Tát Lạt bật cười, cơ hàm hai bên dưới má của y run lên:
“Hóa ra là nguyên cơ của điện hạ, đúng là một đại mỹ nhân khuynh quốc.
Điện hạ, ngài quả thực có phúc, ta cũng ao ước mình có một mỹ nhân thế này ngày đêm hầu hạ!”
Cố Tịch Hy giật bắn mình trước lời suồng sã này của y, lại không biết đây có phải thói quen ăn nói của Miêu tộc hay không, song khi nói ở Đại Sở quả thực khiến nàng khó chịu tột bậc.
Nàng khẽ lui người về phía sau thêm một chút, ánh mắt đanh lại.
Phùng Tiếu Trung ngược lại trở nên hoảng sợ.
Ông ta ghé sát tai Tát Lạt, nói khẽ:
“Sứ giả, lời này không nên nói…”
Tát Lạt hử một tiếng, song sau đó cũng chỉ có cười cười, không thốt lên lời xin lỗi.
Hoàng Phủ Minh Phong quay đầu về phía sau, trông thấy Cố Tịch Hy đang cắn môi nhìn mình, ánh mắt có chút ai oán.
Nàng đang bị kẻ khác bông đùa ngay trước mặt hắn.
Hắn khẽ nhếch môi, đưa tay nắm lấy nàng:
“Đúng là rất đẹp, cũng rất độc nhất vô nhị.
Không có thứ hai để tặng cho sứ giả.”
Cố Tịch Hy nhìn sâu vào mắt hắn, cảm thấy có chút lâng lâng.
Tát Lạt nghe được lời này cười giả lã:
“Tát Lạt không dám…”
Sau đó, Hoàng Phủ Minh Phong muốn Tát Lạt kể lại tận tường sự việc đã xảy ra.
Dù sao từ đầu đến giờ, mọi sự đều là người này thông truyền người kia, chưa một lần được nghe chính miệng người trong cuộc tường thuật.
Chỉ có điều, ngồi nghe một buổi lại phát hiện bản thân đang phí công.
Mấy lời của Tát Lạt nói ra, thật chẳng khác gì so với lời truyền đạt từ dặm đường xa xôi ở Lũng Nham về đến đất kinh kỳ.
Một chút thông tin khác biệt, mới mẻ cũng không có.
Không khác biệt đến mức Cố Tịch Hy cảm thấy không bình thường.
Nàng có xem qua thuyết tam sao thất bản, cũng hiểu được kinh nghiệm đúc kết từ nhiều đời này tuyệt đối không sai.
Một sự thế này, qua miệng một người khác tự khắc có khác biệt.
Kể cả nàng bây giờ, nếu đóng vai trò một người kể chuyện thế gian, kể lại chuyện của chính mình, tự nàng cũng sẽ có bản năng thêm bớt vài chi tiết.
Sự không khác biệt, đôi khi lại biến thành khác biệt lớn nhất.
Cố Tịch Hy không kiềm được, muốn đem chuyện này nói với Hoàng Phủ Minh Phong.
Tối đến, khi giúp hắn canh y, nàng cúi mặt khẽ nói:
“Điện hạ…”
Hoàng Phủ Minh Phong cũng cúi đầu nhìn đường rẻ ngôi tóc của nàng:
“Hửm?”
“Chàng có cảm thấy lời nói của Tát Lạt sứ giả kia không bình thường không?”
Nàng có hơi e dè ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp một ánh mắt có vẻ rất chờ mong.
Hắn gật đầu:
“Nàng nói tiếp đi!” Hắn vừa nói vùa đưa tay cởi lấy mấy nút thắt còn dở từ Cố Tịch Hy, sau đó thong thả ngồi xuống giường đợi nàng tiếp tục.
Nàng khẽ hắng giọng, thuật lại mối nghi ngờ của mình, nhưng không bao gồm những dấu vết kỳ lạ để lại trên ghế gỗ trong phòng của y.
Đơn giản, đây chỉ là một thứ suy đoán mơ hồ, theo giác quan hư ảo, không dám tùy tiện kết luận khi chưa tìm hiểu kỹ càng.
Cố Tịch Hy nói xong, ánh mắt tự dưng có hơi căng thẳng nhìn Hoàng Phủ Minh Phong.
Hắn cũng nhìn nàng, hỏi:
“Vậy nàng cho rằng, chuyện cướp cống phẩm là do Tát Lạt tự mình sắp đặt?”
“Thần thiếp không dám bạo gan.
Nhưng… nhưng thật sự nếu cống phẩm bị cướp, sứ giả bị giết ngay tại Đại Sở, thật là vừa khít cho Miêu tộc một cơ hội lật mình.”
Dù gì trong quá khứ, Miêu tộc này không yên đã không dưới một bận, lần nào cũng khiến thiên triều dốc tâm đổ sức.
Cố Tịch Hy mơ màng nhớ đến Tu Dị độc của bọn họ mà Hoàng Phủ Minh Phong đã kể, tự dưng thấy rùng mình.
Đêm nay, nàng lại không ngủ được.
Trơ ra như phỗng một hồi bên Hoàng Phủ Minh Phong, Cố Tịch Hy bất lực không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Sự thể này kéo dài, Chương Hằng từng e sợ sẽ biến thành chứng bệnh mất ngủ, ảnh hưởng đến nhan sắc và thể trạng của nàng về sau.
Nhưng còn chưa kịp triệu thái y thì ngày đi Lũng Nham đã đến.
Thật ra lần này, Cố Tịch Hy không ngủ được không hẳn là vì sợ Hoàng Phủ Minh Phong như trước.
Ngày ở Tây Quan, nàng cũng ngủ cạnh hắn, hơn nữa còn dính sát vào nhau, kết quả vẫn ngủ và mơ ngon lành.
Hình như đúng như Chương Hằng nhận xét, ra ngoài, ra khỏi lễ nghi, nàng cũng đã buông thả thần kinh của mình không ít.
Nàng không ngủ được đêm nay, vì một nỗi bức bối lẫn sợ sệt đang khảm quanh người.
Đáng nói là nó không phải do Hoàng Phủ Minh Phong…
Một thứ gì đó, khiến nàng cảm thấy bàn thân mình chới với, nàng chìm khuất trong đám sương mù của Lũng Nham.
Cố Tịch Hy dứt khoát ngồi dậy, đương nhiên vẫn là bộ dạng lén lút, cẩn trọng như chuột trốn mèo, từ từ leo qua chân Hoàng Phủ Minh Phong.
Cũng may giường ở đây nhỏ, leo qua dễ, còn lớn như giường ở hoàng cung thì nàng chỉ biết chịu chết.
Nàng muốn cho mình một chén trà, sau đó đến bên cửa sổ tận hưởng chút không khí.
Đang là mùa hè, nhưng gió ở đây lại như mang đến phong vị những ngày lập xuân, rét ngọt, lành lạnh mơn trớn trên những thớ thịt không được áo bông phủ lấy.
Đêm nay, có trăng, nhưng là trăng khuyết, lại còn bị tầng sương mù trắng sữa kia che khuất một tầng.
Từ mặt đất, nơi cạnh cửa sồ mà Cố Tịch Hy đang đứng, chỉ thấy một vầng sáng trăng trắng, mờ mờ.
Nàng có hơi buồn bã, ánh trăng ở đây cũng u tối, cô liêu.
Lúc này, Cố Tịch Hy không biết, Hoàng Phủ Minh Phong đã mở mắt tự khi nào.
Hắn không thay đổi tư thế, cũng không đưa ra tiếng động, âm thầm, im lặng dán nhãn quan lên hình ảnh của nàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...