Đã Làm Mẹ Của Con Tôi Thì Em Chính Là Vợ Của Tôi
Hôm nay là một này cuối tuần đẹp trời bởi vì không khí không quá nóng bức, mà mát mẻ rất dễ chịu Quỳnh Dao đang ngồi ở cửa tiệm đang một cặp gấu bông cho khách.
Có một người phụ nữ có vẻ ngoài sang trọng đi vào cửa tiệm hỏi:
- Cô bé ơi cho cô hỏi con là chủ tiệm à?
Quỳnh Dao thấy khách đến thì vui vẻ tiếp đón nói:
- Dạ phải có gì không cô?
Người phụ nữ mở cặp kính mát ra nhìn cô, gương mặt người phụ nữ ấy rất xinh đẹp và sang trọng vừa nhìn là biết người có tiền, bà ấy hỏi:
- Cô nhìn thấy những mẫu len con đăng trên mạng là do tự tay con làm à?
Quỳnh Dao nghĩ chắc đây là người theo dõi cô trên mạng rồi, cô trả lời:
- Dạ phải ạ.
- Ừm, vậy con có nhận đơn hàng lớn hay không?
Cô hơi bất ngờ khi nghe người phụ nữ này nói, trước đây cô đã từng nhận đơn hàng một hai trăm cái móc khoá rồi, là một trường mầm non đặt cho học sinh, nên cô trả lời:
- Dạ có.
Người phụ nữ ấy nói:
- Cô muốn đặt mẫu này.
Người phụ nữ ấy đưa cho Quỳnh Dao hình một con gấu màu trắng, và đang to cở hai bàn tay Quỳnh Dao nhìn hình cũng dễ cô làm được nên nói:
(Mẫu len được yêu cầu)
- Dạ mẫu này con làm được, cô muốn con làm bao nhiêu con ạ.
Người phụ nữ ấy suy nghĩ một lúc rồi nói:
- 1000 con thì cháu làm trong bao lâu?
Quỳnh Dao hơi bất ngờ với số lượng này nó quá nhiều, cô suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Dạ con xin lỗi nếu cô không gấp thì con có thể nhận được, con phải mất vài tháng đến một năm mới có thể làm xong, bởi vì con làm có một mình à, với lại con của con còn nhỏ sợ trễ nãy công việc của cô.
Người phụ nữ ấy vui vẻ nói:
- Cô không gấp con làm 1 hay 2 năm cũng được, nhưng có đều mỗi một tuần cô sẽ đến tiệm con một lần để lấy hàng, con đang được bao nhiêu cô lấy bây nhiêu, 1 con cô cũng lấy có được không?
Quỳnh Dao đang suy nghĩ, sao lại có chuyện dễ dàng như vậy? Có khi nào cô bị lừa hay không? Nhìn thấy cô đang suy nghĩ người phụ nữ ấy nói tiếp:
- Con đừng lo bởi vì cô thấy con khéo tay với lại cô muốn tặng cho người làm nên đặt hơi nhiều, con không cần đi giao cô sẽ đích thân đến lấy và trả trước một nữa cho con.
Cô suy nghĩ nếu 1000 con thì cô sẽ có được một khoản tiền lớn, cũng đủ đóng học phí cho hai đứa nhỏ được 2 nằm và mấy tháng tiền thuê tiệm hoa của mẹ Vũ luôn, mà cô không tốn công đi cũng không quy định thời gian như vậy thì quá dễ dàng rồi.
Cuối cùng Quỳnh Dao đồng ý và người phụ nữ ấy đúng là người làm ăn, cô vừa nhận đơn hàng là bà ấy liền đưa ra hợp đồng.
Thế là cô và người đó ký tên vào hợp đồng, nhưng lạ là hợp đồng cái gì cũng có lợi cho cô hết, Quỳnh Dao thắc mắc hỏi:
- Cô không sợ con lừa gạt sao ạ? Hợp đồng cái gì cũng có lợi cho con hết.
- Con gạt cái gì cũng được chỉ cần mỗi tuần ta được thấy hai đứa nhỏ là được rồi,
Người phụ nữ ấy nói nhỏ quá cô không nghe rõ nên Quỳnh Dao hỏi:
- Cô nói gì ạ?
- À, không có gì cô chỉ nói là cô theo dõi con lâu rồi, biết con làm ăn đàng hoàng nên cô mới đích thân đến đây.
- Dạ.
Khi hai người đang nói chuyện thì Minh Đăng ở trong nhà đi ra, có lẽ cậu bé mới tỉnh ngủ nên đi tìm mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ đâu rồi.
Quỳnh Dao vừa nghe thấy tiếng của con trai liền đứng lên đi đến bế cậu bé, người phụ nữ vừa nhìn thấy Minh Đăng thì bà mừng rỡ, nhưng cố gắng bình tĩnh hỏi:
- Đứa bé này là con của con à?
Cô không có chút đề phòng nói:
- Dạ, thằng bé được 4 tuổi rồi ạ, Minh Đăng con chào bà đi con.
Mặc dù bé Minh Đăng còn đang say ke, nhưng vẫn nghe lời mẹ khoanh tay chào bà một tiếng, khi cậu bé vừa cất tiếng lên thì người phụ nữ ấy mỉm cười hạnh phúc.
Đi đến bên cạnh nhìn cậu bé người phụ nữ ấy nói:
- Cô cũng có hai đứa cháu nội cở tuổi con trai của con bị thất lạc, nhìn thấy thằng bé cô rất nhớ cháu trai của mình, con có thể cho cô xin phép được bế cháu một chút không?
Nghe lời của vị khách mới này nói làm Quỳnh Dao cảm động, cô nhìn người phụ nữ ấy đồng cảm nói:
- Dạ thằng bé rất ít khi chịu người lạ để con hỏi nó xem sao ạ.
Rồi Quỳnh Dao hôn nhẹ lên má con trai đang ôm cổ mình nói:
- Minh Đăng con có đồng ý cho bà bế một chút không?
Cậu bé quay mặt qua nhìn người phụ nữ trước mặt, không biết tại sao cậu bé đưa tay qua cho bà ấy bế.
Đến cả Quỳnh Dao cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, bởi vì thường cũng có nhiều khách muốn bế cậu bé, nhưng chưa một lần nào Minh Đăng chịu cả, đúng là quá bất ngờ mà.
Còn người phụ nữ ấy thì vô cùng hạnh phúc khi được bế Minh Đăng trên tay, bà quay qua hỏi cô:
- Vậy mỗi tuần cô đến đây lấy hàng con có cho phép cô chơi với thằng bé một chút được không?
Quỳnh Dao rất vui vẻ và trả lời người phụ nữ ấy:
- Dạ được ạ, chắc thằng bé thích cô nên cô đến cứ chơi với bé một chút không có sao đâu ạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...