Đa Danh Chi Hậu

Lưu công công bước vào, ông ta kính cẩn đứng sau bức bình phong, nói:

“Hoàng thượng, nô tài đã sắp xếp cho hoàng hậu nương nương, Bảo lương đệ và tiểu vương tử rời cung.”

Hoàng đế Cao Tông gật đầu, lại nhìn về phía Cố Tịch Hy:

“Con không trách trẫm không để con rời cung chứ?”

Cố Tịch Hy lắc đầu, một tay ôm cứng ngọc tỷ, một tay lau nước mắt. Nàng gượng cười:

"Cho dù phụ hoàng có ép, con cũng không đi. Con phải ở đây chờ điện hạ.

Hơn nữa, thứ này cũng không thể tùy ý lưu lạc trong nhân gian."

Hoàng đế muốn tiến lên nói gì đó nữa nhưng Lưu công công lại lên tiếng, thanh âm lần này cơ hồ còn chậm rãi hơn:

“Hoàng thượng, Nhị vương gia sắp đến.”

Cố Tịch Hy giật mình, bất giác quay đầu về phía cửa.

Nhưng hoàng đế chỉ khẽ cười, ông phất tay về phía nàng:

“Thái tử phi trở về đi. Chờ Phong nhi khải hoàn hồi kinh.”

Nàng mím chặt môi nhìn hoàng đế. Cẩn thận suy xét lại, rõ ràng là một thiên tử, đến cuối cùng lại chấp nhận dùng chính thân mình lót đường ngăn cản cửu tử tranh ngôi.


Thiên tử thì sao, không phải vãn hồi rồi, vẫn chỉ là một người trần, một người cha bất lực trước con cái mình thôi hay sao…?

Lòng nàng thốt nhiên đau nhói, vừa xót xa, vừa không nỡ.

Ông lại nói:

“Đi nhanh đi.”

Cố Tịch Hy dứt khoát nhấc chân váy quỳ xuống, cúi rạp đầu, hệt như mùa xuân năm trước, ở sân chầu Bát Long, nàng đã thi lễ với hoàng đế và hoàng hậu khi được sắc phong nguyên cơ.

Nàng khi ấy chỉ tưởng, hoàng cung tường xanh ngói đỏ, cùng lắm là toan tính, âm mưu, nghi kỵ, lạnh lùng, vô tình.

Hóa ra… hóa ra không chỉ có vậy.

“Hài nhi bái biệt phụ hoàng.”

“Thái tử phi đi đi, bảo trọng.”

Đó chính là lời cuối cùng hoàng đế Cao Tông nói với Cố Tịch Hy.

Nàng mang theo ngọc tỷ nhanh chóng rời khỏi điện Sùng Đức, ngay trước khi Hoàng Phủ Bắc Trì tiến vào.

Ngọc tỷ hiện trong tay nàng, có chết cũng không thể để nó rơi vào tay Hoàng Phủ Bắc Trì, bằng không, sự cậy thác mà hoàng đế Cao Tông đặt lên người nàng sẽ tan nát.

Nên giấu ở đâu?

Cố Tịch Hy nghiến chặt hai hàm răng, giấu mình trong bóng tối, lặng lẽ cảm nhận sự yên ắng đến kỳ dị quanh mình. Mùa hè, Ngự hoa viên lại không có lấy nổi một tiếng ve kêu.

Đây cũng có thể là sự yên ắng cuối cùng của hoàng cung lầu son gác tía này.

Đột nhiên, một cánh hoa trắng nhỏ nương theo cơn gió, đậu trên vai nàng.

Khi quay đầu, Cố Tịch Hy bất ngờ trông thấy một cây mai chiếu thủy nho nhỏ mọc thật sâu bên trong khóm mẫu đơn.

Nàng chợt muốn bật cười, không phải người chết là lớn nhất sao? Vậy chi bằng để người lớn nhất, bảo vệ thứ quý giá nhất của giang sơn này.

Giang sơn của Hoàng Phủ Minh Phong.

Khi nàng vừa lấp xong nắm đất cuối cùng, tiếng trống bất chợt từ đâu lan tới, làm huyên náo cả màn đêm.

Tiếng trống liên tục, dồn dập, kéo dài, lẫn trong tiếng gió đêm và tiếng lá khua vào nhau. Cố Tịch Hy có cảm giác như có một con mãnh thú đang lồng lên giữa hư không, có thể phá tuôn tường xanh ngói đỏ, gặm nát cả ấn tỷ trong tay nàng…

Tiếng người than khóc, ngân dài chen giữa tiếng trống:

“Hoàng thượng băng hà! Hoàng thượng băng hà…!”


!!!

Hoàng đế Cao Tông… đã chết.

Điện Sùng Đức đã chính thức biến thành bể máu đầu tiên, và cũng là duy nhất minh chứng cho tội danh sẽ bị lưu truyền muôn thuở của Hoàng Phủ Bắc Trì.

Cố Tịch Hy đứng nhìn về hướng điện Sùng Đức, nước mắt thoáng chốc rơi như mưa.

Nàng dường như nghe thấy tiếng của hoàng đế Cao Tông vừa nói với mình, lúc này lại âm vang bên tai:

Thái tử phi trở về đi, chờ Phong nhi khải hoàn hồi kinh…

“Nương nương.” Giọng điệu quen thuộc bỗng vang lên bên tai.

Trữ Nhi chạy tới trước mặt Cố Tịch Hy, sắc mặt nàng ta lúc này cũng đã trắng bệch.

Nàng kinh ngạc, nhíu chặt mày:

“Sao ngươi lại ở đây?” Nàng vốn tưởng nàng ta đã đi cùng với Chương Hằng, theo chân hoàng hậu rời khỏi hoàng cung.

Nhưng Trữ Nhi lắc đầu:

“Nô tỳ được thái sư căn dặn phải luôn ở bên hầu hạ nương nương.”

Cố Tịch Hy mím môi nhìn nàng ta, cuối cùng thở dài:

“Bỏ đi, chúng ta về Tựu Nguyệt điện.”

Trữ Nhi lí nhí:

“Chúng ta nên làm gì đây, nương nương?”


Cố Tịch Hy đưa tay lau nước mắt, lúc này khóc là thứ vô dụng nhất, nàng cười nhạt, lắc đầu:

“Không làm gì cả, bản cung muốn xem, Hoàng Phủ Bắc Trì đó sẽ làm gì…”

Y đã bức chết hoàng đế Cao Tông, nhưng ngọc tỷ không ở đó. Nàng muốn chờ xem y sẽ làm cách nào để thao túng giang sơn.

Nàng càng muốn chờ xem, y sẽ bị bêu danh là tội nhân thiên cổ như thế nào…

Tựu Nguyệt điện vẫn còn đầy đủ cung nhân, chỉ không còn Chương Hằng. Ha, dù sao bà ấy vẫn là người của hoàng hậu, đến phút nguy khốn nhất, người ta vẫn sẽ về bên chủ tử của mình.

Trữ Nhi nói, hoàng hậu muốn nàng ta khi quay lại hãy tìm cách đưa thái tử phi ra ngoài, bà cũng không khỏi phẫn nộ vì sao hoàng đế lại không lo liệu cho nàng.

Cố Tịch Hy mỉm cười:

“Ngươi nói như thế nào?”

“Nô tỳ chỉ có thì gật đầu lơi. Nương nương, nô tỳ biết người sẽ không rời khỏi hoàng cung.”

“Ngươi đúng là hiểu rõ ta…”

Đêm nay, Cố Tịch Hy ra lệnh cho Tiểu Chu Tử và Tiểu Bội Tử đóng kín cửa Tựu Nguyệt điện.

Thuyền đến dưới cầu tự nhiên xuôi thẳng. Thứ duy nhất nàng có thể làm lúc này, là liều mạng bảo vệ ngọc tỷ.

Dù cho có phải chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận