Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương


Hai người cứ sống ngày qua ngày như vậy, sau đó bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.

Nghiêm Cái vừa mới đè người nào đó ở phía dưới, còn chưa kịp làm gì đã đành phải đưa tay nghe điện thoại, thậm chí không kịp nhìn xem người gọi đến là ai.

Điện thoại thì vẫn nghe, có điều tay còn lại vẫn đè lên tay Lục Thú, sợ hắn nhân lúc mình không để ý tiến hành đảo chính địa vị mà anh phải vất vả lắm mới có thể trụ vững.

Nghiêm Cái vừa đề phòng hắn như vậy vừa lên tiếng: "A lô."
"Đang ở đâu thế?"
Giọng nói của Lâm Kỳ Chinh truyền đến.

Nghiêm Cái liếc mắt nhìn Lục Thú, thấy hắn nghiêm chỉnh đưa tay lên trên đầu, nằm ngay ngắn ngoan ngoãn thì thả lỏng cảnh giác.

Anh chậm rãi thu tay lại, véo nhẹ hai cái trên mặt Lục Thú như hắn vẫn thường làm với anh.

Sau đó mới chuyển tư thế, không chống tay trên giường nữa mà ngồi dậy, trả lời: "Ở nhà ạ."
Lúc Nghiêm Cái nói có quay đầu nhìn Lục Thú.

Hắn vừa mới ngồi dậy, đang tít mắt cười nhìn anh.

Nghiêm Cái thấy vậy thì bỗng nhiên cũng cười theo.

Anh đưa tay qua một lần nữa như muốn ôm hoặc là xoa nắn mặt hắn, còn nói thêm một câu với Lâm Kỳ Chinh như lẽ thường tình: "Ở nhà yêu đương ạ."
"Chà, yêu đương à." Lâm Kỳ Chinh khẽ gật đầu, lúc sắp xếp câu chữ mới kịp phản ứng lại, hỏi Nghiêm Cái: "Em nói cái gì?"
"Yêu đương ạ." Nghiêm Cái như ý muốn nắm được chóp mũi Lục Thú một lần nữa, giọng nói vô thức mang theo ý cười.

Có lẽ biết ông hơi kinh ngạc nên anh cực kỳ biết ý lặp lại: "Thầy không nghe nhầm đâu, em đang yêu."
"Đây là chuyện tốt." Hồi lâu sau Lâm Kỳ Chinh mới hồi phục tinh thần, gật đầu: "Cô gái kia là người trong giới, hay là..."
"Cậu ấy là nam." Nghiêm Cái khôi phục vẻ bình tĩnh: "Chắc thầy cũng biết, là Lục Thú."
Lâm Kỳ Chinh muốn ôm tim ——
May là năng lực tiếp nhận của ông khá lớn.

Chỉ cần không phải chuyện gì trái pháp luật, ông đều có thể tiếp nhận.

Thôi được rồi, tuy là trong thời gian ngắn đột nhiên tiếp nhận có hơi khó khăn.

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.

Nghiêm Cái cũng không vội, chỉ lẳng lặng chờ ông lên tiếng.

Phải một lúc sau, bên kia như mới hoàn toàn tiêu hóa hết thông tin, gật đầu: "Tốt."
Sau đó nói sang chủ đề chính, hỏi Nghiêm Cái: "Bên bạn thầy có một bộ phim, đạo diễn khá có thực lực và danh tiếng, đội ngũ chế tác tốt, đầu tư không tồi.


Thầy thấy khá thích hợp với em, có thời gian đi thử vai không?"
"Bao giờ ạ?"
Phim mà Lâm Kỳ Chinh tự mình đề cử cho anh nhất định không tệ, Nghiêm Cái nhận lời không chút do dự.

"Bốn ngày sau." Lâm Kỳ Chinh thấy anh đồng ý thì nói tiếp: "Để thầy gửi kịch bản và địa điểm cho em xem trước."
Vài phút sau, Nghiêm Cái nghiêm túc đọc kịch bản.

Lục Thú yên lặng ôm anh từ phía sau.

Kịch bản này là phim thương mại song nam chủ, tên là "Sử Quan Bút Tích", có thể nói là phim trinh thám.

Cốt truyện chủ yếu kể về một sử quan vì phát hiện ra ghi chép trong sách sử có sai lệch nên cố ý đi tra lại một vụ án oán từ nhiều năm trước.

Trong quá trình tra án, hắn kết bạn với một thiếu niên xuất thân từ danh môn, tên là Phương Tử Kình.

Sử quan trầm ổn cẩn thận, thiếu niên lại gan dạ phóng khoáng không giống người thường.

Hai người rất hợp nhau, vừa gặp mà như thân quen đã lâu, bắt tay cùng phá án.

Khi chân tướng sắp trồi lên mặt nước thì Phương Tử Kình bất ngờ biết được vài chuyện được che giấu năm đó qua lời phụ mẫu.

Nếu oan khuất trong vụ án được vạch trần, gia tộc hắn cũng sẽ sụp đổ.

Phương Tử Kình rơi vào tình thế khó xử, vô cùng dằn vặt, cuối cùng lựa chọn tuyệt giao với sử quan, che giấu chân tướng.

Sử quan dù bề ngoài bình tĩnh mềm yếu nhưng thực tế là một người kiêu ngạo từ trong xương cốt, cương trực công chính.

Hắn nhận ra điểm không ổn nên tiếp tục truy tìm.

Trong một đêm mưa, hai người hoàn toàn đoạn tuyệt, bắt đầu đứng về hai chiến tuyến.

Cuối cùng kế hoạch soán quyền của Phương Tử Kình thành công, bảo vệ được cơ mật đồng thời sống cả đời cô độc.

Sử quan mang theo sử sách mà bản thân ghi nhớ rời đi, lưu lạc trong nhân gian làm người đánh cá hát trong đêm.

Vai diễn Tử Tang của Nghiêm Cái khi trước khá tương đồng với sử quan, Lâm Kỳ Chinh nhất định sẽ không để anh diễn nhân vật này.

Sự thật đúng là như vậy, vai diễn lần này của anh là Phương Tử Kình.

Ban đầu hắn là thiếu niên trẻ tuổi táo bạo ngạo nghễ khác với người thường, trong mắt luôn đầy nhiệt huyết hiếu kỳ và lấp lánh ánh sáng, sau này lại trở thành một người lạnh nhạt, thủ đoạn tàn nhẫn, có thể bất chấp tất cả miễn đạt được mục đích.


Tuy nhiên, đến cuối cùng trong Phương Tử Kình vẫn còn sót lại một chút lòng tốt vì hắn đã thả cho sử quan rời đi.

Sử quan với hắn là hồi ức quá khứ, cũng là nơi duy nhất không nhiễm khói bụi trần gian.

Lục Thú đọc qua nội dung cốt truyện, không khỏi "Chậc chậc" hai tiếng, sau đó lại bò lên lưng Nghiêm Cái, chống cằm lên bả vai anh không chịu rời đi, giọng cực kỳ uể oải: "Sao kịch bản cứ có mùi gei gei..."
Nghiêm Cái nhìn Lục Thú, đại khái biết hắn đã vào trạng thái hết pin sau trận đùa giỡn khi nãy.

Anh cũng không vội đọc kịch bản mà mang gối đến, bọc kín người nào đó trong chăn rồi mới cầm máy tính lên.

Lục Thú thật ra không buồn ngủ, chỉ là thấy hơi mệt, thế nhưng Nghiêm Cái cứ như thuốc tăng lực của hắn.

Lục Thú cảm giác mình có thể ngắm anh như thế này cả một ngày trời.

Nhưng hiện tại bạn trai muốn làm việc, hắn không thể tùy ý làm phiền, đành đưa một tay kéo chăn xuống.

Lúc Nghiêm Cái kiểm tra hắn xong quay đầu đọc kịch bản, Lục Thú lại không tiếng động mở bừng mắt, tuy nhiên chỉ chăm chú nhìn anh chứ không làm gì khác, vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh khó có được.

Nghiêm Cái bảo vệ mắt nên ngồi cách màn hình rất xa.

Sử quan xuất hiện trước, là một người trầm tĩnh thu mình.

Tay hắn cầm bút viết dưới ánh nến chập chờn.

Lúc sau, Nghiêm Cái nhìn đồng hồ ở góc trái bên dưới màn hình, thấy nên để mắt nghỉ ngơi một lát, vì thế theo bản năng nghiêng đầu nhìn Lục Thú.

Kết quả vừa liếc thấy đôi mắt mở to của Lục Thú thì tình cờ nghe hắn hỏi: "Khoảng thời gian xảy ra chuyện của Đàm Toàn anh trải qua như thế nào?"
"Sao?" Nghiêm Cái nhẹ nhàng lên tiếng.

Anh không từ chối nhắc đến chuyện này, chỉ đưa tay vuốt nhúm tóc bị vểnh lên của Lục Thú hai cái, sau đó thuận tay đặt laptop xuống rồi mới nói: "Kỳ thật vẫn tốt."
Không thể nói là không khó chịu, thế nhưng kết cục cuối cùng cũng không tệ.

Việc Đàm Toàn giải thích ngoài dự đoán của tất cả mọi người, có thể nói là trợ lực lớn nhất giúp anh lật ngược tình thế.

Bành Lợi nghiện thuốc phiện, thất bại là chuyện hiển nhiên.

Có điều xét tình huống của Bắc Mạch lúc đó, tuy có giao tình với Nghiêm Cái nhưng Đoạn Bắc chưa chắc sẽ dồn hết tâm tư lên người anh như vậy.

Bành Lợi muốn hãm hại Nghiêm Cái nhưng không thành, trái lại còn tặng cho anh một món quà lớn.


Đặc biệt là sau khi Đàm Toàn lên tiếng, không biết có bao người trở thành fan người qua đường của anh, cũng có vô số người trở thành fan cứng.

Nghiêm Cái thậm chí còn được công nhận là nghệ sĩ tốt trong showbiz.

Cũng nhờ quần thể fan khổng lồ nên dù sau đó Nghiêm Cái có chuyển sang chiến trường màn ảnh lớn, chỉ chuyên tâm đóng phim thì lưu lượng cũng không sụt giảm.

Bắc Mạch cũng bằng lòng cấp cho anh rất nhiều tài nguyên, xem như cả hai bên đều có lợi.

Nhịp độ người đến người đi trong giới giải trí rất nhanh, chỉ hơi bất cẩn là có thể bị thay thế.

Không ai có thể thuận buồm xuôi gió, càng lên cao thì càng phải trải qua nhiều trận gió tanh mưa máu.

Tất nhiên, càng ở trên cao phong cảnh lại càng đẹp.

Đây là chiến trường danh lợi, người không có ý chí cạnh tranh sẽ bị đào thải ngay từ lúc bắt đầu.

Nghiêm Cái không nói nhưng không có nghĩa anh sẽ không tranh đấu hay không làm gì hết.

Chuyện anh nên có đều sẽ có, thứ anh muốn cũng sẽ có, thứ anh nên sở hữu cũng sẽ từ từ cầm trên tay.

Nếu không thời điểm bị đóng băng anh đã không đi khắp nơi tìm vai diễn, không tới Bắc Mạch, không nhận Vô Ý Thành Tiên, cũng sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì sau đó.

Nghiêm Cái bị đóng băng chính vào giai đoạn đang phát triển mạnh, đúng thật là không cam lòng.

Có điều anh nhanh chóng cảm thấy không cần phải sợ gì hết.

Dù sao lưng cũng đã bị bẻ gãy, chỉ cần hướng về phía trước bất chấp mọi khó khăn là được.

Đi tới, tự mình giành lấy.

Nếu không thành thì cũng không còn cách nào khác, dù sao anh cũng đã dốc toàn bộ sức lực.

Lục Thú...!Lục Thú là chuyện ngoài ý muốn.

Chỉ là lúc này...!
Nghiêm Cái nhìn đôi mắt của Lục Thú, đột nhiên rất muốn để bản thân được nghỉ ngơi.

Không phải là rất mệt mỏi, anh chỉ cảm thấy mình có thể yên tâm dừng lại, khát cầu hắn, quyến luyến hắn.

Thế nhưng hiện tại trong lòng Lục Thú rất khó chịu.

Hắn chỉ cảm thấy lúc không có hắn ở đây, Cái Cái của hắn đã phải chịu hết thảy uất ức trên thế giới này.

Một lát sau, Nghiêm Cái cuối cùng vẫn phải từ bỏ việc đọc kịch bản.

Anh bị Lục Thú ôm vào trong ngực, nằm xuống.

Nghiêm Cái vùi đầu mình lên cổ Lục Thú, vô ý thức cẩn thận ngửi mùi cơ thể hắn.


Một tay anh đặt nhẹ lên vai hắn nhưng không làm gì khác.

Lục Thú không thỏa mãn, nghĩ một lát rồi ôm lấy eo anh, sau đó nhẹ giọng hỏi Nghiêm Cái: "Sinh nhật 27 tuổi năm nay...!Anh đón một mình, hay là..."
Nhắc đến chuyện sinh nhật, nhân khí của Nghiêm Cái lớn như vậy, nhất định fan sẽ mở tiệc sinh nhật cho anh vô cùng ấm áp long trọng, có điều anh âm thầm trải qua như thế nào thì hắn không rõ.

"Hả?" Nghiêm Cái nghi hoặc mở bừng mắt, ngẩng đầu từ trong cần cổ hắn, hỏi đầy vẻ khó hiểu: "Sinh nhật tôi qua rồi à?"
Lục Thú:...!
Hắn lập tức cảm thấy tim càng lúc càng đau, thầm mắng một câu Đoạn Bắc không phải người, nhân tiện còn mắng toàn bộ Bắc Mạch, vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn là mắng chính bản thân mình.

Sau đó mới hỏi Nghiêm Cái: "Anh quên rồi à...!Sinh nhật anh vào lúc giao mùa đông xuân ấy..."
Đoạn Bắc thối tha, coi Cái Cái của hắn như cây rụng tiền.

Bắc Mạch thối tha, không tổ chức sinh nhật cho Cái Cái của hắn.

...!Đáng lẽ khi đó mình phải dành thời gian về nước, Lục Thú nghĩ vậy.

"À, cái đó là viết bừa thôi." Nghiêm Cái không để ý, lại tiếp tục vùi đầu vào cổ Lục Thú: "Ngày nói cho fan là giả.

Mấy người Đoạn Bắc cũng biết nên không tổ chức."
"Vậy sinh nhật thật của anh là vào lúc nào?" Đáy mắt Lục Thú bùng lên chút hi vọng, tay còn không nghiêm chỉnh chọc chọc vào eo anh.

"Em nói tôi mới nhớ là đã qua lâu rồi." Giọng nói của Nghiêm Cái thật sự không có chút để ý nào, vô cùng tùy ý: "Mười mấy năm không đón sinh nhật nên không quen, cũng sắp quên mất."
Lúc mới nhận Nghiêm Cái làm học trò Lâm Kỳ Chinh còn tổ chức sinh nhật cho anh.

Sau Nghiêm Cái phải nói rất nhiều lần là không đón sinh nhật, ông mới chịu bỏ qua.

Đến nỗi về sau cũng không còn mấy người biết sinh nhật thật của anh là vào lúc nào.

Lục Thú không biết nên nói gì.

Hắn đại khái biết vì sao mười mấy năm liền Nghiêm Cái không đón sinh nhật.

Một đứa trẻ không còn cha mẹ, cuộc sống khó khăn, ai sẽ tổ chức sinh nhật cho anh?
Thế nhưng hắn không dám nhắc đến chuyện này, chỉ có thể ôm Nghiêm Cái, không nói một lời.

Một lúc sau, Nghiêm Cái đã hơi lơ mơ ngủ thì bỗng nhiên nghe tiếng Lục Thú dịu dàng hỏi anh: "Năm sau em cùng anh đón sinh nhật được không?"
Nghiêm Cái tuy mơ hồ nhưng nghe vậy vẫn ngẩn ra trong chớp mắt, trong lòng theo phản xạ thấy hơi lạnh, thế nhưng vẫn gật đầu ừ một tiếng rất nhẹ.

Lục Thú trợn tròn mắt, cảm giác chóp mũi chua xót, vừa khó chịu vừa không nói nên lời.

Thật lâu sau, hắn mới dám nói ra câu khiến mình rối rắm do dự nãy giờ.

Hắn nhẹ giọng hỏi anh: "Từ giờ về sau năm nào em cũng đón sinh nhật với anh, được không?"
Chỉ là lúc này Nghiêm Cái đã ngủ thật, không trả lời hắn.
Hết chương 92..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận