Mọi người trong lớp, kể cả cô Hà, tất cả đều sửng sốt. Tây Xuyên năm ở phía Bắc, mùa đông tương đối dài. Nếu gặp thời tiết khắc nghiệt, tháng 4 còn có thể thấy tuyết rơi.
Năm nay Tết Âm Lịch sớm, nghỉ sớm, khai giảng cũng sớm.
Trước mắt đang là cuối tháng hai, nhiệt độ vẫn còn rất thấp. Dù được yêu cầu mặc áo đồng phục nhưng vì thời tiết vẫn chưa ấm lên, mọi người vẫn mặc áo khoác dày giữ ấm, đeo thêm khăn quàng cổ và găng tay.
Mà Thích Dã thì không có gì cả.
Không còn áo bông màu hồng đào, không đội mũ len màu hồng phấn mà Hứa Nguyện từng thấy, càng không có khăn quàng hay găng tay.
Giữa mùa đông dài của tháng 2 Tây Xuyên, cậu chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần vải đen mỏng, thêm chiếc cặp sách mới tinh, thoạt nhìn rất chỉn chu, đứng một mình ở cửa lớp. Cửa sổ cuối hành lang mở ra, gió lạnh thổi vào, thổi qua trán cậu trai vừa chạy một đường đến đây, lướt qua lớp mồ hôi trên trán.
Cậu tự nhiên cảm thấy rùng mình.
"Ngầu quá xá!" Giang Triều trước giờ vốn không tim không phổi, mồm miệng cũng chẳng quản, "Mình mà mặc ít thế, không lạnh chết thì cũng bị bố mình đánh chết rồi!"
Giọng cậu ta nói không nhỏ, bạn học ngồi phía trước nghe thấy liền cười to. Trần Nặc nhìn Giang Triều cảnh cáo. Tuổi mọi người vẫn còn nhỏ, mấy bạn trong lớp cười cũng không có ý xấu gì, chỉ là cười Giang Triều mà thôi. Nhưng Hứa Nguyện đang ngồi ở ghế, cô bé ngơ ngác nhìn Thích Dã. Có lẽ là ảo giác của cô, gió từ hành lang thổi tới từng cơn thì trên mặt cậu, vẻ dịu dàng ấm áp dường như lại bớt một phần. Dần dần, trong cơn gió lạnh, mặt mày cậu thiếu niên lại trở lên lạnh lẽo.
Sự thờ ơ, xa lánh của những ngày trước, cảm giác không quen chớ lại gần giờ đã quay trở lại.
"Thích Dã phải không?" Đang lúc các bạn trong lớp ồn ào, cô Hà đã lên tiếng, vẫy tay với cậu, "Vào đây, em mau vào lớp đi."
Cô không nhắc việc sao cậu mặc phong phanh như vậy, thản nhiên cầm một bộ đồng phục đã nằm rất lâu gần đó mà chưa có người nhận: "Trường chúng ta phải mặc đồng phục, không thì sẽ bị trừ điểm. Em cứ mặc tạm chút nhé, đến trưa nghỉ tiết thì đến chỗ bạn lớp trưởng, bạn ấy sẽ dẫn em đi mua."
Trần Nặc ngồi ở hàng cuối đáp lời.
Thích Dã nhận đồng phục trong tay giáo viên, nói cảm ơn, động tác nhanh nhẹn mặc lấy. Thật ra cậu không phải không vui như Hứa Nguyện nghĩ, lý do chính cho việc không mặc áo bông màu hồng đào, đơn giản là vì không thể mặc được nữa thôi. Từ màu sắc đến kiểu sáng, từ trong ra ngoài đều là kiểu dành cho nữ. Nhưng chiếc áo bông đó đúng là đã mang đến chút ấm áp cho cậu gần hết mùa đông.
Xong rồi vì cũng không có quần áo rét nào khác, bộ đó cứ phải mặc mặc lại, phần bông xù ra ngày càng nhiều, cố sửa thế nào cũng không xong, cuối cùng đành phải bỏ cuộc. Hôm nay Thích Dã mặc bộ đồ này là vì trước khi dọn về Tây Xuyên, một người tốt bụng làm việc ở Phường đã cho cậu.
Khi đó là cuối xuân, nhân viên công tác đưa cho cậu là quần áo theo mùa. Size hơi rộng chút, không quá vừa người cậu, cậu không mặc được nhưng vẫn cẩn thận cất đi.
Tối qua mới lôi ra.
Đây là bộ quần áo duy nhất có thể mặc đi gặp người khác mà Thích Dã có. Lúc vừa mặc vào người, cậu mơ hồ còn cảm thấy vui vẻ, đúng là quanh năm suốt tháng cậu chẳng có bộ đồ nào mới. Không mặc áo bông màu hồng đào kia thì cũng là mấy bộ đồ cũ tìm được ở chợ trời.
Đáng tiếc bộ quần áo này lại không hợp với thời tiết hiện giờ.
Dù có mới như nào nào đi nữa thì mặc vào mùa đông vẫn quá phong phanh. Cô Hà nhìn cậu mặc xong đồng phục, nói: "Được rồi, nếu Thích Dã đã đến rồi, chúng ta bắt đầu xếp chỗ ngồi."
Mọi người lần lượt đi ra ngoài, xếp hàng theo chiều cao ở hành lang. Hiện trường nhất thời có chút hỗn loạn.
Giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi cũng không tỏ ra quá mức lo lắng, vừa nãy cậu rất sợ cô Hà sẽ tóm lấy hỏi đông hỏi tây - đương nhiên trong tình huống này, người ta vốn xuất phát từ lòng tốt mà thôi.
Thích Dã rất hiểu.
Nhưng cậu không giỏi trong việc đáp lại lòng tốt của người khác.
Thà giống như cô gái kia, vẻ mực kinh hoàng thất thố bỏ chạy, thế còn tốt hơn việc quan tâm rồi tra hỏi cậu kỹ càng trước mặt mọi người. Ông trời dường như biết cậu đang nghĩ gì. Lúc Thích Dã vừa đi ra khỏi cửa lớp, còn chưa kịp đi về phía đám học sinh nam, ai đó đã kéo đồng phục cậu lại.
Vừa quay đầu, cô gái kia nhìn cậu, đôi mắt trong veo sáng ngời, "Thật trùng hợp!"
So với cái câu nói hôm ở tiệm lẩu Bắc Nam, câu nói lần này của Hứa Nguyện nghe thật lòng hơn. Đúng là cô bé không nghĩ Thích Dã còn đi học, hơn nữa còn là bạn học mới chuyển đến kỳ này của lớp họ.
"Chuyện kia..." Hai người đang nói chuyện thì có một bạn học ở bên cạnh nhìn qua, Hứa Nguyện có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói, "Hóa ra cậu không phải tên Thất Gia..."
Cô Hà không hề giống chút nào với con ma men Thích Tòng Phong, cô đọc từng câu từng chữ, lúc này cô bé mới nghe rõ.
Hứa Nguyện nhớ lại mình ở trên phố gọi to tên cậu là Thất Gia, cô xấu hổ đến mức không chịu nổi,..." Ừm... mình là Hứa Nguyện, chính là Nguyện trong ước nguyện sinh nhật.".
Cô đã gặp cậu vài lần, cũng nghe nhầm tên cậu, nhưng vẫn chưa giới thiệu bản thân cho cậu.
Thích Dã cũng ngạc nhiên theo.
Ánh mắt cậu dừng ở Trần Nặc cách đó không xa, sau đó thu lại vẻ ngạc nhiên, "Ừ, tôi biết rồi."
Lúc trước ở Bắc Nam, lúc bê cá đến chỗ ghế lô, cậu nghe thấy cậu trai kia khi đuổi theo cô gọi cái tên này.
Rất đặc biệt.
Nghe tên đã biết được cha mẹ kỳ vọng cao, không giống chút nào với cậu.
"À?" Thấy cậu bình thản, Hứa Nguyện có phần không hiểu, "Sao cậu biết?"
Cô đang định hỏi thêm vài câu, cô Hà đã bước ra khỏi phòng học, "Mọi người mau xếp hàng, bên ngoài trời lạnh, chúng ta không lãng phí thời gian nữa."
Hứa Nguyện đành đi đến trước hàng.
Cô gái nhỏ trông rất vui vẻ, vừa đi về phía trước vừa quay lại mỉm cười với cậu. Cô không để ý thấy ánh mắt tò mò của các bạn xung quanh, trông rất vui vẻ, nhìn qua còn thấy cả ngây thơ một cách rất đáng yêu.
Thích Dã không quen như thế. Cậu khẽ nhíu mày, không cười với cô, cũng không nhìn cô bé. Đôi mắt rũ xuống, lặng lẽ đứng vào hàng các bạn nam.
Cô Hà làm việc rất nhanh, sắp xếp chỗ ngồi theo thứ tự một nam một nữ, chưa đầy 5 phút đã xử lý xong chỗ ngồi hơn hơn nửa lớp. Rất nhanh đã đến lượt Thích Dã.
Lúc này lại xảy ra một chuyện.
"Cô ơi..." Bạn học sinh nữ có chỗ ngồi tương xứng nhìn cậu sợ hãi, lại nài nỉ cô Hà, "Em có thể..."
Bạn nữ đó còn chưa nói hết câu, nhưng ý tứ như nào đã rất rõ.
Cô bé cũng không có ác ý gì, chỉ là đây là buổi đầu Thích Dã đến lớp, cậu ăn mặc có phần kỳ quái chứ chưa đắc tội đến ai.
Nhưng dù sao trẻ nhỏ vẫn là trẻ nhỏ.
So với một bạn học mới đến, mặc phong phanh đi học, trên mặt còn có một vết sẹo, rất nhiên mấy bạn học cùng nhau 1,5 năm mang đến cảm giác an tâm hơn.
Thường ngày cô Hà có mối quan hệ không tồi với học sinh, cho nên có chuyện gì, mọi người thường nói thẳng với cô. Một người bắt đầu, tiếp đó càng nhiều người nhìn về phía cô Hà. Trong đó hơn một nửa nam nữ trong lớp đều có chiều cao xấp xỉ với Thích Dã.
Cô Hà vốn luôn dễ tính đến giờ khuôn mặt cũng không vui lắm, "Các em..."
Dù sao cô cũng còn trẻ, gặp tình huống phát sinh đột ngột này cũng chưa biết phải xử lý sao mới ổn thỏa, cô theo bản năng nhìn về phía Thích Dã.
Cậu trai kia mặt không chút biểu cảm.
Vẫn duy trì khuôn mặt không cảm xúc từ đầu đến giờ, cậu chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm dưới đất, lặng im, giống như không nghe thấy gì, cũng chẳng nhìn thấy gì cả.
Thích Dã thật ra cũng không để ý, bởi vì tình huống này không phải lần đầu phát sinh trên người cậu. Mấy năm chạy loạn theo Thích Tòng Phong, cậu đã chuyển không dưới 10 trường. Thường thì mỗi trường chỉ kịp học 1 học kỳ, học kỳ kết thúc, cậu đã phải theo người kia đi thành phố khác học.
Có mấy năm Thích Tòng Phong mải đi cả ngày không về nhà, cậu lúc đó còn nhỏ tuổi, không thể tự chăm sóc bản thân.
Thích Dã kỳ thật chẳng sao cả, bởi vì loại tình huống này không bị chết đói là may lắm rồi, đâu còn nghĩ lo chuyện khác được, ngày nào cậu cũng mặc quần áo rách tả tơi đi học, cũng chẳng cần khâu hay vá chúng.
Khi đó cũng chẳng có ai tình nguyện ngồi cùng bàn với cậu. Các bạn cũng chẳng giống ở đây lựa lời mà nói, mở mồm ra mắng cậu là quỷ nghèo, trẻ lang thang, đứa nhặt rác.
Cũng may sau đó Thích Dã học cách khâu vá quần áo, học xong tự mình khâu vá, xong đến mấy khu chợ trời mua hàng second-hand. Dù không có quần áo mới gì thì cuối cùng cũng không phải mặc mấy bộ đồ đủ cho gió lọt đi học, cũng không còn ai ném vào mặt cậu mấy câu chế giễu khắc nghiệt nữa.
Nhưng vẫn không có người nào có thiện cảm với cậu như cũ. Chỉ là Thích Dã cũng không để bụng, cậu biết mình đến trường chỉ để học tập. Có đi học, có sách đọc là được rồi. Với cậu mà nói, sống được đã khó rồi, đâu còn hơi sức đâu quan tâm mấy chuyện khác.
Cậu trai trông như không sao, ngược lại cô Hà lại càng rối.
Cô mới ra trường, lòng chỉ muốn quan tâm chăm sóc tới từng học sinh, nhưng giờ đây lại không nghĩ ra cách nào để không làm tổn thương lòng tự trọng của Thích Dã, lại không thành bắt ép các em học sinh khác.
Trần Nặc đứng ở cuối, cậu cũng để ý biểu cảm của cô Hà, ngón tay liền động.
"Thưa cô." Cậu còn chưa kịp giơ tay, một giọng nữ trong vắt dễ nghe vang lên, "Em muốn ngồi cùng bàn với bạn ấy."
Hứa Nguyện đã được sắp xếp chỗ ngồi lúc này đứng dậy, các bạn trong lớp nhìn theo, tức khắc cô bé cảm thấy có phần ngại ngùng.
Cô hơi cúi đầu, lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói, "Ý em là... em muốn ngồi cùng bàn với bạn Thích Dã."
Cô Hà cũng không đồng ý ngay lập tức mong muốn của Hứa Nguyện, cô sắp xếp xong chỗ ngồi của những bạn khác liền dẫn Hứa Nguyện đến văn phòng.
"Hứa Nguyện, cô biết em là đứa trẻ ngoan, thường giúp đỡ cô, cô cảm ơn." Cô Hà nhìn vào mắt Hứa Nguyện, nói nghiêm túc, "nhưng mà nếu em không thích thì cứ nói, không cần ép bản thân, được không?"
Cô Hà thực sự cảm thấy thương Hứa Nguyện.
Cô gái nhỏ này thành tích tuy chỉ mức trung bình nhưng tính cách rất tốt. Thường ngày nếu giao cho em ấy việc gì, em ấy sẽ hoàn thành cẩn thận, không vội vàng ẩu đoảng một chút nào.
Không phải chỉ đối với giáo viên mới thế mà đối với bạn học trong lớp cũng như vậy, cho nên cảm tình của các bạn với Hứa Nguyện cũng không kém. Nhưng qua một thời gian dài, cô Hà phát hiện ra, dường như cô bé là người không giỏi từ chối người khác.
Có khi người khác đưa ra yêu cầu quá mức với mình, Hứa Nguyện cũng sẽ nhận lời, cũng không nghĩ mấy yêu cầu đó sẽ khiến bản thân mình bị thiệt thòi. Cô bé dường như không nghĩ đến bản thân mình, lúc nào cũng ưu tiên suy nghĩ cho cảm nhận người khác.
Cô không hiểu sao cô Hà lại nói như thế liền giải thích, "Em có quen với Thích Dã, trước đây... vậy nên bọn em ngồi cùng bàn nhau cũng được ạ, thật đó, không gạt cô đâu."
Thấy Hứa Nguyện nói chuyện quá nghiêm túc, cô Hà lại dở khóc dở cười. Nếu như là mấy bạn khác nói lời này, giáo viên có thể sẽ hoài nghi giữa hai người có bí mật ngây ngô gì đó. Nhưng đối với khuôn mặt trẻ con đơn thuần kia, cô Hà không nghĩ ra điều nào khác, chỉ gật đầu: "Vậy được, hai em cứ tạm thời ngồi cùng bàn với nhau, nếu không hợp, em cứ đến tìm cô xin chuyển chỗ nhé."
Hứa Nguyện vui vẻ gật đầu: "Vâng ạ, em cảm ơn cô!"
Cô bé như con chim nhỏ bay về lớp học.
Lúc Hứa Nguyện về lớp, Thích Dã đã ngồi vào chỗ của mình. Chiều cao hai người có chênh lệch nên không thể ngồi theo kiểu ngồi đầu hay ngồi cuối được, cô giáo đành lấy vị trí ở giữa, xếp hai người ngồi ở bàn thứ 4.
Bên cạnh cửa sổ, ngay phía dưới là một dãy máy tản nhiệt. Thích Dã không giống như trong suy nghĩ của Hứa Nguyện, cậu không ngồi ngay gần máy tản nhiệt mà ngồi ngay ngắn ở phía ngoài. Giáo viên không ở đây, các học sinh khác bắt đầu quay ra nói chuyện với nhau. Cậu mặc bộ đồng phục cũ, ngồi một chỗ, cúi đầu.
Chẳng biết đang nghĩ gì.
"Cái kia......"
Hứa Nguyện đi đến chỗ ngồi bên cạnh, do dự vài giây rồi mở miệng.
Cô vừa nói ra tiếng, cậu trai đang rũ mắt nhìn chằm chằm mặt bàn ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen nhánh nhìn qua, không chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào cô bé.
"Cậu." Tim Hứa Nguyện đập thình thịch, cô nói nhanh hơn, "cậu ngồi vào bên trong đi."
Cho dù cô Hà có đưa đồng phục cho Thích Dã nhưng cậu vẫn mặc quá ít, chỉ có một áo khoác đồng phục ngoài thì cũng chẳng có tác dụng chống lạnh. Ngồi cạnh máy tản nhiệt ấm hơn nhiều.
Hứa Nguyện vừa nói xong thì cảm thấy mình nói quá thẳng thừng, vội chống chế lại, "Mình sợ nóng, không thể ngồi gần máy tản nhiệt quá được."
Lúc nói mấy lời nói, giọng cô bé rất quả quyết như đóng đinh, giống như thực sự sợ nóng. Thích Dã không hé lời, tầm mắt lướt qua chiếc khăn quàng cổ mà cô vẫn chưa tháo ra từ khi vào lớp, ánh mắt hơi dừng chút rồi lại thu lại.
Thích Dã không che giấu ánh mắt của mình, Hứa Nguyện nhìn theo động tác của cậu, cúi xuống nhìn, nhất thời đỏ bừng mặt.
Đúng là cô không thể nói dối, giờ cũng không biết nên làm gì, vội vàng kéo khăn cổ xuống, "Mình..."
Hứa Nguyện còn chưa nghĩ ra lý do nào để che đậy, Thích Dã đột nhiên đứng dậy.
Cậu không nói gì, cũng không nhìn cô.
Cậu chỉ theo ý của cô, cầm cặp sách theo, im lặng ngồi dịch vào bên trong.
Xong vụ chỗ ngồi, buổi sáng bình yên.
Hôm nay là ngày đầu tiên vào kỳ học mới, dọn dẹp vệ sinh lớp học xong, nộp vở bài tập, phát xong sách, buổi sáng cơ bản cứ thế kết thúc.
Lúc phát sách xong vẫn còn 20 phút nữa mới hết tiết, giáo viên tiết cuối là cô Hà dạy môn tiếng Anh, cô biết đám trẻ này mới nghỉ ăn Tết xong, tâm tư không ở trên lớp, thế nên chỉ bảo học sinh tự đọc sách.
Học trò gặp chỗ nào có thể ngồi, chỉ cần dựng sách vở lên che, sau đó núp mặt ở sau lầm rầm nói chuyện.
Hứa Nguyện ngồi bàn 4, nghe Giang Triều ngồi bàn sau lớn tiếng nói: "... Lúc bố mình nhìn thấy bảng điểm thì dựng tóc gáy! Mình đi đời trước mặt cả nhà luôn!"
"Giang Triều!" Cô Hà ở trên bục bật cười, "Bố em có biết trong sách tiếng Anh có đoạn này không?"
Giang Triều lập tức xin tha: "Cô ơi, ngàn lần xin cô giấu giúp em! Không thì em lại bị ăn đánh mất thôi!"
Cả lớp lại cười rộ lên, Hứa Nguyện chuyên chú đọc sách cũng không khỏi mím môi. Lực chú ý bị phân tán, cô bé liếc nhìn thấy Thích Dã đang ngồi bên cạnh. Thay vì đọc sách như cô Hà yêu cầu, cậu không ba hoa chích chờ như Giang Triều mà lấy mấy cuốn sách ra đặt trên bàn.
Sau đó lại lấy một ống tròn thon dài màu trắng ở trong cặp sách ra cùng một con dao bấm.
Đây là gì vậy?
Hứa Nguyện có chút tò mò.
Cô bé lén nhìn Thích Dã, cậu như không để ý, mở ống trụ tròn ra, trải lên bàn.
Lúc này Hứa Nguyện đã hiểu. Cái mà cậu lấy là cuốn lịch cuộn treo tường, loại hay treo ở nhà.
Mấy năm nay mọi người đều dùng điện thoại di động xem ngày giờ, chẳng còn mấy ai dùng lịch treo tường nữa. Trong nhà Hứa Nguyện cũng có mấy quyển, hoặc là cơ quan Đào Thục Quân phát. hoặc là lúc đi siêu thị được tặng kèm. Tờ lịch trong tay Thích Dã hiển nhiên thuộc vế sau.
Ngày in trên tờ lịch là năm ngoái, cả năm đã trôi qua rồi, tờ lịch có hơi cũ. Cậu cầm dao nhỏ cắt một tờ lịch, trải ra, đặt quyển sách giáo khoa môn tiếng Anh lên. Tiếp đó gấp dọc theo hai bên để tạo khoảng ở giữa, lại miết vài nếp gấp. Đôi tay của cậu đặc biệt linh hoạt.
Trên tay có vài vết thương đỏ tấy, cậy dùng dao nhỏ rạch theo đường gấp, ngón tay tùy ý miết theo. Không quá hai phút, Hứa Nguyện còn chưa kịp hiểu chuyện gì, quyển vở tiếng Anh đã được bọc kín bằng tờ lịch treo tường.
Thật là lợi hại!
Hứa Nguyện trợn mắt choáng váng.
Từ nhỏ đến lớn, cô bé thường mua bọc sách vở plastic ở mấy cửa hàng bên ngoài trường học, chưa từng tự bọc sách vở bao giờ, càng chưa nhìn thấy quá trình bọc vở thuần thục như thế. Trong lúc Hứa Nguyện nhìn ngây người, Thích Dã đã cắt thêm một tờ lịch khác.
Vừa rồi không thấy rõ cậu bọc vở như nào, Hứa Nguyện quyết tâm lần này nhất định phải nhìn kỹ, nhưng vừa chuyển tầm mắt đến mặt bàn, cô đã nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của cậu: "Mặt."
Hứa Nguyện mờ mịt: "Ai? Mặt gì?"
Cậu thoáng nhìn thấy thân thể cô gái nhỏ đang vô thức nghiêng về phía trước, càng ngày càng gần, Thích Dã duỗi tay, nắm nhẹ lưỡi dao: "Cách mặt xa một chút đi."
Tiến thêm chút là mặt cô sẽ chạm phải dao rồi.
"À à à!"
Hứa Nguyện nhìn chăm chút đến mức cô bé không nhận ra mình đã dựa gần như vậy, cô bé giật mình hoảng sợ, vội lùi lại sau.
"Cậu cừ thật đấy." Khi đã lùi đến khoảng cách an toàn, cô bé ngại ngùng nói, "Cậu bọc vừa nhanh lại đẹp, mình chưa nhìn kĩ."
Giọng Hứa Nguyện rất thành khẩn, tràn đầy vẻ ngưỡng mộ và bội phục, Thích Dã liếc nhìn cô một cái, khóe miệng không khỏi giật giật.
Có gì mà cừ?
Nếu đổi thành người khác nói thế, có lẽ cậu sẽ nảy lòng nghi ngờ, không biết có phải ý tốt gì không hay lại châm biếm kín đáo, nhưng giờ đây khi ngồi cạnh cửa sổ, cạnh cả máy sưởi, dù trên người cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và áo khoác đồng phục học sinh thì khí ấm cũng đang sưởi ấm thân thể lạnh cóng vì chạy trong gió lạnh của cậu. Ngay cả đôi bàn tay lúc nào cũng lạnh băng giờ cũng có chút độ ấm.
Hứa Nguyện vừa khen xong Thích Dã thì cảm thấy mình nói có chút không đúng. Giờ cơ bản điều kiện sinh hoạt cũng tốt, gần như chẳng có có ai tự bọc sách vở, dùng lịch treo tường làm giấy báo bọc vở càng ít hơn.
Chưa kể cậu còn dùng lịch treo tường năm ngoái.
Cô cảm thấy mình đã nói sai rồi liền mím môi, cố gắng nghĩ xem bù lại ra sao, nhưng còn chưa nghĩ ra lý do gì thì cậu bạn kia đã quay đầu đi. Cậu không nhìn cô, chỉ đặt một quyển sách giáo khoa khác lên tờ lịch treo tường, cầm con dao nhỏ tiếp tục bọc bìa sách.
Lúc này đây, động tác của cậu lại chậm hơn nhiều so với trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...