Dã Điểu

Hứa Nguyện rất ít khi bị phân tâm trong giờ học.

Sau khi vào cấp 2, thành tích học tập bị giảm xa so với tiểu học, trong lòng cô bé thật ra cũng rất khó chịu. Không cần đợi người trong nhà đốc thúc, tự bản thân cô cũng đã nỗ lực học tập, lần nào cũng chuyên tâm nghe giảng, làm bài tập về nhà đầy đủ.

Chưa kể đến chuyện Đào Thục Quân còn cách vài bữa lấy chuyện chuyện điểm số của cô bé ra nói chuyện.

Nhưng hôm nay, mặc dù trên bục giảng chính là cô Tiền, người khiến các bạn trong lớp nghe danh đã sợ vỡ mật, Hứa Nguyện dù nhìn chăm chăm sơ đồ mạch điện trên bảng đen thì suy nghĩ vẫn ngày càng trôi xa.

Trong đầu giờ toàn là phần cơm trắng nhàm chán đến cực độ đó.

Bây giờ vẫn còn có người không đủ tiền ăn sao?

Hứa Nguyện không biết làm sao.

Thật ra cũng không phải Hứa Nguyện quá mức ngây thơ không rành thế sự mà là Tây Xuyên dù sao cũng là thành phố khá phát triển. Từ nhà trẻ đến cấp 2, xung quanh cô có rất nhiều bạn bè nhưng chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy ai còn không đủ tiền ăn cơm.

Hứa Nguyện ngày thường cũng xem tin tức, biết ở miền núi hẻo lánh có rất nhiều trẻ nhỏ ăn không đủ no, không thể đi học, nhưng mấy nơi đó đều là địa danh xa lạ, gương mặt xa lạ, đối với đứa trẻ 13 -14 tuổi thì đúng quá mức xa vời.

Giống như toàn là những chuyện phát sinh ở thế giới khác.

Lần đầu tiên thấy có người ăn cơm với nước sôi để nguội, Hứa Nguyện hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

Nếu có Trần Nặc, cô có thể bàn bạc với anh mình một chút, nhưng hôm nay Trần Nặc không đi học, cô bé chỉ có thể nấp sau cây cột theo bản năng, nhìn Thích Dã ăn xong phần cơm cơm, sau đó để tránh bị cậu phát hiện nên phải chạy nhanh về lớp.

Không thể bị cậu phát hiện.

Nhất định không thể.

Hứa Nguyện ở trong lòng lặp đi lặp lại mấy lời này, nhưng tầm mắt vân không tự chủ được nhìn sang người bên cạnh. Cũng may cậu trai kia hình nhưng không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào, vẫn duy trì tư thế dựa người vào máy sưởi, chăm chú nhìn bảng đen.

Có lẽ là ảo giác.

Chỉ ngắn ngủi vài giây, cô lại cảm thấy hình như mình thấy khóe miệng cậu hơi nhếch lên.

Cậu ta là...... đang cười?

Hứa Nguyện không tin nổi, đưa tay dụi mắt, đang muốn cẩn thận nhìn tiếp thì trong nháy mắt, Thích Dã đang dựa vào máy sưởi đột nhiên nghiêng đầu.

Đôi mắt đen như mực nhìn thẳng sang, không thờ ơ như thường lệ mà mang theo chút kinh ngạc và nghi hoặc không thèm che giấu.

Hứa Nguyện hoảng sợ, lập tức cúi đầu, cố gắng che đậy bản thân, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng cô Tiền lại không cho cô bé cơ hội này, gọi cô tiếp lần thứ hai: "Hứa Nguyện, em đang nhìn gì vậy?"

"Cô... cô Tiền." Cô Tiền trước giờ luôn nghiêm khắc, phút chốc bị nhắc tên, Hứa Nguyện đứng dậy theo bản năng, "Em xin lỗi, em...mất tập trung."

Cô Tiền lại đẩy mắt kính "Cô biết em mất tập trung, cô hỏi em đang nhìn gì?"

Cô Tiền là giáo viên mà các bạn khối 8 sợ nhất, còn sợ hơn cả giáo viên chủ nhiệm, sợ hơn cả thầy hiệu trưởng, không ai dám nói dối trước mặt cô Tiền, Hứa Nguyện cũng không phải ngoại lệ.

Tim cô nhảy thót lên, cô bé nắm chặt vạt áo đồng phục, lắp bắp, lần đầu tiên nói dối giáo viên: "Em đang nhìn.. nhìn... tuyết ạ."

Lớp 8A3 ở tầng 1, ngoài cửa sổ chính là tuyết trắng mênh mông.

Hứa Nguyện vừa nói thế, trong lớp vang lên vài tiếng cười vì không nhịn được.

Bọn họ đều cười không ác ý, trong đó có Giang Triều cười vui vẻ rạng rỡ nhất, Thạch Tiểu Quả ngồi trước cậu, quay đầu lại trừng mắt liếc một cái, cậu ta mới cúi đầu, cố gắng nhịn cười, cả người run rẩy.

Ngày đông nào ở Tây Xuyên chẳng có tuyết rơi, có gì đẹp đâu?

Đến đứa trẻ ba tuổi cũng chẳng lạ.

Nhưng thậm chí ngay cả Giang Triều, cả lớp chẳng ai cảm thấy Hứa Nguyện đang nói dối. Dù sao cô cũng có tiếng ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa vừa lúc ngồi cạnh cửa sổ, ngẫu nhiên mất tập trung ngắm tuyết trong giờ học, bị cô giáo bắt được, về tình cảm cũng có thể tha thứ.

Thậm chí trước đó cô Tiền nói cô nhìn Thích Dã cũng chẳng ai tin.

Một bạn học mới trầm mặc ít lời, đơn độc một mình, lại không phải kiểu ôn tồn lễ độ như Trần Nặc hoặc tính cách rộng rãi như Giang Triều, dùng vài lời để nói thì đúng là cảnh cành khô ngoài cửa sổ đọng tuyết còn thú vị hơn.

Cô Tiền cũng biết Hứa Nguyện học sinh ngoan, thấy cô bé cúi đầu, vặn vẹo hai tay, bộ dáng rất hối hận, cô cũng nghiêm mặt nói, "Ngồi xuống đi, chú ý nghe giảng" chứ không tiếp tục phê bình nữa.

Hứa Nguyện tránh được một kiếp, không dám nhìn Thích Dã nữa, ngoan ngoãn nghe giảng. Thực tế vì sợ cậu phát hiện ra nguyên nhân mình nhìn, cả buổi chiều Hứa Nguyện cũng không nói với Thích Dã một lời.

Cũng may bạn học kia chỉ nhìn thoáng cô không quá hai giây cũng chẳng nói thêm lời gì, bộ dáng vẫn lạnh băng trầm mặc như cũ, đến tận khi ta học cũng không chủ động nhắc tới chuyện này.

Ngược lại, Hứa Nguyện lại cảm thấy chột dạ.

Vừa tan học, cô bé thu dọn sách vở, cầm bài tập của Trần Nặc rồi chạy thẳng.

"Là vì em tận mắt nhìn thấy cậu ta chỉ ăn cơm trắng, không ăn gì khác." Trần Nặc dựa nửa người bên giường, xác nhận với Hứa Nguyện, "Như thế đúng không?"

Đợi nửa ngày không thấy câu trả lời, cậu ngẩng đầu, do dự một hồi rồi cười nói: "Sao em đứng xa vậy, chê anh bị bệnh, lây bệnh cho em à?"

Giường của Trần Nặc đặt ở cuối phòng, Hứa Nguyện không bước vào, chỉ đứng ở cửa. Sau khi kể lại chuyện buổi trưa, không biết cô bé nghĩ gì mà lại đứng một mình ở cửa như thế, chỉ nhìn chằm chằm xuống đất đến phát ngốc.

"Ê?" Trần Nặc gọi thêm hai tiếng Hứa Nguyện mới phản ứng lại, "Sao lại thế!"

Cô bé giải thích với anh: "Không chê anh đâu, em mới từ ngoài về, trên người còn hơi lạnh, sợ lạnh lây sang anh."

Nhà Trần Nặc ở một trong những khu dân cư có hệ thống sưởi ấm đầy đủ nhất của thành phố, trong nhà ấm nóng, Hứa Nguyện vừa vào đã cởi áo khoác, nếu không sẽ toát mồ hôi vì nóng. Nhưng thiếu niên kia vẫn đè hai chiếc chăn bông nặng trịch lên người, mặt vẫn trắng bệch không thấy huyết sắc.

Giọng nói rất nhẹ, nếu ngoài sổ tiếng gió mạnh hơn chút thì hoàn toàn chẳng nghe thấy gì.

"Nào yếu ớt vậy đâu." Trần Nặc cười khổ, vỗ mép giường, "Lại đây ngồi đi, không cũng tốn công nói chuyện."

Vì còn ốm, thanh âm của cậu nghe càng yếu hơn, Hứa Nguyện đành phải đi vào. Thay vì ngồi cạnh giường, cô lấy chiếc ghế nhỏ, ngồi cách Trần Nặc vài bước.

"Em nhìn thấy rõ, không có khả năng nhìn lầm đâu, cậu ta lấy 1 phần cơm như thế!" Lúc đến gần, Hứa Nguyện thật sự không nhịn được, kể lại một lần chuyện lúc trước, lại nói, "Anh, cậu ấy ăn cơm như thế thân thể sẽ không chống được mất!"

Cô cũng không biết chuyện Thích Dã buổi tối sẽ làm việc ở Bắc Nam.

Trần Nặc gật đầu: "Đúng thật."

Thân thể cậu yếu ớt ăn không rành, nhưng dù sao bên cạnh còn có Giang Triều biết ăn uống, ngoài miệng cứ nói này ăn không được kia ăn không thể nhưng bữa nào cũng ăn được vài bát to. Thân thể thiếu niên 13-14 tuổi đang tuổi có thể phát triển nhất, chỉ biết ăn không đủ no sẽ kêu đói, cũng không trách ăn quá nhiều đâu..

Trần Nặc vừa nói như vậy, Hứa Nguyện càng thêm nhụt chí: "Vậy làm sao bây giờ sao."


Cô không ngốc, nếu Thích Dã lựa chọn lúc không có người mới đến nhà ăn, nhất định là cậu không muốn người khác phát hiện. Nếu trực tiếp không đầu không đuôi chạy tới nói "Mình mua cơm cho cậu", người ta không chừng sẽ giận lắm.

Trần Nặc cũng lần đầu gặp loại tình huống này, thoáng nhíu mày không nói gì.

"Anh ơi, bỏ đi." Hứa Nguyện nhìn bộ dáng nhíu mày của cậu, "Anh đừng nghĩ chuyện này nữa, quá hao tâm tốn sức."

"Không sao đâu." Trần Nặc khóe môi hơi cong, "Này thì có gì hao tâm tốn sức."

Cậu nhét một cái đệm dựa sau lưng, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, nói với Hứa Nguyện: "Trước tiên em đừng nói với ai khác, cũng đừng chạy đi hỏi người ta. Cậu ta muộn thế mới đi ăn cơm, chắc hẳn là muốn tránh các bạn."

Hứa Nguyện gật đầu: "Em biết."

Trần Nặc lại nói: "Thế thì nếu sau em có thời gian thì quan sát một chút, xem có phải ngày nào cậu ta cũng ăn như thế hay không. Sau đó chờ anh quay......"

Nói được một nửa, cậu ho khan dữ dội mà không có dấu hiệu báo trước. Tiếng ho rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều tiếng nói chuyện yếu ớt của cậu khiến người khác rất lo lắng.

Hứa Nguyện lập tức đứng lên, vỗ vỗ lưng Trần Nặc, chờ cậu ổn định một chút mới đến phòng bếp lấy một cốc nước ấm.

"Anh phải cố gắng nghỉ ngơi đi, đừng làm bài tập nữa." Cô đưa cốc nước cho cậu, "Dù sao cũng không phải không làm, cũng chỉ hai ba ngày thôi mà."

Thạch Tiểu Quả bội phục việc Hứa Nguyện có thể nghiêm túc viết xong bài tập trong kỳ nghỉ nhưng Hứa Nguyện càng bội phục Trần Nặc hơn.

Từ nhỏ đến lớn cách vài bữa xin nghỉ nhưng cậu chưa bao giờ bỏ sót một bài tập nào, mỗi lần đi học lại, toàn bộ bài tập cậu đều hoàn thành đẩy đủ.

Trần Nặc nhận cốc nước, không khỏi buồn cười: "Hai ba ngày á?"

"Em đánh giá cao anh rồi." Cậu uống ngụm nước, bất đắc dĩ lắc đầu, "Anh cảm thấy không phải ít nhất 10 ngày thì cũng không khỏe được."

Thân thể của mình như nào mình rõ nhất, đúng 1 tuần sau đó, Trần Nặc quả nhiên không tới trường học. Hứa Nguyện nghe theo ước định với cậu, lén quan sát Thích Dã một tuần.

Cậu vẫn giống trưa hôm đó, lúc đến giờ ăn cơm trưa, sau giờ học, cậu sẽ một mình rời khỏi lớp, cũng chẳng biết đi đâu, chờ đến lúc nhà ăn vãn người mới từ tốn đến.

Thức ăn không có gì thay đổi, luôn luôn là phần cơm không chút đồ ăn. Có đôi khi nhà ăn sẽ cho thêm chút canh trứng không tính tiền, cậu lấy cơm thêm cốc nước ấm miễn phí, thế là thành canh miễn phí.

Liên tục bảy ngày đều như thế.

Rất nhiều lần khi tránh ở sau cột, Hứa Nguyện muốn đi thẳng ra phía trước, quẹt cho cậu một phần cơm, nhưng vì nhớ tới hôm đó Trần Nặc dặn dò, cô chỉ đành cắn môi nhịn xuống.

Mỗi ngày khi Hứa Nguyện ăn cơm xong, cô thường lấy cớ tách khỏi đám Thạch Tiểu Quả, đi bộ hai vòng quanh sân thể dục rồi mới đến nhà ăn.

Hôm nay cô ở bên ngoài có chút lâu, lúc đi vào, Thích Dã đã lấy cơm xong, đặt khay đồ ăn xuống, cầm bát nhỏ đi lấy nước ấm. Dù vốn biết rõ khay đồ ăn không có khả năng có thứ gì khác, nhưng Hứa Nguyện vẫn chưa từ bỏ ý định, cô muốn nhìn xem hôm nay cậu lấy gì.

Nhưng vừa câu đầu lên thì đã bị người vỗ mạnh vào vai: "Cậu hay thật đấy! Mình còn bảo hai ngày nay cậu ăn cơm xong đều chạy đến đây làm gì, đợi nửa ngày cậu thật là..."

Lực đạo quen thuộc như này đúng không có người thứ hai, Hứa Nguyện vội vàng xoay người, che miệng Thạch Tiểu Quả lại: "Suỵt!"

Thạch Tiểu Quả bị che miệng, giọng nói lúng búng: "Làm sao vậy?"

Cô bé đã nhìn thấy Thích Dã bên máy lọc lọc nước, vốn dĩ muốn trêu Hứa Nguyện hai câu, nhưng tầm mắt vừa chuyển đã phát hiện trên bàn chỉ có mỗi đĩa cơm, cô bối rối: "Không phải chứ, tình huống này là như thế nào?"

Sợ bị Thích Dã phát hiện, Hứa Nguyện làm động tác kín miệng với Thạch Tiểu Quả, kéo cô sai cột rồi giải thích ngắn gọn.

"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi!" Thạch Tiểu Quả kinh ngạc, "Không phải chứ? Thời đại nào rồi chỗ chúng mình còn có người không đủ tiền ăn?!"

Hứa Nguyện đành phải nhắc nhở lần nữa: "Nhỏ giọng một chút đi!"

"À à à!" Thạch Tiểu Quả vội vàng che miệng mình lại.

Hai cô bé nấp sau cột, lặng lẽ nhìn Thích Dã ăn cơm ở phía xa, không dám phát ra chút động tĩnh.

Thạch Tiểu Quả ngoại hình lớn lên có phần giống con trai, lại dựa gần Hứa Nguyện như thế khiến không ít học sinh hoang mang nhìn về phía họ, không thể tin được giờ có cặp đôi táo bạo như thế.

Cũng may Thích Dã dường như chưa phát hiện ra họ. Cậu vẫn từ tốn ăn cơm của mình.

"Tôi nói hai cậu ở đây nhìn đại minh tinh chắc!" Nhưng Thạch Tiểu Quả quên mất mình đến với Giang Triều, cậu ta chờ bên ngoài mãi không thấy người nên mất kiên nhẫn sải bước vào: "Ở trường còn có ai nhìn đẹp trai hơn tôi với lớp trưởng à? Tôi không biết hai cậu... Đệt!"

Giang Triều giọng thật sự quá lớn, càng chẳng bao giờ động não.

Cho dù Thạch Tiểu Quả đã tay mắt lanh lẹ, đập mạnh vào lưng cậu thì cậu cũng chỉ hô lên: "Chị em mấy cậu đứng ở đây ăn gì vậy? Đồ ăn ở nhà ăn cũng ăn không nổi chứ gì!"

Hứa Nguyện tức khắc cảm thấy nghẹt thở, không cần suy nghĩ nhiều, lập tức vòng ra từ sau cột, muốn kéo Giang Triều lại.

Lúc này cậu ta lại hiếm khi lấy lại được chỉ số thông minh, vỗ trán nhìn cô: "Mình nói chứ, cô Tiền lần trước không lừa người! Tiết vật lý cậu đúng là đang nhìn bạn cùng bàn!"

Hứa Nguyện cảm thấy Giang Triều đời trước nhất định có huyết hải thâm thù với mình.

Động tĩnh kia quá lớn, nhà ăn lại vắng người, cậu trai ngồi ở khu ăn cơm hơi nghiêng đầu, rõ ràng đã chú ý tới bọn họ, cùng với lời nói vừa rồi của Giang Triều.

Nhưng cậu không nói gì cả, thậm chí cũng không nhìn sang lấy một cái, chỉ bình thản cầm bát lên, ngửa đầu uống nốt chỗ nước còn lại, sau đó cầm khay đồ ăn, không chút do dự đi về khu nhận bát đĩa.

Thích Dã đi không nhanh không chậm, nhưng bởi vì không tạm dừng chỗ nào nên chỉ một lúc sau đã cách một khoảng dài.

Hứa Nguyện không kịp do dự, hất tay Giang Triều ra, chạy đuổi theo.

"Thích Dã!" Cô gọi tên cậu, muốn nói rõ ràng, "Mình không có cố ý muốn nhìn trộm, mình chỉ là... chỉ là lần trước không cẩn thận thấy cậu, cho nên..."

Vì không biết phải giải thích với cậu như thế nào, Hứa Nguyện mất cả nửa ngày chưa nói lên lời, cuối cùng vì không nghĩ ra được gì, đành cắn răng nói thẳng: "Về sau để mình mua cơm cho cậu." Dù sao cũng không thể ngày nào cũng thấy cậu ăn cơm trắng nước lọc.

Hứa Nguyện nói xong câu này lại lo lắng nhìn về phía Thích Dã.

Cô đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối dứt khoát, cân nhắc vô số lần lúc cậu nói "không cần" thì sau sẽ cố gắng hơn chút nữa.

Nhưng chàng trai hoàn toàn không cho cô cơ hội này.

Giống như cậu căn bản không nghe được Hứa Nguyện đang nói gì, Thích Dã chỉ liếc nhìn cô.

Ánh nhìn này không khác gì trước đây, vân là vẻ mặt nhàn nhạt không cảm xúc.

Sau đó cậu thu hồi tầm mắt, đặt khay đồ ăn và bát đũa vào sọt tái tái chế.

Rồi lặng lẽ bước đi không nói một lời.


Tiết đầu tiên buổi chiều vẫn là Vật lý.

Cô Hà có thói quen cứ 2 tuần đổi chỗ một lần nên tuần này, Thích Dã vẫn ngồi bên cạnh máy sưởi như cũ.

Nhiệt độ ấm áp, cậu liếc thấy cô bạn ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại lo lắng nghiêng đầu về phía mình - lần này cô ấy thông minh hơn, chọn thời điểm cô Tiền đang viết bài trên bảng nhìn qua. Thấy cậu không có phản ứng thì lại khó nén thất vọng, thu hồi tầm mắt.

Cứ lặp lại thế vài lần, rốt cuộc khi giáo viên ở lớp bên cạnh gõ cửa hỏi mượn cô Tiền chìa khóa văn phòng, cô nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, mình không cố ý khiến cậu không vui."

Giọng nói rất nhẹ, nhút nhát sợ sệt.

Thích Dã nhìn chằm chằm hoa văn rạn nứt trên mặt bàn, trầm mặc trong chốc lát, khàn giọng nói: "Không sao."

Cậu đúng là nói thế nhưng cô lại không tin, khi nghe cậu nói thế, giọng điệu bỗng vội lên không ít: "Thật đấy! Mình đúng là không cẩn thận! Mình chỉ là..."

Hứa Nguyện nói chuyện vừa nhanh vừa vội, giọng nói cũng cao hơn.

Vì tránh để cô Tiền phát hiện, Thích Dã đành ngắt lời cô, lặp lại lần nữa: "Tôi không sao."

Cậu đúng là hoàn toàn không tức giận.

Muộn mới đến nhà ăn vốn không phải để tránh ai, cũng không phải mãi đến hôm nay cậu mới phát hiện ra Hứa Nguyện. 1 tuần trước, lần thứ 2 đến nhà ăn, Thích Dã đã chú ý tới cô bạn nấp sau cột.

Đây là kỹ năng mà Thích Dã tôi luyện được qua năm này tháng nọ, nguyên bản là vì trốn tránh Thích Tòng Phong không biết khi nào sẽ đột nhiên động thủ.

Không nghĩ còn gặp phải Hứa Nguyện.

Ban đầu cậu đúng thật không hiểu, sau đó nhớ ở tiết Vật lý lúc trước vài giây nhìn nhau, ánh mắt cô đặc biệt thất thố, chỉ cần nghĩ chút là đã hiểu.

Nhưng cô lúc nào cũng trốn sau cây cột, cậu không thể trực tiếp đi qua kéo cô ra, chỉ đành giả vờ chẳng biết gì cả. Chờ một ngày nào đó cô chán việc trốn tránh, cứ vậy mà bỏ cuộc.

Kết quả hôm nay lại mọc ra thêm 2 người.

Thích Dã vốn không giỏi giải thích, chưa nói đến việc ứng phó với cô gái nhỏ hay tự quyết định này.

Cậu chỉ có thể khàn giọng nói đến lần thứ ba: "Tôi không có giận."

Giọng cậu nhàn nhạt, nghe không biết vui hay buồn.

Hứa Nguyện phán đoán cảm xúc cậu, cảm thấy hình như cậu không lừa mình, do dự nói: "Vậy cậu vì sao...". Không thèm để ý tới cô, cứ vậy bỏ đi?

Cô hoài nghi hỏi, Thích Dã không nói lên lời, cậu không biết phải trả lời thế nào, chỉ im lặng một lúc, cố gắng giữ giọng điệu ôn hòa nhất có thể: "Tôi chỉ không muốn nợ ân tình."

Nói thật, cuộc sống sau khi trở về Tây Xuyên tốt hơn nhiều so với Thích Dã tưởng tượng.

Cậu được đến trường, có cơm ăn, có quần áo mặc, không bị bắt bỏ học, chết đói chết khát hay chạy tới bãi rác tìm quần áo chống rét.

Nhưng chuyện này cũng không phải hoàn toàn dựa vào mình cậu. Cậu có thể từ từ trả ơn bằng cách làm việc lặt vặt ở tiệm lẩu Bắc Nam, nhưng ở trường, bất luận là Hứa Nguyện hay cô Hà, cậu không thể một sớm một chiều báo đáp lòng tốt của họ được.

Nếu nói trên đời này có thứ gì khiến cậu chán ghét hơn móc áo bằng sắt, vậy đó chính là nợ ân tình.

Trong lòng Thích Dã rất ghét chuyện này.

Từ nhỏ do đã quen việc đọc sắc mặt Đào Thục Quân, Hứa Nguyện rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác. Dù cho cậu bạn kia đã cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ, cô vẫn nghe ra được một chút chán ghét cố nén trong giọng nói khàn khàn của cậu.

Nó còn mãnh liệt hơn so với lần ở trên đường, gió lạnh tạt lên vết thương còn đọng máu trên mặt. Không rõ vì sao cậu phản ứng mạnh như vậy, cô mở miệng định nói chút gì đó nhưng Thích Dã đã nhanh chóng cắt ngang câu chuyện: "Tôi có cơm ăn."

Nhận thấy Hứa Nguyện còn muốn thuyết phục thêm, cậu bất đắc dĩ mới nói thêm: "Buổi tối tôi làm ở Bắc Nam, có cơm nhân viên."

Hứa Nguyện không nghĩ tới chuyện này, sửng sốt một chút: "Hả?"

Cô định hỏi thêm vài câu đã thấy cậu đột nhiên quay mặt đi.

Cô Tiền cho giáo viên lớp bên cạnh mượn chìa khóa xong, từ cửa trở về bục giảng: "Nào, chúng ta tiếp tục xem sơ đồ mạch điện."

Hứa Nguyện vội vàng xoay người, ngồi ngoan ngoãn..

Có lẽ lời giải thích miễn cưỡng vừa rồi cũng có chút tác dụng, 20 phút kế tiếp, Thích Dã không thấy cô lén nhìn mình nữa. Vì thế cậu thu hồi tâm tư, nhìn chằm chằm bảng đen, chuyên tâm nghe giảng.

Một tiết vật lý nhanh chóng trôi qua.

Một phút trước khi chuông reo vang, cô Tiền đứng trên bục giảng, thông báo một tin không vui cho mọi người: "Hôm nay chúng ta đã học xong chương này, ngày mai sẽ có bài kiểm tra trắc nghiệm, không nhiều lắm, chỉ 50 câu. Mọi người về nhà ôn tập kĩ."

Lấy Giang Triều đại diện cả lớp ngẩng đầu lên, quả thực không thể vào tai mình: 50 câu trắc nghiệm mà không nhiều lắm?!

Không phải làm một nửa bỏ một nửa đấy chứ!

Nhưng mọi người đều sợ sự nghiêm khắc của cô Tiền, không ai dám mở lời phản kháng chứ đừng nói chuyện liếc mắt nhìn cô. Tất cả chỉ đành cúi đầu, tôi xem cậu cậu nhìn tôi, ánh mắt bay tán loạn trong lớp, biểu thị sự bất mãn của mình.

Thích Dã cũng không nghĩ có nhiều câu như vậy.

Cậu nhanh chóng soát lại đống kiến thức trong đầu, cảm thấy mình vẫn còn nhớ bài. Buổi tối bận làm việc nên không có thời gian đọc sách, ngày mai phải đến sớm đọc qua sách một lần mới được, ít nhất cũng đạt điểm trung bình chắc không có vấn đề.

Thích Dã đang nghĩ như vậy, Hứa Nguyện thì khẽ chấn động.

Đúng là không rõ ràng lắm, động tĩnh rất nhỏ, giống như gió lạnh chỉ ù qua một giây đồng hồ, lạnh đến mức rùng mình. Nếu không phải suốt cả tiết này, cậu vẫn luôn chú ý hành động của cô thì có lẽ đã dễ dàng bỏ qua, không để ý đến.

Gió thổi tung ngoài cửa sổ ư? Thích Dã vô thức ngẩng đầu.

Nhưng cửa sổ cách nhiệt bằng kính hai lớp vẫn đóng chặt, kín kẽ, không nửa khe hở. Đừng nói gió lạnh, ngay cả chút khí lạnh cũng không thể lọt vào.

Thích Dã nhìn về phía Hứa Nguyện, không thể nào hiểu nổi.

Cô đã gục đầu xuống, vẻ mặt như thường bắt đầu dọn bàn, cất sách vật lý vào ngăn kéo, lại lấy sách Âm nhạc của tiết tiếp theo ra.

Khoảnh khắc run rẩy kia tựa như chỉ là ảo giác của mình cậu, nó chưa từng xảy ra. Thích Dã lại nhìn Hứa Nguyện thêm vài lần nữa, đến khi không thấy gì khác thường mới thu hồi tầm mắt.


Sau tan học, Hứa Nguyện đi một chuyến đến nhà Trần Nặc, đưa bài tập về nhà cho cậu.

Mặc cho vẫn còn chút ho khan, Trần Nặc sắc mặt đã tốt hơn trước: "Mấy ngày qua vất vả cho em rồi, mai em không phải qua nữa đâu, nay là lần cuối."

Hứa Nguyện không khỏi sửng sốt: "Anh định đi học hả? Anh đã khỏe chưa? Không cần nghỉ thêm à?"

Trần Nặc gật đầu: "Vẫn ổn, mặc thêm chút là được, đi học không thành vấn đề."

Hứa Kiến Lệ đứng sang một bên, lắc đầu không đồng ý: "Cô bảo anh con ở nhà thêm 2 ngày nhưng anh con không nghe. Sang xuân đổi mùa, lỡ bệnh tiếp thì phải làm sao?"

Trần Nặc có chút bất đắc dĩ: "Mẹ."

"Bỏ đi bỏ đi, con muốn đến trường thì đến, mẹ không ngăn cản.", Hứa Kiến Lệ xua tay, giọng nói bỗng cao đến quãng tám, "Ai u! Canh cá của tôi!"

Sau vội chạy về phòng bếp.

"Cô cũng lo lắng, sợ anh ốm lại khó chịu." Thấy Trần Nặc cười khổ, Hứa Nguyện an ủi thêm hai câu, "A đúng rồi,cô Tiền nói mai sẽ có bài kiểm tra trên lớp, 50 câu trắc nghiệm."

Chỉ là đối với Trần Nặc mà nói, đây cũng chẳng tính là gì.

"Ừ, anh biết rồi." Quả nhiên, dù cho chỉ đi học ngày đầu tiên vào kỳ học, Trần Nặc cũng không phản ứng mạnh với tin tức này.

Cậu gật đầu, lại nhìn Hứa Nguyện, do dự vài giây: "Em......"

Trần Nặc mới vừa mở miệng, Hứa Nguyện đã biết cậu định nói gì tiếp.

"Trời sắp tối rồi, em chạy nhanh về nhà đây." Giọng nói cô ra vẻ nhẹ nhàng, "Đi nhé, ngày mai gặp! Anh nhớ mặc nhiều thêm chút!"

Trần Nặc phản ứng chậm, căn bản không kịp ngăn Hứa Nguyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái cầm cặp sách chạy xuống lầu.

"Hứa Nguyện đâu? Đi rồi à?" Hứa Kiến Lệ ở phòng bếp nghe thấy tiếng đóng cửa, đi ra nhìn thoáng qua, "Đứa nhỏ này, mẹ còn bảo đưa cho con bé bát canh, uống xong rồi hãy đi!"

Trần Nặc nghe vậy, không nói gì, chỉ cất bài tập Hứa Nguyện mang đến, sau đó khẽ thở dài một cái.

Hai nhà cách nhau cũng không xa, hôm nay trời quang, không có tuyết, tình hình giao thông cũng không tệ. Nhưng cả đoạn đường không dài này, Hứa Nguyện đi bộ rất lâu, mãi đến khi sắc trời đen kịt, đèn đường sáng dần, cô bé mới bước vào cổng lớn cửa khu.

Lúc Hứa Nguyện về đến nhà, Đào Thục Quân cũng về đến nơi.

Hôm nay tâm tình bà có vẻ rất tốt, không hỏi Hứa Nguyện sao về muộn vậy, chỉ nằm trên sô pha xem mấy đoạn video ngắn, vừa cười khúc khích vừa tranh thủ nói Hứa Nguyện: "Cơm trên bàn,mẹ ăn xong rồi, con tự đi quay nóng lại đi."

Trong lòng Hứa Nguyện giờ mới thả lỏng một chút, nhẹ đáp: "Vâng."

Cô thay giày, buông cặp sách, rửa tay xong rồi đi quay lại cơm. Thời gian này không phải thời kỳ làm việc cao điểm của cục An sinh xã hội nên Đào Thục Quân tan ca sớm hơn. Nhưng thức ăn trên bàn không phải đồ ăn tự nấu mà một phần cơm hộp chưa mở.

Nhìn bao bì bên ngoài thì là cơm hộp của một cửa hàng gần đó.

Hứa Nguyện cũng không lạ với chuyện này.

Đào Thục Quân ngày thường không hay nấu ăn, quanh năm suốt tháng chỉ có khi nào Hứa Kiến Đạt về thì sẽ chăm chỉ nấu ăn 1 tháng. Còn lại thì cơ bản là ăn cơm ở cơ quan và gọi đồ ăn mang về.

Hứa Nguyện bỏ hộp cơm vào lò vi sóng, hâm nóng ở nhiệt độ cao trong nửa phút rồi lấy ra.

Thật ra thì cơm ở tiệm này ăn cũng không ngon lắm, nhiều dầu mỡ, nhưng cô không nói gì cả, ngồi ở bàn ăn, nghe tiếng cười phát ra từ video, một mình im lặng ăn cơm.

Vì trong lòng có việc, Hứa Nguyện ăn cơm rất chậm, cố gắng giảm bớt tồn tại của mình, hy vọng Đào Thục Quân sẽ không chú ý đến.

Nhưng còn chưa ăn xong, Đào Thục Quân đã xỏ dép lê đi tới,ngồi đối diện cô: "Con gặp anh con chưa? Thân thể nó khỏe hơn chưa?"

Câu này nghe như chỉ một câu hỏi thông thường, phảng phất chỉ là câu hàn huyên của cha mẹ với con trẻ ở bàn ăn. Bàn tay cầm đũa của Hứa Nguyện khựng lại, trái tim đột nhiên nhảy thót, đập thình thịch trong lồng ngực.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng trả lời không run rẩy: "Khá hơn nhiều rồi ạ, ngày mai có thể đến trường học."

"Ừ." Đào Thục Quân đáp có lệ, xem video kế tiếp, chưa nói thêm gì.

Một lát sau, lại hỏi: "Lần trước họp phụ huynh, cô Hà nói phải mua sách bài tập gì đó, con đã mua chưa?"

Hai chân ở dưới bàn của Hứa Nguyện di chuyển bất an: "Mua rồi ạ."

Thật ra thì việc mua sách bài tập đã xảy ra ở học kỳ trước, Đào Thục Quân lúc này mới nhắc tới, khả năng là vì không có gì để nói tìm chuyện để nói.

Quả nhiên, sau khi hỏi tùy ý hai câu, Đào Thục Quân liền thay đổi đề tài: "Hôm nay ở trường có chuyện gì không?"

Rất rõ ràng, đây mới là trọng điểm bà muốn hỏi hôm nay.

Lúc Đào Thục Quân nói những lời này, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, không cuồng loạn như khi răn dạy Hứa Nguyện.

"Không, không có ạ." Hứa Nguyện không khỏi cảm thấy may mắn, cô bé không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm ớt xanh trong hộp cơm, nhẹ giọng nói, "Không có việc gì ạ, vẫn như cũ."

Vừa dứt lời, Đào Thục Quân liền nở nụ cười: "Ồ, vậy à?"

Nụ cười này không giống như lúc xem video, rất nhẹ, chỉ một tiếng, âm cuối vang lên đầy ẩn ý. Mí mắt phải Hứa Nguyện giật giật.

Vì đang cúi đầu sâu, cô vốn sẽ không nhìn thấy biểu cảm của Đào Thục Quân, nhưng đèn trong nhà ăn sáng ngời, chiếu lên hộp cơm cùng món canh rong biển thả trứng, Hứa Nguyện cụp mắt xuống, thứ cô nhìn thấy trên mặt bát canh không phải sắc mặt tái nhợt, run run rẩy như như sắp đổ của mình mà là khuôn mặt hưng phấn, háo hức muốn chọc thủng sự kiêu ngạo của mình từ Đào Thục Quân.

Xong rồi, Hứa Nguyện nghĩ thế.

Giấu không được nữa, mẹ đã biết rồi.

Tiết đầu tiên của buổi sáng hôm sau là Vật lý.

Vì sáng nay có bài kiểm tra trên lớp, Thích Dã thức dậy rất sớm, trời còn chưa sáng cậu đã rời khỏi nhà, bước vào cổng trường Nhất Trung Tây Xuyên.

Vốn nghĩ mình chắc hẳn là học sinh đầu tiên đến trường, nhưng đến khi bước vào hành lang, cậu mới phát hiện trong phòng học đã sáng đèn.

"Hả?" Vừa mở cửa lớp ra, cô gái nhỏ ngồi ở bàn kia ngẩng đầu lên, sửng sốt vài giây mới cười rồi chào cậy, "Cậu tới sớm thế!"

Thích Dã không khỏi nhìn cảnh trời bên ngoài, giờ vẫn còn đang khá tối nhưng cậu không thể nói với cô rằng, "cậu còn tới sớm hơn" nên chỉ lạnh nhạt đáp "ừ."

"Mình tới xem chút sách." Cậu chưa kịp nói gì đã thấy cô nói trước, sau đó đứng dậy nhường chỗ, sau đó lại quay lại đọc sách.

Hứa Nguyện không tiếp tục chủ đề còn đang nói dang dở hôm qua khiến Thích Dã thở phào nhẹ nhõm. Nếu cô cứ tiếp tục hỏi, cậu đúng sẽ không biết giải thích thế nào với cô.

Thích Dã không nghĩ nhiều, chỉ ngồi xuống, dựa vào máy sưởi bên cạnh ủ ấm tay một lát. Chờ đến khi cả người ấm hẳn mới lấy sách Vật Lý xem.

Nội dung chương 1 không quá nhiều, chỉ mất nửa giờ đã tóm tắt các điểm chính. thời gian còn lại cậu phải xem các môn khác. Thích Dã đang định cất sách Vật lý đi. Cậu vừa ngẩng đầu nhìn qua đã thấy Hứa Nguyện đang thẫn thờ.

Cô đúng là đang thẫn thờ, từ lúc cậu vào lớp đến giờ, cuốn sách vật lý mở chương 1 trước mặt cô vẫn y như cũ.

Hơn nửa giờ sau, lớp đã có không ít bạn đến, cuốn sách Vật lý vẫn nguyên vị trí cũ, không lật thêm một tờ. Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn quyển sách giáo khoa, môi mím chặt, bàn tay nắm chặt vạt áo.

Bởi vì nắm quá chặt, khớp xương nổi lên, có thể nhìn thấy xương mảnh khảnh nhô ra rõ qua làn da trắng nõn.

Thích Dã cau mày.

Cậu không hiểu đã xảy ra chuyện gì, còn chưa kịp suy nghĩ thì cô Tiền đã ôm tập bài thi vào lớp: "Cô xin cô Hà tiết truy bài đầu giờ, cùng với tiết 1 làm bài kiểm tra sớm luôn."

Giang Triều đi ngay sau cô bỗng giật mình, cậu đang từ cửa trước vọt xuống cửa sau.

Bài kiểm tra nhanh chóng được truyền xuống dưới, Thích Dã cầm hai tờ rồi chuyển cho bàn sau.


Sau đó chia một bài thi cho Hứa Nguyện.

Giờ phút này, Thích Dã cũng xác định ngày hôm qua mình không nhìn lầm, Hứa Nguyện đang phát run.

Bởi vì lúc này, cô còn run rẩy hơn cả trong tiết Vật lý, cả người đều đang run, chỉ một tờ bài thi mà 2-3 lần vẫn chưa cầm lấy được.

Mãi cuối cùng, cô như thể rút hẳn bài thi từ trong tay cậu: "Cảm, cảm ơn!" Ngay cả lời nói cũng không trọn vẹn.

50 câu trắc nghiệm cũng không phải ít, vừa cầm lấy bài thi, mọi người đều giành giật từng giây từng phút làm bài.

Hứa Nguyện cầm bút, cúi đầu giấy thi, sơ đồ mạch điện đen trắng chạy qua trên trang giấy, từng chút từng chút một, vặn vẹo thành khuôn mặt tức giận của Đào Thục Quân tối hôm qua.

Bà thu lại nụ cười khi cô bước vào cửa, ngồi ở đầu ăn bên kia, hất cằm phán Hứa Nguyện: "Không có chuyện gì? Mấy đứa mai làm bài kiểm tra Vật lý lại bảo không có chuyện gì? Mày định lừa mẹ à con, nghĩ mẹ chẳng biết gì cả?"

Hứa Nguyện không thể phủ nhận trong lòng mình đúng là có suy nghĩ này.

Môn Vật lý là môn cô bé học kém nhất trong tất cả các môn, lần nào kiểm tra thi cử cũng là điểm kém nhất và là môn khiến cô chùn bước nhất. Cho nên cô không bao giờ muốn cho Đào Thục Quân biết bài kiểm tra này chút nào.

Lần này lại không phải là thi chính khóa, chỉ là một bài kiểm tra tùy ý thôi, cô bé nghĩ. Không nghiêm trọng đến vậy chứ?

Nhưng giọng điệu càng ngày càng chua ngoa của Đào Thục Quân đã nói với Hứa Nguyện rằng, mọi chuyện không phải như thế đâu.

Cho dù chỉ bài khảo sát chương thì cũng đáng để Đào Thục Quân tốn công tốn sức bày ra bộ dạng tâm tình không tồi, rất dễ nói chuyện, cố ý lấy lời của cô.

"Mẹ thấy mày càng ngày càng kinh rồi!" Đào Thục Quân đập điện thoại "bụp" một cái xuống mặt bàn, "Học hành thì không học, giờ còn biết học nói dối! Cô giáo với bạn bè ở lớp có biết mày ở nhà là cái trò gì không?"

"Khóc khóc khóc! Mày cứ khóc thử xem? Mẹ mày gọi điện ngay cho cô Hà, bảo cô kể hết chuyện của mày cho các bạn nghe hôm sinh hoạt lớp cho xem!"

"Ngày mai kiểm tra xong mang bài kiểm tra về nhà ngay cho mẹ xem, thi thố không hẳn hoi thì khỏi cần về nhà! Không phải trước muốn chạy sao? Giỏi cứ chạy luôn đi! Đừng để mẹ mày nhìn thấy bộ dạng mày nữa!"

Hứa Nguyện ngồi ở trong phòng học, nắm chặt bài thi.

Có thể chạy đâu đây?

Cô nghĩ.

Đêm giao thừa, cô bé cũng đã từng nghĩ tới chuyện này. Nhưng rồi hơn tháng qua, đáp án vẫn là như thế. Cô chẳng thể đi chỗ nào cả, chỗ nào cũng không được.

Cho dù cứ đi lang thang vô định trên đường thì cuối cùng người lớn vẫn sẽ tìm ra, lôi về nhà. Sau đó sẽ lại bắt cô xin lỗi Đào Thục Quân.

Cô có thể về nhà sao?

Hứa Nguyện nhìn sơ đồ mạch điện trên bài thi, mỗi thiết bị và dây dẫn giờ phút này đều vô cùng xa lạ. Cô thậm chí còn không hiểu nổi đề thi đang hỏi gì, ngay cả chữ Hán cơ bản nhất cũng không rõ nữa.

Rất nhanh, cô Tiền ngồi trên bục giảng đã đứng dậy: "Hết giờ, tất cả dừng bút."

"Hôm nay là bài kiểm tra đầu tiên của kỳ học, cô sẽ không chấm." Cô đẩy mắt kính, "Hai bạn cùng bàn trao đổi bài cho nhau, chỉ cần đếm số câu sai, cô sẽ tự chấm điểm, các bạn không được giúp sửa hay xóa câu sai, bây giờ cô sẽ đọc đáp án.""

Đúng là việc ngồi cùng bàn khiến mọi người dễ dàng chỉnh sửa bài kiểm tra cho nhau hơn. Ít nhất thì Thích Dã ngồi ở bàn thứ 4 cũng có thể nghe thấy Giang Triều ở bàn sau đang khẩn cầu Trần Nặc: "Lớp trưởng xin hãy nương tay! Ngàn vạn lần nương tay đi! Nhà mình mới mua chổi lông gà mới rồi!"

Ánh mắt cô Tiền sáng như tuyết ngay lập tức nhìn qua, Giang Triều cúi đầu, không hé răng.

Thích Dã và Hứa Nguyện trao đổi bài thi, lúc cầm bài thi trên tay cậu không khỏi sửng sốt, vô thức nhìn cô.

Cô gái kia không nhìn cậu, chỉ cúi đầu, trong tay nắm chặt cây bút, thân thể còn hơi run rẩy.

Thích Dã luôn thường không thể lý giải được, cũng không hơi đâu suy xét người khác, nhưng lúc này, khi nhìn bài kiểm tra trống hơn một nửa, khó có dịp lại cảm nhận được một chút tâm trạng của cô.

Cậu không khỏi lại nhìn về phía Hứa Nguyện.

Cô gái hình như phát hiện thấy ánh mắt của cậu, vẫn không hé răng, chỉ khiếp sợ rụt vai lại.

Hứa Nguyện cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc cầu xin Thích Dã sửa giúp chút giống như Giang Triều. Nhưng cô chưa từng làm việc như vậy, với lại phần trống chưa làm bài thật sự quá nhiều.

Cô Tiền như hổ rình mồi ở trên bục giảng, không ai dám mạo hiểm việc này.

Trước khi ra khỏi lớp, cô Tiền đã đối chiếu xong đáp án.

Thu bài kiểm tra xong, cô ngồi trên bục giảng, tự mình tính điểm, sau đó chia bài thi làm hai, bắt đầu đọc kết quả, "Trần Nặc, điểm tối đa."

Đây cũng là một trong những lý do khiến học sinh rất sợ cô Tiền. Dù cho là bài kiểm tra trên lớp hay bài thi lớn ở trường, lần nào cô cũng sẽ đọc điểm trước lớp. Tuy chỉ đọc từ 60 điểm trở lên nhưng cũng đủ dọa người.

"Mình toi rồi." Thạch Tiểu Quả ở dưới nói thầm, "Không cho ai đường sống mà."

Giang Triều liếc nhìn Trần Nặc, trong lòng xúc động gật đầu.

Thạch Tiểu Quả học vật lý cũng không tệ lắm, 86 điểm. Giang Triều biết trình độ bản thân, hẳn sẽ không bị đọc tên, cậu bắt đầu chơi trò kéo túi khóa đựng bút.

Lúc đối chiếu đáp án, Thích Dã đã tự ướm điểm của mình, 78 điểm, xem như trong dự đoán, không cao không thấp.

Vì thế cũng không quá để tâm.

Nhưng Hứa Nguyện đang cúi đầu ở chỗ ngồi, trong đầu đều là tiếng chê trách hôm qua của Đào Thục Quân.

Vì thế giọng nói của cô Tiền cũng trở lên mơ hồ như cách một lớp màn che, dù thế nào cũng nghe không rõ.

Buổi chiều tan học phải làm sao đây?

Hứa Nguyện nghĩ.

Bài kiểm tra điểm dưới trung bình, Đào Thục Quân chắc chắn sẽ không cho cô vào nhà. May mắn thì chỉ đứng ở ngoài cửa nghe mắng, xui xẻo thì giống đêm giao thừa bị phạt đứng ngoài cửa.

Không thể so với đợt Tết được, lúc tan tầm buổi tối, người đi lại dọc hành lang, ai cũng sẽ thấy cô bị phạt đứng ở cửa, mọi người đều đều sẽ biết cô thi chỉ mấy chục điểm.

Trong phòng học, máy sưởi nhiệt rất ấm nhưng cả người Hứa Nguyện lại rất lạnh lẽo.

Cô như trở lại buổi tối hôm ấy, mặc áo ngủ, đi chân trần trên con phố không một bóng người.

"Hứa Nguyện." Lúc này, cô Tiền đột nhiên gọi tên.

Hứa Nguyện giật mình, theo bản năng đứng lên, cô Tiền liếc nhìn cô kỳ quái: "Em đứng lên làm gì? Ngồi xuống."

Nói xong, cô lại tiếp đục đọc điểm: "Hứa Nguyện, 64."

Sáu, 64 điểm?

Hứa Nguyện sửng sốt, không thể hiểu nổi số điểm này.

Cô biết rất rõ mình làm được bao nhiêu câu, gần nửa bài thi là bỏ trống, dù cho cho đúng toàn bộ các câu trước đó thì cũng không được điểm cao như vậy.

Hứa Nguyện ngơ ngác nhìn chằm chằm cô Tiền, cô Tiền lại không để ý ánh mắt của cô, cầm bài thi tiếp theo: "Lưu Thần Duệ, 62."

Hứa Nguyện nghe điểm các bạn học khác, lặng thinh một lúc mới phản ứng lại. Cô nghiêng đầu theo bản năng, nhìn sang Thích Dã ngồi bên.

Đúng lúc cậu trai kia cũng nhìn cô.

Cậu cầm cây bút lông giá rẻ màu đen trong tay, bộ dạng vẫn giống như trước, chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái rồi thu hồi tầm mắt, như không có chuyện gì xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui