Dạ Khúc Nho Nhỏ


Nghỉ đông đúng hạn tới, thầy cô các môn thay phiên nhau giao bài tập về nhà, ngoài vật lý, ngữ văn cùng toán học cũng là dựa theo thành tích phân chia số lượng bài tập, trong đám có người kêu rên có người vui mừng.

Bùi Đăng không dám thở mạnh mà click mở trang web xem điểm, nhập mật mã, sau một lúc lâu vẫn không dám mở to mắt.

Cậu không chỉ sợ thành tích cuối kỳ của chính mình không tốt phải làm rất nhiều bài tập, càng sợ hơn chính là Lục Cẩn đã nghiêm túc giúp cậu học bổ túc lâu như vậy, cuối cùng lại nhận được một cái thành tích vẫn là không lý tưởng.

Cậu sợ nhất là chính mình làm không tốt, cô phụ dụng tâm lo khổ của hắn.

Bất quá sớm muộn gì co đầu duỗi đầu đều là một đao, Bùi Đăng hít một hơi thật sâu, cuối cùng từng chút từng chút mà đem đôi mắt mở ra, sợ nhìn đến thành tích cùng kì vọng của chính mình chênh lệch quá lớn.

Xếp hạng: 57.

Hô hấp của Bùi Đăng cứng lại, cậu lập tức mở to hai mắt quét qua một vòng màn hình.

Cậu hưng phấn đến mức từ trên ghế nhảy dựng lên, vui mừng mà chạy ra đi tìm ba mẹ báo tin vui.

Ba mẹ Bùi vốn không hề đặt nặng vấn đề thành tích của con trai, bất quá đều biết Bùi Đăng thực để ý chuyện này, trước mắt thấy cậu đạt được thành tích tốt như vậy, cũng đều vui vẻ theo, Đặng Tân Từ lập tức thu xếp đi ra ngoài ăn cơm, phải chúc mừng Bùi Đăng.

"Tiến bộ nhanh như vậy, phải đặc biệt cảm ơn Lục Cẩn".

Bùi Mậu Vân cười trêu ghẹo.

"Cậu ấy cũng coi như là một nửa thầy giáo của con, đã nghĩ xong muốn dùng thứ gì tạ lễ chưa?".

"Đúng rồi, Tiểu Lục vẫn đang ở nhà sao? Nếu được thì mời cậu ấy đến nhà chúng ta, ba mẹ làm một bàn đồ ăn ngon chiêu đãi, so với ăn ở bên ngoài càng sạch sẽ".

Bùi Đăng lắc đầu.

"Tiêu Tiêu ra ngoài rồi ạ.

Câu lạc bộ thiên văn tổ chức một cuộc thi khoa học kỹ thuật, anh ấy là đội viên chủ lực".

Nói đến chuyện này Bùi Đăng liền ủ rũ, cậu còn muốn cùng Lục Cẩn thương lượng một chút nghỉ đông cùng nhau đi chơi mật thất, kết quả Lục Cẩn lại bất ngờ nhận được thông báo của huấn luyện viên, Lục Cẩn là thành viên chủ lực tự nhiên không thể vắng họp.


Bùi Đăng đành phải cùng đi với Trần Tuấn Dương và mấy người bạn tốt, kết quả một đám cùi bắp ở trong mật thất bị dọa đến ngao ngao gọi bậy, suýt nữa phá hư cả cửa hàng của người ta, sau khi ra ngoài Bùi Đăng liền gửi cho Lục Cẩn mười mấy tin nhắn lên án mật thất quá khủng bố, đợi đến khi Lục Cẩn trả lời lại một câu "Trở về anh cùng em đi" mới thành công thuận lông trấn an.

Với thành tích cuối kỳ lần này, lượng bài tập nghỉ đông của Bùi Đăng chợt giảm đi hai phần ba, buổi chiều sau khi ngủ trưa dậy, cậu lại ghé vào trên giường bắt đầu gửi tin nhắn cho Lục Cẩn, khung chat của hai người bị cậu nhắn đến tràn đầy.

"Tiêu Tiêu, thành tích lần này của em tiến bộ nhiều lắm luôn!".

"Chính em cũng bị dọa sợ rồi!".

"Không ngờ em có thể làm đúng nhiều câu như vậy!".

Một câu một cái dấu chấm than, đủ thấy nội tâm cậu kích động đến mức nào.

Buổi chiều Lục Cẩn quan sát người khác thi đấu, không được phép mang theo di động, thẳng đến sau khi ăn xong cơm chiều trở về khách sạn, mới nhìn thấy mấy tin nhắn cảm thán của Bùi Đăng.

Bùi Đăng hứng thú bừng bừng đã gửi cho hắn rất nhiều tin, sau đó lại thấy hắn vẫn luôn không trả lời, biết hắn đang có việc vội, liền nói chờ hắn làm xong việc lại nói.

Nghe đến thành tích cuối kỳ của Bùi Đăng, Lục Cẩn lúc này mới bớt chút thời giờ lên trang web tra điểm của chính mình, không ngoài dự kiến hắn lại đứng hạng nhất, hắn tùy ý nhìn lướt qua phiếu điểm, thành tích các môn so với đánh giá của hắn đều không sai biệt lắm, liền không quản nữa.

Ngược lại thành tích của Bùi Đăng làm hắn có chút không hài lòng.

"Toán học chỉ đạt 139 điểm?".

Bùi Đăng bên kia phỏng chừng là đang chơi di động, trả lời thực mau, là một đoạn tin nhắn thoại.

Lục Cẩn click mở, nghe được thanh âm bất mãn của Bùi Đăng.

"Cái gì mà "chỉ"? Anh phải nói "vậy mà"!".

Tin nhắn thoại thứ hai theo sau liền đến.

"Anh nhìn xếp hạng đi, hạng 57 đó! Em còn chưa dám nghĩ đến đâu!".

Lục Cẩn trả lời.

"Anh còn cho rằng ít nhất em cũng có thể vào top 50".


Bùi Đăng lại cười đến thực vui vẻ, trong giọng nói tràn đầy vui mừng.

"Ai nha, Tiêu Tiêu anh không thể dùng tiêu chuẩn của anh áp đặt lên em, đây đã là thứ hạng mà em chưa bao giờ dám mơ đến".

Cậu không kỳ vọng cao, chỉ nghĩ làm ít đi một quyển bài tập vật lý là được rồi, không nghĩ tới hiện tại bài tập lại ít đi nhiều như vậy, thành tích cũng vươn cao một khoảng lớn, trong lòng tự nhiên vui vẻ.

Bùi Đăng nằm ở trên giường, nhịn không được ôm di động lăn một vòng, cậu đã gửi qua một đống nhãn dáng vô nghĩa, ý đồ muốn hướng Lục Cẩn biểu đạt nội tâm kích động của chính mình.

Lục Cẩn nhìn nhìn một đống gấu trúc cùng nhãn dán linh tinh, cũng gửi qua mấy cái nhãn dán con thỏ.

Bùi Đăng không rõ nguyên do, ngày thường hắn dùng nhiều nhất đều là mấy cái nhãn dán ngốc nghếch, còn vì nói chuyện với người lớn trong nhà nên tải thêm mấy cái nhãn dán nghiêm túc chín chắn, giờ phút này cuối cùng lại đi download một cái nhãn dán thỏ con màu trắng.

Cậu tiện tay chọc mấy cái, còn kỳ quái mà truy vấn.

"Anh có vẻ thích nhãn dán con thỏ, thật là tâm hồn thiếu nữ".

Biết rõ Bùi Đăng không thấy được biểu tình lúc này của mình, nhưng Lục Cẩn vẫn là che giấu mà ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên sờ sờ chóp mũi.

Bạn tới tôi đi đã gửi mấy tin nhắn, hai người dứt khoát gọi điện thoại trò chuyện, đề tài lại vòng đến lần thi đấu này của Lục Cẩn.

"Giải thưởng của quán quân là gì vậy ạ?".

Lục Cẩn đang xem tin tức, hắn ấn mở loa ngoài, nghe vậy không chút để ý mà nói.

"Giấy chứng nhận, cúp, hình như còn có một chút tiền thưởng, bất quá không nhiều lắm".

Từ nhỏ đến lớn Lục Cẩn đã tham gia quá nhiều loại thi đua, còn từng tham gia qua vài lần những cuộc thi khoa học kỹ thuật thiên văn thế giới, loại thi đấu cấp tỉnh này, với hắn mà nói xem như tầm thường.

Bùi Đăng lại không biết, còn tưởng rằng Lục Cẩn là đối với phần thưởng không hài lòng, cậu nhanh chóng khích lệ đối phương.

"Thi đấu thật tốt, trở về em cũng sẽ trao giải cho anh!".


Lục Cẩn bị khơi lên hứng thú.

"Thưởng cái gì? Nói anh nghe một chút".

"Giải thưởng bí mật lớn".

Chính Bùi Đăng cũng chưa nghĩ ra, vốn dĩ chỉ là thuận miệng cổ vũ, chính là nghe ngữ khí của Lục Cẩn tựa như thực hứng thú, cậu nhất định phải nghiêm túc chuẩn bị, trong đầu nhanh chóng nghĩ xem nên chuẩn bị cái gì.

Lúc này, một trận gió đêm nổi lên, đem cửa sổ Lục Cẩn chưa đóng thổi đến bạch bạch rung động, hắn đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời đêm, vạn dặm không mây, trăng lên giữa trời.

"Thanh Sơn đêm nay có trăng không?".

Lục Cẩn thuận miệng hỏi.

Bùi Đăng đang nằm ở trên giường chơi di động, nghe vậy nhảy xuống khỏi giường đi đến bên cửa sổ, "Xoát" một tiếng kéo màn cửa ra.

Ngoài cửa sổ một mảng đen nhánh, mây đen dày nặng tầng tầng lớp lớp che kín bầu trời, đừng nói ánh trăng, ngay cả ngôi sao đều không có một viên.

"Hình như không có! Phỏng chừng trời muốn mưa rồi".

Bùi Đăng ló đầu ra nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy gió đêm đánh vào trên người lạnh căm căm, thực nhanh lại lùi về trong phòng, một lần nữa đóng kỹ cửa sổ.

Trong chốc lát, đồng đội Lục Cẩn tới gõ cửa, nói huấn luyện viên triệu tập đến họp.

Di động của Lục Cẩn còn đang mở loa ngoài, Bùi Đăng bên kia nghe được rõ ràng, ngoan ngoãn cúp điện thoại, dặn dò Lục Cẩn cố gắng thi đấu.

Chờ cậu buông di động đi ra ngoài uống sữa bò trở về, liền nhìn thấy tin nhắn của Lục Cẩn.

Bùi Đăng click mở, thì ra là Lục Cẩn đã gửi một tấm ảnh chụp cảnh đêm cho cậu, bên ngoài cửa sổ, một vầng trăng tròn treo cao phía chân trời, ánh trăng chiếu sáng bốn phía tầng mây, làm người nhịn không được phỏng đoán, nếu như ánh trăng dừng ở bên người chính mình, sẽ còn đẹp đến mức nào.

"Tặng em, ánh trăng ở Hải Thị".

Bùi Đăng có thể xuyên qua từng chữ tưởng tượng được biểu tình lúc đối phương gửi tin nhắn.

Giống như ánh trăng là của nhà hắn vậy.

Cậu không nhịn xuống được mà phì cười một tiếng, nghĩ đến Lục Cẩn thích con thỏ như vậy, cậu nhớ lại một chút, chạy đến tủ quần áo, tìm ra một kiện áo ngủ lúc trước mẹ Bùi đã mua cho cậu, trên cổ áo có thêu một con thỏ con.

Bùi Đăng đem logo thỏ con chụp lại, gửi cho Lục Cẩn.


"Tặng anh, thỏ con ở Thanh Sơn".

Ngày hôm sau tổ chức trận chung kết, Lục Cẩn cùng đội trưởng đội đối thủ ở quá khứ từng có vài lần giao phong, lần nào cũng đều thua, trong lòng vẫn luôn nghẹn một cổ lửa giận, bất quá lần này hắn ta tựa như nắm chắc thắng lợi, khi cùng Lục Cẩn thoáng qua, khiêu khích mà đụng một chút bờ vai của hắn.

"Các cậu thực ưu tú, bất quá lần này…".

Hắn ta cố ý ý vị thâm trường mà ngừng lại, lại hỏi.

"Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?".

Lục Cẩn nhíu mày, thấy xung quanh có rất nhiều người, không muốn tại đây cùng hắn ta phát sinh xung đột, chỉ liếc đối phương một cái, lạnh nhạt mà trả lại một câu.

"Chuẩn bị lãnh thưởng".

Các đội viên đội Lục Cẩn vô cùng tức giận bất bình, nghe vậy tất cả đều cười.

"Chúng tôi đều đã chuẩn bị tốt đi lãnh thưởng!".

"Các cậu! ".

Mấy đội viên đội đối thủ sắc mặt có chút khó coi, đều là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, thắng bại không bàn nhưng vẫn rất xem trọng mặt mũi, trước mắt thấy bọn Lục Cẩn ở "Địa bàn nhà mình" cư nhiên lại dám cuồng vọng như vậy, rất muốn giáo huấn, rồi lại ngại quy tắc thi đấu nên không dám động thủ, trong đó tên đội trưởng là người đặc biệt không cam lòng, chỉ có thể thị uy mà giơ giơ nắm tay.

Lục Cẩn giơ tay, lấy mu bàn tay ngăn trở nắm tay đối phương giơ lên trước mặt mình.

Hắn mang theo đội viên nối đuôi nhau rời đi.

Đi một đoạn xa, một đội viên cười vỗ vỗ bả vai Lục Cẩn.

"Vẫn là lão đại lợi hại, lúc cậu nói chuẩn bị lãnh thưởng, mặt cái đám đó đều đen ha ha ha".

"Đúng vậy, lão đại không hổ là lão đại".

"Cúp tuyệt đối là của chúng ta!".

Lục Cẩn ho nhẹ một tiếng, thật ra cái hắn muốn lãnh không phải phần thưởng này.

!
Toi cũng muốn được tặng ánh trăng, toi cũng muốn được tặng logo thỏ con.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui