Dạ Hi - Mặt Trời Trong Đêm


"Cô cũng bảo trọng!" Trong lòng Khánh Vân có một nỗi khó chịu kỳ quái.

Cô có thể cùng nàng trở thành bạn, không phải sao? Vì sao lại muốn xa nhau? Bởi vì thế giới của hai người khác nhau, ở tầng lớp khác nhau?
Kim Duyên giơ cánh tay phải lên hướng phía sau phẩy phẩy, sau đó để tay vào túi quần, ngẩng đầu lên huýt sáo, hướng về phía trước mà đi.

Tiếng huýt sáo trong trẻo thờ ơ không có ý nghĩa từ miệng truyền ra, một dịch thể lỏng lạnh lẽo từ đôi mắt Kim Duyên chảy xuống.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời mưa sao? Nàng không ngờ là mình sẽ rơi lệ, từ khi mẹ qua đời nàng chưa từng rơi nước mắt nữa.

Nước mắt, không còn ai quan tâm đến nàng nữa, nó thể hiện sự yếu đuối của một con người thôi, những người yếu đuối mới cần, nàng, Kim Duyên không cần.
"Kim Duyên!" Khánh Vân kêu lên.
Bước chân Kim Duyên chậm lại, rồi liền bước đi.
"Quần áo của cô."
Kim Duyên cứng người, đứng tại chỗ, có chút do dự, phải quay trở lại lấy sao? Nàng vậy mà lại cảm thấy sợ không dám quay đầu lại.

Thật buồn cười, vì sao nàng không dám quay đầu lại? Cô gái này cũng sẽ không lấy dao ra chém nàng, coi như có lấy dao ra chém nàng đi chăng nữa, nàng cũng không sợ a.
Nghĩ vậy, xoay người quay đầu lại, nhìn về phía Khánh Vân.
Ngọn đèn chiếu xuống dưới, dáng người kia xoay lại, mang theo một thân cô đơn, như bóng tối của một con sói xám.

Trái tim Khánh Vân liền thắt lại, nàng và đêm tối đúng là rất hợp nhau, như cùng hòa làm một.
Kim Duyên chậm rãi ngẩng đầu lên, cách chỗ Khánh Vân đứng tương đối xa.

Cô gái này không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt không nhút nhích nhìn chằm chằm mình.

Nàng đứng ở đó, sừng sững bất động, không lời nào mà cũng không có từ nào, chỉ đứng ở đó, mà cũng có thể cho nàng cảm thấy một tia ấm áp, một tia cảm động.


Nháy mắt, Kim Duyên biết mình vì sao không dám quay đầu lại, bởi vì chính Khánh Vân là người tạo cho nàng một cảm giác ấm áp mà nàng luôn khao khát, sau khi quay đầu lại, nàng còn phải tiếp tục xoay cả người, còn phải nếm chịu thêm sự mất mát.
Nhếch khóe miệng một cái, chậm rãi đi đến tới trước cốp xe.
Khánh Vân mở cốp xe, Kim Duyên nhấc những túi đồ của mình lên, bên trong còn những túi lớn chất thành đống của Khánh Vân.

Tay của nàng bị thương, làm sao cầm được chúng đây? Coi như thay nàng làm một việc nhỏ cuối cùng.

Đem đồ của mình buông xuống, sau đó nhấc đống đồ của Khánh Vân lên, nói: "Tôi mang giùm cô."
Khánh Vân gật đầu, cô cũng mong có thể cùng nàng ở gần nhau thêm dù một phút nữa thôi.
Hai người đón thang máy lên lầu, Khánh Vân nhìn bảng số thang máy đang tăng dần từng số, trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu như lúc này đột nhiên cúp điện nhốt hai người ở trong tháng máy thì thật tốt.

Nàng nghĩ thế, nhưng điện không có cúp, thang máy vẫn hoạt động bình thường.
Cửa mở, Khánh Vân bắt chuyện với Kim Duyên muốn mời nàng vào nhà ngồi một hồi, Kim Duyên lắc đầu, đem đồ giao cho Khánh Vân.

Khánh Vân giơ tay ôm vào lòng, nàng nói với Kim Duyên: "Cô chờ tôi một chút, cốp xe bị tôi khóa lại rồi, chút nữa tôi sẽ đi cùng cô xuống dưới lấy quần áo."
"Ừ." Kim Duyên gật đầu, đứng ở cửa.

Nhìn ngọn đèn dịu dàng, đồ nội thất cũng mang cảm giác ấm cúng, đây là nhà, thật sự rất ấm áp.
Chưa được một phút, Khánh Vân đã đi ra.

Lúc nhìn thấy Kim Duyên vẫn còn đó, rõ ràng nàng đã thở phào nhẹ nhõm, nói, "Đi thôi." Cô đóng cửa, cùng nàng đi xuống lầu.
Lấy quần áo, Kim Duyên cúi đầu nói "Tạm biệt", sau đó cũng không quay đầu lại, cứ bước nhanh về phía trước.

Trong đầu không ngừng hiện ra hình bóng của Khánh Vân, hiện ra nhà của nàng, hiện ra ngọn đèn ấm áp, nàng càng bước càng nhanh, tốc độ sắp vượt qua một cơn bão nhỏ.
Khánh Vân buồn bã gục đầu xuống, trong lòng mất mát còn có một chút khó chịu.


Từng bước quay về, đi tới cửa mới phát hiện ra mình chỉ đem theo chìa khóa xe mà không mang theo chìa khóa cửa.

Vừa nãy lo lắng Kim Duyên chờ nên vội đi ra, lúc rời khỏi, nàng chỉ lấy chìa khóa xe, điện thoại di động và chìa khóa toàn bộ khóa ở trong phòng.

Chìa khóa sao lưu nàng cũng có làm, cho Cận Hiên và An Ngọc mỗi người một chiếc, nhưng cánh tay bị thương, quần áo dính vài vết máu, nàng có thể cho hai người đó thấy bộ dáng của mình như thế này sao? Cắn cắn môi, xoay người xuống lầu, đến chỗ quản lý mượn điện thoại gọi cho Kim Duyên.
Kim Duyên rầu rĩ đứng bắt Taxi, trong lòng không hiểu tại sao lại khó chịu đến vậy, như có thứ gì đó bóp nghẹn cô.

Cô ôm mặt, đưa tay xoa nhẹ, tự nói với bản thân: "Kim Duyên, có cái gì đó thật khó chịu, nhưng nên sớm tập quen với những việc lạ lẫm như thế này, sớm tập quen với chia ly và mất mát, cô ấy chỉ là một người khách qua đường ngẫu nhiên gặp phải mà thôi." Điện thoại di động bỗng reo lên, Kim Duyên theo phản xạ liền nghĩ đến Khánh Vân.

Tại sao nàng lại gọi đến? Lấy điện thoại của mình ra, lại thấy màn hình hiển thị một dãy số lạ, số điện thoại bàn của vùng.
Gọi lộn số sao? Nhấn phím trả lời, "Alô?"
"Kim Duyên." Là tiếng của Khánh Vân.
"Trần...!Trần tổng, có chuyện gì sao?"
"Tôi để quên chìa khóa ở trong nhà." Khánh Vân nói xong câu đó mới có cảm giác hối hận, mình gọi điện thoại cho nàng làm gì, nàng làm gì có chìa khóa nhà mình.
"Cô chờ tôi một chút." Kim Duyên cúp điện thoại, gọi Taxi chở nàng đến một cửa hàng phụ tùng, mua một cây vít, một sợi dây kẽm chắc chắn, một cây kìm, sau đó quay lại nơi Khánh Vân ở.
Không bao lâu, Khánh Vân thấy Kim Duyên từ Taxi đi đến.

Đem túi quần áo mới mua tạm gửi ở chỗ quản lý, sau đó Kim Duyên cùng Khánh Vân đi lên lầu.
Khánh Vân nói, "Có cần tìm một thợ mở khóa không?"
"Không cần." Kim Duyên lạnh nhạt trả lời.
Khánh Vân đi phía sau Kim Duyên, cảm thấy khó hiểu, nàng cứ đến tới cửa thì cửa có thể mở sao?
Kim Duyên đứng trước cửa, nhìn vào mắt Khánh Vân, từ trong tay áo hô biến (Raw là Ảo thuật) lấy ra tua vít, kìm cùng một sợi dây kẽm nhưng rất chắc chắn.
Khánh Vân kinh ngạc há to miệng, nhìn chằm chằm dụng cụ trên tay Kim Duyên, lẽ nào nàng định bẻ khóa?
Kim Duyên kiểm tra kích cỡ của ổ khóa, thử dùng dây kẽm luồn vào ổ khóa nghịch nghịch một chút, sau đó lại rút sợi dây kẽm ra, dùng kìm bẻ cong dây kẽm, lại luồn vào ổ khóa nhẹ nhàng vặn.


Nàng chăm chú áp tai lên cửa, nghe động tĩnh bên trong, một âm thanh "Cách" vang lên, nàng cầm sợi dây kẽm giữ cho nó cố định.

Lại đem một thanh kẽm khác cắm vào, lại vặn vặn như khi nãy, kế tiếp lại cắm vào thêm một dây kẽm, Kim Duyên dùng miệng cùng hai tay kéo một sợi dây kẽm, nhẹ nhàng di chuyển, sau đó nghe được một tiếng mở khóa, cửa liền bị Kim Duyên mở ra.
Khánh Vân mở to hai mắt, cửa an ninh được nàng bỏ hàng vạn ra mua, giờ lại bị Kim Duyên dùng 2 phút đã có thể dễ dàng mở ra, xích cũng không bị phá hư.

Chức năng chống trộm quả là vô dụng!
Kim Duyên đem sợi dây kẽm trong miệng lấy ra, nói: "Ổ khóa của cô rất tốt."
"Rất tốt? Rất tốt mà cũng bị cô thoáng cái mở được?" Khánh Vân cảm thấy nàng đang cười nhạo mình.
Bên trong còn có một cánh cửa gỗ bình thường với ổ khóa tròn, Kim Duyên dùng vít nhẹ nhàng cạy cánh cửa ra, sau đó đem thanh sắt cắm vào, xác định vị trí của chốt, dùng sức đẩy, cửa đã bị nàng mở ra.

Cánh cửa thứ 2 được mở chưa tới 15 giây.
2 phút 15 giây, xem ra chức năng bảo vệ của cửa thật sự tốt.
"Được rồi, tôi đi trước." Kim Duyên đem vít, kìm cùng dây kẽm nắm trong tay, giấu vào trong tay áo, trông động tác hoàn toàn xuất phát từ thói quen.
Khánh Vân nhìn chằm chằm vào Kim Duyên, tuổi còn trẻ như vậy, mà kỹ xảo mở khóa lại rất cao tay, nàng tuyệt đối không tin Kim Duyên làm cái gì kỹ sư mở khóa, hay kỹ thuật sư gì đó.

Nàng nghi ngờ nghề nghiệp của Kim Duyên là ăn trộm.
"Kim Duyên."
"Sao?" Kim Duyên trả lời.
"Nghề nghiệp trước đây của cô là gì?"
Kim Duyên nghiêng đầu suy nghĩ, quyết định nói thật với Khánh Vân, "Đầu gấu."
"Đầu gấu?" Không phải ăn trộm?
"Ừ, là xã hội đen giống phim Hồng Kông hay diễn." Kim Duyên dùng một từ đơn giản hơn để Khánh Vân có thể hiểu được.

Người ở tầng lớp xã hội cao cấp như Khánh Vân, rất khó giải thích rõ cho nàng cấp bậc của bọn họ.
Xã hội đen? Đây là lý do thân thể của nàng nhiều vết dao như vậy? "Vậy sao cô có kỹ xảo mở khóa tốt đến vậy?" Đây không phải tài lẻ của ăn trộm sao?
"Tôi theo học ở một lão thợ khóa, tôi cứu cháu trai của ông ta một mạng, nên ông ta dạy nghề mở khóa cho tôi.

Coi như là trả công cứu mạng." Kim Duyên cúi đầu nhẹ giọng nói: "Tôi với cô điều không phải người có cùng một thế giới, không có cùng con đường, làm bạn với tôi sẽ liên lụy cô, hại cô."

"Vậy sao cô lại đến công ty của tôi làm việc?" Khánh Vân hỏi, nàng nghĩ mà có điểm sợ, nàng cư nhiên thu nhận một tên xã hội đen vào làm ở công ty của mình.

Nếu như người này đối với công ty có ý đồ không tốt, hậu quả...
"Tôi muốn làm một người bình thường, một người tốt." Kim Duyên ngẩng đầu, mờ mịt nhìn chăm chú vào trần nhà.

Nàng lại nhìn vào mắt Khánh Vân, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, sau đó chạy vào thang máy.
Làm người bình thường? Người tốt? Nàng muốn làm một người bình thường, một người tốt.

Khánh Vân ngơ ngác nhìn Kim Duyên, một người con gái 23 tuổi là một đầu gấu, đầu gấu xã hội đen, sau đó còn đến công ty của cô làm công, làm tạp công, rồi hôm nay cư nhiên nói với cô rằng nàng muốn làm một người bình thường, một người tốt.
Nháy mắt, cô cảm thấy hỗn loạn, mặc dù lúc trước cô hoài nghi thân phận của Kim Duyên, mặc dù mơ hồ nghĩ nàng có một hoàn cảnh đen tối phức tạp, nhưng cô chưa bao giờ dám nghĩ cũng không dám tin nàng là đầu gấu, là một xã hội đen.
Nàng là xã hội đen sao? Khánh Vân căn bản không cách nào hiểu được, một cô gái hướng nội toát ra vẻ cô tịch này và diễn viên trong phim xã hội đen ăn nói đầy thô tục, ăn mặc kỳ quái, nhuộm đủ loại màu sắc quái dị lên tóc có gì giống nhau, cũng không có nghĩ đến nàng cùng cái loại hung ác và vô cùng liều mạng kia có liên quan với nhau, thậm chí cô còn không có cách nào nghĩ đến việc nàng cùng bọn côn đồ băng đua xe ở Đông Hoàn, Thâm Quyến có liên quan với nhau.
Nàng là xã hội đen sao? Nếu vậy, tại sao lúc trước nàng lại chịu cõng cô từ trên núi Ngô Đồng xuống, nếu vậy, vì sao Cận Hoan vô cớ sa thải nàng, nàng lại không tìm cậu ấy gây phiền phức, nếu vậy, vì sao bình thường nàng hay e lệ, nếu vậy, vì sao nàng lại tốt đến thế, ba lần cứu cô.

Nàng nói muốn làm một người bình thường, làm người tốt.

Ở trong mắt người bình thường điều này rất đơn giản, nhưng lại là ước mơ của nàng.

Truyện Sắc
Tựa ở cửa, Khánh Vân cảm thấy tim mình đau đớn, lại thêm lo lắng rất nhiều.

Một người con gái xinh đẹp như vậy, làm thế nào có thể lăn lộn trong vũng lầy đầy máu tanh, một sinh mệnh trẻ như vậy, lại chịu gánh phải nhiều cảnh tối tăm như thế.

Trên thân thể kia mỗi một nơi nhìn thấy đều giật cả mình vì những vết sẹo, tất cả điều hiện rõ con đường nàng từng trải qua, chứng tỏ bao nhiêu lần nàng tìm được đường sống trong chỗ chết.

Sau này, nàng còn có thể may mắn như vậy chỉ có thể lưu lại vết sẹo mà không phải mạng của nàng hay không?
Cô muốn giúp nàng!
Một ý niệm nhanh chóng xuất hiện trong tâm trí, cô muốn giúp Kim Duyên, không thể để nàng cứ tiếp tục như vậy nữa!
Nàng chạy ào vào thang máy, đuổi theo Kim Duyên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui