Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương


Nghiêm Cái:...!
Anh lẳng lặng nhìn mấy đại fan Cái Phạn đang đắm chìm trong ảo giác: "Giống thật lắm à?"
"Không phải thật sao ạ?" Có người hỏi lại.

Nhóm fan lập tức sinh động hẳn lên, không đợi Nghiêm Cái giải thích đã nhao nhao.

"Trên sân khấu nhìn nhau tình lắm luôn!"
"Còn nữa, cái gì mà để gửi gắm tương tư? Cái Cái nhà chúng ta thả thính siêu quần!"
"Còn công khai thổ lộ thích Lục Thú kìa!"
Dù biết đây mới là dáng vẻ chân thật của các cô, Nghiêm Cái vẫn...!
Anh giống như người lớn bất lực nhìn đám con cháu nhà mình ồn ào nhốn nháo: "Tôi đang nghĩ một chuyện."
Nghiêm Cái còn chưa kịp nói tiếp, Cái Cái Điện Hạ Số 1 Thế Giới đã cướp lời: "Là fan thật, không đứng hai thuyền, còn rất yêu anh."
Nghiêm Cái:...!
Sao nghe rất có cảm giác giấu đầu lòi đuôi là thế nào?
Fan nhà mình chuyển sang làm fan CP hết, làm sao bây giờ? Online chờ, cần gấp.

Ăn cơm xong, Nghiêm Cái lên xe.

Chị Lâm ngồi phía trước không quay đầu lại, chỉ đưa điện thoại đến trước mặt Nghiêm Cái.

Nghiêm Cái cầm điện thoại, nhìn màn hình.

Giao diện Weibo quen thuộc, danh sách hot search treo đầy tên anh và Lục Thú.

Nghiêm Cái không nhìn lâu, chỉ đáp: "Một cuộc họp báo gây được nhiều sự chú ý như vậy, có lời."
"Cái à..." Chị Lâm không nhịn được thốt một câu tang thương như bãi bể nương dâu, vẻ muốn nói lại thôi.

Nghiêm Cái đáp lại một tiếng.

Chị Lâm tận tình khuyên bảo: "Hiện tại vấn đề không phải là thu hút sự chú ý hay không, cũng không phải người xem thấy CP này như thế nào, vấn đề là cậu..."
Cô cuối cùng cũng quay đầu nhìn Nghiêm Cái, sắc mặt mệt mỏi: "Là các cậu có phải là làm thật không."
Nghe vậy, Nghiêm Cái vẫn giữ nguyên biểu cảm, y chang giọng điệu của Cái Cái Điện Hạ Số 1 Thế Giới khi nãy: "Không yêu đương, vẫn độc thân, chỉ là bạn bè."
Chị Lâm:...!Phủ định nhiều lần đồng nghĩa với điều gì cậu biết không? Cậu nghĩ tôi tin chắc?
Họp báo ở các nơi lần lượt kết thúc, Nghiêm Cái còn một ngày nữa là quay lại đoàn phim.

Vì tối nào cũng thức đêm đọc kịch bản để theo kịp tiến độ, ban ngày lại phải đi khắp nơi tuyên truyền nên chiều đến anh mệt rã rời, ngủ một giấc đến 5 giờ hơn mới tỉnh.


Hai ngày này Lục Thú không gửi tin Wechat cho Nghiêm Cái, có điều anh vẫn có thói quen nhìn điện thoại, thấy không có tin nhắn mới bị thu hồi mới chậm chạp từ trên giường ngồi dậy.

Lục Thú ở phòng bên cạnh cũng nằm trên giường, chỉ là không ngủ mà lướt Weibo.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Thú vẫn gửi một tin nhắn cho người nào đó ở phòng bên cạnh.

Khoảng hai phút sau, hắn nhận được phản hồi.

Hai tên con trai ở cùng nhau có thể làm gì?
Đơn giản là tán chuyện, ăn cơm, chơi game.

Kể từ cấp hai đến giờ Nghiêm Cái không chơi game, thao tác của anh...!có thể nói là bỡ ngỡ đến đáng yêu.

Lục Thú ngồi bên cạnh im lặng nhìn anh bập bẹ học hướng dẫn dành cho newbie, sau rồi mới tạo đội cùng chơi.

Ván thứ nhất, vì Nghiêm Cái hết sức nỗ lực bán mạng cho địch, toàn đội thua bê xê lết.

Lục Thú cười nói: "Không sao, cứ đi theo tôi."
Nghiêm Cái gật đầu.

Ván thứ hai, Nghiêm Cái nghe lời, muốn bao nhiêu rén có bấy nhiêu rén đi theo sau một nhân vật.

Đi chưa được hai bước đã nghe tiếng Lục Thú bên cạnh truyền đến: "Anh...!theo sau nhầm người rồi."
Hắn quay đầu nhìn Nghiêm Cái: "Tôi cứ nghĩ ID của mình nổi bật lắm chứ."
Nghiêm Cái liếc mắt một cái, không thể không gật đầu, sau đó chậm chạp thao tác nhân vật đi theo sau.

Dù sao thì nhìn Lục Thú cũng có thể coi là nghiêm túc, mấy ai nghĩ hắn lại đặt cái ID như "Mộng Ly Thương & Điệp Tinh Phỉ Tuyết".

* Mộng Ly Thương & Điệp Tinh Phi Tuyết (梦璃殇 & 蝶星菲雪): Cặp tên sến sẩm hay gặp trong mấy truyện cổ đại, có thể hiểu đại loại ~ "Giấc Mơ Hoang Đường & Cánh Bướm Giữa Trời Tuyết" =)).

Nghiêm Cái đi sát mông nhân vật nữ tên "Mộng Ly Thương & Điệp Tinh Phỉ Tuyết", không dám ho he gì, pằng pằng chíu chíu vài cái là hết trận.

Nằm trên đất lạnh ba ván liên tiếp, Nghiêm Cái vẫn có chút giác ngộ, hỏi hắn: "Hay thôi không chơi nữa?"
Lục Thú an ủi anh: "Không sao, tôi cũng từng như vậy.


Giải quyết nhanh lắm."
Nghiêm Cái thấy hơi tò mò: "Giải quyết thế nào?"
Lục Thú chạm vào màn hình điện thoại, trên màn hình là video đang quay người bên cạnh: "Đập tiền á."
Hắn điều chỉnh góc độ màn hình để nhìn Nghiêm Cái rõ hơn, vẻ không tập trung: "Tuyệt thế võ công Nhân Dân Tệ Thần Chưởng, bách chiến bách thắng."
Nghiêm Cái thấy video quay hắn hiện trên điện thoại của anh.

Lục Thú vẫn đang điều chỉnh góc độ, muốn nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của người nào đó.

Người nào đó lại hoàn toàn không hợp tác, hắn vừa chỉnh xong xuôi thì người kia lập tức cúi đầu, màn hình lại lệch xiên lệch xẹo.

Lục Thú vô cùng kiên nhẫn, lại chỉnh vị trí một lần nữa, tay cầm điện thoại lúc cao lúc thấp.

Hắn đang hăng hái tác nghiệp thì bên cạnh đột nhiên vang lên một câu: "Đẹp à?"
Lục Thú gật đầu như bổ củi, mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình, còn theo thói quen lắc lư cái đầu vẻ vô cùng thỏa mãn, vui vẻ buột miệng nói: "Tất nhiên là đẹp."
Hai giây sau, hắn như mới ý thức được điều gì, từ từ quay đầu.

Đối diện Lục Thú là đôi mắt màu đen của Nghiêm Cái, như thể tất cả thay đổi cảm xúc của hắn đều bị anh nhìn thấu.

Lục Thú đến điện thoại cũng chẳng cầm nổi nữa, nhìn anh cười gượng: "Anh mà xấu thì còn có ai đẹp đây?"
Nghiêm Cái chỉ tiếp tục nhìn hắn, không nói một lời.

Lục Thú lại nói: "Thật ra thì...!Anh biết tôi mà, cứ nhìn thấy người đẹp là —"
"Vậy cậu nên soi gương nhiều hơn." Nghiêm Cái cắt ngang lời hắn, lại quay đầu cầm điện thoại.

Cầm điện thoại trên tay rồi, anh thấy mình hiện lên màn hình, khóe miệng...!hình như có hơi cong.

Lục Thú vẫn ngây người, chỉ nhìn được bóng lưng của Nghiêm Cái, sau đó bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng.

Hắn thoát khỏi trò chơi, lần này cuối cùng cũng nhìn thấy người kia trên toàn bộ màn hình điện thoại.

Là ảnh chụp video quay Nghiêm Cái khi nãy.

Khác với nụ cười thương nghiệp mang vẻ áp lực và đè nén thường thấy, Nghiêm Cái cười rất tự nhiên, dường như không thể khống chế được, gương mặt lại được phóng to vì đang dí sát vào camera.


Lục Thú khẽ khàng cúi người, môi lướt một cái thật dịu dàng lên màn hình.

Rõ ràng người ngồi ngay bên cạnh.

Nhưng lại không chạm vào được.

Lục Thú hiếm khi lo sợ như vậy, không dám vượt qua một bước kia.

Lúc Nghiêm Cái quay đầu lại đã khôi phục dáng vẻ như bình thường.

Anh trả lời: "Đập tiền cũng vô dụng."
"Ừa." Lục Thú thoải mái đặt điện thoại xuống, không dám nhìn màn hình thêm một lần nữa, cười: "Chắc là vô dụng thật, thế nên tôi trực tiếp đầu tư vào game này luôn."
Nghiêm Cái:...!
Anh vẫn hỏi: "Vì nhiều người chơi, sức nạp tiền cũng lớn nên cậu thấy có tiềm năng phát triển?"
Lục Thú cười, quay sang nhìn Nghiêm Cái: "Tôi tưởng anh sẽ nghĩ tôi làm vậy vì hứng thú nhất thời cơ." Hắn cười đến mức hiện cả bọng mắt, đuôi mắt nhếch lên nhưng lại nói với vẻ lười nhác: "Dù sao tôi cũng là người sống trong nhung lụa, thích ăn chơi hưởng lạc trên đời."
Nghiêm Cái cụp mắt, giọng rành mạch: "Tôi không nghĩ như vậy."
Lục Thú lại bắt đầu trêu ghẹo: "Là thật mà, ai nói anh nghĩ như vậy đâu? Với lại, ai nói tôi không thích ăn chơi hưởng lạc trên đời?" Hắn đá chuyện này sang chuyện khác, sau đó lại lên cơn nói mớ: "Dù sao thì đời này có Nghiêm Cái, chơi bao nhiêu năm cũng đáng giá."
Nghiêm Cái im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng không nói một câu nào.

*
Vì Nghiêm Cái không muốn bỏ cảnh quay sáng mai nên thay đổi giữa chừng, chuyển chuyến bay ngày hôm sau sang 9 giờ tối nay.

Lục Thú quả quyết gọi người đi lấy xe, kiểu gì cũng phải tự mình đưa anh ra sân bay.

Nghiêm Cái tất nhiên không đồng ý.

Trước khi đi, hai người ở trong phòng cà kê một lúc.

Trải qua kinh nghiệm mấy ngày này, chị Lâm và Điền Túc đều không tới phòng Nghiêm Cái, trái lại mặt không cảm xúc đứng đợi người trước cửa phòng Lục Thú.

Gặp nhiều thành quen, quen đến mức đau lòng.

Lục Thú tung ra toàn bộ kỹ năng trêu ghẹo, làm nũng, bán manh, vốn liếng có gì mang ra hết, ấy vậy mà vẫn không thể lay chuyển Nghiêm Cái, anh vẫn kiên quyết không đồng ý để hắn đưa đi.

Hắn thật sự chỉ còn nước ngồi dưới đất ăn vạ, kéo tay áo người ta gọi "Anh trai tốt à" thôi.

Thực tế cho thấy Lục Thú tính làm thế thật, chẳng qua hắn mới đặt mông xuống chưa được 10 giây đã bị người ta kéo lên.

Nghiêm Cái cúi đầu nhìn hắn, bề ngoài bình tĩnh không một gợn sóng nhưng trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, hỏi: "Cậu muốn thế nào?"
Lục Thú ngẩng đầu nhìn anh, mắt chớp chớp như ánh sao.

Hắn nói: "Tôi đưa anh đi, được không? Chỉ một yêu cầu này thôi."

"Được." Không ngờ Nghiêm Cái đột nhiên đổi ý, đáp ứng rất nhanh.

Lục Thú đang hí hửng, tính hát vang bài ca thắng lợi thì nghe anh nói câu tiếp theo: "Lần này cậu đưa tôi đi, lần sau tôi không đến thăm ban nữa."
Hắn vừa nghe xong đã lập tức buông tay, không những thế còn hết sức thành ý tự mình mở cửa, làm động tác cung kính: "Mời ngài lên đường, phim trường phong ba bão táp chào đón ngài, không tiễn."
Hành động lật mặt trong tích tắc này...!
Chứng minh đây không phải nghệ sĩ bình thường, tuyệt đối là diễn viên đích thực.

Nghiêm Cái bước ra ngoài, tiện thể cầm tay nắm cửa trong tay Lục Thú, tính đóng cửa lại.

Lúc anh cầm tay nắm, tay Lục Thú vẫn chưa rời đi.

Tay hai người chạm vào nhau trong một thoáng, hơi ấm từ da thịt truyền đến.

Nghiêm Cái khẽ dừng, không chút do dự kéo tay nắm tuột khỏi tay Lục Thú, sau đó đóng cửa lại.

Tới sân bay, Nghiêm Cái ngồi ghế sau, nửa người dựa vào gối đầu Điền Túc đưa, chợp mắt nghỉ một lúc.

"Xin nghỉ cho cậu tới hết sáng mai rồi mà, sao không nghỉ thêm?" Chị Lâm bỗng nhiên hỏi.

"À..." Nghiêm Cái mơ hồ trả lời, mắt vẫn nhắm nghiền: "Đoàn phim đâu chỉ có mình tôi là nam chính."
Anh không muốn trì hoãn tiến độ quay phim, cũng không muốn bị ném đá, chỉ trích là không chuyên nghiệp.

Dù sao nghề này là do anh tự mình lựa chọn, cố gắng chịu trách nhiệm vốn là chuyện đương nhiên.

Chỉ nói hai ba câu nhưng chị Lâm đã hiểu.

Cô biết tối nào Nghiêm Cái cũng đọc kịch bản đến khuya.

Đã vào cái vòng này, có ai là không sứt đầu mẻ trán, có ai không liều mạng muốn vươn lên? Ngay cả người có tiền như Lục Thú đến phim trường cũng phải thức đêm đóng phim.

Có điều đặt vào trường hợp nghệ sĩ nhà mình, chị Lâm vẫn cảm thấy hơi đau lòng.

Cô quay đầu nhìn Nghiêm Cái.

Anh đang co người bên cạnh Điền Túc, dưới cổ lót tạm một chiếc gối nhỏ, trông rất không thoải mái.

Lúc sau, giọng chị Lâm nhẹ hơn vài phần: "Cậu cứ ngủ đi, lát nữa tôi để người đăng Weibo với báo tin cho đạo diễn Trương."
Nghiêm Cái khẽ nâng đầu rồi hạ xuống, lần này là ngủ thật.

Điền Túc ngồi bên cạnh tay chân nhanh nhẹn chụp vài bức ảnh, sau đó chọn vài tấm vừa đẹp vừa tự nhiên gửi cho chị Lâm.
Hết chương 52..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận