Đã Là Chuyện Của Hôm Qua

Một cú điện thoại vang lên trong văn phòng của Hà Phương Đông:

-Ông Hà...Hồ sơ khởi kiện của ông đã hoàn thành...Tôi sẽ gửi cho ông trong buổi sáng nay.

-Cảm ơn luật sư, phiền ông gửi cho phía ông Kiều một bản.

Không ngoài dự đoán của Hà Phương Đông, quả nhiên chỉ khoảng 2 tiếng sau đã có tiếng điện thoại reo:

-Thưa giám đốc Hà...Chủ tịch muốn gặp ông.

-Vâng!

Đẩy cửa phòng ông Văn, Phương Đông cười khẽ:

-Chào chủ tịch!

-Con ngồi xuống đi!

Ném xuống bàn xấp hồ sơ, ông Văn giận dữ:

-Hồ sơ khởi kiện này...con định thế nào?

-Theo những điều khoản thỏa thuận của hai bên thì Cty chúng ta sẽ cho bên công ty bác Kiều vay 150 triệu để cải tạo hệ thống máy móc, trả lương nhân công, tránh trường hợp sản xuất bị đình trệ. Hợp đồng cũng có quy định rõ, chúng ta sẽ không thu lợi nhuận nhưng trong thời gian 3-6 tháng, nếu có nhu cầu cần kíp chúng ta có thể thu lại tiền vay. Tôi đã Fax sang bên ấy về nhu cầu thu nợ...Họ không có khả năng thanh toán nên phải bị khởi kiện ra tòa.

-Con thừa biết việc cho vay chỉ là do bác Kiều không muốn mắc nợ nên ba lập ra bản hợp đồng cho vay này. Điều khoản là không xác định thời gian...Nhưng trong hợp đồng soạn thảo để cho 2 bên ký con lại thay đổi điều kiện hợp đồng...Làm thế khác nào bức chết bác ấy...

-Chuyện làm ăn vốn không thể nói đến tình cảm...Vả lại...chủ tịch...Hợp đồng của chúng ta có quy định, trong thời gian làm việc những gì liên quan tới công ty đều do tôi toàn quyền quyết định. Bản hợp đồng này đã được các đại cổ đông thông qua. Nếu cần chủ tịch cứ cho họp hội đồng quản trị, xem tôi có làm gì sai không?

-Con...

Thực sự tức chết với đứa con này...

-Ba biết chuyện Sương Diệp đã làm cho con bị đả kích rất nhiều. Phương Đông à, bác Kiều cũng không có muốn việc đó đâu con...Con nên nể tình ba.

-Kiều tổng là bạn của chủ tịch...không liên quan gì đến tôi...Nhưng nếu ông ấy trở thành người có ơn với vợ tôi..Thế thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn rồi.


-Ý con là...

-Tôi không nói đến Kiều Sương Diệp. Tôi muốn ông ấy thuyết phục Trình An Ninh...Chỉ có vậy thôi!

Đêm qua Phương Đông đã gọi cho mẹ:

-Thực sự khi thích một cái g ìđó, dù có đoạt được bằng thủ đoạn cũng không sao phải không mẹ?

-Nếu con tự tin con sẽ làm cho người ta hạnh phúc thì cứ làm đi!

Thích?

Không!...Không chỉ là thích như Diệp Vũ nói.... Anh đã không quên được cái dáng vóc mảnh mai đó thật rồi.

Có lúc Hà Phương Đông đã nghĩ...Hay là cho người bắt cóc An Ninh về...mang cô nhốt trong một nơi nào đó...Đêm đêm triền miên, để khi cô mang thai sẽ không rời mình được nữa.

Diệp Vũ đã cười " Biến thái...Tội bắt cóc cưỡng hiếp người nặng lắm...Không chừng mất cả chì lẫn chài".

Phương Đông cũng không can đảm nhìn cô khóc...Ngày đó, cái dáng khóc câm lặng, cắn chặt môi đã khiến tim anh có chút nhói đau. Bây giờ nhớ lại càng thêm đau xót.

Cô trọng tình nghĩa, Phương Đông sẽ dùng tình nghĩa để bức cô, cho An Ninh ngoài cách tình nguyện gả cho anh thì không còn con đường nào khác.

Tàn nhẫn? Giật giành bằng thủ đoạn...Có lẽ kiếp này muốn làm người tốt cũng chẳng được rồi.

Lại một tiếng chuông điện thoại.

-Alo...Luật sư Trương?

-Chào ông Hà...Tôi cũng vừa hoàn thành việc mua bán với bà La Dung...Và tôi cũng nhận được một thông tin thú vị liên quan đến cô Trình An Ninh. Đêm nay bà La sẽ tổ chức một buổi tiệc ở nhà hàng Phúc Châu. Người hẹn với bà ta là Quảng An Sinh, có một tiệm vải lớn...Mấy ngày trước ông ta đã chuyển 1 vạn vào tài khoản bà La...Đêm nay bà ấy cũng thuyết phục cô Trình đến dự buổi tiệc đó với lời hứa sẽ giúp cô gặp mạnh thường quân cho mượn 15 vạn để phẫu thuật cho bà cụ.

-Vâng...Cảm ơn Luật sư Trương.

Một con thỏ ngây thơ, càng co mình trốn trong hang, càng có nhiều thợ săn muốn tóm lấy...Em có thể kiên cường và giàu lòng tự trọng nhưng tiếc thay xung quanh em toàn là những kẻ thấy tiền chói mắt, không mảy may nghĩ tới nhân phẩm của em đâu.

Buổi chiều, bà La chủ nhà đến chỗ hai bà cháu An Ninh nói với họ ba ngày nữa phải dọn ra khỏi nhà vì có một người chủ mới sẽ đến đây....Với số tiền ít ỏi còn lại sau những ngày làm thuê, cô cũng không biết mình có tìm nổi một chốn trú thân không thì bỗng nhiên bà La lại gọi cô đến. Với nụ cười thân mật trên bờ môi mỏng, bà ta hỏi An Ninh:


-Có người mới liên lạc, nói là muốn tài trợ cho bà ngoại cháu phẫu thuật. Họ muốn gặp cháu tối nay. Cháu có muốn đi gặp không?

Như là một giấc mơ...Nhưng không biết giấc mơ này có trở thành sự thật không? An Ninh rất sợ...Song trái tim bà ngoại vẫn quan trọng hơn tất cả. An Ninh không nỡ nhìn bà bị những cơn đau hành hạ,cô không muốn những buổi sáng thức dậy lại sợ hãi lay vai ngoại, sợ bà đột ngột bỏ mình đi.

Trong túi xách của An Ninh là một bình xịt hơi cay, một ít thuốc giã rượu, một con dao...Bài học đau đớn ngày nào cô sẽ không bao giờ quên được. An Ninh tự nhủ lòng, sẽ hết sức đề phòng.

Nhưng mà...

An Ninh chỉ là một con cừu non bé nhỏ. Mà sói thì nhiều thủ đoạn.Cừu mãi mãi vẫn là cừu.

Người họ Quảng khộng tỏ ra sàm sỡ, không có nghĩa là hắn ta bỏ tiền ra không có mục đích. Một cô gái xinh tươi mơn mởn, dù không lâu dài nhưng cũng có thể làm một người tình.

Ông ta rót cho An Ninh một ly nước ngọt. Chỉ là nước ngọt. An Ninh nhìn rất rõ, lon nước này nãy giờ không ai đụng tới, nắp lon vẫn còn nguyên.

Cô uống một ngụm nhỏ. Không ngờ, thuốc mê bị tẩm ở dưới đáy ly.

