Dạ Khúc Nho Nhỏ


Mười phút cuối cùng, Bùi Đăng cẩn thận kiểm tra lại bài thi một lần nữa, có vài câu cậu tính không chuẩn, dù đã tính đi tính lại mấy lần cũng không ra được đáp án chính xác, cuối cùng đành lựa chọn tin tưởng trực giác, không có sửa lại đáp án đã chọn.

Chỗ ngồi của cậu bên cạnh cửa sổ, còn dư chút thời gian cậu chán muốn chết mà một tay chống cằm nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Cuối tháng chín, cây quế trong trường sớm đã khai hoa đến vô cùng tươi tốt, phòng học ban nhất lại ở lầu một, cách hoa quế rất gần.

Bùi Đăng ngửi được từng đợt nồng đậm hương quế thơm ngọt vờn quanh nơi chóp mũi, cậu mở to hai mắt nhìn về phía cây quế ở cách đó không xa tìm kiếm những đóa hoa nhỏ lẫn trong đám lá rậm rạp.

Lại nhìn thấy một con chim nhỏ đang nhảy nhót, còn không sợ người mà hướng về phía Bùi Đăng kêu nhỏ, chẳng bao lâu lại bay tới một con chim lớn hơn một chút, chúng nó thân mật mà kề cùng một chỗ kêu to.
Cậu xem đến thất thần, không chú ý tới tiếng chuông kết thúc buổi thi đã vang lên, nhờ sự ồn ào khi các bạn học đứng dậy đi nộp bài thi mới làm cậu phục hồi lại tinh thần.
Ba mẹ nói lễ Quốc Khánh sẽ dẫn cậu đi ra ngoài chơi, nên hôm nay cậu thu dọn chút đồ vật để về nhà, Bùi Đăng có chút luống cuống tay chân mà thu dọn thật tốt cặp sách, vội vàng cùng Trần Tuấn Dương nói lời tạm biệt liền hướng cổng trường chạy đi.

Cậu chạy thật nhanh, muốn đuổi kịp chuyến xe lúc năm giờ, nhưng trường học người nhiều, trạm đón xe lại có chút xa, cho nên chờ cậu chạy đến nơi, chuyến xe còn chưa xuất phát sớm đã bị những học sinh không cần tham gia thi hôm nay chiếm đầy, trạm đón xe cũng vô cùng đông đúc.

Mà chuyến xe tiếp theo còn phải chờ tận hai mươi phút nữa.
Bùi Đăng dựa vào một trụ đèn ven đường thở dốc, nhìn hàng người đợi xe thật dài trước mặt, bất đắc dĩ mà thở dài.

Sớm biết như thế này cậu đã không cự tuyệt đề nghị muốn tới đón mình của ba Bùi.

Cậu lôi kéo quai đeo cặp sách, đang chuẩn bị đi đợi xe, bả vai bị người đè lại, một chai nước đưa tới trước mặt cậu.
"Tiêu Tiêu? Sao anh lại ở chỗ này?".
Lục Cẩn đem nước bỏ vào trong tay em trai nhỏ.
"Uống".
Hắn nhìn Bùi Đăng ngoan ngoãn vặn mở nắp chai uống nước, lúc này mới nói.
"Em chạy làm gì?".
"Em muốn đón xe về nhà sớm một chút".

Bùi Đăng mặt ủ mày ê mà nhìn hàng người đợi xe thật dài.
"Nhưng chắc chắn còn phải đợi rất lâu".
Lục Cẩn quay đầu nhìn thoáng qua đám người đang chen chúc nhau đợi xe, lại hỏi Bùi Đăng.
"Chỉ có mình em?".
Nhận được câu trả lời khẳng định, hắn nói.
"Đi chung với tôi đi".
"A?".
Bùi Đăng mờ mịt, Lục Cẩn lại nói.
"Tôi có xe".
"Không cần đâu, cảm ơn anh, em đi thêm một đoạn đón tàu điện ngầm...".
Nói còn chưa dứt lời, Bùi Đăng đã bị Lục Vân Tiêu ôm lấy bả vai kéo đi rồi.

Sức lực của Lục Cẩn rất lớn, Bùi Đăng giãy giụa thế nào cũng không thoát, mà cậu càng giãy giụa, Lục Cẩn càng không buông ra, còn cố ý cọ cậu đến ngứa.

Bùi Đăng vốn đã mẫn cảm, cười đến ứa cả nước mắt, đứt quãng xin Lục Cẩn tha cho mình, ý cười làm thanh âm của cậu càng thêm phần mềm mại.

Lục Cẩn rốt cuộc cũng có một tia hổ thẹn khi bắt nạt em trai nhỏ, hắn buông tay ra, lại giúp cậu sửa sang thật tốt quần áo bởi vì đùa giỡn mà có chút hỗn loạn.
Bùi Đăng lớn lên trong sự cưng chiều của người nhà, trước kia cùng Lục Cẩn không thân thiết nên còn có chút khách sáo, nhưng hơn nửa tháng này cậu đã gần gũi hơn với Lục Vân Tiêu, vì vậy ở trước mặt đối phương cũng dần dần lộ ra bản tính, chính là cậy sủng mà kiêu.
"Nhanh một chút nhanh một chút, phải chỉnh lại cho thật tốt đó nha, đều do anh làm loạn".
Lục Cẩn trước nay chưa từng bị người khác sai sử như vậy, nhưng lại không tức giận còn cười giúp cậu chỉnh tốt cổ áo đồng phục, nói Bùi Đăng đứng ở bên cạnh gara chờ, chính mình đẩy xe ra tới.

Bùi Đăng nhìn Lục Vân Tiêu đẩy xe, chớp chớp đôi mắt, ý vị thâm trường mà "A" một tiếng.

Lục Cẩn biết cậu đang nghĩ gì, bởi vì sợ trễ giờ học nên hôm nay hắn liền chạy xe của mẹ hắn đến.
"Ghét bỏ?".

Hắn duỗi chân dài ngồi lên xe, vỗ vỗ ghế sau.
"Có đi hay không?".
Bùi Đăng lập tức nhảy lên, cười hì hì hỏi.
"Bác tài, em muốn về thành nam, tiền xe ghi sổ có được không?".
"Em chuyển nhà?".
Lục Cẩn nghe vậy, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.
"Nhà em hả? Đã chuyển đến thành nam rất nhiều năm rồi, ngay từ đầu là vì để tiện cho việc học tập của em, ai biết trường cấp ba sẽ xây ở một nơi xa như vậy chứ".
Đang nói chuyện, Lục Vân Tiêu lại duỗi tay ra, Bùi Đăng còn tưởng rằng đối phương lại muốn đánh mình, vội vàng dính sát vào trên lưng hắn.

Không nghĩ tới Lục Vân Tiêu chỉ là trở tay đè lên vai cậu.
"Ngồi vững, ngã xuống tôi mặc kệ".
Nói xong, hắn liền lên ga, xe cũng theo đó mà lao vút đi.

Tiếng gió ồ ồ thổi qua lỗ tai, Lục Cẩn chở người linh hoạt vòng qua đám đông đợi xe thật dài kia, Bùi Đăng vừa vặn ở cuối hàng nhìn thấy gương mặt đã chờ đợi đến chán muốn chết của Trần Tuấn Dương, cậu lại nghĩ đến vài phút trước chính mình cũng giống cậu ta trở thành một người xếp hàng đợi xe đáng thương, mà hiện tại đã lập tức muốn ra khỏi cổng trường, vì vậy vui vẻ mà cười rộ lên.

Lục Cẩn sợ cậu ngã xuống, thoáng giảm tốc độ, ngược lại bị Bùi Đăng vỗ vai thúc giục.
"Tiêu Tiêu, anh chạy chậm quá, để em chở anh đi".
Lục Cẩn chỉ cảm thấy nơi bị tay Bùi Đăng chạm qua nóng đến đáng sợ, nhưng cái loại nóng này lại làm lòng hắn như là được rót nước đường, ngọt ngào mềm mại.

Lúc này hắn không thể lý giải được loại tình cảm này, nghênh đón gió thổi qua, nóng bỏng tựa như bị thổi đi mất, hắn liền chỉ nhớ rõ nỗ lực giữ vững xe chạy về phía trước.
Lại đến một ngã tư, hai người liền không tiện đường, cũng may nhà của Bùi Đăng cũng không còn xa, cậu xuống xe sau đó kêu Lục Vân Tiêu đợi mình, chạy đến siêu thị bên đường mua cho hắn một cây kem.

Lục Cẩn nhận lấy, xé mở giấy gói rồi ngậm kem trong miệng cắn một ngụm, hướng cậu phất phất tay, mơ hồ nói.

"Ngoan ngoãn về nhà, qua đường lớn nhớ phải nhìn đèn xanh đèn đỏ, không được ham chơi chạy loạn, không được ăn đồ của người lạ, có biết hay không?".
Mấy lời này của hắn như dặn dò trẻ nhỏ lên ba, bên đường còn có không ít người đi đường đang đợi đèn xanh đèn đỏ, trong đó có một đứa bé mới bước ra từ nhà trẻ, ngây thơ hỏi mẹ.
"Mẹ ơi, hôm nay cô giáo cũng dạy con như vậy, anh trai đó có phải cũng học lớp hoa hướng dương giống con không ạ?".
Mọi người xung quanh đều thiện ý mà cười vang lên, Bùi Đăng mặt đều đỏ bừng, cậu chụp bàn tay đang đặt trên tay lái của Lục Cẩn, cố ý trừng mắt thật hung dữ.
"Nhìn xem, đều tại anh".
Nói xong liền quay đầu bỏ chạy, Lục Cẩn một chân đạp trên mặt đất, cười ra tiếng.
Ba người Bùi gia là đi du lịch tự túc, hành trình an bài thật sự nhẹ nhàng, sau khi đến cổ thành, Bùi Mậu Vân vào phòng ngủ bù, Bùi Đăng liền bị ủy thác trọng trách bồi mẹ Bùi đi dạo phố.

Bùi Đăng thật kinh ngạc, liền chỉ mới nửa tiếng Đặng Tân Từ chẳng những thay đổi một bộ quần áo mới, còn trang điểm xinh đẹp, cậu giúp mẹ cầm túi xách, ở bên cạnh cười.
"Mẹ trang điểm đẹp đến như vậy, đáng tiếc ba lại không được nhìn thấy".
Đặng Tân Từ được con trai khen đến vui vẻ ra mặt, hướng cậu nháy mắt.
"Hừ, chúng ta đi ngắm trai xinh gái đẹp, không cần mang theo ba con".
Cổ thành mang hơi thở cổ xưa, nhưng người đến tham quan lại vô cùng hiện đại, kiến trúc cổ xưa ngàn năm trước cùng hơi thở tân thời ngàn năm sau đan xen lẫn nhau, tiếng rao hàng trên phố cùng âm nhạc trong các cửa tiệm ồn ào hỗn tạp, ánh mặt trời biếng nhác chỉ làm người ta cảm thấy ấm, mà sẽ không làm người ta khó chịu.
Cả tòa cổ thành đều bị hơi thở lười biếng mà náo nhiệt bao phủ, Bùi Đăng thật ra rất thích không khí như vậy.

Các cửa hàng nằm sát đường ở nơi này dường như đều là người địa phương mở, cửa hàng chính là nhà cũ mấy đời truyền lại, bên trong bán mấy món đồ chơi nhỏ mà ở bất kì thành phố nào cũng có thể tìm mua được, cũng có chỗ chỉ bán tác phẩm thủ công cùng điểm tâm gia truyền.
Đặng Tân Từ đi vào một cửa tiệm đồ nữ chọn khăn lụa, sợ Bùi Đăng đứng ở một bên chờ đến nhàm chán, liền đưa tiền cho cậu, kêu cậu đi mua đồ vật mình thích.
"Cũng có thể mua gì đồ về tặng bạn con, nếu không đủ cứ nói với mẹ".
Bà biết con trai sẽ không tùy tiện dùng tiền nên rất yên tâm.
Bùi Đăng mua nửa hộp thịt cắt nhỏ, cảm thấy hương vị không tồi, liền kêu chủ tiệm đóng gói một hộp hút chân không, chuẩn bị mang về tặng Trần Tuấn Dương, tiểu mập mạp này thật là đặc biệt không phụ lòng một thân mỡ trên người mình, không thích thứ gì liền chỉ thích ăn thịt.

Nếu cậu nói tin này cho Trần Tuấn Dương biết, đối phương chắc chắn sẽ ở trước di động ồn ào kêu hiện tại liền muốn ăn.
Bùi Đăng vừa đi vừa nhìn, cảm thấy mấy cửa hàng bán đồ vật đều rất thú vị, nhuộm vải hoa bằng sáp, dệt thêu, cung tên cổ đại, thậm chí còn có một ít văn vật địa phương có thể dùng để làm vật trang trí nhỏ.

Cậu mua một chiếc cung tên nhỏ, đang muốn hỏi Lục Vân Tiêu muốn quà gì, đến lúc mở điện thoại ra mới phát hiện chính mình căn bản chưa cùng đối phương trao đổi phương thức liên lạc.

Này cũng khó trách, Bùi Đăng là một học sinh ngoan nên mỗi lần đều thành thành thật thật mà đem điện thoại nộp lên cho thầy quản lý, ngày thường gặp Lục Vân Tiêu nhiều nhất chính là ở thư viện, Lục Vân Tiêu đi thư viện hình như cũng không mang theo di động, cho nên bọn họ liền điện thoại cũng chưa trao đổi qua.
Bùi Đăng có điểm ủ rũ, nghĩ sau khi trở về sẽ cùng đối phương nói một chút chuyện này, rốt cuộc bọn họ đã là bạn tốt, như thế nào có thể liền điện thoại đều không có? Nghĩ như vậy, cậu lại lần nữa cao hứng lên, mua vài thứ, lại đóng gói mấy món đồ ăn vặt liền quay đầu lại đi tìm mẹ Bùi.
Lúc Bùi Đăng ở cổ thành chơi đến vui vẻ, Lục Cẩn đang ở sân bóng rổ cùng người khác đấu nhau.


Chơi bóng cùng hắn chính là thầy vật lý mới của bọn Bùi Đăng Cao Khải, Cao Khải thay ra áo sơ mi quần tây, mặc vào đồ thể thao to rộng, so với ngày thường có nhiều thêm vài phần tùy ý.

Hai người đấu một đối một, ngoài sân bóng chỉ có một người xem kiêm luôn giám khảo, sau khi kết thúc ba hiệp, có thắng có bại, cuối cùng hòa nhau.

Cao Khải cầm lấy khăn lông lau mồ hôi.
"Không tồi".
Người ngồi ngoài sân bàng quan đi tới, trong tay cầm hai chai nước, vặn mở một chai đưa tới trong tay Cao Khải, một chai khác đưa tới trong tay Lục Cẩn.
"Lục Cẩn, cậu gọi bạn học Tiểu Bùi tới cùng nhau chơi".
Người này chính là Hạ Khi, cũng là anh họ của Lục Cẩn.
"Em ấy cùng ba mẹ đi ra ngoài du lịch rồi".
Lục Cẩn nằm thẳng trên mặt đất, ngực phập phồng không ngừng, hắn tùy ý lấy qua một chai nước khoáng vặn mở nắp, đổ lên đầu chính mình, lại lắc lắc.
"Đừng bắt nạt em ấy".
Hạ Khi trừng mắt.
"Ai lại đi bắt nạt nam sinh nhỏ chứ? Có mỗi cậu khi dễ người ta thôi...!Lục Vân Tiêu".
Cao Khải nghi hoặc mà lặp lại một lần.
"Lục Vân Tiêu?".
Hạ Khi chớp chớp mắt, cũng không biết rốt cuộc là nói cho ai nghe.
"Có người cũng không biết nghĩ như thế nào, khi không lại nói với nam sinh nhỏ cái tên này.

Cậu đó, lừa người khác thú vị lắm đúng không, trêu đùa người khác chơi vui lắm đúng không? Để tôi xem đến lúc bị vạch trần cậu giải quyết thế nào cho xong chuyện".
Vừa nghe lời này có điểm quanh co lòng vòng, nghĩ ý tứ muốn nói đến chính mình, Cao Khải chột dạ mà sờ sờ chóp mũi, ho khan một tiếng đổi đề tài.
"Tối nay ăn lẩu thế nào? Phố Tiểu Bắc vừa mới khai trương một tiệm lẩu, nghe nói hương vị không tồi, tôi mời khách".
Hai người ở một bên nói chuyện, Lục Cẩn xoa xoa giữa mày, trong lòng khó có được một lần dâng lên chút bướng bỉnh ấu trĩ.

Không phải hắn muốn gạt Bùi Đăng, là chính Bùi Đăng không có nhận ra hắn, năm đó là Bùi Đăng vi phạm lời hứa, hắn không có cùng đối phương so đo cũng đã đủ khoan dung rộng lượng rồi.
...
Khung cảnh chờ xe của bạn học Bùi trong truyện cũng chính là khung cảnh chờ xe bus mỗi ngày của toi ngoài đời thật đó, ulatr nhớ tới là nản xỉu ngang xỉu dọc ????????????..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui