Gần 2 giờ sáng. Gia Tú ngồi bên hồ bơi, hai tay ghì chặt chai rượu, vừa nâng niu âu yếm, vừa sở hữu ích kỷ, giống hệt dáng điệu của một cô bé ôm chặt con búp bê cưng. Nét mặt nàng phê phê lâng lâng, ánh mắt bơi tung tăng trong làn nước xanh thẳm lấp lánh những vệt đèn vàng phản chiếu. Thi thoảng, nàng gật đầu lên xuống nhẹ nhàng theo nhịp của gió, nụ cười nửa ngờ nghệch nửa chua chát.
Có tiếng chân rất êm tiến đến chỗ Gia Tú. Những cái nhấc chân rắn chắc và dứt khoát. Không cần quay lại nhìn, nàng cũng nhận ra…
- Anh đến nhanh thần tốc đấy!
- Nàng đã nhắn rằng tôi có năm phút để đến đây.
- Tin nhắn đâu phải là thánh chỉ, đừng quá nghiêm túc thế. Thư giãn nào, thoải mái nào. Nới lỏng cà vạt ra, hít thở và đến đây ngồi cạnh ta. – Một tay vẫn ghì chặt chai rượu, tay kia Gia Tú ra sức vẫy Duy Thức lại chỗ mình.
Duy Thức nhẹ nhàng ngồi xuống bên Gia Tú trên thành hồ bơi. Nàng tiếp tục thả ánh mắt lội bì bõm trong làn nước xanh thẳm, môi phất phơ một ánh cười vô nghĩa. Duy Thức lướt nhìn gương mặt Gia Tú, cảm giác thú vị trượt dài tâm can anh. Lớp vỏ nền nã, kiêu sa, dáng vẻ và hành động lúc nào cũng vừa vặn chuẩn mực của vị Nữ Hoàng tôn quý đã bay biến đi mất. Hình ành nàng lúc này – say khướt và ngờ nghệch y hệt một con bé xỉn quên đường về - gợi cho anh chút quen chút lạ. Mập mờ trong tâm trí anh là hình ảnh một nàng công chúa hoang dã, với tính khí thất thường. Những hình ảnh đã không còn rõ nét…
- Này, đừng nhìn ta như quái vật thế! – Thấy Duy Thức cứ nhìn mình chòng chọc, Gia Tú chìa chai rượu ra trước mặt anh và làm hiệu "tu đi".
Duy Thức cầm lấy chai rượu và nốc một hơi dài. Những phần rượu cạn đi nhiều, nhưng mặt anh chẳng hề chuyển sắc – không hồng ửng lên, cũng không trắng bệch ra. Sắc mặt anh bình thản như không, thần thái ung dung, điềm đạm miễn nhiễm trước những luồng men cay dồn dập.
- Đúng là người không tâm trạng thì chẳng thể bị rượu phá – Duy Thức mím môi, tặng cho Gia Tú một nụ cười đa nghĩa.
- Đưa chai rượu đây! – Duy Thức chưa kịp phản ứng, Gia Tú đã giằng mạnh lấy chai rượu, dốc cạn phần còn lại vào cổ họng.
- Nàng đang làm mất hình tượng đấy, thưa Nữ Hoàng.
- Anh yên tâm, ta đã có kế hoạch B. – Nụ cười Gia Tú nhuốm màu ranh mãnh.
Gia Tú vung tay quăng mạnh chai rượu đã rỗng không ra giữa hồ bơi, rồi gượng đứng dậy nhưng cứ nhấp nhổm khuỵu lại mãi, buộc Duy Thức phải bế nàng lên chiếc ghế dài cạnh đó. Anh đặt nàng ngồi xuống, hai tay nàng bấu chặt áo anh không buông. Tiếng thút thít của nàng lớn dần thành những tiếng khóc nấc ngắt quãng.
- Anh có biết ai là người chỉ vì một câu năn nỉ mà tự nhảy tõm xuống địa ngục không? – Vẫn áp mặt vào ngực áo Duy Thức, Gia Tú phả ra hơi rượu nồng nặc.
- Chính nàng.
- Đúng. Rất đúng. – Gia Tú gật đầu theo một nhịp kỳ quặc. – Lúc hấp hối trên giường, anh trai ta, vị Vua trẻ đáng tôn kính ấy đã chẳng trăn trối được gì cho ta. Chỉ khi nhìn thấy ta, chỉ khi siết tay ta, anh ấy mới rõ ràng được mấy chữ "hãy thay anh". Thế đấy, người luôn vì ta, đến cuối cùng lại trút lên ta cái gánh nặng nhất.
Tiếng khóc của Gia Tú lặng dần, rồi nàng buông Duy Thức ra. Anh kinh khiếp nhìn áo mình nhòe nhoẹt mascara và son môi. Khi anh toàn ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, nàng dùng ngón trỏ chỉ xuống khoảng đất cạnh ghế mình. Tuy say mèm nhưng nàng vẫn nhớ tôn ti trật tự, không ai được tự tiện ngồi ngang hàng Nữ Hoàng. Đã quá bẩn thỉu và bốc mùi, anh chẳng quan ngại, ngồi bệt xuống đất. Chờ anh yên vị, giọng nói lạc khan vì khóc của Gia Tú lại cất lên:
- Khi bị dựng dậy và lôi tuột ra khỏi phi trường, ta chẳng mảy may nghĩ đến anh ấy. Cho đến ngày ngồi lên ngai vàng, ta chẳng thèm nhớ anh ấy. Nhưng ngày đầu tiên làm Nữ Hoàng, ta nhớ anh ấy trọn từ sáng đến tối, nhớ vào cả giấc mơ. Những ngày sau này cũng vậy. Đến tận hôm qua cũng vậy.
- Cớ gì nàng không liên lạc với anh ta?
- Hừ, gọi cho anh ấy để nói chuyện tình yêu hay chuyện quốc gia đại sự? Thế giới của ta và anh ấy giống như… - Gia Tú ngừng lời, mắt mơ màng ngắm những hạt bụi lửng lơ trong không khí – Thế giới của ta và anh ấy giống như châu Á và châu Mỹ thời khai thiên lập địa dính chặt lấy nhau, rồi chỉ sau một đêm bị tách biệt ra hẳn, ngăn cách bởi Thái Bình Dương bao la sâu thẳm.
Duy Thức nghiệm ra rằng rượu là chất nước thần kỳ nhất thế gian. Rượu khiến con người bộc lộ bản chất thật, ngang nhiên mở banh những bí mật tày đình bất chấp hậu quả. Rượu khai thông trí sáng tạo. Bằng chứng là đây: bình thường vị Nữ Hoàng này hiếm khi nói lời dễ nghe với anh, mà giờ từng từ thốt ra lại mượt mà, trau chuốt tựa thi ca.
- Nhiều lần ta bấm số anh ấy rồi chẳng dám áp điện thoại vào tai. Ta sợ, ta lo, ta cứ lần nữa mãi suốt bốn năm trời. – Gia Tú ngửa mặt lên trời, môi nhoẻn nụ cười cay đắng và hai hàng mi khẽ run – Rồi tối nay, ta đã gặp lại anh ấy. Tận hai lần. Câu đầu tiên ta nói với anh ấy là cà phê. Về cà phê đấy! Há há há… - Gia Tú kết thúc bằng một điệu cười châm biếm.
- Và hai người đã chia tay nên nàng mượn rượu giải sầu?
- Anh đoán như thần! – Gia Tú vỗ tay bốp bốp, giọng đầy ngạc nhiên pha lẫn thán phục – Ta đã nói chia tay. Để chữa thẹn ình, ta tuôn ra một tràng từ ngữ ngu ngốc. Ta đâu có kịp nghĩ! – Vừa dứt câu, nàng gục đầu ngay xuống thành ghế, ngủ sâu.
Duy Thức bế Gia Tú về phòng, đặt vào giường rồi ghé bàn trang điểm lấy bông phấn và nước tẩy trang chùi sạch lớp son trên mặt nàng. Anh tự dưng khao khát được nhìn gương mặt thật của người mà ngày ngày mình phải cúi chào.
Lớp trang điểm dày cộp thấm dần vào những miếng bông phấn thành màu cháo lòng, khoe làn da Gia Tú trắng mịm màng. Hàng mi nàng cong vút cùng cặp lông mày gọn gàng. Chiếc mũi cao, đỉnh hơi nhọn, phập phồng những nhịp thở nông. Đôi môi mọng với khóe môi cong nhẹ nhàng, trông như đang mỉm cười.
Lòng dạ Duy Thức là lạ. Đôi mắt luôn tô vẽ tỉ mỉ này, ánh nhìn luôn gắng sức trấn áp người khác này, anh chưa từng thấy nó sản xuất nước mắt. Còn đôi môi kia, anh không nhớ khi nó cười thật lớn, cười tự đáy lòng thì trông như thế nào. Một Nữ Hoàng 22 tuổi với bốn năm kinh nghiệm. Một cô gái 22 tuổi mất đi bốn năm tự do, son trẻ. Duy Thức thoáng mủi lòng, đồng thời cũng thấy mình thật diễm phúc. Cả đất nước chỉ mình anh biết khi Nữ Hoàng bị tình yêu hành hạ thì hình tượng và danh giá đều chẳng thèm màng tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...