Có đôi lúc Cửu Vi thấy hắn xuất thần, như thể đang cất giấu tâm sự gì đó.
Mỗi lần thấy hắn tính toán phải làm thế nào mới tìm được viện của Ca Dạ, một mực cố chấp không chịu từ bỏ, thì Cửu Vi lại khuyên nhủ liên hồi, song kết quả vẫn không ngoại lệ – bị bỏ ngoài tai, không thể làm được gì. Thế là hắn bèn lấy lý do ở xa tới không dễ, kéo Tạ Vân Thư chơi khắp Trường An, cả ngày đi đây đi đó trên phố xá ngõ hẻm, kỹ viện đài hát, dạo chơi cả Tây Kinh một lần. Mọi người như chung tiếng lòng, cứ như thể đã hẹn thay phiên đề nghị vậy, ngày nào cũng giở đủ ngón trò khác nhau, không hề cho hắn có thời gian ở một mình.
Thư thúc giục của nhà bay đến tới tấp như tuyết rơi, khẩu khí của phụ thân ngày một nghiêm nghị, xem chừng ông vô cùng bất mãn với nguyên nhân cứ ở mãi Tây Kinh không chịu về.
Biết rõ những người bên cạnh đang trông chờ điều gì, song hắn lại không muốn đi. Tuy không thấy được Ca Dạ, dẫu sao nàng vẫn ở Quân vương phủ, nhưng ai biết được về rồi thì bao giờ có thể trở lại đây, nếu nàng lại biến mất, thì liệu hắn có thể tìm thêm bốn năm nữakhông.
“Tất cả đều hy vọng ngươi từ bỏ, thậm chí là cả nàng.” Cửu Vi nói thẳng.
Hắn biết đây là sự thật, cũng biết phải làm thế nào mới lý trí, nhưng đáy lòng lại chẳng hề cam tâm, lửa tình không cách dứt bỏ cứ cháy âm ỉ, theo thời gian dần trôi, ngày càng phừng lên dưới áp lực.
“Xem ngươi tự biến mình thành gì kìa.” Cửu Vi muốn giễu cợt, nhưng lại thành nhếch môi thở dài.
Hắn cứ thờ thẫn nhìn cây liễu xanh bên cạnh hồ Trường An nhẹ nhàng phe phẩy trong cơn gió đầu xuân, như những sợi tóc buông xõa không được chải chuốt, vài ba con diều nhanh chóng tụ năm tụ ba bay lên trời, kèm theo thiên không xanh thẳm, khiến người ta chợt nhớ đến một gương mặt tươi cười còn đẹp hơn gió xuân…
“Nội trong hôm nay nhận được tin tức do nhị ca thăm dò, đến lúc đó ta sẽ quay về.”
Cửu Vi thở phào một hơi thấy rõ, lại không quá tin, “Ngươi nói thật chứ?”
“Thật.”
Quay về giải quyết cho xong mọi công việc trong tay, đến khi đó hắn sẽ lại rời nhà lần nữa, phiêu bạt với hai bàn tay trắng, vậy Ca Dạ có thể đoạn tuyệt nữa không? Nếu nàng vẫn muốn trốn… Chợt nở nụ cười bất đắc dĩ, câu trả lời xoắn xuýt nhiều ngày chỉ có một.
Bất kể nàng và Quân Tùy Ngọc có quan hệ gì, bất kể Ca Dạ đang có suy nghĩ gì, đến lúc hắn một thân một mình thì thứ dư dả nhất chính là thời gian, nhiều năm dây dưa ràng buộc như vậy, há để nàng nói chấm dứt là chấm dứt.
Hắn sẽ không buông tay.
Cửu Vi nhìn nét mặt hắn thì cũng đoán được bảy tám phần, lòng thương xót song lại không thể khuyên thêm được nữa. Im lặng một lúc lâu, hắn chợt nghĩ đến hoài nghi ban nãy, “Ngươi để huynh ấy đi thăm dò gì vậy?”
Hắn chỉ mỉm cười, cho đến khi vào khách điếm nghỉ chân mới trả lời.
“Ta nhờ nhị ca đi tiếp cận một người, với tài học của huynh ấy thì ắt hẳn đối phương sẽ khách sáo.”
“Là ai?” Tiến lại gần phòng, mơ hồ có tiếng tranh chấp truyền đến, Cửu Vi thuận miệng hỏi nhưng đầu thì đã tập trung vào trong cửa.
“Phó thiên y, danh y đệ nhất Trung Nguyên đã chẩn bệnh cho Ca Dạ.”
Hắn cũng nghe thấy tiếng cãi vả, nghe ra giọng của Tạ Cảnh Trạch thì không khỏi bước nhanh hơn, lại không phát hiện vẻ mặt đột ngột cứng đờ của người bạn.
“… Đệ không cần phải nói với nó, chỉ cần áp giải lão tam về Dương Châu với ta là được, đây cũng là ý của cha.” Âm thanh vô cùng tức giận này là Tạ Khúc Hành, lòng hắn nựng đi, quả nhiên đại ca cũng đã mất kiên nhẫn đến Tây Kinh.
“Đại ca, tam ca điều tra lâu như thế, nên để cho huynh ấy biết chứ.” Giọng của Thanh Lam có phần do dự, chần chừ phản đối, “Bệnh của Ca… Quân cô nương… Cô ấy có ý tốt nên mới…”
“Ta thừa nhận cô ta có ý tốt, nên mới phải càng giấu tam đệ, dù sao cô ta cũng không sống được bao lâu, cần gì phải để lão tam thêm đau lòng.” Tạ Khúc Hành ngắt lời, giọng điệu rất kiên quyết.
Trong đầu chợt nổ *ầm*, hắn gần như không còn nghe rõ lời trong phòng, chỉ loáng thoáng nghe thấy Tạ Cảnh Trạch nói, “Ngộ nhỡ sau này tam đệ biết…”
“Quay về Dương Châu rồi, nếu có tin tức liên quan đến cô ta thì sẽ dìm xuống hết.” Tạ Khúc Hành dừng lại, “Thời gian về lâu sẽ tự phai thôi.”
Thanh Lam buồn bực, “Có phải nhị ca tính sai rồi không, lần trước đệ thấy sắc mặt của cô ấy rất tốt, đâu giống là…”
“Nhờ linh dược của Quân Tùy Ngọc nên mới được như vậy, nguyên nhân cô ấy ngủ nhiều chính là vì cơ thể đã tổn thương quá nặng, không khác gì cây nến trước gió.” Tạ Cảnh Trạch thổn thức, “Nghe nói mấy năm gần đây Quân Tùy Ngọc lùng sục hết mọi tấc trong thiên hạ, cố gắng tìm về dược liệu quý báu, nếu như thành, nói không chừng có thể chống đỡ thêm mấy năm.”
“Đệ thấy dáng vẻ cô ấy có thay đổi, ắt hẳn độc cũng đã tiêu bảy tám phần, sao lại còn nghiêm trọng đến thế?”
“Điểm chí mạng không phải là độc mà là võ công cô ấy luyện, Phó thiên y một mực khuyên cô ấy phế võ công đi, dù nhất thời có cản trở đến kinh mạch, nhưng chỉ cần châm cứu dùng thuốc điều chỉnh thì còn có thể kéo dài thêm một thời gian nữa, nếu không sẽ như uống rượu độc giải khát, tự rút ngắn mạng sống.” Nhớ đến vẻ mặt đáng tiếc của Phó thiên y, Tạ Cảnh Trạch không khỏi lắc đầu, “Nhưng làm thế nào cô ấy cũng không chịu nghe, dẫu chết cũng không chịu, ngay tới Quân Tùy Ngọc cũng không có cách.”
“Cô ta không sợ chết, nhưng lại khiến Quân Tùy Ngọc lo lắng đề phòng thay mình.” Tạ Khúc Hành lạnh lùng nói, “Tên kia cũng là đầu óc mê muội rồi, tự ra tay phế võ công cô ta là được, lại cứ để mặc cô ta dày vò.”
“Phó thiên y cũng từng bảo vậy.” Tạ Cảnh Trạch cười khổ, “Nhưng Quân Tùy Ngọc không dám.”
“Không dám?” Thanh Lam khó hiểu, “Một ngày cô ấy ngủ đến tám chín canh giờ, chẳng lẽ còn sợ không có cơ hội ư?”
“Ý chí củ cô ấy rất kiên quyết, nên mới luyện thành công phu khó như vậy. Có điều không biết vì sao lại không có ý sống, sống chết đều không để trong lòng, cũng vì thế nên linh dược giảm dần đi. Nếu phế võ công đi, sợ là không khác gì giết cô ấy.”
Tạ Khúc Hành bất ngờ chớp mắt, cười nhạt, “Thì ra cô ta cũng không yên tâm Quân Tùy Ngọc.”
“Đại ca!” Thanh Lam bất mãn với thái độ của huynh trưởng, suy cho cùng cũng là người trong lòng tam ca, ngay đến cậu cũng không đành lòng nghe.
“Nếu cô ta không hư vinh cậy thế Quân gia, thì có lẽ ta còn kính trọng, nhưng bây giờ đệ cũng thấy rồi đấy.” Tạ Khúc Hành không chút thương xót, “May mà cô ta còn chút lương tâm, tự biết mình không sống được lâu nên mới tìm cành cao khác, không dây dưa lão tam nữa.”
Tạ Cảnh Trạch thở dài.
“Cứ quyết định vậy đi, lão tam về thì cứ nói là không biết, ngày mai lên đường về Dương Châu, không một ai được nhắc đến nữa.” Tạ Khúc Hành cứng giọng quyết định, đứng dậy sắp xếp công việc, nhưng vừa mở cửa thì lập tức trông thấy gương mặt xanh mét bên ngoài, tất cả mọi người đều ngạc nhiên sững sờ.
Bất động một lúc lâu, Tạ Vân Thư quay đầu rời đi, nhanh tới nỗi không ai kịp phản ứng.
Cửu Vi là người đầu tiên đuổi theo.
“Đợi đã!” Cửu Vi dùng hết sức, cuối cùng mới ngăn được hắn ở giao lộ, “Ngươi biết nàng ở đâu trong Quân vương phủ không?”
Tạ Vân Thư im lặng một chớp mắt, lắc mình định đi vòng.
“Ta nói cho ngươi biết.” Một câu nói đã cản lại bước chân của hắn.
Cửu Vi thở dài, bẻ một cành cây xuống vạch đường đi, chỉ rõ ám vệ trạm gác cùng góc chết để lẻn vào.
“Ngươi biết từ lúc nào?” Lời nói ngạc nhiên mơ hồ như nặn ra từ trong ngực, đau thấu tim can.
“Nửa tháng trước, ta đến Quân vương phủ gặp nàng ta.” Cửu Vi nhìn thẳng, “Nàng ta không hy vọng ngươi biết chuyện.”
“Thì ra… Các ngươi đều đã biết.” Con sóng thủy triều thay phiên nhau kéo đến trong lòng, hắn không nghĩ nổi gì nữa, đau tới mức như có hàng ngàn hàng vạn kim thép đâm vào, chỉ cảm thấy mắt đen kịt đi.
“Lão tam.” Tạ Khúc Hành cản trước người tam đệ, “Đừng làm chuyện điên rồ nữa, bệnh tình của cô ta đã trong giai đoạn cuối rồi, đệ đi thì có thể làm được gì?”
Quả thực Tạ Cảnh Trạch không khuyên nổi, Thanh Lam lại chẳng biết nên nói gì cho phải, cản không được mà để đi cũng không xong.
Ngân Hộc Bích Chuẩn đi theo hai người quay về, tất cũng nghe thấy rõ, nhất thời mắt hoa lên.
Tạ Vân Thư ghi tạc bản đồ vào đáy lòng, gạt tay ngươi huynh trưởng ra, chất giọng khàn khàn như thể đã vỡ vụn, “Đệ… không lo được nhiều như thế, xin đại ca thứ tội…” Cắn răng nói đoạn, trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ, ép huynh đệ hoảng sợ lùi ra, rồi hắn cứ thế xông thẳng ra ngoài.
“Ngân Hộc Bích Chuẩn, theo dõi hắn từ xa cho ta, đừng để hắn xảy ra chuyện.” Cửu Vi lập tức ra lệnh, hai người Ngân Hộc Bích Chuẩn gật đầu tắp lự, lập tức biến mất.
Gió rét đầu xuân lạnh thấu xương cuốn bụi bặm trên đường bay lên, vương vãi trên bầu trời Trường An.
Tạ Khúc Hành trợn mắt nhìn theo hướng tam đệ rời xa, vô cùng ảo não.
***
“Tiểu thư nên vào trong thôi, ngoài này gió lớn quá.” Sương Kính dịu dàng nói nhỏ, muốn đỡ người trên xích đu dậy.
“Ta muốn hóng gió một lúc.” Nàng né người, cởi áo lông cáo trên người xuống, “Đã vào xuân rồi, không sao đâu.”
“Nhưng gió lạnh…”
“Chỉ ngồi một lúc thôi.” Tay vịn lấy dây tơ, xích đu khẽ khàng lay động, “Như thế trong lòng bình yên được một chút.”
Sương Kính không khuyên nữa mà lùi ra hai bước, giữa chân mày thấp thoáng nét buồn rầu.
Nàng cũng không có suy nghĩ gì, chỉ dựa vào bàn đu nhìn trời xanh khuất sau tầng mây đến ngẩn người, hơi lạnh quen thuộc dần ngấm vào da thịt, mơ hồ có phần hoài niệm.
Mây bị gió lạnh thổi tới, bầy trời dần trở nên tối đi, bông tuyết trong suốt nhỏ bé rơi xuống, rõ ràng đang là ngày xuân vậy mà lại có tuyết rơi. Những bông tuyết nhỏ bay đầy trời, nàng giơ tay lên hứng lấy, nhưng tuyết chưa kịp rơi xuống lòng bàn tay thì đã lập tức tan ra, biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại khí lạnh cô quạnh.
Xích đu vang lên tiếng *cọt kẹt* khe khẽ, ánh mắt mơ màng lướt qua tường thấp cây cao cùng mái nhà cong cong, trên cây hoa đào là những nụ hoa đang đợi ngày nở bung cánh, cùng người đứng thẳng cạnh cây…
Trái tim bỗng nhảy cẫng lên.
Không biết người kia đứng dưới vòm cây tự lúc nào, như hóa thành một với phong cảnh sau lưng.
Tuyệt vọng đến thế, ánh măt đau đớn rối loạn như thể tổn thương đến cực điểm, chứ đầy nguy hiểm đáng sợ, nặng nề nhìn thẳng vào nàng.
Chàng… đã biết rồi, nàng đột nhiên hiểu ra, kinh hãi không biết phải làm thế nào cho phải.
Thấy Sương Kính tiến lên ngăn lại quát hỏi, nàng lại làm ra cử động dù nằm mơ cũng không có – nhảy xuống xích đu chạy trốn.
Chàng đã đến rồi.. Chàng đã biết rồi… Không còn nơi nào có thể tránh được nữa. Dù đã biết rõ nhưng nàng vẫn dùng hết sức bỏ chạy, như thể quay về phòng thì có thể trốn được mọi thứ, không cần phải nghe gì nữa.
Mơ hồ nghe thấy Sương Kính kinh hãi la lên.
Chân mềm đi ngã nhào một cái, bất chấp quay đầu nhìn lại, nàng gượng mình bò dậy tiếp tục chạy, động tác nhanh nhẹn ngày xưa lại trở nên vô cùng khó khăn, tuy thế nàng cũng không dám dừng lại. Càng nóng lòng thì càng khổ sở, không ngờ lại ngã xuống tiếp, lần này nặng hơn, vừa bò dậy thì một bàn tay đã đặt trên vai.
Ngón tay có lực vừa trắng vừa thon, nó đã từng dịu dàng mơn trớn mỗi một tấc trên cơ thể, vậy mà lúc này lại đang bóp lấy vai nàng, như dùng sức bám chặt vào nàng.
Khuôn mặt đai đớn cùng tức giận đốt sạch thất thường, bàn tay không chút lưu tình… Nàng đau tới nỗi thần trí cũng sắp mơ hồ.
Hắn muốn khiến nàng đau, muốn để nàng đau như hắn.
Dù đến mức này rồi, nàng thấy hắn mà vẫn trốn chạy.
Người trước mắt hô hấp rối loạn, trong mắt không còn bướng bỉnh nữa, thay vào đó là hốt hoảng không cách nào che lấp. Mấy lần chật vật ngã xuống, hắn dơ tay thăm dò thì mới hay không có nội lực, từng là sát thủ sắc bén hàng đầu, nay đột nhiên lại thành người bình thường không có võ công, võ học khiến nàng đau khổ cũng như kiêu ngạo nay lại biến mất tăm.
Đã yếu tới mức đó rồi mà vẫn còn muốn che giấu, vẫn cứ im lặng muốn rời khỏi cuộc đời hắn.
Bàn tay dần siết chặt, nàng vẫn cố nhẫn nhịn, nhịn tới nỗi mồ hôi lạnh thấm rỉ gần như muốn bất tỉnh.
Hắn lẳng lặng nhìn, thấy mình không thể chịu được nữa, lập tức bấu lấy cằm dưới hôn nàng thật mạnh. Nụ hôn này không hề có ý ngọt thương xót, mà trái lại còn dã man tàn bạo như đang trừng phạt, dần dần trong miệng có mùi máu. Vậy mà nàng im lặng chịu đựng như thể không cảm nhận được đau đớn, ngọn lửa trong lòng hắn càng lúc càng mạnh, không hề có chút sảng khoái nào, trái lại chỉ tràn đầy dục vọng phá hủy.
Sương Kính ngã xuống không nhúc nhích được, lòng như lửa đốt, trơ mắt nhìn nam tử kia không chút thương tiếc bắt lấy bóng dáng bé nhỏ, ôm vào lòng mặc sức cợt nhả, thậm chí còn ôm nàng đi vào phòng ngủ, một cước đá bay cửa.
Muốn lên tiếng gọi thị vệ đến, nhưng cấm chế làm nàng ta không phát ra được âm thanh nào. Đúng lúc này bên cạnh bỗng vang lên tiếng thán phục.
“Trời ạ, lúc này lão đại lại… Ngân Hộc ngươi có thấy không hả.”
“Ta không mù, dĩ nhiên là thấy.” Một người khác lẩm bẩm nói nhỏ, “Ta lấy làm lạ, vì sao chúa thượng…”
“Không đánh trả lại?” Hai người vượt tường vào chỉ nhìn thấy nửa đoạn sau.
Lẩm bẩm một lúc lâu mới phát hiện nữ tử nằm trên đất, một gương mặt nam tử trẻ tuổi đập vào mắt Sương kính, tò mò cúi đầu.
“Lão đại cũng ác quá rồi, lại dùng thủ pháp nặng thế này, nhỡ khiến người ta nằm nguyên một ngày thì sao.” Theo tiếng nói nhỏ, cơ thể bất giác được thả lỏng, Sương Kính lập tức bật dậy muốn vọt vào, song lại bị người ta giữ lại.
“Đừng đi, đây là chuyện của bọn họ.” Bích Chuẩn luôn dịu dàng trước phái nữ, hòa nhã khuyên, “Huống hồ chúa thượng há dễ bị bắt nạt, cô không cần phải lo.”
Sương Kính vô cùng sốt ruột, nhưng giọng đã khàn đi, bất giác rơi nước mắt, “Các ngươi thì biết gì chứ, tiểu thư không hề có võ công, ngay đến đi đứng cũng không thể…”
Trong nháy mắt cả hai im bặt.
Một lúc lâu sau, Bích Chuẩn điểm nhẹ lên vài huyệt đạo, tạm thời chế trụ thị nữ trung thành.
“Cô yên tâm, sẽ không làm gì nàng ấy đâu.” Càng nghĩ càng đau lòng, trong lòng rất không dễ chịu, “Trên đời này người không nỡ khiến nàng chịu khổ nhất, chính là huynh ấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...