Nấp trên trần nhà, hắn thở sâu kéo dài hô hấp, khí tức rất nhẹ.
Nơi này canh gác cực kỳ nghiêm ngặt hơn cả bình thường, đúng là Ngân Hộc không nói quá. Đáng lẽ quyết sách sáng suốt là phải dò la được nhiều manh mối hơn đã, hiểu rõ thực hư rồi nghĩ cách lẻn vào sau.
Song, không đợi nàng và Quân Tùy Ngọc rời khỏi tiểu lâu, hắn đã cùng Ngân Hộc Bích Chuẩn đến Quân vương phủ trước.
Không vì chủ nhân vắng mặt mà canh phòng buông lỏng. Khó khăn lắm hắn và Ngân Hộc Bích Chuẩn mới tránh được thủ vệ, lại dùng thuật phục tàng tiềm hành luyện được khi ở trên Thiên Sơn, khổ sở lẻn vào bên trong.
Phòng của Ca Dạ ở đâu đây?
Đứng trên mái hiên ngó nhìn một hồi, bất chợt hắn bị ánh sáng ở một nơi thu hút. Trong ánh sáng đèn sa lại có tia sáng óng ánh kỳ lạ thấp thoáng, rực rỡ tươi đẹp, mê ly chói mắt, bất giác làm hắn nhớ đến tấm rèm mà Ngân Hộc đã nhắc tới. Càng lại gần thì phòng bị càng nghiêm ngặt, cũng càng khó lẻn vào hơn, im lặng nín thở xê dịch né tránh, trên mái gỗ tinh xảo phát ra tiếng vang rất nhỏ khó lòng nghe thấy, như trận gió tình cờ lướt đến, hắn mau chóng đi qua bức rèm rũ xuống ngoài hành lang.
Vừa đúng lúc Ca Dạ quay về phủ đệ, thị nữ trong viện chạy ra cửa uyển nghênh đón, nhân lúc này hắn lộn một vòng vào trong phòng, treo mình trên trần nhà u tối quan sát bốn phía, giấu đi cảm giác tồn tại, bộ đồ đen như hòa làm một cùng tòa kiến trúc.
Bày biện không phức tạp, tuy đồ dùng trên bàn vô cùng tinh xảo, nhưng không tới nỗi là trân châu bảo bối như lời đồn.
Điều đặc biệt duy nhất là trong phòng khá ấm áp, vừa đi vào đã có cảm giác rõ ràng, tạo nên tương phản rõ rệt với cái rét thấu xương ở phương Bắc. Ắt hẳn bên trong có đốt địa long, dù chủ nhân không có mặt nhưng vẫn đốt.
Một gác sách, một bộ bàn ghế, mấy màn sa màu trắng rũ xuống, phủ thêm một phần mờ ảo. Trên lư hương hình núi* thếp vàng có lượn lờ khói nhạt, trông yên tĩnh dị thường.
(*Ảnh minh họa.)
Trên bình phong bằng ngọc vẽ đóa sen xanh rất lớn, bên cạnh là một bàn cờ, quân cờ đen trắng đúc từ ngọc bóng loáng, để lại nửa ván cờ tàn cuộc. Một đầu khác của màn sa kê giường khảm ngà voi điêu khắc tinh tế. Nước sơn đen bóng, trướng lụa vén nửa, chăn tơ thêu chỉ nhũ màu đỏ càng làm trong phòng thêm kiều diễm.
Chỉ có một chiếc gối… Lòng thoáng bình tĩnh lại.
Chuông gió dưới mái hiên nhẹ vang trong đêm đông gió lạnh, có tiếng người dần dần đến gần. Ca Dạ được mấy thị nữ ôm vào, tay nàng day trán có vẻ mệt mỏi, để thị nữ cởi từng lớp áo đông ra, tháo cả đồ trang sức cài tóc, thay đồ ngủ. Thị tỳ đi cuối dâng khay lên, trên khay sơn đen có chiếc bát bạch ngọc còn lượn lờ hơi nóng, mùi thuốc bốc lên, Ca Dạ khẽ nhíu mày, cầm lên uống cạn.
Sau một phen rửa mặt súc miệng tất bật, chúng thị nữ cũng lui ra ngoài.
Nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc, nàng uể oải đá văng giày ra, chân trần đi vào phòng tắm.
Hắn nhẹ nhàng đáp xuống đất, bước vào phòng tắm mịt mù hơi nước.
Mặt đất được lát đá hán bạch ngọc, trơn bóng bằng phẳng. Nước suối ấm áp chảy ra ào ào từ nhụy sen ngọc trên vách, trên chiếc bàn bạc bên cạnh đặt lược ngà cùng y phục, trong bình lưu ly thất bảo đựng đầy cao thơm gội đầu thoa người, trong hơi nước mịt mù lấp ló sắc màu rực rỡ.
Túi lưới vừa mềm lại nhẹ trên vách tường chứa những viên dạ minh châu to chừng nắm đấm của trẻ sơ sinh, tỏa ra ánh sáng bàng bạc dịu nhẹ, sóng nước dập dềnh, hơi mù nhàn nhạt cứ ngỡ đang trong mơ.
Ca Dạ ngâm mình trong nước, đầu tựa vào thành ao, tóc đen xõa tung như mây, hàng mi dài khép lại như đã thiếp đi, gò má trắng phau lại bị hơi nóng làm ửng đỏ. Bộ váy dệt từ tơ vừa vào nước lập tức trở nên trong suốt, chừng như có thể trông thấy bầu ngực cong vút mê người. Hắn không tránh khỏi tâm thần ngứa ngáy, lại có nỗi bất an vô hình. Có người đến gần như vậy mà nàng vẫn không tỉnh, quả thật quá khác thường.
Làn da ấm áp, khác hẳn với xúc cảm lạnh băng như trước. Vỗ nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn, nàng vẫn không nhúc nhích, cứ như là đang hôn mê.
Đáy lòng căng thẳng, dò xét nửa ngày cũng không tìm ra điều khác thường, đúng là nàng đã ngủ, chẳng qua là ngủ rất sâu, hoàn toàn mất cảnh giác. Nàng… mệt đến thế ư?
Cơn ghen phừng lên trong ngực, hắn tạm thời đặt lo lắng xuống, ôm nàng ra khỏi làn nước, ngón tay vuốt ve gương mặt nhớ mong mỗi ngày.
Nàng đẹp hơn trước rất nhiều, bớt đi phần nào trẻ con và thêm vào sự quyến rũ, có điều làn da vẫn mềm mịn như trước, cơ thể phái nữ mềm mại nở nang mang theo mùi hương quen thuộc, cánh môi hé mở như dụ người nếm thử.
Hắn lập tức hôn xuống, vẫn say ngọt như trong trí nhớ, từng chút mút lấy vị ngọt trong đó, không kìm hãm được nỗi nhớ nhung, bàn tay như có ý chí vuốt ve cơ thể nàng, hơi thở dần rối loạn.
Nàng bỗng cử động như cảm nhận được có người đang cợt nhả, chưa mở mắt mà tay đã bắt đầu giơ cao, năm ngón tay như kiếm đâm tới. Hắn lập tức chụp lấy cổ tay chặn lực lại, nhìn nàng mở mắt thì không khỏi đắc ý cười khẽ, hài lòng nhìn hai mắt càng ngày càng mở lớn, gần như có thể nhìn thấy bóng của mình bên trong.
“Là ta.” Mổ nhẹ lên chóp mũi như tuyết rơi xuống ngọc, hắn khàn giọng đùa, “Xem ta bắt được nàng rồi này.”
Nàng chấn động trong một chớp mắt, hàng mi nhíu lại, ngạc nhiên lẩm bẩm.
“Giấc mơ này lạ quá.”
“Mơ ư?” Hắn bật cười, ngón tay nắn lấy gò núi mềm mại trước ngực, lại liếm lấy nụ mai đỏ hồng, “Giấc mơ hoang đường thế này, nàng thích không?”
Kích thích cơ thể khiến nàng run lên, mặt đỏ bừng, nhanh chóng bắt lấy bàn tay đang đùa dai của hắn.
“Chàng…” Sờ lên bộ ngực rắn chắc rồi lại sờ gương mặt tuấn tú, “Sao lại chân thực thế này…” Nàng muốn cắn lấy ngón tay, nhưng đã bị hắn né đi.
“Nếu nàng muốn chứng minh, ta có biện pháp tốt hơn.” Không đợi trả lời, hắn đã hôn lên xương quai xanh bé nhỏ, hô hấp nóng bỏng lướt trên người, mang theo sự khát khô kiềm chế đã lâu. Hắn từ từ hôn dần đi xuống, cách chiếc váy trắng ướt đẫm cắn nhẹ một cái, nàng bất giác run lên, yếu ớt toan đẩy ra.
“Đợi đã, không đúng…”
Hắn làm như không nghe thấy, tuy biết rõ không phải lúc thích hợp song vẫn mất đi khống chế. Đột nhiên sau lưng chợt rùng mình, theo bản năng ôm lấy Ca Dạ nhảy ra xa mấy trượng, trách được một kiếm chứa đầy sát ý, lưỡi kiếm sáng loáng lập tức đuổi theo, liên tục xê dịch né tránh, hắn dùng một tay vận lực, *cạch* một tiếng, trường kiếm bị đẩy thẳng ra, kéo giãn khoảng cách với kẻ tập kích.
Người cầm kiếm là nữ nhân, một trong những thị nữ đi cùng Ca Dạ. Lúc này sắc mặt nàng ta lạnh tanh, sát khí bùng lên, trợn mắt nhìn hắn.
“Cuồng đồ phương nào dám đến Quân vương phủ càn rỡ, buông tiểu thư ra!”
Hắn không để ý, người trong lòng lại mềm oặt, vội đưa tay ôm chặt hơn. Nhìn đôi mắt đen láy mơ màng như sắp thiếp đi, hắn hốt hoảng, đây không phải là chuyện đùa.
“Ca Dạ!” Hắn bất chấp kẻ địch trước mặt, sờ lên mạch nàng, “Đừng ngủ, rốt cuộc là đã có chuyện gì.”
“Buông tay ra!”
Mũi kiếm sắc bén lại đâm tới, hắn chẳng có lòng dạ nào tham chiến, chỉ ôm nàng né tránh. Cách suối nước nóng, áo ướt bị gió thổi đến, người nàng lạnh băng.
Giá rét làm Ca Dạ thoáng tỉnh, miễn cưỡng đè nén cơn hôn mê.
“Sương Kính dừng tay, chàng không phải là kẻ địch…” Ngăn lại thị nữ đang định gọi thị vệ, giọng nàng thấm đẫm mệt mỏi, càng lúc càng nhỏ, “… Đừng nói cho Tùy… Ngọc… Đợi ta tỉnh lại…”
Còn chưa nói hết thì cơn buồn ngủ đã ập lấy, nàng ngủ say trong vòng tay hắn.
Hai người còn tỉnh thì trợn mắt nhìn cả buổi, nữ nhân kia quét ánh mắt lạnh lẽo qua mặt hắn, lại quan sát trường kiếm bên hông một lúc lâu.
“Tạ tam Dương Châu?”
Hắn không so đo ý vô lễ trong câu nói, chỉ gật đầu.
Ý lạnh dường như biến mất đi, nhưng giọng điệu lại trở nên châm chọc, “Không ngờ danh môn công tử của Giang Nam cũng chỉ như hạng côn đồ.”
“Các ngươi đã cho nàng uống gì.” Hắn nhớ lại bát thuốc lúc thay áo, tức giận nhanh chóng bùng nổ.
Sương Kính tra kiếm vào vỏ, nhặt tấm khăn ban nãy ném ở một bên lên, không khách khí trừng mắt nhìn hắn.
“Đi ra ngoài, ta phải thay y phục cho tiểu thư.”
Xiêm y ướt đẫm dính vào người, quả thật không thích hợp để nam nhân nhìn. Vậy nhưng hắn chẳng ngó ngàng, không chịu buông người trong lòng ra.
“Đưa đồ đây, ta thay cho nàng.”
“Ngươi!” Sương Kính nổi đóa, suýt nữa lại muốn rút kiếm, “Đồ vô sỉ.”
“Còn tốt hơn là các ngươi cho nàng uống thuốc mê.” Hắn chế giễu lại, quả thật rất lo Ca Dạ bị lạnh, dù trong phòng ấm áp như mùa xuân nhưng cũng không thể để nàng mặc áo ướt đi ngủ được. Dùng mũi kiếm hất áo ở bên cạnh lên, thật sự muốn tự thay cho nàng.
Nhìn không nổi nữa, Sương Kính xông lên giật lấy.
“Tên dâm tặc này, vậy mà ngươi còn được xem là nhân vật trong giang hồ hả, không ngờ lại hạ lưu đến thế.”
Đối phương không vận công nên hắn cũng không động thủ với phái nữ, bị ép đuổi qua một bên, lần đầu tiên bị người ta gọi là dâm tặc, thật sự có chút dở khóc dở cười.
Sương Kính dùng cơ thể che khuất tầm mắt, nhanh chóng thay y phục cho Ca Dạ, vừa ôm lên thì lại bị hắn nhanh chóng đoạt lấy, quay đầu đi vào phòng ngủ.
Thua một nước, nữ tử tức giận đuổi theo, “Tiểu thư muốn ngủ rồi, ngươi không được phép làm phiền.”
Đặt cơ thể mềm lại lên giường rồi đắp chăn lại, hắn quay đầu giữ lấy chuôi kiếm, sắc mặt lạnh lẽo.
“Rốt cuộc các ngươi đã động tay động chân gì với nàng hả!”
Bị sát khí ép đến, Sương Kính vẫn nghênh mặt với đối mặt không nhân nhượng.
“Nói nực cười thật đấy, chẳng lẽ bọn ta còn hại tiểu thư hả? Chuyện của Quân vương phủ còn chưa đến lượt ngươi khởi binh hỏi tội.”
Nam nhân không lên tiếng, nhưng ánh mắt càng lúc càng lạnh. Giằng co hồi lâu rồi ngẫm nghĩ, Sương Kính không tình nguyện trả lời, “Tiểu thư dùng phương thuốc của Phó thiên y.”
Phó thiên y là danh y nổi tiếng nhất trên giang hồ, và cũng rất khó tìm được, trong bụng hắn chợt giật nảy.
“Sao nàng vẫn cứ ngủ thế hả, trước kia không như vậy.”
Sương Kính không khách khí mỉa mai, “Chuyện ngươi nói đã là bao lâu rồi, ba năm qua tiểu thư đều như thế, mỗi ngày phải ngủ hơn tám chín canh giờ.”
“Trong thuốc có công hiệu an thần ư?” Ngủ sâu thế này… Bao nhiêu nghi ngờ nảy sinh, gần như muốn gọi nàng dậy hỏi cho rõ ràng, “Vì sao?”
“Phó thiên y nói cơ thể tiểu thư bị thương quá nặng, nên khi rút độc sẽ khá đau.” Lẩm bẩm nói, rồi Sương Kính bắt đầu đuổi người, “Ra ngoài đi, tiểu thư ngủ phải đến sáng mai mới dậy, sau giữa trưa lại ngủ tiếp. Ngươi hãy chọn thời gian thích hợp để xin gặp, đừng có dùng thủ đoạn lén lút như vậy nữa.”
Rút độc? Là hàn độc, hay là Ngọc Diên La Hoa độc?… Chẳng trách vóc dáng nàng có thay đổi. Tay rời khỏi chuôi kiếm, hắn ngồi xuống mép giường, không hề có ý định rời đi.
“Ngươi ra ngoài đi, ta ở đây đợi nàng dậy.”
Sương Kính nổi đóa, không ngờ đối phương lại vô lại tới thế, muốn ra tay song lại sợ làm kinh động đến người trên giường.
“Đây mà là hành vi của công tử Tạ gia hả? Quả nhiên lời đồn trong giang hồ không đáng tin!”
“Ngươi nói thế nào cũng được.” Tạ Vân Thư không nhìn nàng ta, chỉ dán mắt lên gương mặt xinh đẹp đang say giấc, “Nếu không thì ta đưa nàng đi, cũng như nhau cả.”
Tam công tử Tạ gia… Sương Kính suýt nữa đã phun ra hai búng máu tươi. Tên khốn cợt nhả không có đức hạnh này, nào có nửa điểm là thận trọng biết kiềm chế mà giang hồ đồn đại, nếu không phải công tử đã nhắc đến… Lại ngại chỉ thị của Ca Dạ không dám vọng động, nàng ta nghiến răn nghiến lợi, cuối cùng đành ngồi xuống bên bàn, nhìn chằm chằm cử động của hắn.
Đêm khuya yên tĩnh không một âm thanh.
Người thanh niên tuấn tú chỉ lẳng lặng ngắm nhìn.
Có thể vì sợ quấy rầy giai nhân, nên ngón tay cách không vẽ theo mi tâm, rồi lại lướt qua gò má trắng hồng, nhẹ chạm vào tóc đen rối bời. Ánh mắt nóng bỏng dạt dào tình ý, vừa khát vọng lại đong đầy quý trọng. Bất chợt có ảo giác, tựa như nàng vốn là một phần của hắn, chỉ là tình cờ để lạc ở nơi khác.
Ngay tới người đứng xem cũng xúc động lây, từ từ thả lỏng phòng bị.
Trời dần hửng sáng, mặt trời nhô ở từ đằng Đông, đoán chừng Ca Dạ sắp tỉnh lại, Sương Kính rón rén ra ngoài chuẩn bị dụng cụ rửa mặt.
Quân vương phủ trong hừng đông bình yên, bức hoành sơn vàng lót đen trang nghiêm tĩnh lặng.
Mà sự uy nghiêm này bỗng bị tiếng đập cửa dồn dập phá hỏng. Chim chóc trên cây giật mình, vỗ cách phành phạch bay vút lên cao.
Quân Tùy Ngọc nghe thị vệ bẩm báo thì thoáng ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười hàm chứa ẩn ý vô hình, tỏ ý tạm dừng buổi nghị sự thông lệ.
“Mời.”
“Tạ ngũ công tử.” Y vẫn rất phải phép với vị khách sáng sớm không mời mà đến, giơ tay mời ngồi, “Năm đó ở Dương Châu giấu giấu giếm giếm, không thể để lộ thân phận là vì có nỗi khổ bất đắc dĩ, mong được lượng thứ.”
“Không dám nhận.” Tuy Tạ Thanh Lam không định gặp, nhưng không thể không khách sáo, “Có thể được Quân công tử coi trọng ghé đến, Tạ gia đã vinh hạnh lắm rồi. Công tử không nói rõ thân phận ắt có lý do riêng, nào dám hỏi nhiều.” Ngân Hộc Bích Chuẩn đi theo lấy làm ngạc nhiên, không ngờ Tạ Thanh Lam xưa nay lông bông lại có thể nói ra lời này.
Làm như không nghe thấy lời châm chọc, Quân Tùy Ngọc vẫn điềm đạm, “Đúng là ta thất lễ, sau này nhất định sẽ đến Dương Châu tạ tội, nhưng không biết lần này ngũ công tử đến là…”
“Mời Quân công tử thả tam ca của ta ra.” Tạ Thanh Lam nhắm mắt nói ra ý đồ.
“Tạ tam công tử?” Lần này Quân Tùy Ngọc ngạc nhiên thật, “Từ khi rời khỏi Dương Châu chưa từng gặp lại, sao ngũ công tử lại đến đây đòi người.”
Thấy vẻ mặt y không giống giả vờ, Thanh Lam cũng ngẩn người.
“Hôm qua tam ca vào Quân vương phủ tìm người, hôm nay vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, há Quân công tử lại không biết.”
“Tìm người?” Quân Tùy Ngọc thoáng trầm ngâm, rồi ho nhẹ che đi ý cười, “Không biết là tìm ai?”
“Diệp… Ca Dạ cô nương.” Thanh Lam cắn răng, “Chính là người mà bốn năm trước ở Dương Châu huynh đã gặp.” Nói đoạn lại châm chọc, “Nghe nói bây giờ là nghĩa muội của huynh.”
“Tam công tử đến tìm Phiên Tiên sao?” Quân Tùy Ngọc không khỏi bật cười, “Thăm viếng trong đêm thật sự không phải phép tí nào.”
“Gia huynh nhất thời nóng lòng không cân nhắc chu toàn…” Nói ra cũng là mình đuối lý, Thanh Lam lơ đãng đáp, rồi đột nhiên giật mình, “Huynh nói là Phiên Tiên?”
Quân Tùy Ngọc ung dung nhấp một ngụm trà, hời hợt trả lời.
“Đúng thế, giờ đây nàng là Quân Phiên Tiên, là tiểu thư độc nhất vô nhị của Quân vương phủ.”
Không đợi ba người kịp thời phản ứng, y quay đầu nói với thị vệ sau lưng.
“Bình thường khoác lác một con muỗi cũng không bay lọt vào, vậy mà Tạ tam công tử có thể ung dung ở lại một đêm, giờ thì hết khoe khoang rồi đấy.” Câu nói hờ hững vừa như nhạo báng lại như khiển trách, thị vệ lập tức cúi đầu.
“Xin công tử trách phạt.”
Phòng vệ không chu toàn, nhưng tâm trạng của Quân Tùy Ngọc lại có vẻ không tệ.
“Thôi, Tạ tam công tử là ‘rồng giữa loài người’, không ngăn được cũng không lạ.” Y đổi chủ đề, đột nhiên hỏi sang Thanh Lam, “Ngũ công tử đến tìm huynh trưởng à?”
“Xin Quân công tử thành toàn.” Biết rồi còn hỏi, Thanh Lam hậm hực.
“Dẫn ngũ công tử đi xem người có ở đó không, nếu có thì mời tam công tử đến.”
Không biết có phải ảo giác hay không, vẻ mặt của Quân Tùy Ngọc như đang nén cười.
Dù Thanh Lam mặt dày cũng không khỏi lúng túng. Đều do tam ca cả, nghe ngóng giai nhân cả đêm không về, lời truyền đi vô cùng khó nghe, lại còn ồn ào để chủ nhà dẫn đường tìm người, thật là… bao thể diện mất sạch ráo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...