Cho Tạ Khúc Hành và Thanh Lam lui ra, trong phòng chỉ còn Tạ Vân Thư đối mặt cùng vị phụ thân nghiêm túc.
Tạ Chấn Xuyên chắp tay sau lưng nhìn những bức tranh treo trên vách tường.
Một lúc sau, ông rút lấy cuộn tranh vẫn chưa hoàn thành bên bàn, bức tranh mở ra, một thiếu nữ lạnh lùng cũng dần xuất hiện, chân trần đung đưa lướt qua những bông sen hồng, màu tô rất nhạt, càng khiến đôi mắt đen láy thêm chấn động lòng người, trông rất sống động.
Lại rút một cu khác ra, thiếu nữ cuộn mình trên giường ăn anh đào, tóc như nước xõa tràn hai vai, trên gương mặt có đôi nét nhàm chán, ngón tay trắng muốt cùng anh đào đỏ tươi, tự có ý nhị thơ ngây.
Hết cuộn này đến cuộn khác, tất cả đều là cùng một người, tuy ăn vận khác nhau nhưng đều chung dáng vẻ hoạt bát, mỗi một nụ cười hay cái nhăn mày đều rất động lòng. Đợi đến khi mở cuộn tranh cuối cùng ra, Tạ Vân Thư không nhịn nổi nữa.
“Cha!”
Liếc nhìn nét mặt khó xử của người con trai, Tạ Chấn Xuyên mở cuộn tranh ra.
Thiếu nữ trong tranh uể oải nằm nhoài bên mép giường, tay ngọc rũ xuống, đôi hàng mi khép hờ, gò má mềm mại đỏ hây hây. Vạt áo hơi hở, xương quai xanh xinh xắn ẩn hiện, vòng eo thon nhỏ như chẳng chịu nổi một chiếc ôm siết.
Tạ Vân Thư đỏ mặt, bụng thầm ảo não, những bức tranh này do đích thân hắn tự tưởng tượng rồi vẽ ra, không nghĩ là sẽ có người ngoài xem chúng, mà lúc này hắn lại không thể tiến lên ngăn lại, thật sự quá hối hận.
“Vẽ cũng không tệ…” Tạ Chấn Xuyên nhìn một lúc rồi đặt cuộn tranh xuống, trên gương mặt cương nghị thấp thoáng ý cười, “Nếu đã không muốn bị người khác thấy thì đừng động bút.”
Hắn khổ sở, tự biết đuối lý nên chỉ có thể cúi đầu đáp vâng.
“Đúng là không phải nàng ta thì con sẽ không thành thân.” Giọng điệu uy nghiêm nghe không vui không giận, trái lại càng thêm khó dò.
“Mong được cha tác thành ạ.” Không đoán được tâm tình của phụ thân, hắn thận trọng đáp.
Tạ Chấn Xuyên im lặng hồi lâu, bỗng kể lại chuyện ngày xưa.
“Năm đó lúc ta muốn rước dâu song thân cũng dùng đủ cách phản đối, ông nội con chê bai cơ thể mẹ con không tốt, yếu đuối lắm bệnh, sợ bà không gánh nổi chức chủ mẫu Tạ gia, khăng khăng muốn ta cưới người khác.”
Tạ Vân Thư bất ngờ, im lặng nghe tiếp.
“Nhưng từ lâu tim cha đã trao cho mẹ con, không nghe nổi một lời khuyên nào, bất chấp ngăn cản cố cưới bằng được bà. Trưởng bối Tạ gia chỉ trích không ít, sau khi cưới bà cũng bị bệnh mấy lần, ta dốc hết sức lực chăm sóc bà, kể ra mẹ con cũng chịu ấm ức nhiều lắm, cho đến khi sinh hạ các con thì lời ra tiếng vào mới dần lắng xuống, thật khó cho bà quá.” Nhớ lại chuyện xưa, Tạ Chấn Xuyên lấy làm cảm khái.
