Dạ Diên
“Kia Hiên đế cửu……”
Tô Kì Chi thật cẩn thận truy vấn.
“Hiên đế cữu có nói cái gì không? Chính là thời điểm biết ngươi chuyển kiếp, có gì thay đổi hay không……?”
“Thay đổi? Không có thay đổi.”
Dạ Diên lắc lắc tiểu não túi, có điểm ngượng ngùng nhưng lại khẳng định nói.
“Phụ hoàng nói ta là bảo bối của hắn nữa đó nha.”
“Ha hả ~~”
Tô Kì Chi tự giễu cười cười, nhắm hai mắt lại, lâm vào suy nghĩ của chính mình.
Kiếp trước phụ mẫu của mình sớm thệ. Chính mình cùng tỷ tỷ duy nhất sống nương tựa lẫn nhau, nhiều lần chịu đồng bạn khi dễ, cái loại cuộc sống thê thảm kia đến nay khi nhớ tới lòng vẫn không tránh khỏi chua xót.
Vì có thể dung nhập đồng bạn chung quanh nên mới tiến hành trận thi thố nhàm chán kia. Không ngờ cơ duyên xảo hợp đầu nhập Đế vương gia.
Khi nhập kiếp này chính mình vào lúc mở ra song nhãn, người đầu tiên thấy không phải là mẫu phi mà là phụ hoàng, người nam nhân kia nguyên bản phải đứng trên đỉnh cao vô tình giờ khắc ấy lại ôm chính mình, trên mặt dấu không được bi thương….loại này bi thương trực tiếp khắc vào tâm Tô Kì Chi…….
Mẫu phi sớm tạ thế, tại cung điện này mình lại vốn thân cô thế cô, nhưng vẫn có được toàn bộ sự chú ý của Phụ hoàng…
Thanh quốc cao thấp không người không biết, tối được sủng ái chính là Tứ Hoàng Tử, người từ nhỏ đã được Hoàng đế tự mình nuôi nấng bên người, dị thường ân sủng……
Chính mình ở trong hoàng cung chậm rãi lớn dần, mỗi một bước đi đều có phụ hoàng làm bạn…
Dần dần ỷ lại ấm áp của Phụ hoàng, dần dần muốn biến loại ấm áp ấy chỉ thuộc về mình mình…
Hoàng cung trên dưới đều biết Tứ hoàng Tử luôn có độc chiếm dục đối Hoàng đế, liền ngay cả sủng phi ở tứ Hoàng Tử trước mặt cũng không dám có bất cứ lời nói và hành động lới mật gì.
Bởi vì các nàng biết nếu chọc giận tứ Hoàng Tử, có hại chỉ là bản thân các nàng.
Mà chỉ có bản thân hắn mới hiểu được bên dưới loại độc chiếm dục này nhìn như tiểu hài tử đối phụ thân thực ra đang ẩn tàng tâm tư…………
Thế nhưng phụ hoàng lại dung túng hắn nên thường thường đã khiến hắn sinh ra ảo giác….. cho dù lúc hắn thanh tỉnh bản thân cũng biết có được tất cả đều là vì mẫu phi chưa một lần gặp mặt kia.
Vị mẫu phi vừa sinh hạ mình thì đã tạ thế kia cũng thật là người khiến hắn tối ganh tị nhất trên đời này….
Dùng hết dũng khí, hướng phụ hoàng thuyết minh thân thế chính mình, muốn cùng phụ hoàng chia xẻ bí mật cuối cùng thuộc về mình. Kết quả lại đổi lấy lỗi ngạc dị thường cùng kia câu nói lạnh như băng kia:
” Nếu ngươi là hồn phách mang theo trí nhớ chuyển sang kiếp khác….. Vậy ngươi sẽ không là hoàng nhi của trẫm….”
********
“Hắn không phải là hài tử của ta cùng Liễu nhi. Hắn là một cô hồn chiếm đoạt thân thể của Hoàng nhi ta. Hắn là yêu nghiệt!”
Tô Huyền “trảm đinh triệt thiết*” nói với Dạ Minh Hiên đang ngồi trước mặt mình.
(Quỳnh: *cắt đinh phá sắt –> chắc như đinh đóng cột….:”D)
Có thể khiến Hiên đế bệ hạ buông tha việc bồi bảo bối hài tử của mình, tất nhiên sẽ không là tiểu sự. Mà vừa rồi khi tiểu thái giám thông tri tin tức Thanh quốc Tô Huyền viếng thăm Hiên đế. Vô trọng đại sự thì một vị hoàng đế của quốc gia bình thường sẽ không bước chân đến một quốc gia khác. Cho nên Dạ Minh Hiên phải vội vàng tiếp kiến……
Không nghĩ tới, lúc này Tô Huyền lại không phải vì quốc sự mà đến, mà là tìm kiếm hài tử của mình nên mới đến đây…….
Dạ Minh Hiên thế mới biết người thiếu niên tên Tô Dạ đúng là Tô Kì Chi. Đều do lúc ấy mình chỉ chú tâm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Diên nhi nên đã xem nhẹ sự tình kia a…..
Trong lòng cảm thán sơ sẩy của bản thân, mặt ngoài vẫn cung kính thỉnh Tô Huyền nhìn Tô Kì Chi vừa mới thanh tỉnh…..
Không ngờ tới Tô Huyền lại do dự không đi…..
Dạ Minh Hiên buồn cười hỏi một câu:
“Huyền đế bệ hạ, sao lại sợ nhìn thấy hài tử của mình như thế chứ?”
Không nghĩ tới Tô Huyền lại do dự mở lời, miệng trương đóng, mở hợp mấy lần. Rồi sau đó lại bất ngờ nêu ra đáp án như thế.
Dạ Minh Hiên nghe từ Dạ Diên thuật lại nên đã sớm biết chuyện tình của Tô Kì Chi. Cho nên sẽ không ngạc nhiên đối với thân thế của Tô Kì Chi. Nhưng làm cho hắn kinh ngạc thật ra lại là thái độ của Tô Huyền….
“Không nghĩ tới hài tử trẫm sủng nhiều như vậy năm, thế nhưng không phải là hoàng nhi của trẫm cùng Liễu nhi. Chỉ là một cô hồn mà thôi… thụ hưởng hết ân sủng của trẫm, thậm chí trẫm còn tính toán đem thái tử vị giao cho hắn. Hắn lại nói cho chuyện tình như vậy cho trẫm biết. Sủng ái suốt mười mấy năm qua trẫm đã ban cho sai lầm nhân rồi. Điều này làm cho trẫm lấy gì kham nỗi a…”
Cẩu vĩ ba thảo: Ta ở viết cái gì a a a a a…….*bạo phát*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...