Dạ Khúc
Chiếc xe chạy êm ru trên con đường dọc bờ biển. Không gian đêm đen một màu mượt mà, thần bí. Duy Thức cầm lái, Gia Tú ngồi bên cạnh, khuỷu tay nàng tựa lên thành cửa xe, bàn tay nửa vuốt, nửa túm mái tóc dài nâu óng.
- Tôi có thể xin nàng ban ột tước hiệu?
- Tước hiệu nào anh có thể thỏa mãn lòng tham quyền lực của anh?
- Vị hôn phu tận tụy nhất Quốc gia.
Gia Tú không bỏ sót cái nhếch mép rất nhanh, rất hiểm của Duy Thức – "vị hôn phu tận tụy nhất Quốc gia" – con cáo già trí thức này rõ ràng đang vờ bỡn cợt với bản thân cốt để khoét sâu thêm vết lở loét trong lòng nàng. Nàng quay mặt nhìn ra không gian đen đặc đang chạy vù vù bên ngoài, đùa chơi với những suy nghĩ: cuộc nói chuyện mới rồi cùng Nhã Lan, mối quan hệ của Bách và Nhã Lan, tình yêu của nàng và Bách, sợi dây nối nàng với Duy Thức…
Khi hai con người được cột lại bởi trách nhiệm, quyền lợi, danh giá và hằng hà những thứ khác mà không phải tình yêu, họ có thể bạo dạn hỏi xin nhau những điều vô lý, như việc nhờ hôn phu đưa đến gặp bạn gái của người mình yêu. – Gia Tú vừa nghĩ vừa cười mỉa mai với hình ảnh chính mình đang phản chiếu qua cửa xe.
- Liệu cô diễn viên "bông hoa nhựa" ấy có thể chăm sóc tốt cho Bách? – Gia Tú nửa hỏi Duy Thức, nửa hỏi vu vơ những hạt bụi lửng lơ trong không khí.
- Không. Sẽ không ai đủ tốt với Bách bằng nàng. – Duy Thức quay sang, bắt gặp cái chuyển rất nhanh từ mơ màng sang u ám trong mắt Gia Tú sau những lời của mình. Anh cười nhẹ - Chẳng phải đấy là điều nàng nghĩ sao?
Duy Thức luôn đọc thông suốt những người xung quanh như đọc một cuốn sách giáo khoa vỡ lòng. Điều ấy khiến Gia Tú vừa khó chịu, vừa e sợ. Nhưng đôi lúc, nàng lại thoải mái khi suy nghĩ và cảm nhận thật thà của bản thân dễ dàng bị bóc trần. Nàng không còn phải diễn, được sống là mình, được nhất quán từ trong ra ngoài. Như lúc này.
Ai có thể yêu Bách tốt bằng nàng? Không ai cả. Nàng chia sẻ những bí mật quý báu về Bách với Nhã Lan để tìm sự yên tâm cho chính mình, để chắc chắn sẽ có một người chăm sóc Bách chu đáo, như nàng đã từng. Còn trong từng thớ thịt, trong từng giọt máu, nàng tin tưởng, nàng quả quyết rằng chỉ có nàng tốt nhất, phù hợp nhất, tận tụy nhất với Bách.
Ai có thể thay nàng ngồi trên ngai vàng để đôi chân nàng được tự do chạy về bên Bách? Không ai cả.
Gia Tú với tay vặn to chiếc loa trong xe, mượn âm nhạc dỗ mình thiếp đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...