Dạ Hành Ca

Một đường chạy đi như bay, Tạ Vân Thư mím môi không nói lời nào.

“Lão tam, đệ tính làm gì?” Tạ Khúc Hành vô cùng lo lắng.

“Điều động mọi cơ sở ngầm của Tạ gia ở Dương Châu.” Đôi mắt âm trầm kiềm chế sự cuồng loạn, che phủ đi bao giông bão, “Xin đại ca giúp đệ.”

“Đệ điên rồi, sắp đến sinh nhật cha, lúc này điều động tất sẽ gây ồn ào, đệ có nghĩ đến hậu quả không hả?!” Tạ Khúc Hành biến sắc, lập tức lên tiếng, “Dù có sốt ruột tới đâu cũng không thể làm bậy như vậy được.”

“Đệ không quản được nhiều như thế.”

Đi lướt qua Thanh Lam ngạc nhiên ra đón, Tạ Vân Thư cắn răng thốt ra câu này rồi xoay người đi vào thư phòng, Tạ Khúc Hành tức giận đi theo vào, hai huynh đệ cãi nhau ầm ĩ tới độ lật tung nóc nhà.

Im lặng đứng nghe một hồi, càng lúc tim Thanh Lam càng đập mạnh, cho tới khi thấy tam ca đi thẳng đến vườn nuôi chim bồ câu, còn đại ca lại đập cửa đến phòng của phụ thân, thì cậu ta sốt sắng xoay mòng mòng.

Đúng lúc này Thẩm Hoài Dương đi đến, thấy bộ dạng ấy thì lấy làm lạ, “Ngươi sao vậy?”

“Tiêu rồi tiêu rồi, Tạ gia sắp loạn rồi.” Cuối cùng cũng bắt được người có thể nói chuyện, Thanh Lam lắp bắp nói chẳng ra đầu ra đuôi.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thấy cậu có vẻ mặt đưa đám, Thẩm Hoài Dương cũng căng thẳng theo.

“Tam ca ta muốn điều động mọi thuộc hạ để tìm người vào lúc này, nhất định cha ta sẽ bị chọc tức mất.”

“Tìm ai? Là người mà ngày nào huynh ấy cũng lén lút gặp mặt đấy à?” Thẩm Hoài Dương nhăn mặt nhăn mày, biểu cảm có phần kỳ quái.

“Đúng thế, không biết Diệp cô nương đã bị ai bắt đi, cũng chẳng biết là tên khốn trời đánh thánh vật nào lại gây ra chuyện vào lúc này, khách quý một nhà… Trời ơi, nhất định cha sẽ nổi trận lôi đình cho xem, đến lúc đó tam ca sẽ thảm mất.”

“Không đến nỗi vậy chứ.” Nghe Thanh Lam gào thét, Thẩm Hoài Dương có hơi khó chịu.

“Ngươi không thấy dáng vẻ của tam ca ta đâu, không khác gì bị điên cả.” Thanh Lam nhớ lại mà lòng vẫn còn sợ hãi, “Có điều đại ca ta cũng điên rồi, lại nổi giận với tam ca.”

“Là vì ả ma nữ kia sao? Sao có thể rơi vào nông nỗi này được.”

“Chính vì nàng ta cả, ngươi không biết tam ca ta quan tâm đến mức nào đâu, ta chưa từng thấy ——” Dần dần phát giác ra điều không đúng, Thanh Lam khựng lại, kinh ngạc trợn mắt nhìn đối phương, “Ma nữ? Sao ngươi biết nàng ta… Ta không nhớ mình có nói cho ngươi biết việc này.”


“Ta… nghe người khác nói.” Thẩm Hoài Dương phát giác mình đã lỡ lời, lùi về sau một bước.

“Là ai?” vẻ mặt hốt hoảng của người bạn càng khiến cậu nghi ngờ, chuyện này bị phụ thân xếp vào hàng tuyệt mật, ngoài mấy người trong nhà đều bị cấm khẩu, thì không một ai dám làm trái quy củ.

Ánh mắt nghi hoặc nhìn vào mình khiến tim Thẩm Hoài Dương càng đập mạnh, “Ta cũng không nhớ nữa, hình như là có người làm nào vô tình nói thì phải.” Vừa nói vừa lui ra, “Ta còn có việc, đi trước đây.”

Người làm nói? Càng không thể có khả năng này được, xưa nay Tạ gia quản hạ nhân rất nghiêm. Thanh Lam liền đuổi theo tính truy hỏi rõ ràng, Thẩm Hoài Dương lại vận khinh công cuống cuồng chạy đi, càng chứng minh có điểm lạ.

Công phu của hai người sàn sàn nhau, một người liều mạng chạy trốn, một kẻ ra sức truy đuổi, cũng may sân Tạ gia ngoắt ngoéo ngoằn ngoèo không dễ chạy ra được. Lúc rẽ ngoặc sắp sửa đi qua cửa tròn, Thanh Lam tinh mắt cất giọng gọi toáng lên.

“Tam ca mau chặn cậu ta lại, cậu ta biết chuyện của Diệp cô nương.”

Lòng Thẩm Hoài Dương chợt trầm xuống, người trước mặt chính là Tạ Vân Thư khiến người khác phải rùng mình ớn lạnh.

Nghe Thanh Lam lắp bắp thuật lại mọi chuyện, ánh mắt lạnh lẽo lập tức bắn đến, nhất thời Thẩm Hoài Dương run bắn lên, thế huynh ngày thường gần gũi nay bỗng biến thành người xa lạ.

Cậu ta hạ quyết tâm thà chết cũng không thừa nhận, “Đệ thật sự chỉ nghe người ta nói, không biết gì thêm nữa.”

“Là tôi tớ ở uyển nào phòng nào, nói nghe xem.” Thanh Lam cũng tức giận, “Ngươi nói rõ ràng ta nghe.”

Hắn gân cổ bịa chuyện, hai người lại cãi nhau một trận.

Tạ Vân Thư không để tâm mà chỉ nhẹ giọng dặn Bích Chuẩn một câu, chỉ chốc lát sau hai người canh phòng của Tạ gia đi đến, nhanh chóng quỳ một chân xuống như hai cây đinh đóng trên mặt đất.

“Đêm qua ở khách uyển của Thẩm công tử có người ra vào không?”

Một người trong đó cứng còng lưng trả lời, “Hồi bẩm tam thiếu gia, không ai ra vào cả.”

Một người khác khom lưng đáp, “Hồi bẩm tam thếu gia, Thẩm công tử giờ Mão ra ngoài, đến giờ Thìn thì quay lại.”

“Chắc chắn không sai?”

“Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy.”


“Tốt lắm.” Tạ Vân Thư quay sang nói với kẻ đang đổ mồ hôi đầy đầu, “Tự mình đến hình đường lĩnh phạt đi.”

Đợi hai gã canh phòng lui xuống, Tạ Vân Thư giương mắt nhìn Thẩm Hoài Dương đăm đăm.

“Xin hỏi đêm qua Thẩm công tử đi đâu?”

“Đệ… không ngủ được, ra ngài đi dạo.” Ánh mắt lạnh băng nhìn đến khiến giọng cậu trở nên yếu ớt.

“Trời còn chưa sáng ngươi đi dạo cái gì, lừa ai đó hả.” Thanh Lam gân cổ cãi lại, rất tức giận vì bị bạn lừa dối.

“Chắc hẳn Thẩm công tử cũng nghe nói rồi, đêm qua Diệp cô nương ở Hạ Sơ uyển xảy ra chuyện, thời gian vừa khớp từ giữa giờ Mão đến giờ Thìn, lúc này tình thế cấp bách, có gì mạo phạm xin thứ lỗi, ngày khác ta sẽ đến Lạc Dương tạ tội với Thẩm thế bá sau.” Tạ Vân Thư hờ hững nói, tỏ ý Thanh Lam im lặng đi.

Thẩm Hoài Dương nghẹn lời, song vẫn cứng cổ không mở miệng.

“Vết thương trên mặt Thẩm công tử là từ đâu mà ra?”

Thẩm Hoài Dương theo bản năng nghiêng đầu muốn tránh cái nhìn sắc sảo như lưỡi dao, nhưng Thanh Lam đã tiến lên tóm lấy nhìn ngó.

“Hình như là bị móng tay cào.”

Bích Chuẩn chẩn mạch, ngẫm nghĩ một phen, cuối cùng lại cau mày không hiểu.

“Hắn ta từng trúng Bích Lạc tán và Già La hương, nhưng chúa thượng đã giải giúp hắn, nếu không không thể sống đến bây giờ được, xem ra kẻ đến Hạ Sơ uyển chính là tiểu tử này.”

Mắt Tạ Vân Thư lóe lên tia sáng, “Ngươi nói là nàng đã giải độc?”

“Đúng thế, dấu tay này chính là bằng chứng.” Bích Chuẩn so sánh vết cào trên mặt Thẩm Hoài Dương, “Phải có máu mới giải được.”

Mọi người im lặng nhìn người ở giữa với vẻ ngờ vực.

“Các người nói gì vậy, đệ không hề bị trúng độc.” Không chịu nổi áp lực im lặng, Thẩm Hoài Dương tranh cãi.


“Tên tiểu tử này, kinh nghiệm non quá, tới trúng độc cũng chẳng biết.” Ngân Hộc lắc đầu, “Ta không tin chúa thượng lại bại trong tay hắn.”

“Lẽ ra hắn không thể ra khỏi phòng được mới đúng.” Bích Chuẩn cũng buồn bực, đứng bên cạnh Thẩm Hoài Dương kiên nhẫn giải thích, “Ngươi không phát hiện ra tim đèn ở trong phòng có độc à? Ngươi vừa bật lửa thì đã hít Già La hương vào rồi, lại chạm vào chúa thượng, Bích Lạc tán ngấm vào da thịt, hai độc trộn lại với nhau, vốn dĩ ngươi không thể sống qua nửa nén hương. Chỉ với chút đạo hạnh giang hồ này, dù chúa thượng mất hết công lực cũng có thể giết chết bảy tám người.”

Thẩm Hoài Dương ngẩn ngơ, mồ hôi lạnh rỉ ra, “Ta không tin, vì sao ta không có tí cảm giác bị trúng độc.”

Bích Chuẩn thở dài, “Đợi ngươi có cảm giác thì đã trễ rồi, tới thần tiên cũng không cứu được, trước khi độc phát tác chúa thượng đã giải cho ngươi rồi. Chúa thượng đã rạch mặt ngươi đúng không, chính lúc đó đã rắc giải dược lên.”

“Vì sao ả lại phải làm vậy?” Thẩm Hoài Dương vẫn chưa tin, nhưng chất giọng run run đã bán đứng cậu.

“Bọn ta cũng muốn biết vì sao đây, nhìn chúa thượng có vẻ là cam tâm tình nguyện bắt đi, thật là kỳ quái.”

“Nhất định ả ta muốn hại Sa Lâm!” Thẩm Hoài Dương hoảng hốt thốt ra, nghĩ đến khả năng này thì lòng lạnh đi.

“Sa Lâm là ai?” Tạ Vân Thư im lặng nãy giờ hỏi.

Thẩm Hoài Dương im lặng không đáp, còn Thanh Lam bỗng nhớ ra.

“Có phải là cô nương Tây Vực ngươi đi gặp mấy ngày nay không?” Ngay sau đó cậu nhanh chóng kể lại chuyện mình đã thấy trong lúc theo dõi.

“Hành cung kia ở đâu?” Ánh nhìn của Tạ Vân Thư càng ngày càng lạnh buốt.

Thanh Lam nhớ lại, nói ra vị trí đại khái.

“Nam quận vương thế tử.” Hai mắt chứa đầy sát ý, ngay tới Thanh Lam cũng không tránh khỏi kinh hoàng, “Lại là hắn, lần này lại lợi dụng người của Thẩm gia.”

“Sa Lâm không lợi dụng đệ, là tự đệ muốn làm.” Thẩm Hoài Dương biện giải hộ người trong lòng, “Sa Lâm và ma nữ đó có mối thù giết cha, là đầu sỏ phá hủy cuộc đời Sa Lâm, đệ thấy ả thậm chí còn mê hoặc Tạ thế huynh nên mới đồng ý ra tay.”

“Thù giết cha? Ngươi có biết Sa Lâm là ai không?”

“Sa Lâm vốn là công chúa Thiện Thiện quốc, vô cùng tôn quý, chỉ trách ma nữ kia dùng nhan sắc ám sát quốc chủ, cuối cùng thúc phụ tranh giành ngôi vị, đưa nàng đến Trung Nguyên làm con tin, bây giờ đến cả tần phi vương phủ mới nạp cũng chẳng bằng, chịu biết bao ức hiếp tấn công, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, đệ nhìn không đặng nên tự nguyện giúp nàng.” Nói một hơi, gương mặt Thẩm Hoài Dương đỏ bừng, “Còn lâu đệ mới như Tạ thế huynh chìm đắm vào sắc đẹp, không phân rõ thị phi.”

Công chúa của Thiện Thiện quốc.

Tạ Vân Thư sửng sốt, chẳng có tâm trí đâu để ý đến lời chỉ trích của đối phương, còn Bích Chuẩn lại nghe không nổi, đi lên đá một phát, “Ngươi dám nói phân biệt đúng sai hả, còn không phải là dại dột bị nữ nhân lừa gạt mê muội, bị lợi dụng mà cũng không biết.”

“Đệ đã hỏi có phải ả là người của Ma giáo không, có phải đã giết quốc chủ Thiện Thiện không, chính ả gật đầu thừa nhận còn gì, nếu không phải người trong Ma giáo, việc gì đệ phải động thủ với một người không có sức phản kháng.”

Lúc này đến Ngân Hộc cũng đi lên đá cậu, “Người của Ma giáo thì sao, giết cha hay mẹ ngươi hả, mở miệng ngậm miệng nói câu nào cũng khiến người ta bốc hỏa, nếu chúa thượng có gì bất trắc, ta chắc chắn sẽ băm vằm ngươi.”


Tạ Thanh Lam không đành lòng nhìn bạn bị đánh, bèn đi lên kéo hai người họ ra, thế nhưng giọng Thẩm Hoài Dương càng vang hơn.

“Người của Ma giáo đã giết đại ca đệ, dựa vào đâu đệ không thể trả thù hả, đệ càng muốn gặp một kẻ giết một kẻ, có bản lĩnh thì bây giờ các người cứ giết ta đi!”

“Giết lệnh huynh? Không phải Thẩm đại ca mất tích sao?” Thanh Lam kinh ngạc, quên cả ngăn cản Bích Chuẩn, nhất thời bị đá trúng một cú đau điếng.

“Nghe hắn xằng xiên làm gì, Ma giáo đến Trung Nguyên giết người lúc nào hả.” Ngân Hộc khinh thường phản bác, cười lạnh đáp, “Dù gì trong mắt hắn ta mọi chuyện xấu cũng đều do Ma giáo làm.”

Thẩm Hoài Dương trợn mắt nhìn Ngân Hộc, “Năm đó bỗng dưng mất tin tức với đại ca, trong nhà vẫn luôn chờ đợi, chỉ mong huynh ấy có thể giống như Tạ thế huynh đột nhiên trở về, kết quả…” Hai mắt thiếu niên đỏ ửng lên, lời nói dần dần nghẹn ngào, “Tháng trước có người đưa một vò ngọc đến, còn kèm theo một tờ giấy, nói rằng chín năm trước đại ca đã chết trên núi, chỉ còn lại hài cốt.”

Vừa mới nghe, sắc mặt Tạ Vân Thư bỗng trở nên khó coi.

“Chỉ một chiếc vò mà ngươi đã tin, vậy ta ra ngoài kiếm bảy tám cái về cho ngươi.” Bích Chuẩn hừ một tiếng.

“Không thể nhầm lẫn được, trong đó còn cả lá bùa bình an mà mẹ đã nhét cho đại ca trước khi đi.” Nước mắt vòng quanh, cậu cố nén không để chảy xuống, “Cũng mong đợi… Chẳng ngờ huynh ấy đã qua đời từ lâu rồi.”

Tạ Vân Thư đứng bất động một hồi lâu, sau đó mới đi đến trước người Thẩm Hoài Dương, “Đại ca đệ tên gì?”

“Thẩm Hoài Y.” Rốt cuộc một giọt lệ như phá vỡ cấm chế mà lăn xuống, rơi lên những hạt cát nhỏ bé.

“Hai người trông giống nhau lắm đúng không?”

“Làm sao huynh biết?” Thẩm Hoài Dương ngẩng phắt đầu lên, “Tạ thế huynh từng gặp đại ca đệ rồi sao?”

Quả nhiên.

Sóng lòng lập tức dâng trào cuồn cuộn, Tạ Vân Thư hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng hiểu vì sao rõ ràng Ca Dạ nắm được cục diện, nhưng lại bỏ qua cơ hội giết địch, trái lại còn giải độc cho đối phương.

Bởi vì đó là điểm yếu duy nhất của nàng, chỉ cần động đến sẽ rã ngay.

Rồi sau đó lại thật sự rơi vào tay kẻ thù. Hắn không dám suy đoán tình huống lúc này, vừa nghĩ đến việc nàng có thể bị nhục mạ ngược đãi là tâm thần như nứt toác cả ra…

“Đệ có biết là ai đưa vò ngọc đi không? Là ai có thể giữ được hài cốt trong Ma giáo, lại không quản vạn dặm đưa về Thẩm gia.” Khổ sở khó có thể dùng lời diễn tả tuôn ra, số mệnh thê lương như thể một tấm lưới lớn màu xám xịt, trói buộc mọi chúng sinh đang giãy giụa, không một ai có thể thoát được.

Tạ Vân Thư cúi người, nhìn thiếu niên mặt đầy mù mờ, nở nụ cười đắng chát.

“Chính là người sáng nay đệ đã khống chế đưa đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận