Lý Duật đã đứng đó bao lâu rồi nhỉ? Vả lại anh đã quan sát được bao lâu rồi? Khi thấy mình đang trò chuyện với Mục Trạch Vũ thì anh có suy nghĩ gì? Anh sẽ hiểu lầm hả?
Nhưng chỉ trong chốc lát, Ngu Hạ đã tỉnh táo trở lại và tự trấn an bản thân: Việc gì mình phải chột dạ chứ? Cô và Mục Trạch Vũ hoàn toàn trong sáng mà, chẳng hề mập mờ chút nào hết.
Khi từ “mập mờ” này xuất hiện trong đầu, Ngu Hạ mới nhận ra điều gì đó. Cô ngơ ngác đứng yên ở đó và nhìn người đang đến gần mình, tim đập thình thịch.
“Đứng đây làm gì thế?” Tầm mắt của Lý Duật lướt qua phần da thịt bị lộ ra bên ngoài của cô rồi từ tốn hỏi: “Không thấy lạnh hửm?”
Hôm nay Ngu Hạ mặc quần áo rất mỏng manh.
Buổi sáng thì vẫn không sao, bởi cô đã mặc một chiếc áo khoác len dày cộm rồi. Nhưng vừa rồi, khi ở cạnh các cô gái khác trong đội cổ động, Ngu Hạ đã cởi áo khoác ra để chụp ảnh tập thể.
Sau khi chụp ảnh xong, cô bèn vội vàng đưa đồ cho Thích Hy Nguyệt nên đã quên mặc vào.
Nếu Lý Duật không đề cập thì cũng chẳng sao. Nhưng anh vừa nhắc tới thì Ngu Hạ đã lập tức cảm thấy lạnh buốt.
Làn gió cuối thu mát rười rượi, mặc dù có ánh nắng mặt trời bao phủ nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp.
Ngu Hạ ngước mắt lên, đang định đáp là lạnh thì một chiếc áo khoác có mùi hương bạc hà mát lạnh đã trùm lên đầu cô rồi.
Cô kéo áo xuống rồi nhìn vào đôi mắt có hai màu đen trắng rõ rệt của Lý Duật, cô không thể nào nhìn ra cảm xúc nơi đồng tử của anh: “Mặc vào trước đi.”
“Ừm.” Ngu Hạ ngửi chiếc áo vừa lạnh lẽo vừa sạch sẽ, bao bọc thân mình trong quần áo mang hơi thở quen thuộc của anh, ổn định tâm trạng hết lần này tới lần khác: “Được. Đợi lát nữa tôi lấy được quần áo của mình thì sẽ trả nó lại cho cậu.”
Lý Duật bình tĩnh ừ một tiếng.
Nghe hai người nói chuyện với nhau, Vương Tân Giác – người đang đứng bên cạnh đọc tiểu thuyết võ hiệp - bèn đẩy chiếc kính gọng đen trên sống mũi của mình lên, đồng thời cảm thấy bản thân là nhân vật thật thừa thãi.
Cũng may là hai người bên cạnh không hề nói những lời mà cậu ấy không thể nghe được. Sau khi mặc áo khoác của Lý Duật, Ngu Hạ bèn đề nghị bọn họ quay lại điểm tập trung của lớp. Hạng mục cuối cùng trong buổi sáng là bộ môn đẩy tạ. Lớp của Ngu Hạ cũng có học sinh đăng ký nên bọn họ phải chạy tới đó để cổ vũ cho các bạn cùng lớp.
Ba người đi vòng lại.
Tất cả mọi người đều đang chơi đùa sôi nổi nên chẳng ai để ý đến việc Ngu Hạ đang mặc một bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, rõ ràng nó không hề vừa vặn với kích cỡ của cô.
Ngu Hạ yên tâm ngồi trong góc rồi lặng lẽ nhoẻn môi.
-
Sau khi kết thúc tất cả hạng mục trong buổi sáng thì cũng đã sắp đến giờ ăn trưa luôn rồi.
Hôm qua, Ngu Hạ, Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt đã sớm hẹn nhau đi ăn món cá bọc giấy* ở bên ngoài trường học rồi. Nhưng cuối cùng, bữa trưa dành cho ba người đã biến thành bữa trưa dành cho năm người.
*Cá bọc giấy: Là một món ngon tốt cho sức khỏe, phổ biến ở Tứ Xuyên và Trùng Khánh vào khoảng những năm 2006.
Trong thời gian diễn ra đại hội thể dục thể thao, hầu hết học sinh đều không đến căn tin.
Các cửa hàng nhỏ xung quanh cổng trường đều chật kín học sinh. Nhóm Ngu Hạ đến nơi vừa kịp lúc, chỉ còn lại một bàn dành cho sáu người cuối cùng thôi.
Sau khi ngồi xuống, Lý Duật và Vương Tân Giác tuân thủ nguyên tắc ưu tiên nữ giới bằng cách để ba người họ gọi món trước.
Sau khi gọi món xong, cạnh tay họ còn có thêm một ly nước nữa.
Ngu Hạ nhấp một ngụm nước ấm, cảm thấy cơ thể ấm hơn phần nào.
Chẳng mấy chốc, món cá bọc giấy cùng với mấy món ăn kèm mà bọn họ gọi đã được dọn lên bàn.
Hương vị của món cá bọc giấy rất ngon, mùi thơm nức mũi.
Ngu Hạ vốn không đói bụng nhưng bây giờ ngửi thấy mùi vị này, cô chẳng buồn nói chuyện với những người khác nữa mà chỉ bắt đầu tập trung ăn uống.
Nước ấm cạnh tay cô hễ vơi đi thì lại được đổ đầy liên tục.
Ăn xong, Ngu Hạ mới phát hiện ra hình như mình không hề nhờ Thẩm Nhạc Tranh rót nước cho mình như thường lệ.
Sau bữa cơm, Lý Duật là người thanh toán hóa đơn.
Vương Tân Giác bảo là chia đều để mỗi người tự trả phần mình nhưng lại bị Lý Duật từ chối. Anh nói rằng mình muốn cảm ơn mọi người vì đã cổ vũ cho anh.
Mọi người đều có quan hệ tốt với nhau nên bọn họ cũng không tiếp tục khách sáo với anh nữa.
Lúc họ ăn cơm xong thì thời gian vẫn còn sớm.
Năm người bèn thảo luận một lúc. Bọn họ không quay lại phòng học mà đi đến hiệu sách của gia đình Vương Tân Giác.
Ngu Hạ biết hiệu sách này và cũng đã từng đến đây cùng Thẩm Nhạc Tranh mấy lần rồi.
Nhưng đó là trước khi họ quen biết Vương Tân Giác, cô thực sự không biết hiệu sách này là của gia đình cậu ấy.
Trước cổng trường có khá nhiều hiệu sách, có những cửa tiệm mới toanh và chỉ bán tài liệu dạy kèm, bên cạnh đó cũng có một số hiệu sách có tương đối đầy đủ các mặt hàng, thậm chí họ còn bán các vật dụng văn phòng phẩm nữa.
Hiệu sách của gia đình Vương Tân Giác nằm khuất trong một con hẻm nhỏ gần trường. Mặt tiền cửa hàng trông rất cổ xưa, bên trong nồng nặc mùi mực in và da thuộc.
Vừa bước vào trong, không hiểu sao Ngu Hạ lại có cảm giác bản thân đang được bao bọc bởi một đại dương tri thức.
Trên giá sách chất đầy các loại sách, ngoài ra còn có một số sách cũ được xếp thành chồng cao ngang đầu người dưới mặt đất nữa.
Lúc đầu, Ngu Hạ vốn đi chung với Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt. Nhưng sau khi đi tới đi lui, cô chẳng biết hai người kia đã đi đâu nữa. Đến khi Ngu Hạ rút ra một cuốn sách từ trên kệ sách, sau đó quay đầu lại vì muốn tìm người nói chuyện thì cô lại bắt gặp khuôn mặt khiến người khác không thể nào phớt lờ của Lý Duật.
Khoảng cách giữa hai người đang rất gần nhau, gần đến mức ở giữa lối đi chật hẹp, chỉ cần Ngu Hạ tiến thêm một bước về phía trước thì cô sẽ chạm vào cánh tay của Lý Duật.
Một mùi thơm thoang thoảng, nhàn nhạt xộc vào chóp mũi của anh. Ngu Hạ rất thích những thứ có hương cam, kể cả sữa tắm, dầu gội và son môi mà cô thỉnh thoảng sử dụng đều có hương cam.
Dần dà, mỗi khi đến gần cô, Lý Duật luôn có thể ngửi thấy mùi hương tươi mát và thoảng qua của cam ập vào mũi mình.
Vô cùng dễ chịu.
Anh cụp mắt nhìn người trước mặt, sau đó bình tĩnh lùi lại một bước để hơi nới rộng khoảng cách giữa hai người họ.
“Sao cậu lại lấy cuốn sách này?” Lý Duật hỏi Ngu Hạ.
Nghe vậy, Ngu Hạ bỗng dưng cảm thấy cuốn sách trong tay mình hơi nóng phỏng tay. Cô căng thẳng mím môi rồi nhìn về phía anh: “... Đột nhiên muốn đọc thôi.”
Dù sao thì Ngu Hạ cũng chẳng thể nói với Lý Duật rằng: Sở dĩ cô lấy nó là vì đã từng nghe anh và Tống Tri Hành thảo luận về cuốn sách này nên cũng muốn đọc thử một chút.
Lý Duật chỉ nhướng mắt chứ không hỏi thêm câu nào nữa.
Anh nhìn lướt qua kệ sách một lượt rồi hỏi khẽ: “Cậu còn muốn đọc sách gì nữa không?”
Ngu Hạ khó hiểu: “Sao cơ?”
Lý Duật: “Vương Tân Giác nói rằng những cuốn sách mà mọi người mượn hôm nay đều được tính vào phần của cậu ấy cả đấy.”
“...”
Ngu Hạ ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng: “Vậy tôi có nên mượn thêm mấy cuốn nữa không nhỉ?”
Dù sao thì cũng không tốn tiền mà.
Lý Duật bèn phối hợp trả lời: “Được. Cậu muốn đọc thể loại nào?”
Ngu Hạ nhìn theo ánh mắt của anh, sau đó chìa tay gõ vào mấy cuốn sách trong số đó: “Cậu đã đọc mấy cuốn sách này chưa?”
Lý Duật: “Đọc rồi.”
Anh rút ra từng cuốn một mà cô muốn đọc, sau đó sực nhớ ra điều gì đó nên đã chỉ về phía sau: “Bên kia có rất nhiều truyện tranh không thể tìm thấy trên thị trường. Cậu có thể đến đó nhìn thử xem.”
Ngu Hạ kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
“Trong thời gian gần đây, tôi đã đến đây khá nhiều lần.” Lý Duật nói với cô: “Tôi luôn ở đây vào buổi trưa.”
Sau khi ăn xong bữa trưa hàng ngày, Vương Tân Giác luôn rủ Lý Duật đến hiệu sách của nhà mình. Thứ nhất là vì cậu ấy luôn nhớ đến lời dặn dò của Trương Minh Tuyết là hãy bổ túc môn Ngữ văn cho Lý Duật. Thứ hai, Vương Tân Giác luôn cảm thấy thoải mái hơn khi đọc sách trong hiệu sách nhà mình.
Vậy nên gần đây, Lý Duật cũng buộc phải đọc rất nhiều sách ngoại khóa để nâng cao “trình độ văn chương” của mình một cách tự nhiên như vậy đó.
Ngu Hạ chợt hiểu ra: “Thảo nào.”
Thảo nào cô đều không nhìn thấy Lý Duật vào mỗi buổi trưa.
Hai người lại gần nhau để cùng bàn luận, khoảng cách càng ngày càng gần.
Sau khi chọn xong sách mà mình muốn đọc, Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt bèn tiến lại gần họ, để rồi nhìn thấy cảnh tượng này từ xa, sau đó rời đi một cách ăn ý.
Sau khi rời khỏi hiệu sách của nhà Vương Tân Giác, bọn họ bèn trở lại trường học.
Trên đường đi, khi lấy điện thoại di động ra vì định xem thời gian, Ngu Hạ bỗng phát hiện nhóm chat trên QQ – vẫn chưa được cài chế độ miễn làm phiền - hiện lên rất nhiều tin nhắn. Khi cô nhấp vào, tin nhắn đầu tiên chính là tấm ảnh chụp cô với Lý Duật đang đứng cạnh nhau và nói chuyện do Thẩm Nhạc Tranh gửi vào nhóm, sau đó cô ấy lại còn đổi tên nhóm thành [Ngu Lý không hợp nhau nhưng hôm nay mức độ hòa hợp đã là 50% rồi].
Phía dưới còn có câu trả lời của Thích Hy Nguyệt nữa: “Xứng đôi vừa lứa! Cặp đôi này của chúng ta chính là couple vĩnh cửu, đỉnh của chóp luôn!”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Đó là chuyện chắc chắn rồi. Hôm nay tớ còn nhìn thấy Hạ Hạ mặc đồ của Lý Duật nữa đấy. Ôi trời đất ơi! Đây là tình tiết trong tiểu thuyết gì ấy nhỉ?”
“...”
Ngu Hạ đang đọc thì bị ai đó túm cổ áo.
Cô bất ngờ, không kịp phòng bị nên đã bị người bên cạnh kéo sang một bên.
“Cậu…” Ngu Hạ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Lý Duật: “Sao vậy?”
Lý Duật liếc nhìn điện thoại di động mà cô đang cầm, sau đó bày ra vẻ mặt lạnh nhạt: “Nhìn đường đi.”
Lúc này, Ngu Hạ mới nhận ra mình suýt tông phải cột đèn đường.
Cô ngượng ngập, xấu hổ sờ chóp mũi: “À.”
Mấy người bọn họ lại tiếp tục tiến về phía trước.
Vừa đi được vài bước, Ngu Hạ bỗng nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Lúc nãy cậu đang nhìn gì vậy?”
Sao lại nhìn chăm chú đến thế!
Nghe vậy, Ngu Hạ bèn thở gấp, vội vàng cất điện thoại di động đi và trả lời một cách giấu đầu hở đuôi: “Không... Không có gì hết á.”
Lý Duật nhìn thoáng qua vành tai đỏ bừng của Ngu Hạ, sau đó ngước mắt lên: “Thật sự không có gì à?”
“Thật mà.” Ngu Hạ lảng tránh ánh mắt của anh rồi chuyển sang chủ đề khác một cách gượng gạo: “Các cậu uống trà sữa không? Tớ muốn đi mua trà sữa.”
“...”
-
Mua trà sữa xong, năm người bèn trở lại sân thể dục.
Còn hơn hai mươi phút nữa mới bắt đầu các hạng mục thể thao của buổi chiều.
Ngu Hạ cầm trà sữa rồi tách khỏi Lý Duật.
Anh đang làm động tác giãn cơ nên cô không thể đi cùng anh mà không biết ngượng được.
“Sao mặt cậu đỏ thế?” Thẩm Nhạc Tranh bèn ghé lại gần để trêu chọc cô.
Ngu Hạ trừng mắt với cô ấy, sau đó mạnh miệng nói: “Đâu có. Do tớ phơi nắng thôi.”
Thẩm Nhạc Tranh bật cười, cũng chẳng tiếp tục vạch trần cô nữa.
Cô ấy bắt lấy cánh tay của cô, vừa uống ừng ực hết non nửa cốc trà sữa vừa hỏi: “Khả năng nhảy cao của Lý Duật thế nào?”
Ngu Hạ: “... Tớ thực sự không biết chuyện này.”
Cô chưa từng hỏi, mà Lý Duật cũng chưa từng nói.
Nhắc đến vấn đề này, Thẩm Nhạc Tranh bèn cảm thán: “Cậu có cảm thấy Lý Duật quá đa tài không?”
“Có.” Ngu Hạ nhướng mắt lên. Ánh mắt cô tập trung vào chàng trai đang giãn cơ ở phía xa xa. Cô phát hiện ra rằng: Lý Duật làm việc gì cũng đều cực kỳ điêu luyện, ở anh có sự điềm tĩnh và trầm ổn vượt xa lứa tuổi của bọn họ.
Đã có nhiều lúc, Ngu Hạ cảm thấy khoảng cách giữa anh và bọn họ rất xa vời.
“Có lẽ đây chính là thiên tài đấy.” Thẩm Nhạc Tranh lẩm bẩm mấy chữ, sau đó chợt nhớ ra: “Cậu vẫn chưa hỏi Lý Duật đáp án của câu hỏi kia hả?”
“Cũng chẳng phải là tớ không hỏi được đâu.” Ngu Hạ ngước mắt lên: “Mà là tớ vốn dĩ không hỏi cậu ấy.”
Thẩm Nhạc Tranh ngạc nhiên: “Cậu không hỏi thăm tin tức giúp lão Phùng hả?”
“Ừ.” Ngu Hạ từ tốn trả lời: “Tớ nghĩ cậu ấy sẽ không nói với lão Phùng đâu. Nếu cậu ấy không muốn nói chuyện này thì nhất định phải có nguyên nhân nào đó. Nếu tớ không chịu bỏ qua mà cứ nhất quyết hỏi tới cùng thì sẽ khiến cậu ấy khó xử, đúng không nào?”
Ban đầu Ngu Hạ đồng ý với Phùng Quang Lượng vì cô cũng rất tò mò về lý do thực sự khiến Lý Duật từ chối ông ấy.
Sự tò mò này đã khiến cô không đứng từ góc độ của Lý Duật để suy xét tình hình. Sau khi nhận ra điều này, Ngu Hạ đã kịp thời tìm Phùng Quang Lượng để nói rằng cô không thể hỏi anh được.
Cũng may là Phùng Quang Lượng không đặt quá nhiều kỳ vọng vào cô. Ông ấy chỉ khoát tay với vẻ không thất vọng cho lắm, sau đó bảo Ngu Hạ hãy học hỏi Lý Duật nhiều hơn để nâng cao thành tích môn toán của mình, sau đó để cô trở lại phòng học.
“Lão Phùng thả cậu đi một cách tốt bụng đến vậy sao?” Thẩm Nhạc Tranh kinh ngạc.
Đây hoàn toàn không giống Phùng Quang Lượng chút nào.
Ngu Hạ liếc nhìn cô ấy một thoáng, sau đó hỏi ngược với vẻ tự luyến: “Có lẽ là vì thành tích trên lớp gần đây của tớ cũng không tệ lắm chăng?”
Thẩm Nhạc Tranh nhịn cười: “Đúng đúng đúng. Ai bảo cậu ngồi chung bàn với học sinh xuất sắc cơ chứ? Lão Phùng không xem trọng hòa thượng thì cũng phải nể mặt Phật mà.”
“Đâu phải đâu.” Ngu Hạ kiêu ngạo đáp trả: “Ngoại trừ điểm môn toán hơi kém ra thì thành tích những môn khác của tớ đều không tệ cơ mà.”
Thẩm Nhạc Tranh bèn hùa theo: “Cũng đúng. Cô cả của chúng ta chính là người đạt điểm tuyệt đối môn tiếng Anh mà lị.”
Ngu Hạ trợn mắt với cô ấy: “Đừng tưởng rằng tớ không nghe ra ý tứ cà khịa của cậu nhé.”
Hai người ầm ĩ cả lên.
Một lúc sau, khi sắp đến giờ, cả hai mới chạy về phía tổ chức cuộc thi nhảy cao.
Vì biết Lý Duật đã đăng ký nên số nữ sinh vây quanh bên này cũng chẳng ít, mặc dù không nhiều bằng lúc sáng.
Ngu Hạ quan sát xung quanh một vòng rồi lặng lẽ thở dài.
“Sao cậu lại thở dài?” Thẩm Nhạc Tranh hỏi.
Ngu Hạ mấp máy môi, đang định đáp rằng cô cảm thấy cực kỳ áp lực thì bên tai đã vang lên giọng nói của Lý Duật: “Ngu Hạ.”
Ngu Hạ ngẩng đầu nhìn lên.
Lý Duật đi về phía Ngu Hạ trước ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, sau đó cởi áo khoác ra rồi đưa nó cho cô: “Giữ áo giúp tôi nhé?”
“...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...