Thời Việt ở lần đấu này cũng không có lên sàn, Phù Âm thực ra có chút lo lắng trạng thái của Thời Việt, chiến đội Thiên Hoàn 0:2 thua GT, trong lòng anh khẳng định không dễ chịu.
Phù Âm rất muốn gửi tin nhắn an ủi, nhưng lại không biết nói gì, do dự một lúc, cô mới đánh ra một hàng chữ gửi lên weixin: "Chỉ là một trận thường quy thôi, không cần quá để ý.
Tất cả đều sẽ tốt lên thôi, cố lên ^^."
Lục Thanh Vũ quay lại hậu đài, vừa lúc nhìn thấy Thời Việt--- anh đang ngồi ở đó xem phân tích sau trận, biểu tình bình tĩnh giống như đang xem video trận đấu của chiến đội khác.
Bởi vì xung quanh có rất nhiều huấn luyện viên, còn có những tuyển thủ sẽ đánh những trận kế tiếp, hai người cũng không tiện nói nhiều, Lục Thanh Vũ đi tới trước mặt anh: "Đói không, cùng nhau đi ăn chút gì đó?"
Thời Việt gật đầu, hai người bèn từ hậu đài đi ra cửa, tìm được một nhà hàng bán thức ăn khuya ở phụ cận.
Chọn phòng bao để không bị người làm phiền, Lục Thanh Vũ gọi xong món, rất trực tiếp hỏi anh: "Chuyện này là sao? Trận đầu tiên cậu không lên?"
Thời Việt nhàn nhạt đáp: "Cũng không phải việc lớn gì, huấn luyện viên muốn bồi dưỡng người mới mà thôi."
Huấn luyện viên muốn bồi dưỡng người mới cũng rất bình thương, dù sao chiến đội cần bổ sung thay máu, không thể luôn để vài tuyển thủ lão luyện đánh trận, vạn nhất tuyển thủ đó xuất ngũ, chiến đội sẽ bị rơi vào tình hướng bối rối, liên minh đa phần chiến đội đều sẽ trong giai đoạn đấu thường quy đưa ra vài người mới.
Nhưng đặt tại chiến đội Thiên Hoàn, Lục Thanh Vũ không khỏi không nghĩ: "Là cậu quá thẳng tính, cùng huấn luyện viên không hợp đi?"
Thời Việt cũng không muốn che giấu, trực tiếp nói: "Chiến thuật và quan niệm của ông ấy cùng phương pháp của tớ có sự khác biệt rất lớn, tớ chỉ ra, ông ấy không muốn nghe, tớ cũng lười quản, ông ấy muốn làm như thế nào thì làm."
Lục Thanh Vũ nhẹ vỗ vai bạn tốt, nói: "Thấy cậu không lên ssaan, tớ cũng đoán được bảy phần, thật là nhà nào cũng có việc của nhà ấy."
Thời Việt nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao rồi? Cậu cũng có chuyện khó sao?"
Lục Thanh Vũ cười: "Tớ cùng cậu vừa lúc tương phản, tớ cũng rất mệt, trên vai gánh lấy trách nhiệm lớn, cũng không có ai cùng gánh với tớ."
Không giống như chiến đội Thiên Hoàn có huấn luyện viên Triệu mắt cao hơn đầu, đã đưa ra quyết định thì không thay đổi, huấn luyện viên GT không có chủ kiến như vậy, mỗi lần giai đoạn BP đều sẽ dò hỏi ý kiến của đội viên, rồi lấy ý kiến của Lục Thanh Vũ làm chủ, Lục Thanh Vũ vừa là chỉ huy, vừa là huấn luyện viên, còn phải đảm đương chủ lực xung phong của đội, cả trận đấu một giây cũng không dám buông lỏng.
Đừng nhìn ngoài mặt hắn từ đầu tới cuối đều là vẻ vân đạm phong khinh, thực ra trong lòng hắn vẫn luôn căng chặt như dây cung, cũng không biết khi nào sẽ đứt đoạn.
Tất cả mọi người đều lấy hắn làm chuẩn, cái cảm giác này một chút cũng không tốt.
Lục Thanh Vũ càng hi vọng đồng đội có thể cùng nhau tiến lên, giúp đỡ lẫn nhau—mà không phải chỉ một mình hắn tiến lên, những người chỉ biết ở sau lưng hắn.
Thời Việt cũng biết rõ tình huống của chiến đội GT, trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói: "Dù sao một chiến đội hoàn mỹ có huấn luyện viên giỏi, đội viên mạnh, mọi người xem nhau như người nhà, cón có thể mỗi năm giành được quán quân, chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của chúng ta thôi.
Giống như Long Tộc, Lam Nguyệt vài cái truyền thống hào môn, trong đội khẳng định cũng có vài cái vấn đề."
Lục Thanh Vũ cười: "Đúng vậy, mỗi người cách nghĩ không giống nhau, chúng ta chỉ có thể làm tốt việc của mình, những người khác cứ kệ họ đi."
Thời Việt gật đầu, vừa muốn nói, lại thấy điện thoại đột nhiên sáng lên, là tin weixin từ Phù Âm---
Chỉ là một trận thường quy thôi, không cần quá để ý.
Tất cả đều sẽ tốt lên thôi, cố lên ^^.
Nhìn thấy cái icon mặt cười ở cuối, trong đầu không khỏi hiện lên má lúm xuất hiện khi Phù Âm cười nhẹ.
Đầu mày Thời Việt vẫn luôn nhíu cuối cùng giãn ra, lập tức trả lời: "Nhận được, cảm ơn em đã an ủi."
Phù Âm nhanh chóng trả lời: "Thực ra anh chắc không cần an ủi đi? Anh khẳng định rất nhanh điểu chỉnh tốt tâm trạng.
Nhưng em cảm thấy, Thiên Hoàn hôm nay thua đến ngoài ý muốn, nếu em không nói gì trong lòng lại có chút ảo não khó chịu, vi vậy mới gửi một câu dư thừa cho anh."
Thời Việt: "............"
Cái cô bé này thật là thẳng thắng lại bộc trực, cư nhiên nói bản thân gửi là lời dư thừa.
Khóe miệng Thời Việt không khỏi giơ lên tạo thành một nụ cười nhẹ, đáp: "Không phải dư thừa, cảm ơn sự quan tâm của em."
Cô khẳng định không biết Thiên Hoàn đã xảy ra chuyện gì, nhưng sự quan tâm của cô, vẫn làm cho Thời Việt cảm thấy rất ấm áp.
Cái cảm giác này, không giống như lúc được bạn bè trong liên minh hỏi thăm, lời quan tâm đến từ một cô gái tựa hồ có chút không giống, chính là làm cho cả tâm can đều không chịu được mà biến mềm mại.
Lục Thanh Vũ ngồi bên cạnh, đem thần sắc của Thời Việt thu vào đáy mắt, đợi Thời Việt trả lời xong weixin, hắn mới trêu chọc cười nói: "Là cái vị nước hoa lúc trước sao?"
Thời Việt đầu tim nhảy lên, bên ngoài bình tĩnh như cũ đáp: "Mũi chó của cậu còn có thể ngửi được mùi weixin sao?"
Lục Thanh Vũ cười đến càng tùy ý: "Tớ đoán được, bởi vì lúc cậu trả lời tin nhắn biểu tình thật rất ôn nhu, đối phương chắc là nữ đi."
Thời Việt lập tức thu lại ý cười, lạnh lùng nhìn hắn: "Cậu so với các bà thím còn nhiều chuyện hơn."
Lục Thanh Vũ nhún vai: "Không nhiều chuyện thì cuộc sống thật thiếu đi niềm vui."
Vừa lúc phục vụ đưa món ăn len, hai người ngừng nói chuyện, bắt đầu bữa khuya.
Sau một lúc, Thời Việt lại nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Lúc trước ở Thượng Hải, tớ nhớ việc cậu mở tài khoản nhỏ luyện Chu Du, trận hôm nay cư nhiên thật là lấy ra?"
Lục Thanh Vũ nói: "Gần đây chơi Chu Du cảm giác không tệ, các pháp sư khác cũng không muốn lấy ra."
Thời Việt hỏi: "Vì vậy vẫn luôn chơi tài khoản nhỏ sao?"
Lục Thanh Vũ lắc đầu: "Không có, tài khoản đó mới cấp vàng, lười thăng cấp, vẫn không đăng nhập thường."
Thời Việt mày nhảy lên: "Tớ nhớ cậu còn thu một cái đồ đệ?"
Nhắc đến chuyện này, Lục Thanh Vũ không khỏi cười: "Tớ còn cho rằng tớ lâu như vậy không online, đồ đệ sẽ đem tớ kéo đen, kết quả hôm nay lên nhìn, phát hiện cô bé vẫn chưa kéo đen tớ, tớ cũng chưa dạy gì cho cô bé, sau này có thời gian vẫn là dẫn một chút, chính là không thể đem đồ đệ hoàn toàn nuôi thả được."
Thời Việt đáp: "Tớ không quá hiểu việc cậu thu một cái đồ đệ trong game là ý gì?"
Lục Thanh Vũ như cũ đứng đắn đáp: "Ngày ngày nghiên cứu chiến thuật trận đấu, áp lực thật lớn, nhận một cái đồ đệ dẫn dắt, thả lỏng một chút tâm tình."
Thời Việt: "..................."
Xem ra Lục Thanh Vũ thực sự là quá vô vị rồi, nhưng mà, Thời Việt bản thân cũng ngày ngày dẫn theo một cái tân binh chơi game, còn đem tài khoản nhỏ chuyên môn thăng cấp, chính là vì có thể cùng Phù Âm cùng nhau đánh thứ hạng----- nghiêm túc mà nói, anh tựa hồ còn vô vị hơn Lục Thanh Vũ đi?
Nghĩ tới đây, Thời Việt chỉ có thể im miệng không nói nữa.
Buổi tối sau khi về khách sạn, Lâm Lạc Nhiên vẫn tiếp tục bảo trì biểu tình và tư thế của một pho tượng, an an tĩnh tĩnh chơi điện thoại, Thời Việt cũng không muốn làm phiền cậu ta, bèn từ mình lên giường mở điện thoại, gửi cho Phù Âm một tin nhắn: "Hoa Mộc Lan luyện thế nào rồi?"
Phù Âm rất nhanh gửi qua một ảnh chụp màn hình, trên đó là chiến tích trong vinh diệu trợ lý--- cô ở trận ghép đội chơi năm trận Hoa Mộc Lan, ba thắng hai thua, thành tích ổn.
Cả hai trận thua kia đều có lượng kích sát và phụ công không ít, xem ra, cô đối với Hoa Mộc Lan có trình độ lý giải có tiến bộ rất lớn.
Thời Việt khen: "Không tệ, anh vào game quan sát một chút tầm nhìn của em."
Anh sau khi đăng nhập game vào quan sát bạn bè, thế này có thể nhìn được thao tác của Phù Âm, phát hiện có chút vấn đề.
Quả nhiên, sau khi quan sát một trận, Thời Việt bèn gửi weixin nói: "Em chơi game không quá thích trượt màn hình đi? Luyện trượt màn hình nhiều vào, ngón tay ở trên màn hình trượt nhanh, có thể nhìn thấy được tầm nhìn ngoài màn hình, hiểu được cục diện toàn trường, lúc này mới có thể tìm được lúc chi viện thích hợp.
Phù Âm đáp: "Em biết, nhưng em có lúc ngón tay vừa trượt, đều không biết tầm nhìn trượt đi đâu, có chút choáng."
Thời Việt: "Không sao, luyện nhiều là được.
Ghép đội đánh thêm mấy trận, anh lại quan sát."
Phù Âm: "Được."
Hai người vừa ghép đội vào trận, kết quả trong đội ngũ lại xuất hiện một người--- Túy Hồng Nhan, là tài khoản của Thời Nhan.
Thời Việt chau mày: "Em tiến vào làm gì?"
Thời Nhan: "Thế nào? Không hoan nghênh em sao?" Cô sao lại có cảm giác bị anh ruột ghét bỏ nhỉ?
Thời Việt sờ mũi: "Không có."
Thời Nhan phát ra một đống mặt cười: "Ca, hỏi anh một chút.
Vũ thần của GT, anh có quen không?"
"Ân, sao thế?"
"Hôm nay đi xem trận đấu, cảm thấy thực lực anh ấy rất mạnh.
Anh ấy có bạn gái chưa?"
Thời Việt nghi hoặc: "Có bạn gái hay chưa liên quan gì đến chuyện thực lực mạnh hay không?"
Phù Âm nhìn một màn này có chút buồn cười--- Thời Việt nhìn không ra là em gái nhà mình có hứng thú Lục Thanh Vũ, EQ cũng là đủ thấp.
Thời Nhan qua loa nói: "Em chỉ là tò mò, hôm nay gặp được một fan hâm mộ của Vũ thần, bát quái một chút.
Anh ấy rốt cuộc có bạn gái hay chưa?"
Thời Việt: "Ờ, chắc là chưa đi, không thấy cậu ta nói gì."
Thời Nhan tâm nháy mắt vui vẻ, nhắn riêng cho Phù Âm: "Hắc hắc, anh ấy chưa có bạn gái, xem ra tớ vẫn có hi vọng! [động tác tay thắng lợi]"
Phù Âm cảm thấy, hiện tại Thời Nhan giống như đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi mới mà vui vẻ, nhưng hảo cảm và thích là hai chuyện khác nhau, thực sự thích một người, không thể chỉ nhìn mỗi khuôn mặt đi? Vẻ ngoài đẹp dẽ, tính cách tồi tệ cũng sẽ rất khó sống chung.
Lục Thanh Vũ rốt cuộc là người thế nào, Thời Nhan vẫn hoàn toàn chưa hiểu rõ, đợi sau khi cô biết, có thể sẽ không còn thích như vậy--- đương nhiên, cũng có một loại khả năng, đợi sau khi cô ấy biết lại càng thêm thích, từ đó như tiến sâu vào vũng bùn, không cách thoát ra, giống như Phù Âm vậy.
Thời Nhan theo sau nói: "Tớ quyết định trước cùng anh ấy ở chung, dựa vào quan hệ sư đồ, tìm hiểu kỹ lưỡng lại nói!"
Phù Âm like cho cô một cái: "Không sai, trước tìm hiểu đi, không gấp."
Thời Nhan: "Ân ân, tớ xem thử anh ấy có onl không!"
Nói xong liền gửi weixin cho đối phương: "Sư phụ có onl không O∩_∩O"
Lục Thanh Vũ vừa tắm xong, nhìn thấy tin nhắn không khỏi nghi hoặc, hắn nhớ đồ đệ nói chuyện làm việc đều hấp tấp, rất thích dùng một hàng dấu chấm than, sao hom nay lại bán manh rồi?"
Nhưng hắn vẫn rất nhanh trả lời: "Có.
Bái kiến vi sư, là có chuyện gì?"
Thời Nhan tùy tiện tìm một chủ đề, nói: "Ta muốn thỉnh giáo sư phụ một vấn đề, lúc ta chơi trung đơn, nhìn thấy đồng đội ở đường trên dưới bị vây công, khi nào đi chi viện thì tốt? Ta thương chạy tới chi viện, kết quả giúp càng thêm việc, ngược lại bị đối phương gϊếŧ [gào khóc]"
Lục Thanh Vũ nhìn cái biểu tình gào khóc, không khỏi buồn cười: "Người không xem bản đồ nhỏ sao? lúc tiểu đoán chiến bạo phát nhanh chóng trượt màn hình nhìn hiện trường đoàn chiến, tính toán số người hai bên, lượng máu, cách biệt trang bị, cảm thấy có thể thắng, thì đi giúp.
Thắng không được, vậy thì thanh thật đợi ở đường giữa, đừng đi tặng đầu [Xoa xoa đầu chó]"
Thời Nhan hỏi: "Vậy là một trung đơn, hộ tháp quan trọng, hay là giúp người mới quan trọng?"
Lục Thanh Vũ đáp: "Trung đơn không thể chỉ đi đường giữa, thường xuyên chạy đến đường trên dưới mới có thể giúp đồng đội thể hiện ưu thế, nhưng trước khi rời đi phải quét hết binh đường giữa, đừng để binh tuyến chạy tới tháp mà ngươi tới không kịp, tháp đường giữa rất dễ bị người triệt phá.
Môt khi tháp đường giữa bị triệt, tầm nhìn khu dã bên mình sẽ mất ưu thế, sẽ càng thêm khó đánh."
Lục Thanh Vũ ngừng một chút, lại phát thêm một đoạn chữ: "Có thể so sánh thế này, tháp ở đường trên, dưới là vai trai phải của người, đường giữa chính là cột sống.
Tháp ở đường giữa trong trận chiến có tính quan trọng hơn so với những cái khác, vì vậy chơi trung đơn đầu tiên cần phải bảo vệ tốt tháp ở đường giữa, sau đó lại tìm cơ hội đi chi viện.
Thời Nhan trước đó không có ý thức được điểm này, khi nào chi viện, khi nào hộ tháp, cô phân không rõ cục diện, thường chạy đi chi viện đối phương cuối cùng bị phản sát, hoặc tháp nhà mình bị triệt.
Nghe Lục Thanh Vũ giải thích như vậy, Thời Nhan cũng cảm thấy hiểu thêm không ít: "Ta đại khái đã hiểu, lúc hộ tháp đầu kỳ quan sát cục diện, mới tìm cách đi chi viện, đúng không!"
Lục Thanh Vũ cười đáp: "Đúng.
Hiện tại ngươi cấp nào rồi?"
Thời Nhan: "Trước mắt vẫn lưu tại bạch kim 4."
Quen biết đồ đệ đã 1 tháng rồi, mới bạch kim 4, xem ra thời gian này trình độ tăng lên không nhanh.
Lục Thanh Vũ nghĩ ngợi, dù sao tối nay cũng rảnh, bèn đáp: "Ta lên tài khoản nhỏ dẫn ngươi đi."
Thời Nhan phấn khích đáp: "Qúa tốt rồi! Ngươi vào game ta kéo người đánh đôi!"
Bởi vì Thời Nhan chủ yếu chơi trung đơn Tiểu Kiều, Lục Thanh Vũ liền dùng Chu Du đi đường dưới làm phụ trợ, trình độ trận bạch kim thật không cao, phụ trợ Chu Du du tẩu, còn giúp đường giữa Thời Nhan lấy được hai đầu người.
Thời Nhan lấy được song sát vui vẻ: "Cảm ơn sư phụ."
Chu Du: "Khách khí ^^"
Có đại thần dẫn, Thời Nhan thắng liên tục tám trận, đẳng cấp nhanh chóng từ bạch kim 4 lên bạch kim 2, Thanh Sơn như cũ cũng đánh tới bạch kim 4, Thời Nhan ngại ngùng làm phiền hắn, bèn nói: "Thời gian không còn sớm, sư phụ trước nghỉ ngơi đi! Ngươi dẫn ta cũng quá cực khổ, ta tặng ngươi quà gặp mặt!"
Sau đó không đợi sư phụ từ chối, cô từ trong cửa hàng mua một cái tấm da Chu Du cho đối phương.
Lục Thanh Vũ mở quà, nhìn thấy tấm da hải quân Chu Du, đang muốn nói không cần, kết quả lại nhận thêm hai hộp quà, là tấm da tinh linh vương Hậu Nghệ, tinh linh công chúa Vương Chiêu Quân.
Bị ba tấm da nên qua, Lục Thanh Vũ nháy mắt dở khóc dở cười.
Hắn chơi game lâu như vậy, lần đầu có người đi tặng da cho hắn, còn là tặng một lúc ba món--- đột nhiên có cảm giác bị đồ đệ bao nuôi là như thế nào?
Mà Phù Âm từ miệng Thời Nhan biết được việc này, cũng là dở khóc dở cười---- Thời Nhan tặng sư phụ mấy tấm da, Thời Việt lúc trước cũng tặng cô một mớ, thực không hổ là anh em!
Muốn da không? Tặng ngươi một cái.
Không đủ? Lại tặng hai cái, ba cái, bốn cái.
Anh em Thời gia cũng thật nhà giàu quen thói.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...