Phỏng vấn rất thuận lợi, nàng được thuê, nhưng có một tháng thử việc, nếu như không được, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị sa thải.
Việc chính của công ty là về nghiệp vụ và mậu dịch, tổng cộng được 10 người.
Ngoại trừ chủ quản hành chính An Ngọc, trợ lý hành chính kiêm tiếp tân Cảnh Di, còn lại đều là nghiệp vụ viên.
Công việc chính của nàng là làm việc vặt, cần chạy đi đâu thì chạy, bưng trà rót nước, quét rác lau cửa sổ, đôi khi còn kiêm luôn công nhân thủy điện.
Nàng không thích giao tiếp với người khác, mỗi ngày chỉ yên lặng làm việc, không nói chuyện với ai.
Nàng ở trong mắt mọi người như một cái bóng, là một tồn tại có thể có có thể không.
Lúc mới vào làm, mọi người còn hiếu kỳ, nhưng lâu rồi cũng thành thói quen.
Một tháng rất nhanh đã qua, Kim Duyên thuận lợi từ thử việc lên làm công nhân chính thức.
Lúc An Ngọc đem hợp đồng chính thức đưa tới trước mặt Kim Duyên, nàng đẩy đẩy kính mắt, nói: "Thật nhìn không ra cô có thể hoàn thành được công việc này." Lúc trước khi nhìn thấy Kim Duyên, thấy tướng mạo của nàng còn tưởng là nàng là nhân viên vận chuyển, hoặc là Khánh Vân dụ dỗ tới hoặc là tới dụ dỗ Khánh Vân.
Qua một tháng quan sát, rốt cục xác định 2 người này không có vấn đề gì.
Kim Duyên không nói gì, thoáng nhìn xuống hợp đồng, xiêu vẹo ký tên mình lên trên.
An Ngọc xác nhận hợp đồng, nói với Kim Duyên: "Xong.
Nga, phải rồi, cuối tuần công ty tổ chức leo núi Ngô Đồng, cô cũng đi đi, 9 giờ sáng tập hợp ở trạm chính núi Ngô Đồng."
Kim Duyên gật đầu, không nói gì.
An Ngọc lại hỏi, "Leo núi cần phải chuẩn bị gì có biết chưa?"
Kim Duyên lại gật đầu.
Trong lòng An Ngọc kêu một tiếng, "Chịu không nổi mà!" Như một cái hũ nút, quả thực không khác gì câm điếc, hỏi nàng cái gì cũng chỉ biết gật đầu.
Nàng quyết định rồi, nhất quyết không ở cùng một tổ với Kim Duyên khi leo núi.
Lúc 6 giờ sáng, mọi người đúng giờ tập hợp ở núi Ngô Đồng.
Chia ra làm 3 tổ, Khánh Vân, An Ngọc, cùng bộ quản lý nghiệp vụ, Kim Duyên bị phân đến tổ của Khánh Vân.
Từ khe núi leo đi, lúc vừa mới bắt đầu, mọi người còn giữ nguyên đội hình, cho đến khi leo đến nhánh lộ giữa Tiểu Ngô Đồng và Đại Ngô Đồng thì An Ngọc dẫn sai tổ, tổ của bọn hò trèo đi hướng Tiểu Ngô Đồng.
Để lại Khánh Vân tiếp tục leo về hướng Đại Ngô Đồng, độ cao 4km so với mực nước biển.
Đường núi gồ ghề bất ngờ thử thách mọi người, đội ngũ dần dần cách xa nhau.
Khánh Vân bình thường sống an nhàn sung sướng nay thể lực chống chịu hết nổi nên bị bỏ rơi ở sau cùng.
Nhưng mà nàng không được thoải mái, vì cái người tạp công lạnh lùng kiệm lời cũng bị tuột lại đằng sau với nàng.
Kim Duyên chậm rãi đi, không nhanh không chậm mà leo lên núi, nghĩ thầm đi theo đội trưởng Khánh Vân, coi như có bị tuột lại phía sau cũng không lo.
Cứ như vậy, hai người bị tuột lại sau cùng, lúc bò lên đến đỉnh núi thì đã là 4 giờ chiều.
Những người đến trước đã chuẩn bị lên đường trở về.
Quản lý nghiệp vụ kêu lên: "Trần tổng, tới giờ mới đến à, phải phạt phải phạt."
Khánh Vân cạn hết sức lực uể oải ngồi xuống chiếc ghế đá, xua xua tay nói: "Các người không có khí phách gì cả, tất cả đều ném ta ở đó rồi bỏ chạy, không giúp đỡ ta."
Tiểu Vũ bên bộ nghiệp vụ cười hì hì đi đến trước mặt Khánh Vân: "Trần tổng, còn trụ nổi không? Hay để tôi cõng xuống dưới, cũng đã 4 giờ rồi."
"Đi đi!" Khánh Vân kêu lên: "Xuống núi hết đi, sau khi xuống dưới thì đi ăn cùng An Ngọc, khỏi chờ tôi." Không ngờ leo núi Đại Ngô Đồng lại mệt đến như thế, lúc trước nàng còn cười nhạo An Ngọc đi lầm đường, bây giờ nàng dám khẳng định cái con người đó cố ý đi hướng Tiểu Ngô Đồng, giảm được biết bao nhiêu km a.
Nàng cũng có chút hối hận bản thân mình không "Đi nhầm" đường.
Kim Duyên ngồi trên đỉnh núi, nhìn đồi núi nối nhau lên xuống, mây đỏ lượn lờ, mặt trời bị lửa đỏ thiêu đốt, gió núi thổi đến, cảm giác được một sự yên lặng cùng chao lượn, lúc đó có một loại ảo giác mờ hồ vượt qua thế tục.
Đắm mình dưới ánh dương, sự ấm áp chiếu rọi lên quần áo, lên da thịt, nhưng lại không thể thâm nhập vào đáy lòng, ấm áp không đánh tan được cái tâm đã lạnh.
Khánh Vân đánh giá bầu không khí một chút, đánh giá phong cảnh xung quanh, sau đó ánh mắt của nàng rơi lên người Kim Duyên.
Ánh dương quang chiếu rọi lên người Kim Duyên nhưng vẫn toát ra một bầu không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng cô tịch, nàng lẳng lặng ngồi ở đó, hòa lẫn vào ánh dương.
Nàng không khỏi có chút thắc mắc, người con gái này đã từng trải qua những chuyện gì, mới trở nên lạnh lùng như thế?
"Kim Duyên, về thôi, nếu tối quá sẽ không xuống núi được." Khánh Vân ngồi đối diện Kim Duyên lên tiếng.
Kim Duyên quay đầu lại, mới phát hiện trên đỉnh núi giờ chỉ còn có nàng và Khánh Vân.
Nàng đứng dậy, vỗ vỗ cỏ dại cùng bụi bặm trên người, đi về phía chân núi.
Người xưa có câu lên dễ xuống khó, lời này tuyệt không sai.
Lực quán tính và vận động quá sức khiến dây chằng và cơ chân đau nhức, lúc xuống núi đầu gối đều run lên như muốn nhũn ra, hai chân nặng như chì.
Mặt trời dần xuống núi, đường núi trở nên yên tĩnh, u ám, tâm không khỏi lo sợ...
Kim Duyên thấy trời đã tối đen, tốc độ cũng dần nhanh hơn.
Khánh Vân thấy trời đã tối đen, trên đường không có ai, mà còn cách một khoảng khá xa với Kim Duyên, cũng vội nhanh bước, cố nén đau mà chạy từ từ.
"Ây da." Lúc đặt chân xuống, đột nhiên giẫm phải cái gì đó trơn trượt, hụt chân khỏi bậc thang, khiến nàng ngã ngồi trên sơn đạo.
Mắt cá chân truyền đến cơn đau buốt, nhưng vừa bị thương nên cơn đau cũng không quá kịch liệt, nàng thử đứng lên.
Chân vừa chạm đất thì đã cảm thấy đau như thấu tim, sức lực một chút cũng không còn.
Nàng thở mạnh một hơi, đau đớn không ngừng kích thích các giác quan của nàng, nước mắt cũng đã trào ra.
Đi không được rồi.
Nàng muốn gọi Kim Duyên, lại không thấy bóng dáng của nàng đâu.
Lấy điện thoại ra thì, không có tín hiệu, tâm nhất thời chán nản.
Nhìn về phía trước, sơn đạo mênh mông đừng nói đến người, ngay cả chim cũng không thấy.
Quay đầu nhìn lại, vẫn là đường núi âm u.
Núi non trùng điệp lúc đó dường như chỉ còn một mình nàng trên con đường nhỏ.
Cảm giác vắng vẻ và sợ hãi nháy mắt nổi lên, cảm giác bất lực gắt gao bám lấy nàng.
Làm sao bây giờ? Ai đến cứu nàng? Kim Duyên đâu? Sao lại đi nhanh vậy? Lẽ nào không đợi nàng? Không thấy nàng đuổi theo cũng không nghĩ quay lại nhìn một chút? Kim Duyên lạnh nhạt thờ ơ quái gỡ như vậy, nàng có thể để ý đến mình sao? Lại nhìn lên màn hình di động trong tay, vẫn không có tín hiệu, thử gọi điện nhưng cũng không thông.
Nàng cắn môi, vừa tủi thân, vừa sợ hãi, hơn nữa mắt cá chân càng ngày càng đau, cuối cùng nàng nhịn không được nước mắt rơi lã chã, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng vô vọng, chân dường như càng đau hơn nữa, nàng chỉ biết chôn đầu khóc nức nở ở đây.
"Cô bị sao vậy?" Một âm thanh lạnh lùng từ trên đầu nàng truyền đến.
Khánh Vân kinh ngạc nhảy dựng lên, ngẩng đầu theo phản xạ, trên mặt còn vương nước mắt nhìn lên, chỉ thấy Kim Duyên đang lạnh lùng nhìn nàng.
Kim Duyên! Khánh Vân đột nhiên cảm thấy nàng thật là đáng yêu, như gặp được cứu tinh.
"Chân tôi bị thương." Nàng vội ngừng tiếng khóc, vừa lau nước mắt vừa nói.
"Đưa tôi xem, bị thương ở đâu?" Kim Duyên ngồi chồm hổm hạ người xuống hỏi.
"Ở đây." Khánh Vân chỉ lên mắt cá chân.
Kim Duyên nhẹ nhàng kéo ống quần của nàng lên, phát hiện chân nàng đã sưng to như cái bánh bao.
Nàng nhẹ giơ chân nàng lên "Đau!" Khánh Vân thở mạnh một hớp, âm thanh vừa bật ra, nước mắt vừa ngừng nay lại trào ra.
Kim Duyên cởi giày cho nàng, đưa tay ấn lên mắt cá, nhẹ nhàng xoa.
"Đau, buông." Khánh Vân đau đớn kêu la, chân đau muốn chết nàng còn động vào, muốn hại nàng sao? Hình tượng của Kim Duyên trong lòng nàng từ thiên sứ giờ đã thành ác ma.
"Trật khớp rồi, cố chịu một chút." Kim Duyên một tay nắm cổ chân nàng một tay nắm bàn chân nàng, sau đó chuyển động các đốt ngón tay, dùng lực đẩy mạnh một cái.
"A —— " Khánh Vân đau đớn kêu thảm, la xong mới phát hiện đau đớn trên chân đã vơi đi nhiều.
Nàng kinh ngạc nhìn Kim Duyên, "Cô biết nắn xương?"
Kim Duyên nói, "Một chút.
Cô đứng lên thử xem."
Khánh Vân thử đứng lên, phát hiện chân vẫn còn đau, vẫn như cũ khiến nàng không dùng sức được.
Kim Duyên xoay người, ngồi chồm hổm xuống, nói: "Lên đi, tôi cõng cô xuống núi."
Khánh Vân có hơi do dự, nàng gầy như thế, có thể cõng nàng sao?
Thấy Khánh Vân đã lâu không phản ứng, Kim Duyên lại nói "Lên đi." Giọng điệu trầm xuống ra lệnh, lại có chút uy nghiêm không thể kháng cự, không cho lựa chọn nào khác.
Khánh Vân không dám chần chờ nữa, thuận theo leo lên lưng nàng.
Kim Duyên cõng nàng từng bước từng bước đi xuống núi.
Cô ta thật sự rất gầy! Khánh Vân nghĩ thầm.
Bám trên lưng Kim Duyên, cách chiếc áo cũng có thể cảm thấy sự mỏng manh của cơ thể kia.
Nàng không khỏi lo lắng, mình có đè nàng chết không, nàng có chịu nổi trọng lượng của mình không, mình có đè nàng muốn chết rồi không.
Một hơi đi được 2 ngàn mét, Kim Duyên bắt đầu thở dốc, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
"Nghỉ ngơi một chút được không." Khánh Vân không đành lòng, cõng mình đi xa như vậy, đường núi lại khó đi, có là đàn ông thì cũng phải mệt a.
Kim Duyên không hé môi đáp trả, mặc cho mồ hôi rơi xuống như mưa, thở hổn hển mà tốc độ xuống núi vẫn không đổi.
Khánh Vân thay nàng lau mồ hôi, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường, lượn lờ trong lòng khiến nàng khó chịu.
"Dừng lại đi, trông cô đã mệt lắm rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...