Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương


Nghiêm Cái nói xong, Hướng Phục lại như ăn một cú nghẹn, bắt đầu thả hồn tự vấn nhân sinh.

Lấy đâu ra chuyện trùng hợp thế...!
Hướng Phục nghĩ rồi tự phủ định ý tưởng trong lòng, sau đó chuyển chủ đề.

Hai người kể lại tình hình gần đây của nhau.

Cùng làm việc hơn hai năm, có rất nhiều thứ để nói.

Có điều dần dần chuyện lại đẩy về phía Hướng Phục.

"Sắp tới anh tính đi đâu?" Nghiêm Cái hỏi thử: "Trung Ngu?"
Hướng Phục khẽ lắc đầu, bỗng nhiên bật cười: "Ai muốn lao đầu làm tiếp cái nghề này chứ? Mệt chết đi được."
Lúc anh ta nói câu này, cả người đã ngả trên ghế, mặt mày thả lỏng.

Tiếng muỗi vo ve xung quanh, bóng đêm vô tận, trên mặt đất còn một mẩu nhang muỗi đang cháy dở đặc biệt chói sáng.

"Vậy anh —"
"Tôi tính đi Úc." Tiếng Hướng Phục cười bỗng rõ ràng hơn: "Cậu cũng biết bên đó tôi có bạn gái đã đợi nhiều năm."
"Chờ qua đó thu xếp xong, tôi cũng đưa ba mẹ sang, khả năng...!sẽ không quay lại."
Vậy cũng tốt.

Nghiêm Cái thầm đồng ý với chuyện này.

Anh biết người bạn gái kia của Hướng Phục.

Hai người quen nhau từ rất sớm, yêu nhau rất tự nhiên, sau đó cô gái đi Úc.


Mối tình vượt đại dương này của họ giằng co cũng được năm, sáu năm.

Hướng Phục cảm thấy mình làm chậm trễ con gái nhà người ta, rất nhiều lần đề cập chuyện chia tay, có điều người kia một mực không đồng ý.

Một cô gái tốt như vậy, quả thật là nên sớm cưới về nhà mới phải.

Có gặp gỡ ắt có ly biệt, có duyên sẽ còn gặp lại.

Nghiêm Cái không níu kéo, chỉ cười nhìn anh ta: "Cảm ơn anh, bảo trọng nhé."
"Nói ít lời khách khí thôi." Hướng Phục khẽ vỗ bả vai anh, tiếng cười lại vang hơn.

Đối mặt với ly biệt cũng nên là vui vẻ.

Tiếng muỗi kêu cũng không quá to, chỉ có âm thanh hai người qua lại kể chuyện quá khứ, hoặc là tương lai.

Trên mặt đất còn một ít tàn lửa.

Nghiêm Cái thu xếp chỗ ở cho Hướng Phục xong nhìn qua đồng hồ, nhận ra đã 11 giờ đêm.

Lúc lên phòng, chân đạp lên cầu thang gỗ không thể không phát ra tiếng động, Nghiêm Cái chỉ có thể cố gắng bước đi nhẹ nhàng nhất có thể.

Hơn mười tầng cũng không tính là cao, Nghiêm Cái lại đi rất chậm, đến lúc trèo tới tầng mình ở anh mới nhìn thấy Lục Thú.

Lục Thú dựa nửa người vào lan can giữa phòng số 1 và số 2, ánh đèn tù mù không chiếu tỏ mọi thứ xung quanh.

Nghiêm Cái không nhìn rõ vẻ mặt hắn, chỉ thấy trên tay hắn đang cầm một lon Coca vẫn chưa bật nắp.

Hắn cứ chăm chú nhìn Nghiêm Cái như vậy, từ lúc anh bước lên tầng đến bây giờ, chưa từng dời đi, cũng không nói một lời.

Nghiêm Cái nghiêng người tiến đến cửa phòng mình, không chủ động nói chuyện.

"Cảm ơn."
Thời điểm anh lướt qua Lục Thú, hắn cuối cùng cũng lên tiếng.

Lục Thú thoáng điều chỉnh cảm xúc rồi tiến về phía trước, giơ lon Coca cười: "Khó lắm mới có được lon Coca này, tôi tiếc không muốn uống."
Động tác của Nghiêm Cái dừng lại.

Thanh âm của hắn giống như cơn gió thổi giữa đêm hè, còn có chút ý vị khiến Nghiêm Cái cảm thấy lấn cấn.

Tiếng hắn rất dịu dàng, ngay cả ý cười trên mặt cũng nhạt, lon Coca trong tay được nhẹ nhàng vuốt ve như thể là trân bảo hiếm có, cần được nâng niu bảo vệ.

"Quay phim xong cậu có thể tự mua được rất nhiều."
Nghiêm Cái ôn hòa nói ra một sự thật.

Có điều chỉ là vẻ ôn hòa bề ngoài, nếu nghe kĩ sẽ thấy trong lời nói của anh không xen lẫn một chút tình cảm nào.

Tiếng Lục Thú cười khẽ vô cùng rõ ràng.


"Coca với tôi dù là tự mua hay người khác đưa đều như nhau."
Lục Thú lại tiến thêm một bước, thu lại lon Coca trước mắt.

Giọng nói bất cần của hắn đi thẳng vào lòng người đối diện:
"Chỉ có đồ anh đưa là độc nhất vô nhị."
"Lục thiếu nói đùa rồi." Một lúc sau, Nghiêm Cái dùng sức bốn lạng đẩy ngàn cân* đáp lại, dựa người vào cửa: "Chỉ là lon Coca mà thôi, không quan trọng."
* Bốn lạng đẩy ngàn cân (四两拔千斤): động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương, mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.

"Anh nghĩ sao cũng được." Lục Thú biết nói nhiều về chuyện này với Nghiêm Cái cũng vô nghĩa nên đơn giản không nói nữa, trực tiếp kết thúc chủ đề.

Hắn sợ Nghiêm Cái lập tức vào phòng, đang nghĩ xem nên khơi ra chủ đề gì tiếp, không nghĩ Nghiêm Cái sẽ chủ động lên tiếng hỏi:
"Cậu không ngủ?"
"Lần đầu tiên nhận được Coca của Nghiêm Cái, có chút kích động, muốn ngủ cũng không ngủ được."
Lúc Lục Thú nói mấy câu này, Nghiêm Cái chỉ muốn lập tức vào phòng khóa cửa lại, sau đó ném cho đối phương một câu "Cậu cứ thong thả kích động đi."
Nhưng hai người chỉ đứng đối diện nhau không nói gì.

Không ai chủ động lên tiếng, không ai chọc thủng lớp giấy mỏng, cũng không ai làm ra bất kì hành động gì bên ngoài lớp giấy mỏng đó.

Chỉ có tiếng ve râm ran giữa đêm hè, mùi hương của núi rừng và cảnh đêm vô tận.

Nghiêm Cái nghĩ cảnh này có hơi quen quen.

Lát sau, anh mới nhớ ra lần trước cũng như vậy.

Anh và Lục Thú, vườn hoa nhỏ trong khách sạn, bầu trời đầy sao và hương hoa Phong Tín Tử nhàn nhạt.

Nghiêm Cái nửa đứng nửa dựa vào cửa, từng cơn gió đêm xuyên qua căn nhà nhỏ thoảng qua người anh.

Lục Thú trước mặt anh khẽ cụp mắt xuống.

Nhìn gần, khuôn mặt hắn như được ánh đèn sáng mờ hắt lên một chút dịu dàng.

Khoảnh khắc Nghiêm Cái nhìn về phía hắn, giống như cảm ứng tâm linh, Lục Thú đột nhiên ngước mắt lên, trong đáy mắt hắn là ánh sáng rực rỡ lấp lánh.

"Nhìn kìa."

Giọng hắn rất khẽ, gần như là sợ làm ảnh hưởng đến khung cảnh an tĩnh khó có được này.

Nghiêm Cái không nghi ngờ gì, quay đầu lại.

Một đốm sáng nhỏ đột nhiên xuất hiện trong mắt anh.

Đốm sáng nhỏ trong đêm chầm chậm bay như đang mò mẫm gì đó.

Như giữa biển đêm mưa gió bão bùng, có một ngọn đèn nhỏ được thắp lên trên con thuyền đang dập dềnh giữa sóng nước.

Nghiêm Cái không cầm lòng được vươn ngón tay về phía đốm sáng, cách rất gần nhưng lại không chạm vào nó, chỉ giữ một khoảng cách nhất định, ánh sáng tỏa ra có thể thấy rõ đầu ngón tay anh.

Đom đóm từ từ bay khỏi tầm mắt Nghiêm Cái, tiến vào màn đêm.

Dù biết nhìn thấy đom đóm ở đây không phải chuyện hiếm lạ gì nhưng Nghiêm Cái vẫn dõi theo hồi lâu.

Đến khi anh lấy lại tinh thần rồi mới nhận ra phía sau còn Lục Thú vẫn đang đứng ở đó.

Nghiêm Cái quay đầu nhìn hắn, nghe hắn hỏi: "Thích đom đóm à?"
Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Lúc nhỏ đi cắm trại dã ngoại với mẹ tôi có gặp."
Lục Thú lại cười: "Vậy mẹ anh nhất định là một nữ sĩ dũng cảm, rất có tinh thần thám hiểm."
Lần này Nghiêm Cái khẽ gật đầu, không phủ nhận.

Ngày mai trời nhất định quang đãng.

Anh nghĩ vậy.
Hết chương 25..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận