Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương


Lúc Lục Thú phi về khách sạn, lựu trong chiếc bát trước mặt Nghiêm Cái đã chất thành một ngọn núi nhỏ, vậy mà người nào đó vẫn đang chăm chỉ thả thêm từng hạt.

Hắn bước rất chậm rồi dừng lại, cười: "Anh rảnh rỗi quá ha."
Nghiêm Cái lắc đầu, ánh mắt chưa từng dời đi: "Nghỉ, nên thư thả chút."
Câu này của anh khiến Lục Thú nhớ đến mấy chuyện không vui kia, ý cười trên mặt hắn chợt lạnh ngắt.

Hắn nói: "Anh trai tốt, Cái Cái cưng, tới đây.

Anh dạy cách xé antifan."
Nghiêm Cái liếc hắn một cái, không biết đang nghĩ gì.

Lục Thú lại trở nên dịu dàng, nửa người chìm trong bóng tôi.

Hắn thong thả bật đèn, cả phòng bỗng chốc sáng trưng.

Nghiêm Cái cảm giác giọng hắn như đang đè nén khát vọng gì đó, chỉ vài từ ngắn ngủi nhưng ẩn giấu bao nhiêu là sóng to gió lớn: "Cái Cái ngoan, gọi một tiếng 'anh' đi."
Nghiêm Cái không tỏ ý gì, cũng không có bất kỳ hành động nào.

Anh chỉ ngồi đó, ngọn núi nhỏ lại nhiều thêm một hạt lựu.

Phòng đột nhiên đen kịt.

Không biết Lục Thú nghĩ gì mà lại đưa tay tắt đèn.

Môi hắn khô khốc, chỉ có thể cố giữ hơi thở ổn định, một mực đưa ra yêu cầu: "Anh trai tốt, tôi gọi anh là anh trai, anh cũng gọi tôi một tiếng anh, coi như hòa nhau, được không?"
Đáp lại hắn vẫn là im lặng.

Nghiêm Cái tách xong hạt lựu cuối cùng mới quay ra nhìn Lục Thú.

Đôi mắt anh không có chút dao động nào, giống như một dòng nước lặng, mời gọi người ra hãm sâu vào, vào rồi lại không thể thoát ra.

Lục Thú nghĩ mình chỉ cần nhìn người này là đủ rồi, đừng nói gì nữa.

Thế nhưng hắn vẫn mở miệng, giọng như xúi giục em trai nhà hàng xóm đi ăn trộm kẹo: "Cái Cái à, lần trước tôi hỏi anh có nhớ tôi không, anh đã nghĩ ra câu trả lời chưa?"
Nghiêm Cái vẫn nhìn hắn chằm chằm, không nói một lời.

Trong bóng tối, Lục Thú lại cười: "Anh gọi tôi một tiếng anh trai, tôi cho anh cả mạng sống, được không?"
*
Lục Thú nằm sấp trên giường gõ chữ như bay, chỉ vài giây đã soạn xong một tin nhắn, sau đó ấn gửi.

Nghiêm Cái ngồi bên cạnh hắn, nhìn nội dung trên màn hình, thấy hơi buồn cười.

Hiển nhiên là vì Lục Thú hiện tại trông còn hăng máu hơn cả anh.

"Ngủ một giấc là có tài nguyên?" Lục Thú đọc tin Weibo này lên, sau đó bắt đầu gõ bàn phím: "Cậu ngủ thử xem, người trên giường cậu chắc chắn bị hù chết luôn."
"Nhìn thấy gớm?" Hắn lại chuyển sang một tin khác, vừa nói vừa gõ chữ vào khung bình luận: "Cậu có nhận thức đúng đắn về bản thân đấy, tuy nhiên tôi vẫn phải nói một câu: dáng vẻ antifan của cậu quả thật thấy gớm."
Nghiêm Cái nhìn hắn, không biết cũng nằm xuống từ lúc nào.


Anh nằm bên cạnh Lục Thú cùng đọc bình luận của antifan.

Sau đó anh phát hiện...!
Sau đó, anh phát hiện.

Tài khoản Lục Thú dùng thế quái nào lại là tài khoản chính.

Chính là tài khoản có 50 triệu fan, đăng một bài bất kỳ cũng nhận được 1 triệu lượt like: tài khoản Weibo diễn viên Lục Thú.

Đêm đó, hot search # Diêu Đa Ý dùng quy tắc ngầm với Nghiêm Cái # thành công bị hot search # Lục Thú tự tay xé antifan của Nghiêm Cái # đè xuống.

Nghiêm Cái còn không ngăn nổi Lục Thú, nói gì đến người làm công ăn lương như chị Hoa.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đấu tay đôi với antifan hết lần này đến lần khác.

Nghiêm Cái tâm tình phức tạp nhìn hắn, sau mới lên tiếng: "Cảm ơn cậu."
Lục Thú đáp qua loa một câu "Không cần cảm ơn", ngón tay vẫn chăm chỉ lia lịa trên bàn phím.

Nửa câu sau của Nghiêm Cái bây giờ mới tới: "...!Nhưng cậu thật sự không cần dùng phương thức này để hấp dẫn hỏa lực giúp tôi đâu."
Tiếng lạch cạch trên bàn phím không hề dừng lại.

Lục Thú cười, giọng lại khá bình thản: "Tôi tình nguyện làm, tôi thích làm.

Lục Thú trước có thể đối mặt với truyền thông, sau có thể đến phim trường.

Có thể tự tay xe antifan cũng có thể vung tiền như rác.

Có tiền lại có sắc, vừa dịu dàng săn sóc vừa lạc quan dễ gần, chỉ mong đổi lấy một nụ cười của người."
Tiếng gõ bàn phím đột nhiên im bặt.

Hắn bỗng nhiên thò đầu tới, mắt vẫn nhìn Nghiêm Cái.

Hơi thở hai người gần như hòa làm một, có hơi nóng.

Hắn nói: "Với anh, tất cả đều miễn phí.

Nếu anh muốn, tôi còn có thể dâng lên cả Tiểu Ngô và Bắc Duy, tuyệt đối không lỗ, anh có mua không?"
Nghiêm Cái nhìn hắn, hồi lâu sau vẫn không trả lời.

Mắt anh lén liếc qua màn hình máy tính, một lúc sau lại dùng vẻ mặt không biểu cảm lên tiếng: "Người kia mới đáp trả cậu, lại đang mắng chửi tôi."
Lục Thú cau mày, vội vàng quay đầu.

Tiếng bàn phím lại vang lên.

Chị Lâm đã gửi thông tin về kẻ đăng bài, có điều Nghiêm Cái vẫn chậm chạp chưa đọc.

Anh cầm điện thoại chờ cuộc gọi từ Trần Đình Y.


Tay Lục Thú vừa rời khỏi bàn phím thì Nghiêm Cái nhận được cuộc gọi.

Anh đến gần cửa sổ, vào trạng thái, bắt đầu diễn theo kịch bản.

Lục Thú quyết định không PK antifan nữa.

Hắn gửi tin cho chị Hoa, bảo cô đi mua thủy quân tới đè antifan với tra xem kẻ nào dám bắt nạt bé cưng chơm chơm của hắn, cuối cùng mới nghiêm chỉnh nằm trên giường, nhìn Nghiêm Cái đang nghe điện thoại bên cửa sổ.

Anh vẫn như mọi khi, dáng đứng thẳng tắp, mặt không biểu cảm, giọng nói bình bình.

Thế nhưng ánh sáng chiếu trên khuôn mặt đã đẩy ngũ quan sắc nét đến mức tận cùng, chẳng cần anh thêm thắt bất cứ hành động nào nữa.

Cái Cái cưng cưng chơm chơm của mình sao lại đẹp như vậy.

Lục Thú nghĩ thầm.

Mặt vô cảm: đẹp, nhíu mày: đẹp.

Nghiêm túc cũng đẹp, cười lên cũng đẹp, lúc dịu dàng...!siêu đẹp.

Hắn không biết Nghiêm Cái đang nói chuyện với ai, chỉ thấy giọng nói của anh càng lúc càng dịu dàng.

Hắn cũng không biết đấy có phải diễn xuất của Nghiêm Cái không, chỉ cảm thấy nụ cười của anh trông cực kỳ gượng gạo.

Câu nào của anh cũng rất nhẹ nhàng.

Lục Thú mơ hồ nghe được mấy câu như "Tôi nhớ", "Biết" linh tinh.

Nhưng làm thế nào được, giọng nói dịu dàng là thật, vẻ kiên nhẫn của anh cũng là thật.

Lục Thú tự cười chính mình.

Hắn tắt màn hình điện thoại, sau đó đặt thùng rác ở trước mặt, vẫn duy trì tư thế cũ, bắt đầu cắn từng hạt lựu.

Chua chua ngọt ngọt.

Vài phút sau, Nghiêm Cái kết thúc cuộc gọi.

Lục Thú vẫn đang cắn lựu, làm như không để ý nói một câu: "Giọng anh khi nãy dễ nghe thật đấy."
Nghiêm Cái nghe vậy, nhất thời không muốn đọc xem ai là kẻ tung tin nữa.

Anh ngồi bên cạnh Lục Thú, cũng không làm gì, chỉ nói: "Không có gì khác."
Lần này Lục Thú lại không trả lời Nghiêm Cái.

Hắn yên lặng xuống giường, ngồi trên sô pha đưa lưng về phía anh, tiếp tục ăn lựu.


Nghiêm Cái để điện thoại ra xa, rửa mặt xong thì tự động lên giường đi ngủ.

Thời tiết hiện tại với anh mà nói khá dễ chịu, không nóng không lạnh.

Anh không mở điều hòa, trên cổ vẫn còn vương vài giọt nước, cứ thế chui vào trong chăn.

Nghiêm Cái nhắm mắt lại bắt đầu đếm cừu, đến khi quên mất mình đếm đến đâu thì bên cạnh cuối cùng cũng có động tĩnh.

Lục Thú vén chăn, nằm xuống bên cạnh anh.

Nghiêm Cái không cử động nhưng lại mở bừng mắt.

Hóa ra hiện tại mình cũng không thể ngủ được.

Trằn trọc một lúc, Nghiêm Cái ngồi dậy, tính đi đọc tin nhắn của chị Lâm.

Tay còn chưa chạm vào điện thoại thì tiếng Lục Thú vang lên: "Nghiêm Cái."
Nghiêm Cái nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, thu tay lại, ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía Lục Thú.

Thật lâu sau, hắn mới phá vỡ im lặng, hỏi một lần nữa: "Tôi chỉ muốn hỏi anh một lần cuối cùng." Hắn nghiêng đầu nhìn bóng lưng Nghiêm Cái như sắp hòa làm một với đêm tối, trong mắt không rõ cảm xúc: "Anh thật sự không nhớ tôi à?"
Tay Nghiêm Cái đặt trên đùi, im lặng, không một tiếng động cấu một cái.

Anh cấu rất đau, đau đến mức cả người tỉnh táo lại, nhanh chóng trả lời: "Không."
Lục Thú cười nhưng chẳng có vẻ gì là cười, chỉ như một cái vỏ rỗng.

Hắn hỏi từng từ một: "Anh nghĩ tôi sẽ tin?"
"Tôi biết rõ mình nghĩ gì." Nghiêm Cái cầm điện thoại, động tác rất nhanh, như có hơi hoảng loạn.

Anh mua vé máy bay xong thì đặt điện thoại xuống: "Chỉ có thể đến đây, xin lỗi."
"Lúc nói câu này, anh có dám quay lại nhìn tôi không?" Lục Thú đột nhiên hỏi.

Nghiêm Cái không trả lời.

Hắn lại như khiêu khích một lần nữa: "Anh có dám vừa nhìn tôi vừa nói những lời này không? Cái Cái?"
Ngón tay đang đặt trên đùi không chút do dự cấu thêm một lần nữa.

Nghiêm Cái quay đầu nhìn Lục Thú, ánh mắt không hề dao động.

Lục Thú hơi nghiêng đầu, ánh đèn vàng ấm áp khiến nụ cười của hắn càng trở nên chói mắt.

Cả người hắn trông nhàn tản mà lại ngang tàng, khóe miệng và đuôi mắt đều cong cong, như muốn mê hoặc lòng người.

"Anh có nhớ tôi không?" Lục Thú chớp mắt về phía Nghiêm Cái: "Anh chạm vào ngực trái rồi hãy nói.

Anh thật sự không nhớ tôi?"
Nghiêm Cái làm theo lời hắn, nhìn chằm chằm người trước mặt: "Tôi biết mình nghĩ gì."
Vẻ mặt Lục Thú không thay đổi.

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế, nghiêng đầu, cười.

Chỉ là Nghiêm Cái không dám nhìn vào mắt hắn, không biết hiện tại đôi mắt hắn rốt cuộc là như thế nào.

"Xin lỗi, tạm biệt."
Chỉ vài giây sau, Nghiêm Cái đứng dậy, vơ vội quần áo và điện thoại rồi đi vào phòng tắm.


Nửa giờ sau, Nghiêm Cái xuất hiện ở sân bay.

Rạng sáng, sân bay gần như vắng tanh.

Đêm lạnh, anh mặc cũng nhiều, lại đeo khẩu trang, áng chừng mẹ anh có ở đây cũng chưa chắc nhận ra người này là Nghiêm Cái.

Nghiêm Cái cúi đầu mở điện thoại, click vào tin nhắn của chị Lâm.

Chỉ có một tấm ảnh và một dòng chữ.

Nội dung tấm ảnh rất đơn giản:
Bên này hỏi: Cảm ơn đã báo tin, bạn là trợ lý của Lý Cần à?
Đối phương chỉ trả lời một câu: Đừng hỏi nhiều, lấy được tin rồi thì thôi.

Cái đuôi đã hoàn hoàn lộ ra ngoài.

Chị Lâm hỏi anh tính làm gì tiếp.

Ngón tay Nghiêm Cái vuốt cạnh bên của điện thoại.

Lạnh băng, không chút hơi ấm.

Lúc ngẩng đầu, anh cười khẽ thành tiếng, giọng có hơi lạnh.

Nghiêm Cái nhắn tin trả lời.

Chỉ có hai chữ: Không vội.

*
Lục Thú ngồi đối diện cửa sổ, tiếp tục cắn chỗ lựu còn lại.

Đã nửa đêm, hắn gọi điện thoại dựng quản lý bên Bác Duy dậy.

"Sắp hết một ngày rồi." Lục Thú ném hạt lựu vào thùng rác, vẻ mặt và giọng nói không nhìn ra cảm xúc: "Sao chuyện vẫn chưa được đè xuống?"
Bên kia nghe xong muốn khóc thành tiếng: "Tiểu thiếu gia, tiểu tổ tông à, thật sự không phải chúng em không tận lực.

Có Thất Lộ nhúng tay, chuyện đã khó lại càng khó hơn.

Vất vả xóa xóa mua mua xong, chuyện của người trong lòng ngài cũng sắp qua, có điều tối nay ngài lại um xùm một trận như vậy, chúng em thật sự không còn cách nào."
"Ừ", chuyện đúng là không dễ giải quyết, Lục Thú cũng không nhắc lại, chỉ hỏi tiếp: "Tin phát ra từ đâu?"
"Vẫn đang tra." Bên kia vội vàng trả lời: "Có điều đối phương ra điều kiện.

Phải mua, giá cả không thấp."
"Mua." Lục Thú đặt bát lựu lên bàn.

Một tiếng cạch rất lớn giữa màn đêm tĩnh lặng.

Hắn ngẩng đầu cười, để lộ hàm răng trắng: "Hôm nay thiếu gia nhà cậu tâm trạng không tốt.

Tra được rồi thì tóm chặt, đè chết hắn cho tôi, tuyệt đối không được nhả ra."
Câu cuối cùng như gằn từng tiếng, rõ ràng là đang nghiến răng nghiến lợi.
Hết chương 59.

Editor: Đến lựu người ta cũng tách cho chú rồi, phải để người ta có thời gian giảm xóc chứ:))..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận