Đã Mất Nay Lại Tìm Thấy


Ta đang rất mệt.

Không nói được.

Mau đi đi.
Herbert đọc lại mảnh giấy một lần cuối, trước khi vò nát nó rồi bất cẩn ném nó đi.

Cậu ta tiếp tục đi đi lại lại giữa đại sảnh, sự sốt ruột thể hiện rõ rệt trong từng tiếng cậu ta nện bước lộp cộp liên tục trên sàn.

"Cha ghi như vậy là có ý gì?" Herbert kêu lên một tiếng bất mãn.
"Nghĩa trên mặt chữ, anh biết đọc mà."
Ludwig đứng gần đó khoanh tay, nói mát.

Bất kỳ ai quan sát cũng có thể nhận ra gã cũng đương bồn chồn lo lắng không kém gì anh mình, mà bằng chứng là việc gã nhấc chân liên tục và bắt đầu nói năng không biết tiết chế.

Lời mỉa mai của gã - dù vô ý hay không - châm dầu vào lửa và Herbert quay phắt lại:
"Đừng có nói móc anh."

Ludwig đảo mắt.

"Thế anh muốn em nói gì bây giờ? Trong khi rành rành rằng cha đã yếu đến mức không mở miệng nổi?"
"Nếu như mày không nghĩ ra được cách gì để giải quyết chuyện này, thì tốt nhất mày đừng nên nói gì cả." Herbert hằm hè, chỉ tay vào ngực áo Ludwig.

Gã đốp chát lại ngay:
"Và cái "chuyện này" của anh chính là việc anh không chịu làm hòa với cha và để ông ấy ủ dột đến mức bệnh tật như vậy hả?"
"Này, đừng có dạy đời anh.

Có phải là anh không cố gắng nói chuyện với cha đâu chứ! Mày giỏi thì giải quyết giúp anh đi xem nào!"
"Cách giải quyết là anh bỏ cái tính nóng của mình và đi xin lỗi ông ấy đi."
"Anh không có lỗi gì để mà xin cả."
"Thế anh định chiến tranh lạnh với cha đến bao giờ? Bây giờ ông ấy khổ sở như vậy vẫn chưa đủ với anh à?" Ludwig bắt đầu lên giọng, cơn nóng giận bị thổi bùng khiến gã vừa nói vừa vung tay.

Nhận thấy trận cãi vã đang trên đà trở nên tồi tệ, Alfred đánh bạo chen vào:
"Em không nghĩ cãi nhau như thế này vào lúc này là ý hay đâu.

Cha thì không ổn một chút nào.

Em nghĩ chúng ta nên..."
Lần thứ hai, Herbert quát lại Alfred:
"Không phải việc của em! Tránh ra đi!"
Tiếng nạt nộ khiến Alfred giật mình thon thót và cậu ấy co rúm lại, rên rỉ.

Quay lại với em trai mình, Herbert tiếp, "Và cũng không phải việc của mày nữa.

Đừng có lên mặt với anh như thể mày biết tất cả."
"Tại sao lại không phải việc của em chứ? Ông ấy không phải cha em à?" Ludwig chỉ càng điên tiết hơn.

Herbert nghiến răng, đáp:
"Đây là chuyện riêng của cha và anh, đừng có thắc mắc."

"Thế cả việc cha yếu đi như thế cũng là chuyện riêng à? Bỏ mẹ cái "chuyện riêng" giữa anh với cha đi! Ông ấy cũng là cha em, em cũng có quyền lo lắng chứ!" Vừa quát, gã vừa đẩy mạnh anh mình đi.

"Mà cũng chẳng phải do xích mích với anh nên cha mới rầu rĩ đến phát bệnh như vậy sao? Lúc ở Cluj ông ấy bị thương tích đầy mình mà anh cũng có thèm quan tâm đến một tiếng đâu! Anh là con ruột của ông ấy mà lại..."
"Lại làm sao?" Herbert lập tức bị kích động và cậu ta đẩy lại.
"Mà lại không biết điều như thế đấy!" Ludwig hét lên, liền bị Herbert túm cổ và cậu ta lớn tiếng nạt nộ:
"Bây giờ lại muốn đôi co về vấn đề con ruột hay con nuôi nữa? Mày thích bì tị phải không?"
Nói đoạn, cậu ta hất Ludwig đi, nhưng gã bị khiêu khích đến phát điên liền lao đến đẩy Herbert ngã nhào và hai anh em họ vật lộn trên đất.

"Các anh, dừng lại đi mà!" Alfred bất lực van xin, nhưng họ mặc kệ cậu ấy mà tiếp tục đánh nhau, Herbert đấm Ludwig hộc máu mồm máu mũi trong khi gã cào nát mặt anh mình.

"Đồ hèn!", Ludwig rống lên, và, "Thằng nghịch tử!", Herbert rít lại, gã túm chặt lấy tóc của cậu ta, trong khi cậu ta bóp nghẹt lấy cần cổ gã.
Họ chỉ ngừng đánh nhau khi có tiếng chuông cửa bất chợt vang lên.
Hiển nhiên, bộ dạng thê thảm của cả hai khiến vị khách không mời là Anze không khỏi bàng hoàng.

Ấy vậy mà Ludwig thậm chí còn đủ sức lườm nguýt ông ta bằng con mắt bầm của gã, trong khi Herbert không khỏi cảm thấy mất mặt, như thể họ là những đứa trò hư vừa bị bắt quả tang.

"Ta muốn đến thăm cha của các cậu một chút." Anze nhanh chóng giải thích, sự lo lắng cũng từ đó nhanh chóng nhen nhóm khi Alfred nhìn ông ta bằng ánh mắt buồn bã vô cùng.

"Ông ấy hiện đang có nhà không?" Anze hỏi.

"Mọi chuyện ổn cả chứ?"
Alfred đã tóm tắt những gì đang diễn ra.


Lập tức, Anze yêu cầu họ đưa ông đến tháp tây, Alfred vội vã dẫn đường, và Herbert cùng Ludwig theo ngay sát gót.

Đã gần rạng sáng khi họ đến nơi.

Hệt như lần trước, không có tiếng trả lời khi họ gõ cửa, cũng chẳng có động tĩnh gì khi họ cất tiếng gọi.

Vì vậy, Anze đẩy cửa bước vào trong.
Johannes đã nằm dưới sàn.
Dường như ông ấy không còn nhận thức được môi trường xung quanh, chẳng hề phản ứng khi Anze vội vã ngồi xuống bên cạnh mà đỡ ông ngồi ngả vào lòng mình.

Bàn tay ông ấy mò mẫm tìm lấy tay Anze, và qua cái cách ông ấy lần mò yếu ớt như vậy, có thể thấy rằng Johannes đã không còn nhìn được nữa, hay chí ít là không còn nhìn rõ dưới ánh đèn dầu lập lòe.

Johannes cũng không còn nghe được, mà bằng chứng là ông cũng không phản ứng với những tiếng gọi hoảng hốt từ mọi người, từng hành động trong khi đó lại chậm chạp một cách khó hiểu.

"Đã có chuyện gì vậy? Cha ơi?" Giọng Herbert vỡ ra, nhưng Johannes không đáp lại, mà chỉ run rẩy đưa ra một mảnh giấy khác đã được viết sẵn, trước khi ông buông thõng tay và bất động với cặp mắt mở trừng.
Hãy tìm ta ở dưới địa ngục..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui