Edit & Beta: Tử Dạ Tịch Liêu
Ai nấy trong ngoài Thiết gia vô cùng vui mừng, cư dân trong thành điều biết Thiết Ưng đã tìm được vị hôn thê thất lạc nhiều năm, trong nhà tập nập lễ vật và quần áo lộng lẫy, không ngừng đưa vào Thiết gia.
Các loại tuyệt phẩm đặt đầy cả trong ngoài Thiết gia, mọi người vui vẻ chờ đợi hôn lễ của thành chủ trẻ tuổi sắp tới, cũng tò mò muốn nhìn mặt tiểu nữ nhân mà người ta đồn đại được Thiết Ưng che chở trong lòng bàn tay.
Mà cũng bởi vì thân phận đặc biệt của Dã Hỏa, lúc trước Cố gia cũng có giao tình thân quen với Thiết thành.
Trên đường phố phồn hoa, mọi người ai cũng mừng rỡ bàn luận.
Truyền tai nhau về đứa con gái út của Cố gia, trốn thoát khỏi vụ thảm sát diệt môn, nhiều năm ở vùng phụ cận Thiết thành, ma xui quỷ khiến được đương kim Nhật đế tìm được.
Nhật đế long tâm vui vẻ, hạ chỉ mấy ngày nữa để hai người thành hôn, còn tự mình làm chủ hôn nữa.
Mọi người ai cũng vui vẻ phấn khởi, còn bên trong Thiết gia chẳng những tràn ngập không khí vui mừng mà còn cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Bên trong phòng khách rất lớn, có vài nam nhân không đồng tuổi đang ngồi trên ghế gỗ thượng hạng.
Hoàng Phủ Giác một thân hoa phục ngồi ở vị trí chủ vị, hắn nhẹ lay động cốt phiến trên tay, mắt hơi híp lại, đối với tình huống trước mắt cảm thấy rất phiền não.
“Như vậy, Nhật đế đối với việc hành quyết Hàn Chấn Dạ là không có ý kiến gì sao?” Trần Khoan cung kính hỏi, bên người vẫn như cũ có rất nhiều người bảo vệ.
Hắn mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Giác, kiên nhẫn chờ đợi vị thanh niên cao quý này trả lời.
Cho dù là hôm qua danh môn võ lâm quầy tụ ở chỗ này, đều vì Tụ Hiền trang mà như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cuối cùng Hoàng Phủ Giác vẫn là đương kim thiên tử.
Mọi người đối với bộ dạng lỗ mảng này của Nhật đế có hơi giận dữ nhưng cũng không dám nói gì, nhưng nhìn mặt mũi của Trầm Khoan, tất cả đều nhịn xuống.
Hoảng Phủ Giác phe phẩy cốt phiến, lát sau mới lười biếng nói: “Chuyện này đừng hỏi đến ta, ta cái gì cũng không hiểu.
Ta ngàn dặm xa xôi đến đây cũng chỉ tham gia náo nhiệt, mọi chuyện cứ giao cho thành chủ Thiết thành xử lý đi.”
Khóe miệng Thiết Ưng co giật, vẫn ngồi ở bên kia bất động thanh sắc.
Con ngươi đen trầm ổn đảo nhìn mọi người trong phòng, trước mắt đã thấy không ít người chẳng còn kiên nhẫn vì kéo dài ngày hành quyết.
Chỉ là bọn họ vẫn án binh bất động, nếu không cho đối phương cơ hội, chỉ sợ thảm án diệt môn Cố gia sẽ tái diễn lần nữa.
Tay đặt trên bàn đá có chút căng thẳng, hai tròn mắt cũng trở nên hung ác nham hiểm.
Nhớ tới Dã Hỏa từng trải qua thảm kịch đáng sợ đó, trong lòng hắn liền cảm thấy đau đớn dữ dội.
Hắn đã sớm nhìn ra, tuy bình thường nàng tỏ ra quật cường nhưng trong nội tâm vẫn còn những tổn thương mơ hồ do thảm kịch lúc nhỏ để lại, cho dù hắn đưa ra kế sách loại bỏ những bất an đó, nhưng tuyệt đối hắn cũng không muốn để nàng gặp phải loại sợ hãi đó thêm lần nữa.
“Như vậy Thiết thành chủ có ý kiến gì không?”.
Trầm Khoan quay đầu nhìn Thiết Ưng, nụ cười trên khóe miệng vẫn không thay đổi.
Cho dù đối với mặt với chuyện gì, trên mặt hắn vẫn thủy chung mỉm cười điềm đạm, làm cho người ta khó mà phòng bị được.
“Có lẽ Thiết thành chủ không rãnh mà đi xử lý việc hành quyết ma giáo, mấy ngày nay, không phải trong ngoài Thiết thành đều lo chuẩn bị hôn sự của Thiết thành chủ sao.” Ngồi mát hưởng bát vàng Sa Tát Ân nở nụ cười nói, cằm thịt theo nụ cười giả dối mà run run.
Bình thường hắn đều nói ra những lời châm chọc.
Sa Tát Ân là thương nhân quan ngoại vùng tây bắc, bởi vì nhiều năm qua bị ma giáo quấy rối, không biết đã tổn thất bao nhiêu tài hóa (tiền tài + hàng hóa), lúc này nghe nói Hàn Chấn Dạ bị nhốt ở Thiết thành, đặc biệt đến đây xem hành quyết.
Đối với bọn người ma giáo hắn hận thấu xương, đến nỗi muốn đem nam nhân trẻ tuổi tuấn tú đang bị nhốt trong địa lao kia ra bỏ vào nồi.
“Nếu không kiên nhẫn, có thể tự nhiên rời đi, Thiết thành cũng không giữ người.” Thiết Ưng lạnh lùng nói, hai tròng mắt lạnh như băng nhìn Sát Tát Ân trên người toàn là tơ lụa lăng la.
Nụ cười trên mặt Sa Tát Ân cứng ngắc, chung trà trên tay run run.
Hắn cắn chặc hàm răng, đem tức giận nuốt vào bụng.
Ban đầu hắn cũng không thể được đến tham gia, nếu không phải dựa vào Trầm Khoan, hắn cũng không có duyên được nhìn thấy Hàn Chấn Dạ bị hành quyết.
Chỉ là hắn tưởng trong võ lâm không có ai có lá gan dám làm trái ý Trầm Khoan, nhưng cũng không đoán được, thành chủ trẻ tuổi này vậy mà không nể nang ai cả.
“Không được cãi nhau, Thiết thành chủ, chúng ta chỉ hi vong ngươi định được một ngày nhất định, nếu không hành quyết chỉ sợ đêm dài lắm mộng.” Nam nhân gầy từ từ nói, thấy bầu không khí căng thẳng liền đứng ra hòa giải.
Vẻ mặt của Thiết Ưng vẫn không thay đổi, hắn chậm rãi thu hồi quan sát, biết chuyện đã không còn cách nào mà kéo dài thêm được.
Trầm Khoan không ngừng tạo áp lực, mọi người cũng không hề kiên nhẫn nữa.
Đối phương vẫn án binh bất động như cũ, xem ra lần này hắn buộc phải ra tay trước.
Hắn còn chưa đưa ra quyết định, đã nghe thấy có tiếng bước chân hỗn loạn từ ngoài truyền đến, trùng hợp cắt đứt sự chú ý của mọi người.
Tiếng bước chân dồn dập đến, sau đó là giọng nói hoảng loạn của bọn người hầu.
“Dã Hỏa cô nương, không được, thành chủ đang thương thảo chính sự……” Người hầu lo lắng nói, muốn ngăn cản Dã Hỏa.
“Tránh ra, ta có chuyện tìm hắn.” Giọng nói Dã Hỏa có chút tức giận, hoàn toàn không để người hầu cản lại, dễ dàng tránh né người hầu.
Tuy nàng không có học võ, nhưng bôn ba bên ngoài nhiều năm như vậy, thân thủ cũng linh hoạt hơn.
“Thiết Ưng, ta nói ngươi biết, ta không muốn mặc thử giá y, có nghe hay không? Mặc vào khó chịu chết đi được—-“.
Nàng chưa kịp bước vào phòng đã kêu.
Nhưng mà lúc này trên người đang đeo nữ trang đẹp đẽ nhưng rườm rà, động tác cũng bị hạn chế hơn nhiều, thật vất vả mới tránh được người hầu, lại không cẩn thận vấp phải tua cờ mềm mại rũ xuống bên hông.
Nàng khẽ hô một tiếng, hai tay múa loạn mà ngã về phía trước.
Còn chưa kịp chạm đất, Thiết Ưng cách nàng mấy bước đã lắc mình đến cạnh, dễ dàng đỡ lấy nàng, đem thân thể bé nhỏ của nàng ôm vào trong lòng.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn thân thủ nhanh như vậy, vừa rồi Thiết Ưng thi triển tài nghệ, có thể thấy được võ công vô cùng cao.
“Hỏa nhi, có phải nhớ ta mà mới gấp gáp đến đây không?” Hắn dựa vào tai nàng nói nhỏ, hô hấp nóng rực thổi lên da thịt nàng.
Dã Hỏa khẽ thở một tiếng, vội nắm vạt áo của hắn mà đứng vững.
Ngửi được hơi thở nam tính quen thuộc trên người hắn, gương mặt không khống chế được mà đỏ bừng, vì để giấu đi lúng túng mà đẩy hắn ra, không muốn hắn ôm lấy mình.
“Buông ta ra.” Nàng khẽ nói, dùng sức đẩy hắn ra.
Thiết Ưng bất đắc dĩ nhún vai, thật sự nghe lời mà buông tay đã đỡ nàng.
Nhưng vừa buông tay, nàng liền lui về phía sau, khăng khăng giữ chặt làn váy, trọng tâm trong nháy mắt chênh vênh.
Nàng mở to hai mắt nhìn, lại cắn môi không kêu cứu, nhìn thấy ánh mắt của mọi người thì rầm một tiếng, nhếch nhác ngồi bệt xuống đất.
“Nàng thật sự không muốn ta đỡ nàng sao?”.
Thiết Ưng còn vô tội hỏi, cặp mắt kia lộ ra ý cười.
Hắn rất tôn trọng nàng, tiểu nữ nhân quật cường này muốn hắn buông tay, vậy hắn sẽ nghe lời buông tay.
“Ngươi—–“.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, nói không nên lời.
Sao có thể mắng hắn được? Là do nàng không cần hắn đỡ, nếu nàng trách móc hắn, mọi người ở đây sẽ chế giễu nàng lòng dạ hẹp hòi.
“Ta nói, Dã Hỏa cô nương à, tuy ngươi mặc nữ trang xinh đẹp hơn người nhưng mà sao tay chân thật sự vụng về thế.” Hoàng Phủ Giác vui cười, còn đặc biệt nhìn gần vẻ lúng túng của nàng.
“Thật tốt quá.
Ta còn sợ nơi này không có thú vị, có Dã Hỏa cô nương đến giải buồn với ta, đúng là chuyện tốt.”
“Ngươi bớt lo chuyện người khác đi”.
Dã Hỏa nghiến răng nghiến lợi nói, tự mình đứng dậy, lúc này nàng rất cẩn thận vịn lấy tường đứng ngay ngắn.
“Thật là hung dữ nha.
Dã Hỏa cô nương nổi giận đùng đùng tới đây làm gì? Tìm lệnh bài ra thành sao?”.
Trong mắt Hoàng Phủ Giác lóe ra nụ cười ác ý, lay động cốt phiến trong tay.
Nàng bị chọc giận mà nghiến răng, nhắc làn váy chuẩn bị đi đến chỗ Hoàng Phủ Giác.
Nhưng chưa kịp bước đến, bên hông liền bị ôm chặt, thân thể bé nhỏ của bị sức mạnh khổng lồ lôi kéo, không còn cách nào khác mà đụng vào ngực Thiết Ưng.
“Hỏa nhi, muốn vô lễ với hắn cũng phải đợi đến chỗ riêng tư.” Thiết Ưng giữ chặt thắt lưng mảnh khảnh của Dã Hỏa, đem nàng bất động ở bên người, nói nhỏ vào tại nàng.
Nàng thật sự quá mức thuần khiết, bất kỳ tâm trạng nào cũng không giấu được, dễ dàng bị người khác chọc giận.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Dã Hỏa Giai Nhân
2.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.
Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng
4.
Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu
=====================================
“Ta muốn giết hắn.” Dã Hỏa nắm chặt quyền, nhìn Hoàng Phủ Giác nói.
“Tin tưởng ta, người muốn làm như vậy không chỉ có mình nàng.” Thiết Ưng nói nhỏ, tay vẫn không buông eo nhỏ của nàng.
Dã Hỏa càng phản ứng kịch liệt, Hoàng Phủ Giác càng cảm thấy thú vị, ác ý càng tăng thêm, hắn xem vị hôn thê của thành chủ như món đồ chơi.
“Thiết thành chủ, chúng ta có thể tiếp tục bàn luận không? Xin người ra quyết định khi nào hành quyết tên ma giáo kia.” Một lão nhân không kiên nhẫn nói, hắn chán ghét nhìn chằm chằm Dã Hỏa.
Trong mắt hắn, hành vi lỗ mảng cũng không lễ phép với bề trên, căn bản không xứng trở thành thê tử Thiết Ưng.
Dã Hỏa hít một hơi, trừng mắt nhìn Thiết Ưng, hơi vội vàng hỏi: “Các ngươi muốn giết Hàn Chấn Dạ? Vì sao? Hắn không phải là người xấu.” Nàng lắc đầu không hiểu.
“Cố cô nương chắc đã từng gặp qua Hàn Chấn Dạ.
Người Ma giáo rất giỏi làm trò, có lẽ Cố cô nương chỉ tạm thời bị mê hoặc.” Trầm Khoan vẫn tươi cười không thay đổi, thong thả bước đến gần, bộ dạng như trưởng giả hiền lành.
Hắn nhìn Dã Hỏa, từ đầu đến cuối ở nơi sâu nhất của ánh mắt có điều gì đó khó mà giải thích được, thứ đó bị nhiều loại tâm tử bao phủ.
Dã Hỏa theo bản năng tiến sát lại Thiết Ưng, trong tiềm thức đối với Tụ Hiền trang là rất lo sợ.
Có phải bởi vì lần đầu tiên gặp mặt xấu hổ tới mức khó xử, suýt nữa bị bọn họ nhìn thấy nàng trần truồng, cho nên khó tránh mà đối với hắn rất kiêng dè? Mỗi lần tiếp xúc với ánh mắt của Trầm Khoan, trong lòng nàng lại rất sợ hãi khó hiểu.
“Mấy ngày nay ta đi theo Băng Nhi mang thức ăn cho hắn.” Dã Hỏa tựa vào người Thiết Ưng, cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn, đôi tay bé nhỏ cũng nhanh nắm lấy quần áo hắn.
Nàng từng nghĩ Hàn Chấn Dạ cũng không phải người tốt gì, nếu không cũng không bị nhiều danh môn chính phái đòi mạng như vậy, nhưng mấy ngày nay đi theo Băng Nhi đến địa lao, nàng mơ hồ phát hiện ra chuyện này so với tưởng tượng của mình rất khác xa.
Hàn Chấn Dạ dường như không giống như những gì người ta nói, nhất là ánh mắt khi hắn nhìn Băng Nhi, khiến Dã Hỏa nàng nghĩ đến Thiết Ưng.
Vài lần nàng đến cũng chỉ nói chuyện đơn giản với Hàn Chấn Dạ, sau đó thì vội vã rời đi, không dám quấy rầy hai người.
Ánh mắt ôn nhu mãnh liệt như vậy nhìn nữ nhân, sao có thể là ác đồ gây ra tội ác tày trời?
Giờ phút này nghe bọn họ nói muốn hành quyết Hàn Chấn Dạ, khiến Dã Hỏa vô cùng lo lắng.
Thiết Ưng nhìu mày, không biết có nên hôn cho nàng choáng váng để đánh lạc hướng không, hay là đánh mông nàng một trận.
Trước đây hắn đã liên tục dặn dò, không được đi địa lao; Chuyện còn chưa được giải quyết, mối nguy hại còn đó, nàng biết càng nhiều, chỉ càng gặp nhiều nguy hiểm.
“Ta đã nói rồi, nàng không được tiếp xúc với hắn.” Hắn không hờn giận nói, nhưng trong lòng đối với nàng đã hạ quyết tâm, cũng không nghe bất cứ kẻ nào nhắc nhở.
Mọi người ở đây nghe thấy Dã Hỏa thay Hàn Chấn Dã cầu tình, sắc mặt đều trở nên khó coi, không ít người từng bị hao tốn vật chất vì ma giáo, đối với Hàn Chấn Dạ đã sớm ghi hận, nghe được lời này của Dã Hỏa, trong lòng có vài phần xem thường.
Sa Tát Ân nheo mắt hoài nghi nhìn Dã Hỏa, khóe miệng cười lạnh: “Trước kia Cố gia nổi danh khắp thiên hạ, cũng chỉ vì đắc tội với tặc nhân giang hồ, mà trong một đêm bị diệt môn.
Nếu cha mẹ Cố cô nương biết được, Cố cô nương lại có quan hệ với ma giáo, còn vì hắn mà xin cầu tình, không biết có suy nghĩ gì?”.
Thân người Dã Hỏa nháy mắt cứng ngắc, nàng trừng mắt nhìn Sa Tát Ân: “Trong lòng phụ mẫu ta nghĩ gì cũng không đến lượt ngươi nói.
Hay là để ta tốt bụng, một dao đưa ngươi tới suối vàng, thay ta hỏi thử?”.
Nàng cực kỳ tức giận nói, sau đó cười lạnh.
“Cố cô nương, ngươi có nghĩ tới hung thủ huyết án diệt môn Cố gia đến nay vẫn chưa tìm được, mà người ma giáo đến giờ vẫn làm hại nhân sĩ chính phái.
Nói không chừng ma giáo cùng với thâm cừu đại hận của cô nương có liên quan, như vậy cô nương còn muốn thay Hàn Chấn Dạ cầu xin?” Giọng nói Trầm Khoan rất ôn hòa, xem Dã Hỏa trở thành đứa con nít ở thể khó xử, kiên nhẫn giải thích.
Hai tay ở trong ống tay áo, chuôi kiếm sắc bến ba thước cất dấu bên trong.
“Trầm trang chủ, tuy ác danh ma giáo ai cũng biết, nhưng cũng giới hạn trong phạm vị hoạt động là quan ngoại (vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc), chưa từng đụng chạm đến quan nội (chỉ miền tây Sơn Hải Quan, Trung Quốc)”.
Thiết Ưng từ tốn nói, nắm tay Dã Hỏa, cảm nhận được tay nàng đang run, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, hắn thật sự muốn đem những người này đuổi ra Thiết gia, tức giận bọn người hèn hạ đâm vào vết thương lòng của Dã Hỏa.
“Thiết Ưng, ngươi cũng là đang thay Hàn Chấn Dạ cầu xin?”.
Một lão giả nheo mắt, phẫn nộ cầm mộc trượng trong tay gõ mạnh xuống đất.
“Đây là ý tứ của ngươi sao? Cho nên chuyện hành quyết mới bị gác lại nhiều lần như vậy.” Hắn đứng dậy, nhìn chằm chằm đôi nam nữ trẻ trước mặt, trong mắt hắn có quan hệ với ma giáo đều là tội ác tày trời.
Trong góc phòng truyền đến tiếng cười lạnh, vô cùng chói tai.
Nam nhân mặc đồ đen đứng lên, ánh mắt nhìn Dã Hỏa có vài phần khinh thường.
“Có phải vì ở bên ngoài lưu lạc nhiều năm mà tiểu thư khuê các cũng trở nên bình thường? Tuy ngày xưa Cố gia là hào môn, nhưng nhìn xem hôm nay lưu lại nữ nhân không có đức hạnh gì cả? Thiết thành chủ, người cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, nữ nhân như vậy xứng đáng với người sao?”.
“Nói thêm một câu bất kính với Cố gia, ta liền lột da ngươi.” Dã Hỏa cười lạnh nói, căn bản không quan tâm đối phương là cao thủ võ lâm hay không.
Trong lòng nàng cực kỳ tức giận, không thể chịu đựng lời nói và việc làm của người này.
Đối phương hừ lạnh một tiếng, không để uy hiếp nàng vào trong mắt.
“Có cô nương nhà nào tính tình như ngươi không? Nhiều năm như vậy cũng nên học đại ca ngươi cái gì là nhẫn nhục chịu đựng.”
Dã Hỏa tức giận trừng mắt, trong góc phòng truyền đến trận ho kịch liệt, nàng quay đầu lại, nàng mới thấy bình thuốc đại ca Cố Viêm có như không ở đây.
“Ngươi cứ như vậy để họ lăng mạ Cố gia?”.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng đối với vị đại ca này vô cùng tức giận để mặc người khác sỉ nhục.
Đây là đại ca oai hùng như thiên thần trong trí nhớ của nàng sao? Nàng vừa tức lại vừa buồn, chỉ có thể nắm chặt hai tay run rẩy.
Cố Viêm yếu đuổi lắc đầu, một câu cũng không dám nói, tránh ánh mắt của muội muội mình.
“Dã Hỏa bình tĩnh chút.” Thiết Ưng trấn an, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn về phía hắc y nhân, khiến đối phương sợ sệt quay đầu nhìn chỗ khác.
Hắn biết người này, biệt hiệu là hiệp sĩ võ lâm, cũng là người bên cạnh Trầm Khoan.
“Làm sao ta có thể bình tĩnh được? Muốn ta ngoan ngoãn đứng đây để mặc bọn họ sỉ nhục sao? Ta không làm được”.
Dã Hỏa đẩy tay hắn ra, dùng sức cắn chặt môi dưới, mới kiềm chế được cơn run rẩy.
Tức giận vì bị người ngoài sỉ nhục Cố gia, trong lòng nàng đang bị nỗi bất an gặm nhắm, chỉ vài câu châm chọc ngắn ngửi, đã đâm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng.
Nàng nhìn mọi người trong phòng, đột nhiên không cảm thấy được an toàn.
Ánh mắt mọi người như đao kiếm, tất cả đều hướng về nàng, nghi ngờ nàng.
Nàng nhìn Cố Viêm, rồi lại nhìn Thiết Ưng, trong ánh mắt xinh đẹp bỗng dưng nổi lên một tầng hơi nước.
Nàng trừng mắt, không muốn ở trước mặt những người này rơi lệ tỏ ra yếu kém.
Thiết Ưng nhíu mày, nhìn thấy tròng mắt của nàng trong chốc lát như muốn trào nước mắt, hắn tức giận muốn giết chết người vừa tổn thương nàng.
Hắn giơ tay muốn chạm đến nàng, nàng lại mạnh mẽ tránh đi, tránh xa tay hắn.
“Không được đụng vào ta”.
Nàng tức giận nói, quyết liệt đẩy hắn ra, cầm váy lảo đảo chạy ra ngoài, cũng không muốn đứng chung với những nam nhân ghê tởm này.
“Chết tiệt”.
Thiết Ưng thầm rủa một tiếng, nhìn Dã Hỏa chạy ra khỏi phòng.
Hắn phẫn nộ nhìn về hắc y nhân: “Lập tức ra khỏi thành.” Hắn lạnh lùng hạ lệnh.
“Thiết Ưng, ngươi dám nhục mạ ta như vậy?” Hắc y nhân phẫn nộ đứng dậy, thấy Thiết Ưng không nhìn hắn, bước ra khỏi phòng đi tìm dã nha đầu kia, hắn tạm thời tức giận trong lòng, cũng không quan tâm Hoàng phủ Giác ở đây, trường kiếm bên hông đã nhanh chóng xuất ra, thẳng tắp hướng về phía sau lưng Thiết Ưng, quyết tâm giáo huấn thành chủ trẻ tuổi ngạo mạn này một bài học.
Thiết Ưng lạnh lùng nhìn thoáng qua, thần sắc cũng không thay đổi, dùng một quyền dưới cánh tay phải trong ống tay áo, đã dễ dàng đem kiếm kia lui ra xa, cánh tay chỉ dùng sức rất nhỏ, đã nghe thấy tiếng nổ răng rắc, tùy tiện đánh gẫy kiếm của hắc y nhân.
Hắc y nhân sợ tới mức mặt tái nhợt, tay vội vàng buông kiếm, hắn biết nếu ống tay áo Thiết Ưng phất lên cánh tay của hắn chắc chắn sẽ bị dập nát.
Lúc này mới phát hiện công lực hai người căn bản khác biệt quá xa.
Thành chủ trẻ tuổi này thật sự như người ta đồn đại, trình độ võ công rất cao.
“Cút”.
Thiết Ưng thong thả nói, nếu không ngại trước mặt có nhiều người, hắn có thể thực sự mất đi lý trí mà giết người này.
Vì Dã Hỏa, hắn không bận tâm ai là kẻ địch, cho dù là dựa vào Tụ Hiền trang, nếu làm bị thương Dã Hỏa, hắn cũng nhất định giết không tha.
Thiết Ưng run ống tay áo, phá hủy thành kiếm thành mười đoạn, mọi người thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, tiếng thở dài bên tai không dứt.
“Nội lực Thiết thành chủ quả thật khó ai mà sánh kịp.” Trầm Khoan nở nụ cười đi đến ngăn chặn Thiết Ưng và hắc y nhân.
“Người này là khách nhân Trầm mỗ mời đến, cho dù có đắc tội, cũng xin hãy nể mặt Trầm mỗ, đừng nên tính toán.” Hắn là người có địa vị cao lại đối với người có địa vị thấp mà chắp tay hành lễ.
“Nói cũng phải, Dã Hỏa cô nương đã chạy rất xa, ngươi còn không mau đuổi theo?”.
Hoàng Phủ Giác bước đến lấy cốt phiến gõ gõ lên vai Thiết Ưng.
“Ngươi đi đi.
Chuyện ở chỗ này giao cho ta xử lý, ta cam đoan sau khi ngươi trở lại tuyết đối sẽ không thấy tên chướng mắt này nữa.” Hắn tươi cười nói, đem Thiết Ưng đẩy ra ngoài.
Tuy rằng Hoàng Phủ Giác cũng không vừa mắt tên hắc y nhân này, nhưng tất cả phải lấy đại cục làm trọng, Thiết Ưng đã sớm vì Dã Hỏa mà mất hết lý trí, hắn cũng không thể tức giận, bằng không chẳng phải là củi kiếm ba năm thiêu một giờ? Hắn ngầm trao đổi ánh mắt với Thiết Ưng, ý bảo đem mọi chuyện giao cho hắn.
Thiết Ưng thoáng gật đầu, không để ý đến những người trong phòng, liền đi ra ngoài đuổi theo, nhấc chân cũng không thấy bóng dáng nàng.
Tâm trí của hắn hoàn toàn đặt lên người Dã Hỏa, bằng không lúc đó cũng sẽ không dừng tay lại..
Đối với hắn, nàng mới quan trọng, còn những chuyện kia đều nhỏ nhặt không đáng kể.
★★★
Trời vào cuối thu vô cùng giá lạnh, ở ngoài Thiết gia có hồ nước, cảnh sắc có vẻ hiu quạnh trong trẻo lạnh lùng, ven hồ có bóng người nằm trên cỏ, cũng không quan tâm sương sớm đã dính ướt lên y phục, nàng để cái lạnh tùy tiện thẩm thấu vào thân thể, lại hồn nhiên không phát giác ra.
Nàng nắm chặt nắm đấm, đem mặt chôn trong ống tay áo, bờ vai mảnh khảnh nhẹ nhàng run rẩy.
“Hỏa nhi.” Tiếng kêu của Thiết Ưng từ xa đến gần, thấy nàng nằm trên cỏ, trong lòng suýt nữa đình chỉ, hắn vội vàng chạy đến bên cạnh nàng, cẩn thận chạm vào vai nàng.
“Nàng té sao? Té đau chỗ nào?”.
Hắn vội vàng hỏi, hai tay kiểm tra những nơi có khả năng bị thương.
Bây giờ nhìn thấy nàng như vậy bình tĩnh thường ngày cũng không còn, nàng là nữ tử duy nhất ảnh hưởng đến hắn như vậy, cũng là nữ nhân hắn yêu nhất.
Nhưng hắn không dám ôm chặt mà yêu say đắm tiểu nữ nhân, hắn sợ sẽ tan đi mất.
“Không cần lo cho ta.” Nàng vẫn đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ống tay áo, không thèm để ý hắn đang gọi nàng.
Lúc nãy do nàng tức giận mà bỏ chạy, nhất thời té lên cỏ, chỉ là muốn nằm lên đó không chịu đứng dậy.
“Hỏa nhi.” Hắn không thể làm gì khác mà thở dài, ôm thân thể bé nhỏ của nàng vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cơ thể đang run rẩy của nàng.
“Làm gì mà kêu thân thiết vậy chứ? Ta không muốn ngươi chạm vào ta, có nghe hay không? Cút ngay cho ta.” Dã Hỏa tức giận đẩy hắn, nhưng khí lực hắn lớn vậy, tuy không làm đau nàng, nhưng lại chặt chẽ vây hãm nàng, không để nàng dễ dàng ly khai.
Nàng đẩy vài cái, trong lòng cảm thấy vô cùng thất bại, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
“Ta nói rồi, cả đời này cũng không buông.” Hắn kéo khuôn mặt đang chôn trong ống tay áo ra, nhìn thấy nàng khóc đến hai mắt sưng đỏ, trong lòng vô cùng khó chịu.
Hắn giữ chặt cổ tay đang giãy dụa của nàng, cúi đầu liếm hết những giọt nước mắt trên mặt nàng.
“Ta không cần ngươi.” Nàng kháng cự nói, nhắm chặt mắt lại.
“Không thể.
Nàng là của ta.” Hắn đơn giản tuyên bố, khẩu khí vẫn bá đạo, động tác lại dịu dàng kỳ lạ, chậm rãi liếm đi nước mắt của nàng, nhiệt độ cơ thể nóng rực hoàn toàn vây lấy nàng.
Dã Hỏa run rẩy, lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn, cảm nhận ôn nhu của hắn.
Hai tay của nàng trở nên yếu đuối, cho dù hắn đã buông ra.
Nàng cũng chỉ có thể mềm mại dựa vào hắn.
Nàng không muốn như vậy, nhưng hắn lại ôn nhu bá đạo như vậy, cố tình khiến nàng không thể nào kháng cự được.
“Vì sao lại khóc? Nàng có biết ta rất đau lòng không?” Hắn nắm tay nàng đặt lên ngực hắn, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
“Nàng còn tức giận những người kia nhục mạ Cố gia sao? Nếu nàng muốn, ta sẽ tự ra tay….”
Dã Hỏa kích động hôn môi của hắn, khi biết hắn sắp nói ra hai chữ trả thù.
Không phải nàng tức giận, chỉ là nàng không muốn hai tay hắn dính máu bẩn những người kia.
“Ta không cần ngươi đi giết người.” Nàng chỉ ngắn ngủi hôn hắn, mà hắn thì lại đói khát muốn thêm nữa, nàng thẹn thùng quay đầu sang chỗ khác.
Thiết Ưng bị đánh bại mà hít một tiếng, nhét thân thể nhỏ bé của nàng vào trong trường sam, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm nàng.
“Ta sẽ không giết người.” Hắn đồng ý, vẫn như cũ liếm nước mắt trên mặt.
“Vì sao lại khóc?”.
Hắn hỏi, vốn tưởng rằng bị người nọ sỉ nhục sẽ làm nàng tức giận, không ngờ nàng lại khóc.
Dã Hỏa im lặng một lúc, bên dưới bị hắn câu dẫn, nàng nặng nề thở dài, hai tay xoắn lấy vật liệu may mặc mềm mại, dáng dấp vô cùng bất lực nói: “Hắn nói đúng, ta không xứng với ngươi, ta không giống với tiểu thư khuê các, những năm gần đây ta đều sớm đem mấy lễ tiết kia vứt ra sau, ngươi không nên lấy một thê tử như ta.” Nàng gấp rút nói, tay đặt trước ngực, tưởng có thể làm giảm bớt đau đớn.
Đều là tại hắn không tốt, khiến nàng trở nên kỳ quái như vậy.
Những năm gần đây cho dù có khổ bao nhiều, nàng cũng sẽ không bao giờ khóc, bây giờ chỉ vì người ngoài nói hai câu, nàng liền cảm thấy xấu hổ.
Tiêu sái mấy năm qua biến mất, ở trước mặt hắn, nàng cũng chỉ là nữ nhân yếu đuối.
Nàng không muốn yếu đuối.
Nhưng vì sao ở trước mặt hắn, nàng chẳng thể nào kiên cường được?
“Hỏa nhi, ta đã nói rồi.
Ta muốn lấy nàng, chỉ có nàng mới có thể là thê tử của ta.” Hắn gắt gao ôm lấy nàng, dáng vẻ nghiêm túc chưa từng có, nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.
“Ta muốn lấy nàng, không phải vì xuất thân của nàng, cũng không phải vì hôn ước kia.”
“Vậy vì sao ngươi muốn lấy ta?” Nàng nhỏ giọng hỏi, bộ dáng vô cùng lo lắng.
Cho dù tính tình nàng nóng nẩy, nhưng đối mặt với vấn đề này, nàng cũng vô cùng cẩn thận.
“Nàng còn không hiểu sao?” Hắn vì vấn đề của nàng mà cười, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, trán hai người chạm nhau, có thể thấy được hình ảnh của mình trong mắt đối phương.
“Từ lúc gặp nàng, ta đã bị tính xấu của nàng mê hoặc.
Dù là hôn ước hay thân thế, đều là cái cớ, cho nên khi biết nàng là nữ nhi, ta liền hạ quyết tâm lấy nàng làm thê tử, cho dù nàng không phải là người Cố gia, ta cũng quyết định là nàng.”
Mặt Dã Hỏa nóng bừng, vì lời nói lớn mật của hắn vừa mừng vừa thẹn.
“Có thật không?”.
Nàng thấp giọng hỏi, ngửi được hơi thở nam tính của hắn, đầu óc chợt hỗn loạn.
Nàng nắm chặt quần áo hắn, nhịn không được muốn lại gần hắn hơn.
“Nếu không muốn lấy nàng, làm sao tranh thủ hôn nàng? Làm sao để nàng thừa dịp vào phòng mà muốn nàng?” Hắn đùa nàng, thừa cơ hội hôn môi.
Chỉ có ôm nàng như vậy, hắn mới cảm nhận được đối với nàng hắn khó mà thõa mãn khát vọng được, cũng như cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của mình.
“Nói không chừng ngươi đối với những nữ nhân khác cũng đều như vậy.” Nàng đỏ bừng mặt xấu hổ đẩy hắn.
Ngược lại sau khi xác định tâm ý của hắn, tay chân nàng có hơi lúng túng.
Bình thường nghĩ hắn thật thà ít nói, làm sao biết được, khi chỉ có hai người hắn lại nhiệt tình đến thế.
“Không, trừ Hỏa nhi ra, không có nữ nhân nào khiến ta mất khống chế được.” Hắn thành thật nói, xoay người đem nàng áp đảo lên cỏ mềm mại.
Gió lạnh thổi qua hai người, hắn dùng thân mình chắn gió lạnh cho nàng.
Nàng ngước nhìn hắn, nhìn sâu vào trong con ngươi đen láy kia, bất an lâu nay cuối cùng cũng được an ủi.
Mặt của nàng vẫn còn nóng, hai tay chủ động ôm lấy hắn, leo lên vai của hắn.
“Được, chàng đã nói như vậy, thì tuyệt đối không được đổi ý.
Ta nguyện ý gả cho chàng, cho nên—-“.
Nàng không có cơ hội nói hết câu, môi đã bị hắn chặt chẽ che lại.
Nàng phát ra tiếng rên yêu kiều, thần trí cũng không biết đã bay về đâu.
Ở cạnh hồ cũng không có người, hắn lấy quần áo che phủ.
Mặc dù không có hoan ái thỏa thích, nhưng hai người quấn quýt như muốn cả đời này mới đủ.
Hắn thủy chung đem nàng ôm chặt vào lòng, dùng hai tay bảo vệ nàng.
Hắn tuyệt đối không buông, cả đời cũng không buông.
Hết chương 8.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...