Gia Tú ngồi chống cằm bên bàn điểm tâm, ngắm màn mưa sớm dịu dàng từng hạt ngoài cửa sổ. Mũi nàng thư thái hấp thụ làn khí mê ly, thấm đẫm mùi bánh mới nướng, mùi cà phê đắng nhạt và mùi nồng nàn rất riêng của tiết trời trong mưa. Bỗng Duy Thức xuất hiện, đặt một tờ báo trước mặt nàng. Không gây rầm rầm, nhưng đủ mạnh để khiến nàng giật thót. Chẳng nỡ phá hỏng tâm trạng đầu ngày đang êm đềm, nàng vu vơ một cái hé môi tươi tắn, rồi ơ thờ nhìn tờ báo còn thoảng mùi giấy mới.
- Xuất thân cao quý của Gin từng là đề tài nóng bỏng với fan hâm mộ những ngày mới ra mắt cùng nhóm Xtreme.
- Duy Thức ngồi xuống chiếc ghế đối diện Gia Tú, đọc to tờ báo của mình - Du học từ nhỏ, Gin đã trải qua thời niên thiếu tại một trong những trường học danh giá nhất châu u. Trừ chi tiết cậu thiếu niên quý tộc Trần Nhật Bách thích nhốt mình trong phòng, tập tành sáng tác những lúc rảnh rỗi, Gin rất kiệm lời khi nhắc về quãng thời gian này. Phải chăng anh muốn giấu nhẹm quá khứ hoang đàng? Hay một mối tình khắc cốt ghi tâm đến giờ vẫn đau nhức? Một nguồn tin...
- Được rồi! Ta có thể tự đọc. - Gia Tú thở mạnh một luồng hơi nóng. Mắt nàng dán chặt vào tấm hình to đùng trên trang nhất báo.
- Mọi chuyện đã được sắp xếp. Sẽ không có thêm thông tin hình ảnh nào rò rỉ ra dư luận nữa. - Duy Thức nhấp môi vào tách cà phê, điềm tĩnh chờ Gia Tú phản ứng.
- Tất nhiên anh phải sắp xếp mọi chuyện, vì chính anh đã cho đăng tấm hình này. - Ánh mắt cao ngạo của Gia Tú đậu ở Duy Thức một giây, rồi lại hướng về tờ báo trên bàn.
- Nữ Hoàng, nàng ngày càng tiến bộ! - Duy Thức khen ngợi chân thành qua cả ánh mắt và giọng nói.
Duy Thức đẩy tấm hình Gia Tú ngồi tựa đầu vào vai Bách trong ban công nhà anh về phía nàng. Nét ngỡ ngàng trên mặt nàng dàn chuyển sang một thứ xúc cảm khó định danh. Đôi ngươi nàng di chuyển từ tấm hình trên báo sang tấm hình trên bàn, rồi lại chuyển về tấm hình trên báo, rồi lại chuyển sang tấm hình trên bàn...
- Nàng nghĩ hình nào lộ ra sẽ nguy hiểm hơn? - Duy Thức thú vị nhìn Gia Tú, rồi ngón tay anh chỉ vào tấm hình nhận được từ gã phóng viên - Một Nữ Hoàng đã đính hôn lại thân mật với chàng trai khác vào ban đêm.
- Anh dám theo dõi ta? - Mắt Gia Tú râm ran lửa.
- Tôi đã làm một cuộc trao đổi nhỏ với tay phóng viên chụp bức hình mới của nàng và Bách. - Duy Thức đặt tách cà phê xuống, giơ tay cao ngang mặt, lòng bàn tay quay về phía Gia Tú nhằm giãi bày mình vô can. Rồi giọng anh hóa nghiêm khắc - Nữ Hoàng, nàng đã quá bất cẩn!
- Anh...
- Đúng, trách nhiệm của tôi là phải thu dọn cái họa do nàng gây ra. - Duy Thức chặn lời Gia Tú - Nhưng trách nhiệm của nàng là gì? Nữ Hoàng không phải là nữ minh tinh mà gây chuyện thị phi.
- Anh... - Gia Tú nhìn thẳng vào đôi mắt Duy Thức đang cố kìm nén nóng giận. Nàng muốn tìm lời chống chế, nhưng lòng dạ rụt rè, trí óc u mê không nảy được một ý thuyết phục. Nàng đưa mắt nhìn xuống tấm hình trên báo, bỗng sững sờ...
Dưới tiêu đề "Cô gái bí mật của Gin ngày chưa nổi tiếng. Nhã Lan đã biết?" là tấm hình Bách đang bế bổng nàng trên tay, vừa bước ra từ taxi. Nàng say khướt, tấm thân mềm nhũn như một con mèo nhúng nước. Mặt nàng úp vào lòng Bách, nên qua hình chỉ có thể rõ ràng danh tính anh. Khoảng thời gian này, Duy Thức chưa đóng một vai lớn trong cuộc sống nàng, nên phái người theo chân nàng chỉ có thể là...
- Gia Tĩnh. - Duy Thức hớp một ngụm cà phê, thích thú nhìn gương mặt Gia Tú đông cứng lại vì suy nghĩ bị đón đường.
- Vì sao Gia Tĩnh không bao giờ răn đe chuyện ta phóng túng? Nếu anh ấy đã luôn biết... - Gia Tú quay đầu sang bên. Mắt nàng chớp liên hồi, mong dập tắt màng long lanh vừa kéo đến che kín tầm nhìn.
- Một công chúa trưởng thành phải phục tùng lễ giáo cung đình. Nên Gia Tĩnh đã cho nàng tận hưởng đầy đủ nhất cuộc sống khoáng đạt, để khi trở lại lồng son, nàng có cái để nhớ. Dù vậy, Gia Tĩnh vẫn luôn bất an, phải phái người trông chừng, bảo vệ nàng, nhằm chắc rằng cái tự do thái quá sẽ không tổn hại nàng. - Duy Thức từ tốn.
- Nếu đã yêu thương ta như vậy, sao anh ấy còn chọn cái chết? - Gia Tú quay sang Duy Thức bằng đôi mắt rưng rưng, đượm những giọt căm hờn.
- Chẳng ai biết được. - Giọng Duy Thức vẫn êm đềm. Anh hướng mắt nhìn bầu trời màu xám nhạt ngoài cửa sổ, dùng mây mù u ám tạo nét buồn bã trong mắt mình - Chuyện xảy ra trong xe Gia Tĩnh hôm ấy, vĩnh viễn chẳng ai biết được. Có thể là một phút quẫn cảm xúc. Có thể Gia Tĩnh đã nghĩ lại nhưng quá trễ. Có thể...
Gia Tú giơ ngửa một bàn tay lên gần mặt, lệnh cho Duy Thức ngừng nói. Đôi mắt nàng đỏ hoe nhưng khô rang, dán chặt vào tách cà phê nguội đang nổi lên những váng sữa. Duy Thức nhìn nàng vài giây, rồi lại hướng về phía bầu trời dày mây. Một ý nghĩ bông đùa lóe lên trong anh: "Lẽ nào ngôi Đế Vương có phúc lành, đủ quyền năng biến thời tiết chuyển theo tâm trạng người ngồi trên ấy?". Đây không phải lần đầu tiên anh chứng kiến một bầu trời èo uột, song sinh với thần sắc Gia Tú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...