Gã họ Quảng vô cùng hài lòng trước "món hàng" xinh đẹp mơn mởn đó. Hắn ta không chờ được, định bụng ôm lấy An Ninh.

Cửa bỗng mở.Hà Phương Đông cùng một nhóm người lừng lững bước vào...

Không nói không rằng, đám thanh niên xông vào người họ Quảng. Một trận đòn thừa sống thiếu chết liên tục trút xuống, mặc cho tiếng van xin...

Bà La run rẩy, rồi hét lớn lên:

-Các người...các người là ai? Tôi...tôi báo cảnh sát...

-Bà báo đi! -Hà Phương Đông lạnh lùng- Rồi toàn bộ màn kịch dàn dựng lừa gạt để cưỡng bức con gái người ta sẽ được đưa đến cho cảnh sát.- Quay sang gã họ Quảng đang nằm thụp dưới sàn, Hà Phương Đông nhẹ giọng- Thế nào ông Quảng? Ông tưởng tượng toàn bộ cảnh này được gửi cho vợ con ông thì sẽ thế nào đây?

Mắt gã họ Quảng xanh mét như tàu lá... Gã không ngừng van xin...đổ lỗi cả cho bà La đã dụ dỗ hắn ta phạm tội.

Phương Đông nhẹ miết tay lên gương mặt đang say ngủ của An Ninh.

Khờ quá! Cả cuộc đời này không có người bao bọc và che chở, có lẽ em sẽ bị người ta lừa gạt mãi thôi.


Hắn cúi xuống bế bổng An Ninh lên.

-Trói cả hai lại...Gửi băng tới chỗ công an.

————

An Ninh lâu rồi không được ngủ ngon như thế. Hôm nay cô nhắm mắt và cứ vậy ru giấc say nồng.

Khi cô tỉnh lại, cảnh vật trước mắt thật xa lạ. Ký ức trở về...

Buổi tiệc...Những ly nước...Sau đó là không còn biết gì cả. An Ninh hoảng hốt nhìn xuống quần áo của mình.

Vẫn còn nguyên vẹn. Cơ thể cũng không có gì khác biệt. Không như hôm đó, tỉnh dậy với thân thể đau nhức mỏi nhừ.

Tiếng mở cửa lách cách...Một người tiến vào. An Ninh thảng thốt kêu lên:

-Bà chủ...

Là bà Kiều..Vẻ áy náy vẫn còn trên gương mặt phúc hậu của bà:

-Cháu uống nước đi!

-Sao...sao cháu lại ởđây ạ? Cháu phải về nhà...Bà ngoại cháu...

-Sáng nay ngoại cháu đã được đưa vào bệnh viện rồi...BS sẽ khám, sao đó sẽ mổ cho vú ấy.

-Ngoại cháu...?- An Ninh không tin vào tai mình- Nhưng ai làm vậy? Cháu muốn biết...

-Là cậu Hà...Hà Phương Đông của Văn thị.

Hà Phương Đông...Là người đó? Mặt An Ninh thoắt xanh thoắt đỏ...Nhưng mà...

-Cháu...sao người đó lại giúp cháu? Cháu đã nói là anh ấy không cần áy náy gì cả...Cháu không truy cứu mà.

-Ta hiểu...Cậu ấy cũng hiểu. Cậu ấy làm vậy vì cậu ấy thật lòng thích cháu...Và ta cũng mong cháu nhận lời của cậu ta.

Bà Văn đưa cho cô một tấm thiệp.

An Ninh mở ra.

Lấy anh nhé?


Cô run tay, cảm thấy như có một tia hàn khí vừa tỏa đâu đây.

Bà Kiều bất ngờ quỳ xuống dưới chân An Ninh:

-An Ninh...Ta cũng van cháu...Chỉ cần cháu bằng lòng lấy cậu ta...Nhà ta mới có thể được cứu...Ta van cháu. Giúp cho chúng ta đi!

————————

An Ninh đã ngồi bó gối như vậy rất lâu. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra trong mấy ngày nay nữa. Ông bà Kiều...Bà ngoại cô....toàn là những người An Ninh phải thọ ơn, dùng cả cuộc đời đền đáp còn chưa đủ. Bây giờ chỉ là...số phận họ đang ở trong quyết định của mình:

-Nếu không đồng ý, anh sẽ không giúp ngoại tôi phẫu thuật sao?

-Không có...Anh đương nhiên sẽ tiếp tục nhờ người phẫu thuật cho ngoại- Hà Phương Đông tỉnh táo- Chỉ là ông bà Kiều...họ sẽ không được yên thân...Lúc đó em phải cưu mang thêm họ. Lương của em chưa được 1000 tệ, có thể lo nổi cho họ sao?

Trong nhà ai cũng tốt với cô cả...Có lẽ trừ tiểu thư ra.....Ông bà chủ, bác Long, thím Quyên đều hết lòng bảo ban An Ninh như ruột thịt.

Họ đều đã rất già rồi...Ngôi nhà đó sụp đổ, họ sẽ sống thế nào? Bản thân An Ninh và ngoại còn lo chưa xong, làm sao có thể giúp đỡ và cưu mang họ. Còn Văn thị, họ mới có thể tiếp tục chống đỡ. Hà Phương Đông đạt được mục đích cũng có thể giúp đỡ họ khi cần.

Lấy Hà Phương Đông? Dù cô từng thất thân với anh, nhưng bản thân An Ninh luôn biết phân biệt thấp cao. Cô không vô liêm sỉ để người ta cho mình lợi dụng vào nhà danh gia vọng tộc. Nơi đó tồn tại những thứ gì, An Ninh đâu phải không biết, đâu phải chưa từng trải qua.

Một lời bằng lòng là giải quyết xong tất cả.

An Ninh thừa nhận mình đang mệt mỏi. Nhà không có...bản thân không có nơi nào để dựa vào. Cô cũng chỉ là một cô gái mới ngoài 20 tuổi, cũng cần một chỗ để tựa nương.

An Ninh đã quyết định rồi.

Những ngón tay bấm số của cô bỗng dưng run rẩy:

-Alo...Làm ơn cho tôi gặp anh Hà Phương Đông...

- Anh đây!

Phương Đông như một cơn lốc ùa tới. Vòng tay xiết chặt thân vóc mảnh mai. Cô không kháng cự nữa, chỉ thoáng giãy nhẹ rồi bất động, chôn mặt trong vòm ngực ấm áp của anh.

Hà Phương Đông biết An Ninh hoàn toàn thỏa hiệp....Trước những đòn tấn công liên tục, cô không thể giữ vững lớp vỏ kiên cường.

Nụ hôn đùa bỡn lên đôi má hồng hồng...Rồi quấn lấy bờ môi mọng đỏ chà xát, trêu đùa. Thân thể cô mềm nhũn trong vòng tay ấm áp của anh.

Cách tốt nhất là làm cho An Ninh không đường quay lại, dù có hối hận cũng không thể lựa chọn là...Ván phải đóng thuyền mà còn phải đóng thật chặt, thật sâu.

Anh kéo cô vào trong. Vốn đã dùng thủ đoạn, một chút cưỡng ép sẽ không gọi là quá đáng...Phương Đông lần xuống dưới...Những chiếc cúc áo mở ra....Dưới sự nhiệt tình lẫn áp chế kia, An Ninh cũng không chống cự được lâu. Cô xuôi tay, chấp nhận số phận...Đã không bao giờ có thể quay lại thời điểm hôm qua được nữa.... An Ninh phải tiếp tục một quãng đời mới ngay trước mặt...Những kỉ niệm êm đềm rồi chỉ là một giấc mộng...Đã là mộng -mộng nào cũng sẽ tan nhanh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui