Đa Danh Chi Hậu

Nàng mỉm cười nhìn nàng ta, giọng nói vẫn rất hiền lành, đôn hậu:

“Nhiều tháng không gặp, muội muội vẫn an khang chứ?”

Bảo Quân Hoa làm ra vẻ hơi giật mình, vội khụy người:

“Thái tử phi nương nương tha tội bất kính, thiếp…”

Không đợi nàng ta nói hết câu, Cố Tịch Hy đã lập tức học theo Hoàng Phủ Minh Phong, vươn tay đỡ lấy nàng ta:

“Muội muội chớ đa lễ, điện hạ đã nói rồi, muội đang mang thai, mấy thứ lễ tiết này bỏ qua một bên đi!”

Sau màn này, dù xét về lý hay về tình, Hoàng Phủ Minh Phong cũng sẽ cùng Bảo Quân Hoa trở về Túc Dữ điện. Cố Tịch Hy viện cớ bản thân mình mệt mỏi vì đường xa, cáo lui về Tựu Nguyệt điện.

Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu, sau đó ừ với nàng một cái, không nói gì thêm.

Cố Tịch Hy nhìn theo bóng lưng của hắn và Bảo Quân Hoa, mơ hồ cảm nhận vừa tỉnh khỏi cơn mê. Theo đó, những gì ở Lũng Nham là mê, về Đông cung này mới là thật.

Mà nàng và hắn, lại quay về vẻ phòng thủ ba tấc trong cảnh giác ba tấc ngoài…

Đón nàng về Tựu Nguyệt điện là Chương Hằng, còn có A Linh, Bội Lan, Tiểu Chu Tử, Tiểu Bội Tử. Bọn họ ít nhiều đều nghe qua chuyện một đêm đồng sinh cộng tử giữa thái tử điện hạ và thái tử phi, sau khi lo lắng qua đi liền dâng lên một tràng hoan hỷ.

Cổ nhân luôn dạy, chớ phụ thê tử đồng chung hoạn nạn. Cảm thấy ngày tháng tốt đẹp đều đang rực rỡ ở phía trước.


Toàn bộ ý nghĩ đó của các cung nhân đều hiện rõ lên hết trên gương mặt, Cố Tịch Hy trông thấy toàn bộ, cũng chỉ có thể nén một tiếng thở dài.

Nàng mong được như vậy biết là bao nhiêu.

Cố Tịch Hy ngồi vào bàn trang điểm, vẫn là Chương Hằng đứng sau lưng nàng, cùng đối diện với gương đồng, giúp nàng vấn tóc, tô mắt kẻ son…

Chương Hằng nhìn vào gương, nơi có ánh mắt ngập tràn tâm sự của Cố Tịch Hy, khẽ hỏi:

“Nương nương có điều gì bất an sao?”

Cố Tịch Hy bấu chặc gấu tay áo trong lòng.

Nàng không dám nhìn chính mình trong gương, như thể sợ sẽ nhìn thấy những tia sợ sệt đang như tia máu mà vằn đầy trong ánh mắt. Nàng cúi đầu, cụp mắt, quả tim trong lồng ngực như sợi dây cung bị nén chặc, lơ là một chút liền kéo theo một mũi tên lướt gió bay đi, xé toạc cả bản thân nàng.

Cái câu Nhị vương gia và vẻ mặt xanh xám, giọng nói run sợ tột cùng của Trữ Nhi đêm đó đã mang một lưỡi đao vô hình kề lên cổ nàng bất kể thời khắc.

Một tay của Chương Hằng chạm khẽ lên vai nàng, giọng nói đã có thêm chút khẩn trương:

“Nương nương, người không khỏe sao?”

Cố Tịch Hy vẫn còn cúi mặt, lại muốn tiếp tục lắc đầu. Song thinh lặng hồi lâu, nàng chợt lên tiếng, giọng nói khẽ hơn cả hơi sương:

“Cô cô…”

“Có lão nô tỳ.”

Nàng cắn môi mình, ống tay áo cùng sắp bị vò nát:

“Tiền triều sắp dậy sống, đúng không?”

Dù Hoàng Phủ Bắc Trì còn sống hay chết, y trở về hay không trở về, sự quấy nhiễu kia của Tát Lạt cùng Miêu tộc, những kẻ hành thích điên cuồng ở Lũng Nham, sự cảnh giác của Trường Khánh Diên, và còn có cả tấm lưới mà Hoàng Phủ Minh Phong và Hoàng Phủ Miên Khang đang dốc sức thu về…

Tất cả… tất cả đều giống như đang ngầm nói cho Cố Tịch Hy biết, thiên triều thống nhất, thiên hạ thái bình này cùng lắm chỉ là một bề nổi xa hoa.

Lần này, đến lượt Chương Hằng yên lặng. Bản thân bà cũng không rõ thái tử phi ở Lũng Nham đã trải qua những gì, nghe ngóng được những gì. Chỉ là quả thực, chính bản thân bà cũng sẽ biết được vài chuyện chốn thâm cung…

Bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng Cố Tịch Hy:

“Nương nương đừng sợ, hoàng hậu nương nương và Trường thái sư, họ sẽ bảo vệ người.”

Đêm nay, Cố Tịch Hy lại gặp ác mộng.


Nàng trông thấy một nam nhân đứng trong giông gió, y khoác bạch bào, tóc xõa tung, tay cầm trường kiếm. Phảng phất dưới một lớp mặt nạ bạc là nụ cười nửa miệng đầy quái gở và lạnh lùng. Một cái phất tay của y, chung quanh đều thi nhau chuyển thành màu máu, mùi tanh nồng xộc lên.

Một tòa thành sau lưng đồng loạt đổ sụp, tan tành theo cát bụi.

Cố Tịch Hy bật dậy, cả người ướt sũng mồ hôi, theo thói quen muốn tìm một lồng ngực ấm áp làm nơi trú ngụ an toàn, nhưng lại chưng hửng phát hiện cạnh mình trống trơn.

Mà giường ngủ ở Tựu Nguyệt điện còn rất rộng, rộng hơn nhiều so với giường ở Lũng Nham, càng làm cho nàng thêm lạnh lẽo.

Hoàng Phủ Minh Phong không có ở đây. Những đêm trước, khi nàng gặp ác mộng sẽ theo bản năng ôm hắn, hắn cũng không cự tuyệt, ngược lại còn ân cần vươn tay đáp lại nàng.

Đêm nay hắn ở lại Túc Dữ điện với Bảo Quân Hoa.

Cảm giác thất vọng đột ngột dâng lên khiến Cố Tịch Hy bất giác ngẩn ngơ. Hóa ra cảm giác ích kỷ là như vậy, không muốn chia sẻ thứ mình yêu thích cho người khác.

Nàng biết bản thân vô lý, nếu nói không có tư cách, thì Cố Tịch Hy nàng mới là kẻ không có tư cách nhất, sao còn dám học đòi ghen tuông!

Chỉ là, nàng không khống chế nổi lòng dạ mình.

Cố Tịch Hy thở dài nằm xuống, cuộn chặt người trong chăn, cố đè nén những thứ tư tâm không an phận của mình xuống.

Lại thấy chút nhung nhớ nhen nhóm bùng lên.

Đột nhiên, cửa sổ phòng nàng bật mở, một bóng người nhanh nhẹn như gió băng qua ô cửa, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt nàng, chỉ cách mấy mức rèm.

Cố Tịch Hy lập tức bật người, những lần đụng độ với thích khách ở Lũng Nham đã dạy nàng không ít thứ. Nàng quát khẽ một tiếng:

“Là ai?”


Khi hỏi lời này, Cố Tịch Hy đã chuẩn bị sẵn tiếng hô hoán và tư thế phòng thủ.

Nhưng người đó rất cung kính, chuẩn mực hành lễ cúi người với nàng, sau khi giọng nói cất lên đã mang theo phong vị quen thuộc:

“Nương nương, là lão nô.”

Cố Tịch Hy càng thêm bất ngờ, mày vẫn cau chặt:

“Từ quản gia?”

Từ Phúc là quản gia của phủ thái sư, cũng là một trong số những người thân tín nhất của Trường Khánh Diên.

Ngày đó, khi Trường Khánh Diên tuyên bố Cố Tịch Hy đã chết, cũng là đích thân Từ Phúc đi lo liệu hậu sự.

Chỉ là không đoán nổi, với tuổi tác và vẻ ngoài này, trong đêm tối thân thủ lại trở nên xuất quỷ nhập thần như vậy.

Cố Tịch Hy thở hắt ra một hơi, những linh cảm không hay ho lần lượt như lũ tràn về:

“Từ quản gia có chuyện gì?”

Người ngoài kia vẫn cung kính:

“Nương nương, thái sư muốn gặp người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận