Thích Dã mặt lạnh như băng nói xong câu này, lại bổ sung thêm: "Sách bài tập của bạn ấy tối qua đã bị xé, sáng nay đến lớp mới bổ sung thêm."
Thật ra cậu không biết chuyện xảy ra với quyển sách tột cùng là sao. Nhưng phụ huynh uy hiếp trẻ nhỏ, thủ đoạn cũng chỉ như thế. Hoặc là xé sách vở hoặc là vứt sách vở, tóm lại cuối cùng sách vở cũng chẳng còn.
Thích Dã nói thẳng thừng.
Sắc mặt Hứa Nguyện tái nhợt thêm vài phần.
"Mình..." Trên mặt cô còn nước mắt, cô sợ hãi siết chặt vạt áo. Do dùng lực quá mạnh, móng tay cách một lớp áo đồng phục vẫn đâm đâm vào lòng bàn tay, "Không...... Không có!"
Lời phản bác này vô cùng yếu ớt, không biết là đang phản bác lại điều gì.
Ít nhất cô Đào tựa hồ như không hiểu, chất vấn Hứa Nguyện liên tục: "Lời Thích Dã nói là thật sao? Có chuyện như này?"
Hứa Nguyện ngơ ngác đứng ở cạnh cửa, nghe lời thầy Đào nói, cô không nói lại được lời nào.
Cô nghĩ mình xong đời rồi.
Qua hôm nay, tất cả các thầy cô đều sẽ biết mình là đứa trẻ không nghe lời.
Trẻ con đôi khi suy nghĩ rất kỳ quái.
Có lẽ vì thế giới của bọn chúng quá nhỏ, chưa tiếp xúc mấy người. Khi lớn đến tầm tuổi này, cha mẹ và thầy cô là những người lời nói nói có trọng lượng và uy quyền nhất trong thế giới của chúng. Bọn nhỏ đều tin tưởng lời bố mẹ vô điều kiện, giống như khi còn nhỏ bi bô tập nói, tập tễnh học bước đi, tin tưởng đưa tay cho người lớn.
Hứa Nguyện cũng không phải lúc nào cũng cảm thấy mình đã làm sai. Nhưng dần khi Đào Thục Quân càng hay nổi nóng, cô liền không khỏi hoài nghi chính mình.
Chẳng lẽ mình làm sai gì đó thật ư mới khiến mẹ không vui như thế?
Nếu mình giống Trần Nặc học giỏi đều tất cả các môn, thi lúc nào cũng đứng đầu lớp, Đào Thục Quân có phải sẽ không đuổi cô ra khỏi nhà trong đêm giao thừa, khi cô chỉ mặc bộ đồ ngủ, sẽ không nói những lời đùa quái đản trên bàn ăn, sẽ không xé nát sách bài tập mà cô mãi mới làm xong không?
Cho nên Hứa Nguyện rất sợ Đào Thục Quân gọi điện thoại cho giáo viên, dù là cô Hà, cô Đào hay cô Tiền.
Hoặc là bất cứ thầy cô nào khác.
Cô đều không muốn để thầy cô biết mình là đứa ở nhà không nghe lời, cãi lại bố mẹ, là đứa trẻ hư chỉ khiến bố mẹ phiền lòng.
Nếu không Đào Thục Quân sao lại xé sách bài tập của cô?
Cô hoàn toàn không dám nghĩ qua ngày hôm nay, các thầy cô ở trường sẽ nghĩ mình như thế nào. Hứa Nguyện khóc cũng không nổi, cô chỉ ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn thấy cô Đào khó nén nổi tức giận, cầm điện thoại: " Mẹ Hứa Nguyện, chuyện là như thế này sao? Chị thật sự xé sách bài tập của Hứa Nguyện?"
Cô Đào công tác ở trường đã nhiều năm, phong thái nói chuyện càng tự tin hơn cô Đào. Đào Thục Quân dù có vênh mặt hất hàm sai khiến Hứa Nguyện thì khi đối diện với cô Đào cũng có chút chột dạ: "Thầy à... là nó cãi trước......"
"Mẹ Hứa Nguyện, chúng ta đều là người lớn cả rồi, đừng vòng vo nữa." Dù cho cùng một bên người lớn, cô Đào nói chuyện cũng không khách khí, "Trẻ nhỏ nếu đã làm sai chuyện gì thì ta nên dạy bảo. Nhưng người lớn chúng ta cũng phải làm gương cho chúng. Nếu chị xé sách bài tập của Hứa Nguyện, sao nói tới chuyện ký tên được? Chị xé sách bài tập của con trẻ, bắt con trẻ sáng ra tìm ai ký tên đây? Học sinh phải có dáng vẻ của học sinh, nhưng phụ huynh cũng phải có trách nhiệm của phụ huynh chứ?"
Rốt cuộc cũng là giáo viên dạy Toán nên cô Đào nói cũng khá sắc bén.
Từng câu từng chữ đều không chệch đi đâu được.
Đào Thục Quân ở nhà chỉ biết phát giận, ỷ vào Hứa Nguyện sẽ không cãi lại nên ngày nào cũng phát tiết. Còn đối với cô Đào nửa câu nửa từ không vô nghĩa thì bà cả ngày không đáp lại được một lời.
Biết bản thân mình không có lý lẽ, bà ậm ừ nửa ngày, cuối cùng cũng cúp điện thoại. Cô Đào nói alo alo mấy lần, thấy không ai đáp lời mới buông điện thoại: "Đừng khóc nữa, đến đây, đến chỗ cô."
,"Khóc gì thế? Em không làm sai chuyện gì cả." Cô lấy khăn giấy đưa cho Hứa Nguyện để cô bé lau nước mắt, "Ngày hôm qua em nói chuyện với mẹ, mẹ giận em?"
Cô Đào tính cách nghiêm túc, khá giống với cô Tiền, đều là người không giỏi an ủi người khác.
Nhưng khi Hứa Nguyện nghe được câu kia "Em không làm sai chuyện gì cả", nước mắt cô không ngăn được rơi xuống: "Mẹ... Mẹ bảo em làm bài chương 2, em không làm..." Thật ra là lúc cuống lên thì cũng chẳng làm gì được.
Cô Đào quả thực không biết nên nói gì: "Chuyện này..." Phụ huynh kiểu gì đây!
"Được rồi được rồi, không phải lỗi của em." Cô đúng là không rành an ủi người khác, chỉ biết đưa cho Hứa Nguyện thêm tờ khăn giấy, vẫy Thích Dã, "Em cũng lại đây."
Thích Dã mặt không biểu cảm, đi ra phía trước.
Cậu nghĩ cô Đào muốn nói với mình vụ ký tên thay cho Hứa Nguyện, kết quả cô Đào lại lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn sách bài tập mới: "Đây, vừa lúc em cũng đến rồi. Cái này cho em, sau này còn mua thêm các tài liệu bổ sung, cô đã bảo Trần Nặc cứ ghi tên em vào, các môn khác cũng vậy."
Thích Dã sửng sốt: "Cô..."
"Cô Đào! Cô Đào ơi" Cậu còn chưa nói xong, Giang Triều người chưa tới cửa đã thấy tiếng: "Cô đừng mắng Hứa Nguyện! Đừng mắng Hứa Nguyện! Muốn mắng hãy mắng em đây này! Sách bài tập của em cũng nhờ Thích Dã ký tên hộ! Hơn nữa em còn không tự làm! Cả đêm qua em chép đáp án! Em sợ cô phát hiện còn cố ý chép sai vài bài! Cô muốn mắng cứ mắng em đi!"
Hứa Nguyện vốn đang lấy khăn giấy lau nước mắt.
Nghe thấy Giang Triều nói như vậy, cô bị sặc, ho khan.
Cô Đào sửng sốt, vừa vỗ lưng cho Hứa Nguyện vừa hỏi Giang Triều: "Bố em cũng xé sách bài tập của em?"
Giang Triều buồn bực: "Bố em không bệnh, sao có thể ăn no rồi xé sách vở của em?" Xé sách bài tập nào kinh động bằng lấy chân đá thẳng, huống chi trong nhà cậu còn có chổi lông gà mà bố cậu yêu thích.
Cô Đào: "......" Chuyện này giờ không muốn hỏi cũng phải hỏi.
Cô nhét cuốn sách vào trong tay Thích Dã, mặt trầm xuống: "Thích Dã, đây là có chuyện gì? Sao em lại ký tên cho Giang Triều?"
Cô Đào tuy không nghiêm túc như cô Tiền, nhưng cũng không phải kiểu người dễ gần như cô Hà. Cô vừa nặng mặt nói thế, Hứa Nguyện sợ tới mức ngừng khóc.
Tờ khăn giấy trong tay đã bị vò thành nắm, đôi mắt đỏ hoe, cô sợ hãi nhìn về phía Thích Dã.
Bị hai ánh mắt một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm, cậu trai trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt lại có chút mất tự nhiên, theo bản năng nghiêng đầu. Nhưng giờ giáo viên hỏi chuyện, cậu không thể không trả lời. Cậu chỉ đành cụp mắt, nhìn dưới đất, nói nhanh.
Nói xong, cho dù không ngẩng đầu, cậu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sáng ngời của cô gái kia. Ánh mắt đó không che giấu chút nào, nước mắt còn chưa khô, vừa vui mừng lại sợ nhìn cậu.
Cô Đào không nghe rõ: "Em nói cái gì? Nói to hơn chút."
Thích Dã hít sâu một hơi.
"Em nói......"
Trước tới giờ cậu chưa từng nói những lời này, giờ lặp lại, cậu cảm thấy có chút vướng víu, không thuần thục. Sau đó cậu cũng bất chấp tất cả, chậm rãi nói.
"Bởi vì chúng em là bạn bè."
Thiếu niên sắc mặt thẳng thắn, khóe miệng mím chặt, "Cho nên em ký tên giúp các bạn ấy."
***
Cô Đào là người thưởng phạt rõ ràng.
Hứa Nguyện lúc này bị tai bay vạ gió, cô cố ý đến nhà ăn mua cho cô một chiếc bánh kem nhỏ.
Còn Giang Triều và Thích Dã thì không có may mắn như vậy.
"Cậu nói xem! Sao có thể ác như vậy!" Buổi chiều sau khi tan học, Giang Triều vừa lau sàn phòng văn phòng Toán, vừa oán giận với Thích Dã, "Nếu tôi đi vào xem trước tình huống thì sao? Giờ nói thì hay rồi, Hứa Nguyện bình an vô sự, tôi xong đời! Buổi tối về nhà bố tôi không đánh chết mới lạ!"
Thích Dã lau cửa sổ văn phòng, im lặng lắng nghe.
Sau khi lu sạch sẽ ba cái cửa sổ, cậu đi giặt giẻ lau, thuận tay xách thùng nước và cây lau nhà của Giang Triều.
Cô Đào cũng không phạt nặng, chỉ yêu cầu bọn họ quét dọn văn phòng sạch sẽ.
Lớp 8 không có tiết tự học buổi tối, vừa tan học xong là gần như mọi người đều về hết.
Phòng lấy nước ở đầu kia của tầng 1, cậu lấy xô đặt vào bồn rửa rửa để lấy nước, giặt giẻ lau ở vòi bên cạnh. Khi còn chưa giặt xong, sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.
"Đêm giao thừa cũng là vì mẹ cậu à?"
Hứa Nguyện còn chưa kịp mở miệng thì chàng trai kia như có mắt mọc sau lưng, quay lưng về phía cô. Giọng điệu bình tĩnh đặt câu câu hỏi.
Bao lời muốn nói trong lập tức bị chặn trong cổ họng.
Thích Dã trước nay chưa từng hỏi chuyện tối hôm đó, giờ cậu đột nhiên hỏi, cô cũng không biết phải trả lời thế nào.
Một lúc lâu sau cô cũng nhẹ đáp: "Ừ."
"Mẹ mình vẫn luôn như vậy, mình..." Hứa Nguyện đứng ở cửa phòng lấy nước, xoắn tay,"... cũng quen rồi."
Cũng khó nói là quen rồi hay đã chết lặng rồi. Dù sao làm gì có ai vui nổi khi ngày nào cũng bị mắng, nhưng nếu không tập quen đi, cô còn có thể làm gì nữa?
Thích Dã không hé răng.
Cậu dùng sức vắt khô miếng giẻ lau, lại nhớ tới ngày đầu tiên làm thêm ở Bắc Nam, cô gái trước đó còn rất vui vẻ nói chuyện với với cậu, sau đó đã tháy quệt nước mắt chạy ra khỏi phòng.
Cậu nhớ đến vẻ mặt Đào Thục Quân ở trên bàn cơm không chút nào cố kỵ, vừa khắc nghiệt lại chanh chua và trào phúng.
"Về sau để ý chút đi."
Cậu tắt vòi nước, "Nếu cậu sai thì chính là sai, nếu không sai thì là không sai."
Nếu hôm nay không phải cậu giải thích một lời hộ cô, còn không biết Đào Thục Quân sẽ càn quấy tới khi nào.
Thích Dã nói lời này không khách khí, giọng điệu lạnh như băng, như đang dạy dỗ người. Hứa Nguyện theo bản năng rụt vai lại: "Ồ, mình biết rồi."
Lúc trước nàng cũng tự biện minh cho mình, chỉ là căn bản Đào Thục Quân không nghe, càng giải thích như càng đổ thêm dầu vào lửa.
Hôm nay Hứa Nguyện không nghĩ cô Đào sẽ tin mình không chút do dự, không nghi ngờ chút nào, thậm chí còn tranh luận với Đào Thục Quân qua điện thoại giúp mình.
Điều này khiến Hứa Nguyện cảm thấy đặc biệt thần kỳ.
Theo quan điểm của nàng, thầy cô hẳn thường đứng về phía phụ huynh.
"Chuyện kia..."
Chàng trai giặt giẻ lau, xách xô đầy nước rồi đi về phía văn phòng. Hứa Nguyện đuổi theo: "Thích Dã, lời cậu nói lúc trưa ở văn phòng còn tính không?"
Buổi trưa ở lại lâu trong văn phòng giáo viên môn Toán, sau đó lại về lớp luôn nên Hứa Nguyện chưa kịp hỏi. Còn Thích Dã đã thay đổi thói quen thường ngày, cậu giờ tranh thủ thời gian làm vài tập về nhà, sau vài buổi học, cậu vừa nghỉ tiết một cái đã nằm xoài lên bài ngủ bù.
Hứa Nguyện không dám đánh thức người ta.
Nhưng sáng nay cô không thấy cậu quá buồn ngủ...
Cô gái nhỏ không hiểu cách nào để uyển chuyển hay tế nhị, vì thế hỏi rất thẳng thắn.
Thích Dã dừng bước, vẻ mặt cứng đờ đi về phía trước: "Cậu nên về nhà đi,"
Trần Nặc luôn về nhà rất đúng giờ. Sau khi nhẹ nhàng an ủi cậu và Giang Triều vài câu đã vội vàng rời đi.
Thạch Tiểu Quả không chút khách khí đi cười quê Giang Triều, sau lại vỗ mạnh vào vai Thích Dã đến mức giờ còn thấy hơi đau: "Làm tốt lắm! Tôi không nhìn lầm người!"
Sau đó cô nàng được phụ huynh đón đi học đánh tán thủ 3 lần 1 tuần.
Hai người bọn họ đi quét văn phòng gọn gàng sạch sẽ, thấy trời không còn sớm nữa, màn đêm dần buông xuống. Chốc nữa là tối hoàn toàn.
Thích Dã đáp lại rất thờ ơ, cậu vẫn y hệt bộ dáng người sống chớ gần ngày xưa, hoàn toàn nhìn không ra đây chính là người buổi trưa nói ra 5 chữ:"Chúng em là bạn bè"
Hứa Nguyện có chút không cam lòng, cô muốn nói gì đó nhưng lại sợ nói nhiều làm người ta phiền. Cuối cùng đành nắm chặt quai cặp: "Vậy được."
Thích Dã đã đi ra đến cửa tòa nhà, tiếp tục đi đến văn phòng bộ mốn Toán, cậu đi một mạch không quay đầu lại, thậm chí vận tóc càng mau.
Cô đành phải dừng lại, nhìn bóng dáng cao gầy của cậu một lúc rồi thở dài, xoay người đi ra khỏi cửa.
Chưa được hai bước, giọng chàng trai lạnh lùng vang lên, "Hứa Nguyện."
Không biết vì sao, tự nhiên cô bỗng cảm thấy có gì đó sẽ bộc lộ ra.
Hứa Nguyện hơi sửng sốt, quay đầu lại.
Y như buổi trưa ấy, đây cũng là lần đầu tiên cậu làm chuyện này nên khá mất tự nhiên.
Cậu đứng nguyên tại chỗ, chuyển giẻ đang cầm ở tay trái sang tay phải, ngón tay giật giật, xong rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng. Thích Dã đặt thùng nước đang xách ở tay phải xuống, ném giẻ lau vào thùng.
Sau đó lau tay vào bộ đồng phục đang mặc.
Thích Dã nhớ lại bộ dáng của cô khi tan học, học theo bộ dáng của cô có phần cứng ngắc, chậm rãi giơ tay phải lên.
Ngừng ở không trung vài giây.
Động tác vẫy tay hoàn toàn không thuần thục.
Biên độ cực kỳ nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ rất dễ bỏ qua.
"Hứa Nguyện."
Đúng lúc đó, cậu bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, nói, "Ngày mai gặp."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...