, Kiều Hương, Mặc Đông Quân cùng ngồi xoay vòng trên chiếc bàn nhỏ.
Mặc Đông Quân vì là người có địa vị cao nhất nên được phát hiện trước, anh hướng mắt về cô nhân viên của mình đôi mắt chuyên nghiệp toát ra khí tức bức người.
- Chuyện đến nước này, tôi cũng không muốn giấu nữa.
Tôi và Dạ Ngọc_bạn cùng nhà với cô là mối đang tìm hiểu.
Mặc Đông Quân vừa dứt câu, Kiều Hương như đã nhận ra vấn đề.
Gia Lạc Sa đứng sau lưng anh bắt đầu ra hiệu để cuộc trò chuyện đi theo kịch bản.
- Nếu hai người đã là quan hệ đó thì..../ - Khoan, tìm hiểu gì chứ? Chúng tớ không yêu đương, cậu phải nghe tớ.
Kiều Hương chưa kịp nói tròn câu đã bị Dạ Ngọc xen ngang.
Mặc Đông Quân ngồi kế bên đưa tay ngăn cản không để cô làm loạn.
- Cậu nghe tớ nói đã, Ngọc.
Cậu cũng biết tớ đã cô đơn ngần ấy năm, nếu cậu bắt tớ ngày ngày nhìn cậu và chủ tịch ấu yếm nhau thì làm sao con tim bé bỏng của tớ chịu nổi chứ.
Không mấy cậu chuyện đến sống cùng ngài chủ tịch đi nhé.
Nói rồi Kiều Hương chạy nhanh vào phòng ngủ kéo ra chiếc vali của cô.
- Đây là toàn bộ hành lí của cậu rồi, tiền nhà tháng này tớ không tình toán với cậu.
Vậy nhé, chúc cậu hạnh phúc!
Kiều Hương cúi đầu hướng tay mời một cách trịnh trọng như một người phục vụ ở nhà hàng cao cấp.
Mặc Đông Quân thừa cơ hội thì liền bế bổng cô đi mất.
Kết thúc hồi ức.
)
Dạ Ngọc ngồi trên sofa ở phòng khách tâm trí vẫn còn chưa xác định được rõ tình hk bản thân đang gặp phải.
" Vậy từ nay mình phải ở đây sao? ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...