Dạ Hành Ca

“Người giống như ngươi, giết rồi thì đúng là đáng tiếc.” Hất cằm lên, Xích Truật quan sát mặt nàng, ngón tay sần sùi lướt qua gò má mịn, rồi dừng ở cánh môi non mềm.

“Ta đổi ý rồi, không giết ngươi nữa mà giữ lại bên cạnh làm nữ nô, thấy thế nào?”

Nàng nhẫn nhịn dục vọng muốn quay mặt đi, “Chỉ sợ điện hạ không xài nổi.”

“Vậy cũng được.” Xích Truật không nổi giận, gật đầu đồng ý, “Dù có thể sẽ gặp nguy hiểm bị đâm, không chừng lúc nào đó sẽ lấy mạng của ta mất.”

“Giết thì không rõ, nhưng ngươi hại ta thì rồi cũng sẽ bị trừng phạt.”

Xích Truật bước lên mấy bước, nhặt đoản kiếm rơi ở một bên lên, trong ám thất kiếm vẫn lóe lên tia sáng rùng cả người. Đưa ngón tay búng một cái, tiếng rồng ngâm vang vọng trong mật thất, mãi vẫn chẳng dứt.

“Dùng kiếm của ngươi khắc ký hiệu lên mặt, có được không?” Lông mày mang theo cái giá băng, mũi kiếm chậm rãi lướt qua trán.

“Nếu có thể để điện hạ hết giận, dù khắc chỗ nào cũng được.” Ca Dạ bình tĩnh nói, chẳng màng để tâm đến uy hiếp cận kề.

“Tuyết sứ thật sự bất vi sở động sao? Ta cảm thấy nếu cứ hủy dung nhan như thế thì quá đáng tiếc.” Đây không phải là câu nói đùa, trong mắt Xích Truật hiện lên vẻ tiếc nuối thật, thế nhưng mũi kiếm vẫn cứ rạch xuống.

Trên gò má sượt qua khí lạnh, nhưng Ca Dạ chẳng hề nháy mắt.


“Điện hạ!”

Không nhịn được nữa, bất chấp lệnh cấm của Ca Dạ, thiếu niên bị trói trong góc tường cất giọng ngăn cản Xích Truật, “Mật thư là do ta nghĩ, chữ do ta mô phỏng, con dấu cũng do ta bắt chước mà khắc, điện hạ nên trừng phạt ta mới đúng, ta cam nguyện chịu đựng, xin đừng ra tay với nữ tử.”

“Thù Ảnh!” Tuy là tiếng quát chói tai, nhưng vì sức đã cạn mà hiệu lực thuyên giảm, Ca Dạ không nén nổi ho khan.

Xích Truật bước đến trước người hắn, mũi kiếm đặt dưới cằm, nhắm thẳng vào cổ họng.

“Ngươi mà không nói thì đúng là ta đã quên một kiếm của kẻ địch hôm qua.” Bên môi hiện lên tia cười nhạt, giơ chân đạp xuống cổ tay phải, gần như có thể nghe thấy tiếng xương gãy, trong nháy mắt mồ hôi lạnh rỉ ra từ trán, thiếu niên tái nhợt không nói một lời.

“Thì ra bức mật thư kia là do ngươi tạo, ta phải thưởng ngươi thế nào đây nhỉ?” Lời còn chưa dứt, ‘ding’ một tiếng mũi kiếm vang lên, thân kiếm trong suốt xuyên qua lòng bàn tay đâm sâu xuống đất, đóng chặt bàn tay phải trên đất.

Sau một trận ho khan, rốt cuộc Ca Dạ đã có thể mở miệng nói chuyện.

“Điện hạ thật đúng là… không thỏa đáng, hắn là ảnh vệ của ta, mọi việc đều nghe lệnh ta, chỉ là một con rối bù nhìn, không trách chủ lại trách nô, đấy là cách điện hạ xử sự sao?”

Xích Truật kinh ngạc: “Ngươi bảo vệ tên nô bộc này thật đấy, chẳng lẽ mạng của hắn còn quan trọng hơn mặt ngươi?” Nhìn thiếu niên vùng vẫy nhịn đau muốn nói, hắn lập tức điểm hai huyệt câm.


Thù Ảnh không thể nào mở miệng, trái lại nàng có phần yên tâm, “Đầu đao của Ca Dạ sớm nhuộm máu, đã chẳng màng gì đến sinh tử vinh nhục nữa rồi, có thể để điện hạ lắng cơn giận, thì bề ngoài có thế nào cũng chỉ là việc nhỏ.”

“Tuyết sứ nói phóng khoáng thật đấy, để ta thử xem có phải thật không nào.” Xích Truật cười tà, lấy roi dài từ trong tay người hầu, tiện tay mở ra, soạt một tiếng roi vụt qua bên người nàng, làm rơi xuống một lọn tóc đen.

Ca Dạ không đổi sắc, “Bấy lâu nay nghe tiếng người Khâu Từ thiện cưỡi ngựa, quả nhiên roi pháp của điện hạ thật tốt.”

“Ta cũng biết dùng roi đánh như thế nào để đủ khiến người ta chỉ muốn mau chóng cầu cái chết.” Dùng đầu roi cuộn lấy lọn tóc, đặt trong ngón tay đùa nghịch, nhẹ ngửi hương thơm, “Nếu ngươi chịu hát, thì ta có thể không dùng đến cách đó.”

Một khúc khuyết ca* làm ta yếu lòng, một khúc hát lại khiến hắn mắc thêm một lỗi lầm nữa, đó là trong lúc vô tình đã bỏ qua cơ hội thay đổi vận mệnh. Mặc dù rất căm hận, nhưng cũng không kiềm được mà hồi tưởng lại thanh âm thiên nhiên ấy, quấn quýt trong mộng khó lòng quên đi.

(*Chữ khuyết này có nghĩa là lầu gác cung điện, không phải thiếu sót.)

“Ca Dạ chỉ biết giết người, cần gì phải khiến người khác khó chịu.”

“Bài hôm đó hát ở chỗ hoang tàn, ta muốn nghe lại lần nữa.”

“Điện hạ nói đùa, đó là bài ca người đã khuất, sao có thể hát cho người sống được.”


“Ta muốn nghe.” Xích Truật nhướn mày, nói từng câu từng chữ.

“Thứ cho ta khó mà nghe theo.” Nàng cũng lười qua quýt, dứt khoát cụp mắt.

Xích Truật bị khơi mào lửa giận, không nương tay nữa, lại tiếp tục một roi vụt xuống. Sau hơn mười roi, bạch y bị quất đến rách nát, dần rịn ra máu tươi, nhưng Ca Dạ không nói câu nào, roi càng quất càng mạnh. Tất cả đều nhìn roi dài vang vun vút, nàng không thể ngăn mình run lên, đau đến mức mồ hôi lạnh lăn xuống thấm ướt vạt áo.

“… Điện hạ…” Giữa bóng rói, nàng lên tiếng khẽ gọi.

Xích Truật dừng tay, lạnh lùng vô tình nói, “Muốn xin tha sao?”

Ca Dạ cúi thấp đầu, mồ hôi và máu rơi xuống từng giọt, “Chỉ là muốn xin… điện hạ đặt ta xuống rồi hẵng đánh.” Giọng yếu ớt uể oải, “Dây xích siết chặt quá… Nếu treo nữa, chỉ sợ điện hạ còn chưa hả giận, thì ta đã chết.”

Yên tĩnh một hồi lâu, bỗng Xích Truật bật cười, ánh mắt kỳ dị, “Được, ta sẽ để ngươi được như mong muốn.”

“Điện hạ!” Sa Ngõa Na không đồng ý, “Nữ nhân này xảo trá âm độc, đừng để trúng quỷ kế.”

“Không phải ngươi nói người trúng thanh già tán sẽ mất hết võ công, không bằng một đứa trẻ sao? Sợ cái gì.”

“Nói thì nói thế, nhưng treo lên vẫn ổn thỏa hơn.”


Xích Truật khoát tay, ngăn lời người hầu, “Khỏi phải nói, ta tự có chừng mực, để nàng xuống đi.”

Tiếng xích sắt vang lên liên tục, cơ quan chuyển động, nằng từ từ được đặt xuống đất, cơ thể nho nhỏ cuộn tròn trên đất, hai thị vệ đi đến gỡ dây xích buộc cổ tay nàng ra. Dù vẫn đau như cũ, nhưng hô hấp đã dần thông, nàng giật giật ngón tay gần như cương cứng, cũng may là còn phản ứng.

“Khanh vốn giai nhân, sao phải làm kẻ tặc.” Dưới ánh lửa, mặt Xích Truật trở nên âm tình bất định, dường như có phần nuối tiếc, “Nếu không phải thủ đoạn quá nham hiểm cay độc, tiếp tay cho giặc, với tài trí của ngươi, muốn làm phu nhân một nước thì có gì khó.”

“Nham hiểm cay độc?” Nàng cười khẽ, lại đau đến mức phải hít khí lạnh, “Người khác còn có thể chỉ trích như vậy, nhưng điện hạ…”

“Ta thì thế nào.”

“Hợp mưu với Sơ Lặc lừa gạt quốc dân Cô Mặc giả mưu thạch lựu, chỉ vì để gieo họa; sai khiến đội ngựa cướp bóc bên ngoài, chặt đứt đường lữ hành của thương gia; lấy mỹ nhân kế đưa vào chỗ tử; mượn tay ma giáo diệt trừ cữu cữu ruột; độc tài binh quyền, tấn công Cô Mặc để làm lót đường lên ngôi, điện hạ mưu lược sâu, Ca Dạ tự thẹn không sánh bằng.

“Chuyện phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường, ngưng so sánh điện hạ giống ngươi đi!” Sa Ngõa Na gầm lên, tóm lấy mái tóc đen tát một phát, trong chớp mắt nửa bên gò má tê rần.

Sau cái tát ấy, trên làn da trắng như tuyết nổi lên dấu tay đỏ thẩm, mặt rất nhỏ, dấu tay chiếm khoảng gần nửa gương mặt, liếm lấy khóe môi rách hở, giọng Ca Dạ vẫn như cũ, con ngươi đen láy không che giấu châm chọc, “Ta giết người là vì sinh tồn, còn điện hạ giết người là vì dã tâm quyền dục, chết dưới tay ta còn có thể nói là vô tội, nhưng chết trong tay điện hạ thì liệu có đúng người đúng tội? Chiến sự xảy ra, người ngươi giết còn gấp trăm lần ta.”

“Được, nói rất hay.” Xích Truật cúi người, lau vết máu bên môi nàng, ánh mắt thâm trầm, “Ta có phần không nỡ, nhưng chỉ tiếc lại có nghi ngờ, đợi ngươi chống đỡ lại được với Sa Ngõa Na, thì ta sẽ lại lĩnh giáo sự sắc bén của ngươi.”

Nói rồi, Xích Truật đứng lên quay sang gã nam tử bên cạnh, “Ta đã dồng ý giao người cho ngươi xử lý, bây giờ nàng ta là tài sản của ngươi.” Hơi chần chừ, rồi lại ghé vào tai nói thêm một câu, “Giữ mạng nàng ta lại, ta vẫn còn dùng.”

“Đa tạ điện hạ.” Trong tích tắc hai mắt Sa Ngõa Na đỏ bừng, hệt nư dã thú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui