Dã Man Thành Nghiện


May mắn thay, giày Martin của Ninh Du được làm bằng da, vì vậy không phải lo lắng rằng “chất lỏng không xác định” sẽ không được lau sạch.
Với khuôn mặt u ám, cậu dùng vòi hoa sen rửa sạch đôi giày, sau đó đi về phía lối vào chính của căn nhà gỗ mà không nhìn lại, như thể coi Lý Mộ như không khí.
Lý Mộ đi theo phía sau Ninh Du, buồn cười gọi một tiếng: “Ninh Du.”
Ninh Du không hé răng, vừa vào cửa liền chuẩn bị mang theo vali lớn đi ra ngoài
“Em đi đâu vậy?” Lý Mộ nhanh chóng nắm lấy cánh tay Ninh Du.
“Buông ra, tôi muốn về nhà.” Ninh Du hất tay Lý Mộ, vất vả nhấc vali ra ngoài ngưỡng cửa.
Khi người ta tức giận, họ có thể đưa ra bất kỳ quyết định nào.

Đó không phải chỉ là kéo chiếc vali xuống núi sao? Có thể xuống thật sao!
“Đừng tức giận.” Lý Mộ dùng một tay cầm lấy vali của Ninh Du, “Em vất vả mới đến được đây, trước tiên hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Giây trước vali còn trong tay cậu, giây sau đã trở lại lối vào, Ninh Du cảm thấy sức mạnh của mình bị lấn át tuyệt đối, vì vậy cậu rất tức giận – anh ta đang thể hiện sức mạnh của mình sao?
“Tôi không muốn cái vali đấy nữa.” Ninh Du tức giận ném xuống, quay đầu định rời đi.
Nhưng còn chưa kịp mở hai chân ra, Lý Mộ đã tiến lên một bước, từ phía sau ôm lấy bờ vai của cậu, tâm trạng không thoải mái nói: “Tại sao lúc nào cũng phải rời đi?”
Lý Mộ vùi vào hõm cổ của Ninh Du, giống như một con ngựa đen cao lớn và mạnh mẽ, cúi đầu để thể hiện lòng tốt của nó với mọi người.
Ninh Du mất cảnh giác, không hiểu Lý Mộ nói cái gì, trong tiềm thức hỏi: “Cái gì?”
Lần trước là một sự đồng thuận, còn lần này cậu tự muốn rời đi, cái “luôn luôn” này ở đâu ra chứ?
“Ở trong mơ.” Lý Mộ thì thào nói: “Em vẫn luôn bỏ rơi tôi.”
Cái gì…
Trong lòng Ninh Du lẩm bẩm, tên thô kệch thôi tha này hóa ra cũng có mồm mép.
“Anh còn biết tôi vất vả một chuyến mới tới được đây.” Ninh Du đương nhiên sẽ không dễ dàng nguôi giận như vậy, “Tại sao điện thoại của anh luôn tắt máy?”
“Trung tâm y tế không thể mượn sạc của Apple.” Lý Mộ ngẩng đầu lên, hai tay càng thêm đè nặng, dùng sức ôm Ninh Du vào lòng, “Chỉ cần tắt máy là tôi có thể ngừng liên lạc với em.”
Ninh Du cũng có suy nghĩ như vậy.
Mỗi khi ở một mình, cậu phải tìm cái gì đó để phân tâm, nếu không sẽ không nhịn được mà nhấc điện thoại lên, muốn liên lạc với Lý Mộ, đồng thời cũng muốn Lý Mộ liên hệ với mình.
Cuối cùng, phiền lòng quá nên đơn giản là tắt máy đi, thế là xong mọi chuyện.

“Vậy còn bức ảnh đôi của chúng ta thì sao?” Cơn giận của Ninh Du dịu đi một chút, nhưng cậu vẫn không muốn chiếu cố cho Lý Mộ, “Sao anh không đặt nó ở đầu giường?”
Có tiếng móc túi sột soạt vang lên, giây tiếp theo, ảnh chụp hai người hiện ra trước mặt Ninh Du, trên giấy ảnh xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, cho thấy có người thường xuyên cầm nó trên tay.
“Ở trên người.” Lý Mộ nói.
Hai người trong bức ảnh nhìn nhau thắm thiết, giống như đang nhíu mày thật sâu, cũng giống như muốn nhắc nhở Ninh Du lần tái hợp này không hề dễ dàng.
Ninh Du mất bình tĩnh, nhưng cậu không muốn sởn gai ốc ngay lúc này, đang nghĩ đến việc nên nói cái gì trong trường hợp hiện tại thì Lý Mộ đã lên tiếng trước: “Tôi nhớ em, Du Du.”
Ninh Du không kìm chế được nữa, cậu xoay người lại nhao nhao tiến vào vòng tay của Lý Mộ, vùi đầu vào vai anh nói: “Anh thật đáng ghét!”
Mùi thơm của cỏ roi ngựa xộc vào chóp mũi, một hương vị mà Ninh Du không bao giờ có thể quên.
“Đúng vậy, tôi đáng ghét.” Lý Mộ cười xoa xoa gáy Ninh Du.
“Vết thương của anh thì sao?” Ninh Du ngẩng đầu, “Có đau không?”
“Em tới rồi nên không đau nữa.” Lý Mộ nói.
Ninh Du khẽ khịt mũi: “Cái miệng dẻo thật đấy.”
“Ừ, tôi dẻo miệng.”
Lý Mộ không phản bác cái gì, chỉ nhìn Ninh Du cười, trong lòng vẫn đang hồi tưởng cảm giác một giấc mộng thành hiện thực.
Thiên nga trắng trong tay anh mặc một chiếc áo khoác dày, đầu nhỏ, nhưng thân hình lại phồng lên như một quả bóng, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn bắt nạt.
“Nói tới đây,” Lý Mộ đột nhiên nghĩ tới một thứ, hơi hơi thu lại cằm, nhìn người trong tay, “Tôi tìm em trên Baidu, em cũng gần ba mươi rồi.”
Ẩn ý trong lời nói hiển nhiên là: Nói 22, 23 vẫn nhận là sao?
Ninh Du mờ mịt nghe được lời buộc tội liền “giả vờ mềm yếu”, cậu đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Lý Mộ, chọc ngón trỏ vào ngực anh với lương tâm cắn rứt, nói: “Chuyện anh bắt em gọi là anh trai, em còn chưa tìm anh tính sổ đâu!”
“Vậy quất luôn đi.” Lý Mộ nắm tay Ninh Du.
“Cái gì?” Ninh Du hỏi.
“Tìm tôi tính sổ.” Lý Mộ nói, “Em muốn xử lý tôi thế nào?”
Ninh Du vốn dĩ chỉ thuận miệng nói ra, cũng không phải thật sự muốn xử lý Lý Mộ.

Nhưng nhìn ánh mắt thâm trầm của Lý Mộ, cậu đột nhiên đỏ mặt, rút tay về nói: “Anh nằm mơ đi.”
Càng mong đợi càng lâu, cuộc gặp gỡ càng không oanh oanh liệt liệt như mong đợi mà chỉ còn lại sự yên tĩnh quen thuộc.

Vết thương của Lý Mộ là ở cẳng tay trái, dài khoảng mười phân, không có tổn thương đến xương cốt.
Ninh Du chỉ nhìn thấy những vòng tròn băng gạc trắng tinh, nhưng không nhìn thấy tận mắt vết thương, trong lòng cảm thấy đau đớn không thể giải thích được.
Bây giờ đã gần trưa, Ninh Du vừa mở nước rửa rau, vừa nói với Lý Mộ ở bên cạnh: “Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy.”
Kỳ thật Lý Mộ vốn định nấu ăn, nhưng Ninh Du không đành lòng để anh làm lụng vất vả, liền chủ động lo việc.
Nước từ vòi chảy ra không khác gì nước đá, Ninh Du chỉ rửa hai lần trong chậu, tay cậu đã đông cứng đỏ bừng.
Trong lòng cậu bắt đầu băn khoăn, nên rửa thêm hai lần để sạch hoàn toàn hay chỉ cần rửa hai lần để tránh bị đông đá.
Nhưng mà, giằng co hồi lâu, Ninh Du đột nhiên tỉnh táo lại, cậu làm sao có thể chật vật như vậy? Tất nhiên là nó phải được làm sạch.
Nghĩ đến đây, Ninh Du chợt nhận ra người bên cạnh hồi lâu không nói gì, quay đầu lại, phát hiện Lý Mộ đang bất động nhìn mình, liền hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
Lý Mộ cười một tiếng, nói: “Nhìn tiên nữ hạ phàm.”
Ninh Du lập tức ném lá cải trong tay đi, vô tâm nhìn về phía người nào đó: “Lý Mộ!”
Lý Mộ đột nhiên cười không nổi, anh đi tới lưng Ninh Du, vòng tay ôm lấy eo cậu nói: “Tiên nữ vất vả rồi.
“Anh!” Ninh Du xấu hổ đến mức vùng khỏi vòng ôm của Lý Mộ, quay người lại cho anh một đấm, nhưng không ngờ nắm đấm của cậu đã bị Lý Mộ nắm chắc, ngay sau đó, một thứ gì đó ấm áp chặn lấy đôi môi Ninh Du.
Nụ hôn chờ đợi bấy lâu nay bây giờ mới xuất hiện, Ninh Dự lẽ ra phải cảm thấy tức giận, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy mềm nhũn trong vòng tay của Lý Mộ.
Cuối cùng, sự ướt át từ bờ mông đã làm gián đoạn nụ hôn – không gì khác, chính là Lý Mộ ôm Ninh Du lên bàn để hôn sâu, vệt nước trên bàn làm ướt đẫm quần của cậu.
“Anh phiền thật.” Ninh Du đẩy Lý Mộ ra, tiếp tục rửa rau trong chậu, xấu hổ đổi chủ đề, “Kẻ săn trộm lần trước đã bắt được chưa?”
“Là một băng nhóm săn trộm.” Lý Mộ bước sang một bên, anh khoanh tay trước ngực dựa vào trên bàn ăn, “Bị bắt rồi, thu giữ rất nhiều chân gấu.”
“Chân gấu?” Ninh Du kinh ngạc nhìn lại Lý Mộ.
“Ừ.” Lý Mộ nói, “Người ta nói rằng những con gấu vào lúc giao mùa thu đông là béo nhất, vì vậy bây giờ cũng là thời kỳ cao điểm của săn trộm.”
Lý Mộ đương nhiên không đồng ý với quan điểm này, nhưng chỉ là giải thích lý do tại sao bàn chân gấu lại có giá trị đến vậy trong mắt một số người.
“Còn nhớ khi em nói có một con gấu nâu đến gần đây không?” Lý Mộ lại nói.
Ninh Du gật đầu, đó là đêm xảy ra hỏa hoạn, Lý Mộ bỏ lại cậu một mình trong căn nhà gỗ, cậu gần như bị con gấu nâu làm cho sợ chết khiếp.
“Nó cũng bị bắt.” Lý Mộ nói, “Tứ chi đều bị chặt đứt.”
“A?” Ninh Du hoàn toàn sững sờ, đột nhiên cảm thấy được bản chất đáng ghét của bọn săn trộm, “Những người này quá càn rỡ rồi?”

“Đây là bên cạnh biên giới, tình hình cũng phức tạp hơn nhiều so với những nơi khác.” Lý Mộ nói, “Chúng ta cũng thu giữ một lô da sói, trong đó có vợ của sói đực lúc trước gặp trên núi.”
Ninh Anh ngẩn ra, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
“Còn nữa,” Lý Mộ dừng một chút, không đành lòng nói với Ninh Du, nhưng anh cảm thấy mình cần phải nói, “Con cáo nhỏ cũng chết rồi.”
Ninh Du mím môi, tuy rằng cậu đã sớm biết kết quả thế này, nhưng khi tự mình nghe được tin tức vẫn cảm thấy đau xót.
Cậu đột nhiên nghĩ đến Lý Mộ trong khoảng thời gian này biết được nhiều tin tức xấu như vậy, liền an ủi anh: “Đừng buồn.”
Ninh Du vừa nói lời này, chính mình cũng cảm thấy buồn muốn chết đi được.
“Tôi không buồn.” Lý Mộ thở dài, “Tôi nhìn cảnh này quá nhiều rồi, cũng đã tê rần.”
Ninh Du cuối cùng cũng hiểu được tại sao Lý Mộ luôn cho cậu cảm giác trưởng thành, bởi vì Lý Mộ quả thực đã trải qua rất nhiều chuyện, có thể một số người sống đến bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, cũng không nhất định đã từng trải như Lý Mộ.
“Vậy thì anh…” Ninh Du do dự nói, “Anh đã từng nghĩ tới việc trở lại thành phố chưa? Như vậy sẽ không phải gặp nhiều chuyện không hay.”
Nửa câu sau hoàn toàn là một cái cớ, bởi vì ngay cả khi anh quay trở lại thành phố, những bi kịch này sẽ luôn lặp lại ở một nơi nào đó rất xa.
Ninh Du vừa muốn dò hỏi ý tứ của Lý Mộ, nhưng Lý Mộ không trả lời, ngược lại cầm lấy rau trên tay Ninh Du, nói: “Tôi sẽ tới sau.”
Xào rau không quá cần sức, dùng một tay cũng có thể hoàn thành.
Ninh Du yên lặng ngồi ở bàn ăn bên, nhìn bóng dáng Lý Mộ xào rau, suy nghĩ rối loạn trong đầu bị vài tiếng tin nhắn wechat làm gián đoạn.
【 Tiểu Triệu: Vừa rồi, chủ tịch Ninh hỏi tôi tại sao anh không đi làm】
【 Tiểu Triệu: Tôi nói rằng anh không được khỏe 】
【 Tiểu Triệu: Nghỉ dài kiểu gì bà ấy cũng đến tìm anh.】
Thật Đau đầu.
Ninh Du trả lời một câu “Hiểu rồi”, sau đó lại cất điện thoại vào túi.

Lúc này, Lý Mộ mang đồ ăn đến, nói với cậu: “Buổi chiều trong thôn có cuộc họp, em đi không?”
“Họp gì?” Ninh Du hỏi.
“Thông báo kết quả của vụ bắt giữ này.” Lý Mộ nói.
Kỳ thực Ninh Du chỉ là thuận miệng hỏi thêm, bất luận có cuộc họp nào, chỉ cần có Lý Mộ, cậu nhất định sẽ đi cùng anh.
Ăn trưa xong, Ninh Du thu dọn bộ đồ ăn một cách gọn gàng.
Trước khi đi, cậu thấy Lý Mộ mang theo chìa khóa xe trong túi nên chủ động nói: “Để em lái.”
“Em lái xe được không?” Lý Mộ Kinh ngạc hỏi.
“Em đã nói là không được đánh giá thấp em rồi còn gì.” Ninh Du hơi bất mãn nói tiếp, “Em không muốn có tài xế đưa đến công ty lên sáng chiều đi về đều tự mình vận động.”
Vừa nói xong, Ninh Du đột nhiên cảm thấy phản ứng này không đúng lắm.


Cậu trầm giọng nói thêm: “Đương nhiên, em biết lái xe đến nơi làm việc không thân thiện với môi trường lắm, nhưng nếu anh muốn em chết dí trên xe buýt, thì đó là điều không thể…”
Lý Mộ cảm thấy thích thú trước “khát vọng sống sót” của Ninh Du, cười nói: “Tôi không thể để em bị ép trên xe buýt.”
Như Lý Mộ đã từng nói, tiêu chuẩn bảo vệ môi trường của anh là không làm cho nhu cầu bản thân trở nên quá bất tiện, tiêu chuẩn này khác hẳn với mọi người, vì vậy anh đương nhiên sẽ không dùng tiêu chuẩn của chính mình để đòi hỏi người khác.
Ninh Du cầm chìa khóa xe ngồi vào ghế lái, phát hiện dưới chân có ba cái bàn đạp, cậu đột nhiên cảm thấy hối hận – hóa ra đây là một chiếc xe hộp số tay.
Trong trường dạy lái xe, cậu đã được học hộp số tay, nhưng từ khi chính thức chạy trên đường Ninh Du luôn lái hộp số tự động.
Đương nhiên cậu sẽ không thừa nhận mình không làm được vào lúc này, dù sao cậu cũng biết nguyên lý của hộp số tay, nhưng lại không thạo nên vẫn giả vờ bình tĩnh gài số rồi đạp ga.
Thân hình to lớn kia không mất bao lâu liền đột ngột rung chuyển, Ninh Du nhận được tín hiệu vội vàng sang số, để xe chạy bình thường.
“Em thực sự không có vấn đề gì chứ?”
Lý Mộ lén lút nắm lấy tay nắm cửa, bởi vì động tác xê dịch của Ninh Du hiển nhiên không có chuyên môn.
Đặc biệt, cậu ta còn điều chỉnh ghế ngồi thẳng, để có thể nhìn thấy mọi thứ ở phía trước xe, đây là một đặc điểm điển hình của người mới làm quen.
“Đương nhiên không có vấn đề.” Ninh Du nói.
Sau khi khởi động bình thường, chỉ cần chú ý sang số kịp thời.

Nhưng trên đường xuống núi có hai khúc cua kẹp tóc, khúc cua đầu tiên Ninh Du lướt qua như một con ốc sên, Lý Mộ không nhịn được hỏi: “Không được thì để tôi?”
Câu này càng kích thích Ninh Du hơn, cậu muốn thực hiện tốt hơn ở góc cua tiếp theo, nhưng lại không chú ý đạp nhầm phanh thành chân ga, khiến chiếc xe bán tải tạo ra một tiếng gầm của động cơ, sau đó lao ra khỏi đường và phi thẳng xuống núi.
“Phanh phanh lại!” Lý Mộ nắm lấy tay vịn phía trên cửa kính xe, vội vàng ra lệnh.
“Em giẫm lên rồi!” Ninh Du bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, không nhận ra mình đang đạp ga, chiếc xe tăng tốc lao thẳng xuống núi.
Cách làng Tuva không xa, cứ như thế này rất có thể chiếc xe sẽ tốc biến xuống chân núi, băng qua con đường nhựa trước làng rồi phóng hết cỡ về phía trước và lao thẳng vào hồ Kanas.
Cũng may Ninh Du phản ứng kịp thời, đổi bàn đạp dưới chân, phanh gấp.
Bộ ly hợp không kịp, động cơ bị rung vài lần và khựng lại.

Thi thể xe đậu trên lưng chừng đồi, phía sau lốp là bụi mù mịt.
Lý Mộ đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng lớn như vậy, cũng đã luyện khả năng không bị kinh ngạc, không ngờ hôm nay Ninh Du lái xe lại khiến anh sợ hãi.
“Tôi hiểu được rồi.” Anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Ninh Du nói: “Em đến Kanas tìm tôi là để tuẫn tình*.”
(*Tuẫn tình: chết vì tình (vì tình yêu gặp trở ngại mà tự tử) – mình giữ nguyên từ này vì nó biểu hiện đủ nghĩa.).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui