Không khí trong phòng khách không khỏi có chút kỳ quái.
Lâu Dịch không coi ai ra gì, trên miệng ngậm cây kem vừa lấy trong tủ lạnh ra, đôi tay thoăn thoắt chơi game cực kỳ vui sướng, Tư Không Cảnh ngồi dựa vào sofa cạnh phòng bếp, không có biểu cảm gì nhìn tivi, chân mày cũng vô thức nhíu lại.
Phong Hạ trong phòng bếp đang xắt khoai tây thành sợi, làm xong nguyên liệu cơ bản định chuẩn bị nồi nước, cô xoa xoa tay muốn gọi Tư Không Cảnh vào, liền quay đầu về hướng cửa bếp hô một tiếng, “Đến đây giúp em một tay.”
"Tới ngay." Ngoài cửa Lâu Dịch nghe âm thanh của cô, theo bản năng liền tạm ngừng chơi game, đứng dậy chuẩn bị đi đến nhà bếp.
Bởi vì mỗi tối, anh ta thường đến đây ăn chực, nên những điều này căn bản cũng thành thói quen.
Ai ngờ anh ta vừa mới đứng dậy, Tu Không Cảnh đang ngồi trên ghế sofa cũng đứng lên.
Lâu Dịch sững sờ, động tác dừng lại một chút, tầm mắt vừa vặn chạm ánh mắt của Tư Không Cảnh.
Tư Không Cảnh nét mặt mặc dù không có biến đổi, thế nhưng trong lòng lại không như vậy.
Lâu Dịch phục hồi tinh thần lại nhún vai một cái, ngồi xổm người xuống cầm hộp điều khiển ti vi tiếp tục như không có việc gì chơi game.
Tư Không Cảnh mở cửa phòng bếp đi vào, khép cửa lại, nhìn thấy Phong Hạ đưa lưng về phía anh, mang một chiếc tạp đề hình gấu, vừa ngâm nga một ca khúc vừa với tay lấy thứ gì đó trong tủ.
"Đừng với nữa, anh vào rồi.” Anh đi tới phía sau cô, nhàn nhã đưa tay lấy đồ dùm cô.
"Hừ." Cô liếc mắt nhìn anh thân cao 1m82, nhận lấy hủ gia vị rồi quay đầu đi chỗ khác. “Chỉ biết khi dễ em có 1m62.”
Cô phồng hai má bộ dáng giống như một con mèo nhỏ, vô cùng dễ thương, anh nhàn nhạt cười, khẽ cúi đầu bên tai cô nói. “Không biết 20 phân là khoảng cách tốt nhất sao?”
Anh lại dừng một chút, "Đứa bé sinh ra sẽ giống anh, yên tâm đi.”
Phong Hạ cong cong môi, nén cười đem cái xẻng nhét vào tay anh, “Ừ đúng rồi, muốn làm cha của con em……..nhất định phải biết quản lý cuộc sống gia đình, nói cách khác phải lên được phòng khách, xuống được nhà bếp nha.”
Tư Không Cảnh nhận lấy cái xẻng, đợi cô cởi tạp dề xuống, nghiêng người giúp anh mặc vào, anh nhìn cô chầm chậm nói, “còn phải lên được trên giường nữa.”
Dáng vẽ và gương mặt tuấn tú, hợp với vẽ mặt luôn luôn hờ hững kia, nhưng miệng thì lại nói những câu lưu manh như vậy, quả thực là …. Quá không bình thường rồi.
Cô cười hì hì một tiếng, lắc lắc đầu, “Đem những lời nói của anh thu âm lại, post lên trang web, sau đó không chừng nửa ngày, tất cả chuông báo thức rời giường của các cô gái sẽ là câu nói này đấy. . . ."
Anh từ chối cho ý kiến, lúc này đợi cô buộc dây tạp đề sau lưng xong, đi vòng qua trước người anh, anh khẽ đưa mặt mình đến trước cô.
Phong Hạ cong cong môi, cười híp mắt nhẹ nhàng hôn lên má anh.
. . .
Để lại tiểu thiên vương làng giải trí tự mình xuống bếp, Phong Hạ đóng cửa lại đi ra, đã nhìn thấy Lâu Dịch trên ghế sofa cười như không mà nhìn mình.
"Làm gì?" Cô ngồi xuống bên cạnh anh ta, "Cười đến buồn nôn như vậy. . . . . ."
"Chậc chậc." Lâu Dịch cảm thán, "Anh lại nghĩ tới nếu là bây giờ chụp tấm hình hai người ở chung với nhau post lên trên web, không biết có bao nhiêu người hâm mộ muốn mua cái đầu của em nha………”
"Cắt." Cô lấy chân đá nhẹ anh ta, “Dù có chết em cũng sẽ nói cho Trần Vi Vi biết…….. anh yêu thầm cô ấy từ lâu rồi……..”
Trần Vi Vi cũng là người mới trong công ty bọn họ, là một ca sĩ có diện mạo rất đáng yêu.
Lâu Dịch ngẩn ra, lập tức kiêu ngạo rồi, đem cái điều khiển tivi ném cho cô, “Quân tử động thủ không động khẩu!”
Hai người cấp bậc tương tự không ai chịu yếu thế cùng chém giết trong game, Tư Không Cảnh từ phòng bếp đi ra vừa vặn nhìn thấy Lâu Dịch bị giết chết đang tức giận đưa tay muốn bóp mặt Phong hạ.
"Hạ Hạ." Anh đứng ở cửa phòng bếp nhàn nhạt kêu một tiếng.
"Hả?" Phong Hạ quay đầu lại nhìn anh, vội vàng từ trên ghế sofa đi tới anh, "Làm xong rồi?"
"Không phải." Tư Không Cảnh cởi tạp dề xuống, nhét trong tay cô, "Mới vừa làm xong một món ăn, Sharon liền gọi điện thoại tới."
Cô nhất thời lộ ra vẻ mặt thất vọng, “Không phải là cô ấy nói nếu trước buổi tối anh không trở lại studio, liền đem anh treo ngược lên đánh một trận đi?”
Anh lắc đầu một cái, trầm ngâm chốc lát, nhỏ giọng, "Trong vòng ba tháng không cho phép anh trở về thành phố S."
Phong Hạ ngẩn ra, thở dài một cái, lập tức cầm điện thoại giúp anh kêu taxi.
Xe đến cửa sau, cô đứng ở bên trong cửa cẩn thận từng li từng tí giúp anh sửa sang xong cổ áo, vẻ mặt có hơi không muốn.
Anh nhìn cô, đưa tay vuốt tóc cô, “Mỗi tối sẽ gọi điện thoại cho em.”
"Ừm." Thật ra từ lâu cô đã quen, thật biết điều gật đầu, cuối cùng nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay của anh, “Trở về sớm chút.”
"Được." Anh nhìn cô lần cuối, mở cửa đi ra ngoài.
Người vừa đi, cả người cô tự nhiên cảm thấy trống trải, đi đến phòng bếp bưng món ăn anh vừa làm lên, trên mặt cũng không thấy nụ cười.
"Ai." Trên bàn ăn, Lâu Dịch nhai cơm, nâng má cầm đũa nhẹ nhàng gõ đầu của cô, "Hồn đều đi theo anh ta đi nha."
Phong Hạ vuốt vuốt cái trán, bới hai chén cơm, cũng không lên tiếng.
"Cũng chỉ nữa năm thôi.” Anh ta nghĩ nghĩ, an ủi cô, “Anh nhớ thời điểm em vừa mới đi lại cùng anh ấy, chung đụng thì ít, mà xa cách thì nhiều, đều là chuyện như cơm bữa, có gì mà khổ sở.”
"Em hiểu rồi." Cô trầm mặc một hồi, rốt cuộc mở miệng, "Em không sao ."
Cô không phải không chịu nổi.
Chỉ là thật, quá tham lam anh ở bên cạnh cô dù chỉ là một phút.
“Kể cho anh nghe chuyện vì sao anh ta chọn em thì tốt hơn nha,” Lâu Dịch quan tâm gắp thức ăn cho cô, “Nếu không phải lần trước anh liều mạng lấy được điện thoại của em, nói không chừng đến khi đứa bé của hai người biết đánh nhau rồi, anh còn không biết ba của nó là ai”.
Phong Hạ bị anh ta chọc cười rồi, liếc anh ta một cái, "Vớ vẩn."
"Cho nên nói ——" cô múc một chén canh cho anh ta, mở trừng hai mắt, "Đại lão gia, ăn cơm của ngươi đi, đừng quản chuyện người khác nữa"
Lâu Dịch bị cô chọc cho tức giận, dứt khoát cái gì cũng không nói, ăm cơm no liền tóe khói chạy đi về.
Sau khi Lâu Dịch đi, cô dọn dẹp chén đũa rồi đi tắm, xong đi gọt một quả táo, ôm laptop leo lên giường, xem tin tức điện ảnh một hồi, lười biếng mở Microblogging lên.
Bởi vì cô khá thành công trong vai diễn phụ gần đây, hiện tại người hâm mộ đã lên đến trăm vạn, post 1 blog lên Microblogging, cũng sẽ có đến cả trăm bình luận.
Khen chê tự nhiên đều có, nhưng vẩn là khen ngợi nhiều hơn, đặc biệt là những cô gái trẻ, hình như cũng đặc biệt thích cô.
Để tránh bị nghi ngờ, cô và Tư Không Cảnh cũng không để chế độ theo dõi nhau.
Tin tức về anh cơ hồ áp đảo tất cả, cô tùy tiện bấm vào trang chính của anh.
30 triệu người hâm mộ dường như làm cô cảm thấy nghẹt thở.
Nhìn vào mới phát hiện một giờ trước đây anh còn post một blog lên trên Microblogging.
Không có chữ viết lắm lời, chỉ có ký hiệu mặt mèo nhỏ, phía dưới có kèm theo một tấm hình.
Là một con mèo còn rất nhỏ, lỗ tai cụp xuống, đang nằm trên bàn.
Cô vừa nhìn thấy hình ảnh, nhất thời khóe miệng liền giương lên.
Trước đây anh đã từng nói qua với cô, nếu như so sánh cô với con vật nào, thì nhất định phải là con mèo.
Vừa biết làm nũng, vừa yếu đuối, nhưng cũng rất bướng bĩnh.
Tò mò lại thấp thỏm mở ra, hơn hai mươi ngàn bình luận, quả nhiên một lượng lớn bình luận kèm theo vố số dấu chấm than.
"Tư Không đại nhân lại đáng yêu như vậy! Trời ơi! Ta sắp chết rồi! !" "Mọi người không cảm thấy Cảnh nhất định là có bạn gái sao! Mọi người chẳng lẽ không cảm thấy được hình ảnh này hàm chứa ngụ ý gió xuân mười dặm sao!" "Tư Không đại nhân tôi yêu anh 3344! Để cho tôi làm con mèo kia được không van cầu anh!" . . . . . .
Căn bản đều là những tin nhắn cùng bình luận giống như vậy.
Cô vừa nhìn vừa vuốt bụng cười, cười một hồi, chuông điện thoại liền vang lên.
"Uy." Trên màn ảnh biểu hiện ký hiệu ngôi sao, cô mặt mày vui vẽ nhận điện thoại, nằm té trên giường.
"Thấy được sao?" Đầu bên kia điện thoại rất an tĩnh, anh vừa xuống máy bay trực tiếp vào khách sạn, từ trong phòng gọi điện thoại.
"Cái gì?" Cô giả bộ không thấy.
"Microblogging." Âm thanh anh kiên nhẫn nói.
"À?" Cô lật người, "Anh post cái gì? Em không thấy a."
Đầu kia yên lặng chốc lát, truyền đến tiếng anh cười thật thấp, “Trẻ em nói dối, mũi sẽ bị dài ra đấy.”
Bị vạch trần người nào đó khẽ hừ một tiếng, che gương mặt đang nóng lên, “Ai biết con mèo kia là của người nào, nuôi trong nhà ai nha………”
"Tùy tiện tìm trên web thôi." Anh hình như vừa mới ngồi xuống ghế, "Cảm thấy giống dáng vẽ của em khi ngẩn người, nên post lên thôi.”
Cô không nói, bàn tay che gương mặt toàn là ý cười.
"Tư Không." Hai người lẳng lặng cũng không nói chuyện, cô chợt nghĩ đến cái gì, "Anh còn nhớ hay không , ban đầu. . . . . ."
"Ban đầu cái gì?" Giọng nói anh trầm thấp.
"Ban đầu. . . . . . Chúng ta là thế nào đi chung với nhau?" Cô nghĩ tới vấn đề Lâu Dịch mới hỏi vừa rồi, đột nhiên rất muốn nghe anh nói thế nào.
Tư Không Cảnh sau khi nghe"Ừ" một tiếng, không có nói tiếp.
Phong Hạ lăn qua lộn lại nhiều lần, anh vẫn không nói lời nào, cô thử dò xét nói, "Này, ngủ thiếp đi sao?"
"Không có." Anh lập tức liền tiếp lời, "Anh chỉ là đang suy nghĩ. . . . . ."
"Nghĩ cái gì?" Cô vội vã hỏi.
"Nghĩ lại khi đó tóc em vừa mới đến tai, giống như một cậu bé.” Anh chậm rì rì nói tiếp, “Thật sự là ……… bất luận thế nào cũng không thể dùng hình ảnh sắc đẹp mê người để hình dung.”
Thời điểm đó cô vẫn còn tóc ngắn, đứng chung với anh, cũng chỉ tới bả vai.
Cô lập tức nghe rõ, "Ơ, thì ra anh vốn là muốn dùng từ tốt đẹp để hình dung lúc chúng ta gặp nhau, phát hiện kết quả sự thật là không hình dung ra được đúng không?”
Âm thanh của cô tức giận, qua điện thoại anh cũng có thể tưởng tượng dáng vẽ nói chuyện của cô, lấy tay che khóe môi cười khẽ.
"Đừng cười." Cô ngồi dậy, gác chân, "Bạn học Tư Không, xin đàng hoàng khai ra."
"Ừ." Bên kia hình như anh thật là nghiêm túc suy nghĩ, “Anh nhớ được, có phải là thời điểm quay《 Tình Thiên 》 hay không?"
Phong Hạ gật đầu một cái, ý thức được anh không thấy được, lại bổ sung, “Đúng là bộ phim này, anh diễn vai nam chính, em diễn vai nữ phụ nha.”
"Sau đó, vừa đúng có một kịch vui, dưới ánh nắng chói chang.” Âm thanh của anh trầm thấp mà an tĩnh. “Anh không nhớ rõ tình huống cụ thể, hình như là nữ chính ngay lúc đó, không biết sao ghế của cô ta bị hư.”
"Sau đó toàn thể tổ quay, không ai tự nguyện nhường ghế cho cô ấy ngồi.” Anh nói tiếp, “Sau thấy em liền đứng lên, không nói gì, cầm hộp cơm đi đến dưới bóng cây ăn.”
"Ừ. . . . . ." Phong Hạ cũng nhớ lại lúc đấy, "Nữ chính kia chính là kiểu đặc biệt cao ngạo, ai cũng ghét cô ta.”
"Vậy tại sao em lại nhường chỗ của mình cho cô ấy?”Anh hỏi.
"Hả?" Cô tùy ý nói, "Em chỉ cảm thấy cô ta một mực xoay tới xoay lui bên cạnh anh, hận không được trực tiếp ngồi lên đùi anh, cảm thấy anh thật đáng thương nên mới nhường chỗ của em cho cô ta……”
"Lại nói, " cô nhíu lông mày, "Dưới bóng cây mát mẽ so hơn so với ngồi đó chịu ánh nắng mặt trời, em sợ nhất là nóng, cho nên vẫn là em cứu anh, còn không mau cảm ơn………..”
Bên kia Tư Không Cảnh lại bị cô chọc cho cười, “Quả thật giồng như phong cách của em.”
"Sau lại, " anh nói tiếp, "Có một buổi tối, anh không biết vì sao, đi ngang phòng nghỉ của em, thấy cửa phòng không khóa, em đang nằm lỳ trên giường chơi ghép hình, anh liền đi vào.”
Phong Hạ híp mắt, cũng theo lời nói của anh nhớ tới đoạn ký ức kia.
"Lúc ấy anh và em cái gì cũng chưa nói, sau đó liền cùng nhau mang bộ xếp hình 200 khối kia đem ra chơi suốt đêm.”
Anh không nói thêm gì nữa.
"À?" Cô có chút ngoài ý muốn, "Cứ như vậy thôi sao?"
"Ừ." Anh uống một ngụm nước, "Sau đó trở lại thành phố S, anh liền hỏi Sharon số điện thoại của em, rồi mới gọi điện thoại cho em.”
"Vậy. . . . . ." Cô gật đầu một cái, lầm bầm lầu bầu, "Em còn tưởng chuyện gì rất cẩu huyết như trong tiểu thuyết ngôn tình ấy chứ……….. Chẳng qua em không cảm thấy, em có chỗ nào hấp dẫn anh nha.”
Hai người lại tám chuyện một chút, anh biết ngày mai cô còn phải đến studio, vì muốn cô ngủ sớm một chút, liền chúc cô ngủ ngon.
Để điện thoại di động xuống, anh ngồi trên ghế không động đậy, nhắm mắt dưỡng thần.
Thật ra thì thời khắc chân chính động lòng phải là ngày đó chơi ghép hình đến rạng sáng.
"Ừ. . . . . ." Khi đó hình như cũng đã bốn giờ sáng, cô đã buồn ngủ, dùng ngón tay chỉ chỉ chỗ trống trong khung xếp hình, “Cái hình trong tay anh, phải để ở chỗ này a.”
Anh theo lời cô để lên, quả nhiên chính xác, hai tay cô liền nâng mặt lên ngẩng đầu nhìn anh cười híp mắt. “Em nói không sai chứ?”
Cô cười thật tươi, làm anh rung động rất lâu.
Thật ra thì, sau lại suy nghĩ một chút, thời điểm ấy nụ cười của cô như là một đứa bé, thật sự không thể nói là khuynh quốc khuynh thành gì được.
Nhưng lại để cho anh, vô luận như thế nào, vừa nghĩ tới, liền không có cách nào làm được việc gì.
Hơn nữa cũng chính nụ cười đó, trong vòng mấy năm nay, là thức thuốc duy nhất có thể làm cho anh yên giấc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...