“Dù mẹ con yếu nhưng lại rất kỹ tính, nhìn người cực kỳ chính xác. Bà ấy nói người con thích là đứa bé ngoan, vậy chắc chắn không thể sai được. Cha cũng nghe Tạ Khúc Hành nói nhiều rồi, đúng là có điểm ưu tú, khó trách con không coi trọng người khác.” Từ tốn gật đầu, ông dịu giọng nói, “Nói cho cùng cha cũng phải cám ơn cô ấy, vì cô ấy đã cứu hai đứa con trai của ta, lại còn bảo vệ Bạch gia chu toàn.”
Lời khen ngợi hiếm hoi của phụ thân đến quá đột ngột, hắn im lặng kiềm chế tâm trạng, cũng không vội trả lời.
Tạ Chấn Xuyên nhìn hắn, có vẻ tán thưởng, rồi bất chợt ông đổi đề tài.
“Tạ gia truyền đến tay cha là đã trải qua mấy chục năm khổ cực mới có được địa vị hôm nay, đồng bạn giang hồ nhắc đến Tạ Chấn Xuyên ta cũng phải nói một chữ tốt, thứ vô hình vô chất như danh dự đây, muốn tạo dựng không dễ, nhưng lại có thể hủy diệt trong một tích tắc, con có rõ sự quan trọng của nó không?”
“Hài nhi biết ạ.” Tạ Vân Thư miễn cưỡng trả lời.
“Nhờ ông trời thương, đã cho ta năm đứa con trai.” Tạ Chấn Xuyên nở nụ cười, trên gương mặt nghiêm nghị có vẻ hiền hòa, “Khúc Hành có tính khí giống ta nhất, cũng là người nguyên tắc nhất, đáng tiếc thiếu sự chính trực; Cảnh Trạch vốn yếu đuối, không thích hợp học võ, làm một cao thủ nghề y cũng được rồi; tứ đệ con ở lại Tuyền Châu, nói không chừng sau này sẽ thừa kế sự nghiệp của tam thúc con; còn Thanh Lam tính tình hoạt bát không ổn định. Chỉ có con, vừa có nghị lực của ta, lại có sự bền bỉ của mẹ con. Xử sự cơ biến tâm tư kín đáo, đặc biệt là sau bảy năm đó lại càng thêm trầm ổn, đúng là hiếm thấy.”
“Nếu cô nương con thích có dòng dõi hàn vi hay cơ thể yếu ớt cũng không sao, thậm chí dù nàng trúng kỳ độc không bao giờ trưởng thành, ta và mẹ con vẫn có thể chấp nhận, nhưng nội việc cô ấy xuất thân từ Ma giáo…” Tạ Chấn Xuyên lắc đầu.
“Với mưu tính thủ đoạn của cô ấy thì dư sức làm chủ mẫu Tạ gia, có điều thân phận sẽ trở thành điểm yếu để kẻ khác công kích, không thể gặp người trong võ lâm Trung Nguyên được, mà nếu để lộ ắt sẽ thành đối tượng đả kích, đến lúc đó con định làm gì.” Tạ Chấn Xuyên khẽ thở dài, nét mặt sầu bi, “Danh hiệu ở hắc đạo bạch đạo rất khác nhau, hành sự thì do người, nhưng nếu đã lập chỗ đứng trên giang hồ thì phải tuân theo quy củ. Cô ấy có thể là vợ của Cảnh Trạch, có thể là vợ của Thanh Lam, chỉ duy nhất không thể là vợ con được, con là người sẽ thừa kế y bát của ta, là đầu rồng cai quản Tạ gia, không thể vì một mảnh tình mà phá hủy ca tương lai.”
Lần đầu tiên phụ thân phó thác kỳ vọng gia nghiệp, vậy nhưng lòng hắn lại nặng trĩu rét lạnh.
“Hài nhi không dám, mọi chuyện Tạ gia phải do đại ca làm chủ mới đúng, hài nhi không dám vượt mặt.”
“Tài năng của Khúc Hành cùng lắm chỉ quản được Dương Châu, còn truyền cho đời sau thì chắc chắn phải là con.” Tạ Chấn Xuyên khẽ nhíu mày, sao có chuyện không rõ ý tứ của con trai, “Tính tình của các con cha đều rõ, con là người thích hợp nhất, không cần phải khước từ. Một khi Tạ gia có vinh dự lớn thì trách nhiệm cũng sẽ nặng nề theo, không phải ai cũng có thể gánh được.”
“Hài nhi tình nguyện trợ giúp đại ca.”
Tạ Chấn Xuyên khoát tay, tỏ ý không cần nói nhiều nữa.
“Ta đã quyết định rồi, cũng đã đề cập đến với Khúc Hành, huynh con không có dị nghị gì cả. Ta nói cho con biết những chuyện này không phải để con từ chối, mà là muốn con biết con cháu Tạ gia không thể không đeo nghĩa vụ trên lưng, cũng không thể tháo gỡ trách nhiệm, vì thế… có một vài thứ cần phải dứt bỏ.”
“Nha đầu kia còn hiểu rõ hơn con đấy, nên bỏ con rời đi cũng coi như tác thành, dù con chưa từ bỏ ý định tìm được thì thế nào. Đừng để mẹ con đau lòng, ta cũng không đồng ý để con rời nhà, đợi bình tĩnh nghĩ rõ, cuối cùng con sẽ hiểu được nỗi khó xử trong đó.” Hiếm khi thể hiện ra sự mềm mỏng, Tạ Chấn Xuyên nhìn đống tranh vẽ mà thở dài.
“Con… tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Nến cháy sắp hết, ánh sáng ngày càng hiu hắt.
Tạ Vân Thư đứng lặng không nhúc nhích, mắt nhìn đăm đăm lên bàn sách, bức tranh trên bàn rũ xuống để lộ đôi mắt đen láy xán lạn, người trong tranh vui vẻ ôm diều bướm vào lòng, nét mặt ngây thơ cùng nụ cười tỏa sáng, tựa như không biết ưu sầu là chi.
…
Phương gia ở đất Thục truyền đến động tĩnh.
Gia tộc lớn như vậy lại bị thôn tính dần dần, từ từ sụp đổ dưới áp chế của ngoại lực, đệ tử ngoại môn rối rít chạy thoát, lo sợ mình cũng bị diệt vong, như bầy kiến chạy tán loạn dưới gốc đại thụ bị gió lớn quật rễ đổ nhào.
Hắn cứ tưởng nàng sẽ lẳng lặng ám sát, nhưng cuối cùng thông tin truyền đến lại không phải là khả năng của một người.
Thế lực của Quân vương phủ phương Bắc xâm chiếm xuống Nam, Phương gia đứng mũi chịu sào, bị nhổ tận gốc lấy đó làm cảnh báo. Xâu xé sản nghiệp bên ngoài như bóc những lá cải trắng ra, sau đó tiến dần vào trong, cho đến khi vào đến đương gia trung tâm.
Nếu đây là ông trời trả thù thì đúng là tàn nhẫn, như dao cùn cắt thịt, mọi môn phái lớn nhỏ ở đất Thục không khỏi kinh hãi. Dù chỉ là cuộc thử thực lực của Quân vương phủ, thì chẳng ngờ chi đã quá thành công rồi.
Đáng tiếc không đợi được Ca Dạ động thủ.
Thậm chí hắn còn cân nhắc có nên âm thầm chống lưng cho Phương gia một thời gian nữa không, dù gì với cá tính của Ca Dạ thì sẽ không để nhỡ một cơ hội báo thù nào, hắn không muốn nơi duy nhất có thể khiến nàng xuất hiện lại biến mất vào lúc này.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn thôi, tạm thời không thích hợp để đối đầu trực diện với Quân vương phủ, huống hồ giúp tên cặn bã có ý đồ giết vợ diệt con đó thật không phải chuyện gì khiến người ta khoái trá lắm.
Vì sao Ca Dạ không ra tay? Là vì cách xa quá sao? Hay thời cơ chưa đến? Hay là…
Hắn đứng ngồi không yên, một câu nói ngắn gọn của nhị ca cứ khiến hắn bận lòng, dù đã hỏi qua vô số lần, nhưng nếu chỉ dựa vào một lần bắt mạch ngắn ngủi thì không thể chẩn đoán được chính xác bệnh tình. Rốt cuộc cơ thể nàng bị thương nặng tới mức nào, phản phệ tái phát có khiến nàng gặp nạn không, từ biệt mấy năm, liệu có bình yên mạnh khỏe không?
Hắn không dám nghĩ nữa, mỗi lần chỉ mới nghĩ đến mà lòng đã phiền loạn không thôi.
Sao một người có thể biến mất triệt để được đến thế.
Không muốn xoắn xuýt nữa, hắn triệu Tứ Dực gác ngoài cửa vào.
“Đã điều tra chuyện kia đến đâu rồi?”
Ngân Hộc báo cáo đầu tiên.
“Bẩm lão đại, lời đồn bắt nguồn từ Lạc Dương, theo điều tra là do công chúa Thiện Thiện quốc được Thẩm Hoài Dương đưa đến Lạc Dương tung tin.”
“Chuyện này không liên quan gì đến Thẩm gia, chắc hẳn do công chúa Sa Lâm tự tiện gây nên, Thẩm Hoài Dương đã lên đường tới Dương Châu, hẳn là đặc biệt đến đây giải thích.” Mặc Diêu phân tích.
“Nay tin tức đã lan truyền nhanh chóng trong chốn giang hồ, trở thành tin sốt dẻo, các bang phái lớn đều có nghi hoặc, không ít người âm thầm hỏi thăm đệ tử Tạ gia.” Lam Hiêu bổ sung.
Bích Chuẩn hối tiếc, “Biết sớm thì đã thịt luôn ả công chúa kia cho bớt chuyện rồi, cũng do chúa thượng mềm lòng quá.”
Ngân Hộc ho khụ, lườm mắt ý bảo đồng bạn im miệng đi.
Vài ngày trước đột nhiên trong giang hồ truyền tai nhau, nói người con thứ ba của Tạ gia là Tạ Vân Thư trong bảy năm mất tích đều vùi thân ở Ma giáo Tây Vực, trở thành công cụ sát nhân của Ma giáo, sau khi rời khỏi Thiên Sơn vẫn u mê không tỉnh, qua lại liên tục với ma nữ, hành động hoang đường, vốn không xứng để vỗ ngực tự xưng là người chính đạo.
Xưa nay Trung Nguyên luôn coi Ma giáo như kẻ thù nước lửa không dung, lời đồn vừa ra, lập tức dẫn đến sóng to gió lớn. Tạ gia chấp chưởng võ lâm Giang Nam nhiều năm không ai không phục, giờ đây có tai tiếng như vậy, còn là liên quan đến Tạ Vân Thư mấy năm gần đây thanh danh nổi như cồn, thật là khó tin, có nhiều lời chỉ trích tin đồn quá hoang đường. Nhưng càng như vậy thì độ nghi ngờ càng nhiều, lời đồn vừa ra tức là tai miệng truyền đi, những lời bàn bạc rì rầm ngày càng nhiều. Vậy mà Tạ gia từ đầu chí cuối chỉ im lặng, càng khiến người ta thêm nghi ngờ. Ngờ vực vu vơ ngày càng lớn, gần như đã có người muốn xông ra mắng Tạ gia không xứng đứng đầu võ lâm Giang Nam.
“Hiện tại nên làm gì đây?” Mặc Diêu không nói nhảm như Bích Chuẩn, trực tiếp hỏi đối sách.
Hiển nhiên Tạ Vân Thư đã cân nhắc toàn b, “Nhiều lời vô ích, án binh bất động.
“Cứ mặc kệ vậy sao? Nhưng nếu cứ tiếp tục…” Không nói Tạ gia, nếu hủy sạch thanh danh của Tạ Vân Thư, làm không tốt sẽ trở thành kẻ thù chung của võ lâm, Lam Hiêu không hiểu vì sao hắn vẫn có thể thờ ơ được như thế.
“Bây giờ còn sớm, đợi xem tiếp rồi nói sau.” Tạ Vân Thư khẽ mỉm cười, không giải thích thêm.
“Còn sớm?” Bích Chuẩn không tin nổi, “Vậy đến khi nào thì mới hợp?”
“Đến lúc ta cảm thấy thích hợp.” Con ngươi sâu hoắm chợt lóe sáng.
Bốn người ngẩn ngơ nhìn tuấn nhan bình tĩnh một lúc lâu, chỉ có Ngân Hộc mơ hồ bắt được manh mối, gần như không ngăn nổi tiếng thở dài.
“Rốt cuộc lão đại đang chờ gì vậy? Chờ mọi người tấn công đến cửa à?” Tứ Dực lui ra âm thầm phán đoán, Mặc Diêu vắt hết óc cũng không hiểu.
“Chỉ trách ả công chúa đáng chết kia, đã tha cho ả một mạng rồi mà vẫn không biết điều.” Lam Hiêu cũng không nhịn được than phiền, “Lại không để ta đi giết nàng, thật khó chịu.”
“Chẳng lẽ huynh ấy muốn nhân cơ hội này để danh chính ngôn thuận rời khỏi Tạ gia, nhưng vẫn chưa thăm dò được tung tích của chúa thượng mà.” Bích Chuẩn vô cùng buồn bực, cố gắng suy đoán mục đích của Tạ Vân Thư.
“Sẽ có nhanh thôi.” Một lời lười biếng của Ngân Hộc đã khiến mọi người xốc dậy tinh thần.
“Có ý gì, ý ngươi nói là có tin tức hả?” Mặc Diêu hỏi ra tiếng lòng của ba người.
“Tạm thời vẫn chưa.” Ngân Hộc lắc đầu.
“Xìììììììììììì.”
“Chỉ cần chúa thượng vẫn còn ở Trung Nguyên, thì không thể không nghe thấy lời đồn lớn như vậy được.” Thấy mọi người vẫn chưa hiểu ý, Ngân Hộc rất có cảm giác vượt trội, nhắc nhở trọng điểm.
“Thế thì sao, chẳng lẽ nàng còn ra…” Nói được nửa, Bích Chuẩn chợt hiểu rõ, “Huynh ấy muốn ép chúa thượng ra tay.”
“Không sai.” Rốt người cũng đã có người hiểu, Ngân Hộc khá đắc ý, “Một khi chúa thượng lộ diện thì huynh ấy có thể dò la được manh mối, không cần phải khổ cực tìm kiếm như mò kim đáy biển nữa.”
“Mạo hiểm quá rồi, quá nguy hiểm đến bản thân, nhỡlàm không tốt…” Lam Hiêu kinh ngạc hồi lâu.
“Không đến mức đấy thì sao có thể ép chúa thượng xuất hiện.” Mặc Diêu điểm kích, không khỏi thừa nhận đây cũng là một cách, “Mấy năm nay chúa thượng trốn kỹ quá.”
“Ta cho rằng lão đại đang đùa với lửa.” Lam Hiêu vẫn không đồng ý.
“Ta tán thành.” Ngân Hộc gật đầu, “Huynh ấy đang lấy danh tiếng của mình ra cá cược.”
“Vậy sao ngươi không khuyên huynh ấy đi.” Bích Chuẩn trợn mắt nhìn Ngân Hộc.
“Ta khuyên được hả? Hễ là chuyện liên quan đến chúa thượng… Không thì ngươi đi mà thử.” Ngân Hộc lười phản bác hắn.
Mọi người im lặng.
“Hy vọng chiêu này hữu hiệu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...